7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.
Cuối cùng, dưới sự bào chữa tận lực của thầy chủ nhiệm, Hồ Vũ Đồng chỉ phải gánh một tội nhẹ, ngoài ra thì phải bồi thường tổn thất cho văn phòng, vẫn còn bị thầy chủ nhiệm lôi ra một góc giảng giải tận tình cho một hồi. Nhưng anh nghe không lọt chữ nào cả. Hôm nay anh đến lớp từ sớm để đợi Điền Hồng Kiệt, kết quả là vừa vào lớp đã nhận được tin Điền Hồng Kiệt xin nghỉ ốm, mấy ngày tới sẽ không đi học. Hồ Vũ Đồng muốn đến nhà Điền Hồng Kiệt tìm cậu, nhưng lúc này mới nghĩ đến, rằng từ trước đến giờ đều là anh rủ Điền Hồng Kiệt đến nhà mình, còn nhà cậu ở đâu thì căn bản anh cũng không biết.

Nghĩ đến đây, anh lại bắt đầu bực bội nằm xuống bàn, vô thức lấy từ trong túi quần ra chiếc MP4 của Điền Hồng Kiệt mà anh đã mang về từ hôm trước, cầm lên nghịch, trong đầu anh lại hồi tưởng lại buổi tối đó, Điền Hồng Kiệt bị anh bắt nạt đến bật khóc, trong cảnh tượng rối tinh rối mù ấy, anh vẫn nhớ nhất là giọt nước mắt của Điền Hồng Kiệt rơi trên mu bàn tay mình, cảm giác ấm nóng ấy dường như vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ, vẫn lưu lại trên tay anh, đau đến tim gan cũng đều đang run rẩy.

Anh lấy tai nghe của mình ra, kết nối vào MP4, mở danh sách bài hát ra lướt một lúc. Bên tai đang phát ca khúc "Núi cao vực thẳm" mà Điền Hồng Kiệt đã cho anh nghe qua rất nhiều rất nhiều lần, anh nhớ lại Điền Hồng Kiệt trước đây có hỏi anh rằng nghe có hiểu lời bài hát của bài này không, anh bảo không, Điền Hồng Kiệt cười anh, rồi vui vẻ giải thích ý nghĩa của bài hát này. Anh khi đó ôm cánh tay dựa vào lưng ghê,  làm bộ thờ ơ nghe, nhưng thật ra anh đã đem tất cả những lời cậu nói, từng chữ một đều cẩn thận ghi nhớ trong lòng. Điền Hồng Kiệt nói đến cuối, giọng điệu có chút trùng xuống, sau đó thì không nói nữa, nhưng chi tiết này anh đều chú ý tới, từ từ mở mắt, phát hiện tâm trạng Điền Hồng Kiệt không hiểu sao bỗng dung sa sút vậy.

Về sau, Hồ Vũ Đồng trở về cũng cố ý tìm lời của bài hát này để xem, vừa xem vừa trộm cười Điền Hồng Kiệt ngốc quá, tâm tình nhỏ của cậu từ lâu đã bị Hồ Vũ Đồng phát hiện rồi, mỗi lần anh quay đầu lại đều nhìn thấy cậu đang vội vã quay đi, còn có vài lần hai người ngồi làm bài tập với nhau, Hồ Vũ Đồng vô tình liếc thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, trong ánh mắt thuần khiết của bạn nhỏ ngây thơ tràn ngập yêu thương mỗi lần nhìn anh. Lúc đó Hồ Vũ Đồng còn nghĩ, tôi và cậu sao lại xa cách vậy nhỉ? Rõ ràng chỉ cần cậu cũng thích tôi là đủ rồi.

Nhưng mà hiện tại, dường như bọn họ thật sự xa cách nhau rồi.

Anh tiếp tục lướt một cách hờ hững, ngón tay không cẩn thận chạm vào phần ghi âm, anh định nhấn back theo thói quen thì giao diện mục ghi âm hiện ra, mới phát hiện bên trong có một file ghi âm tên "Gửi Hồ Vũ Đồng".

Nhịp tim anh đột nhiên tăng vọt, không suy nghĩ mà nhấn vào.

Một đoạn ghi âm khoảng ba phút, thời gian là trưa hôm qua.

Mở đầu là một đoạn tiếng trắng rè, sau đó có tiếng thở rồi mới là giọng nói nhẹ nhàng, tan chảy như sáp của Điền Hồng Kiệt:

"Hồ Vũ Đồng, tôi biết bây giờ tâm trạng của cậu nhất định là không ổn, ừ, nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu có thể vui vẻ, giống như trong lời bài hát có nói vậy, sau cơn bão thì cầu vồng chắc chắn sẽ xuất hiện. Ừ.....Tôi chưa từng học hát, nên hát có không hay thì cảm phiền đừng cười nhé."

"Trước đây em chưa từng nói
Bởi vì em vẫn sợ
Sợ rằng không có lời hồi âm
Trước đây em chưa từng vùng vẫy
Bởi em biết thế giới này quá rộng lớn......."

Giọng của người thiếu niên trong trẻo, tao nhã, không biết là ghi âm ở đâu, đằng sau còn tiếng gió thổi xào xạc, chất lượng ghi âm của MP4 không tốt lắm, mở đầu còn có mấy câu bị rè, chữ nghe không rõ, lại không hiểu sao có thể an ủi tâm hồn Hồ Vũ Đồng, khiến tim anh xao xuyến.

"Đừng sợ nhé, hãy để em ở cạnh bên anh
Cùng anh vượt qua tất thảy......"

Bài hát kết thúc, đoạn ghi âm vẫn còn vài giây, sau đó, tiếng thở của Điền Hồng Kiệt nặng hơn mấy phần.

"Hồ Vũ Đồng, tôi thích cậu."


17.
Cửa đẩy ra từ bên trong, Điền Hồng Kiệt thò đầu ra nhìn thấy anh liền rụt đầu lại, định đóng cửa tiễn khách.

"Gấu nhỏ! Cậu nghe tôi nói đã!"

Sức của Hồ Vũ Đồng cũng không đùa được, một tay giữ lấy cửa không cho cậu đóng lại, Điền Hồng Kiệt gần như dùng cả người đè sau cánh cửa cũng không lại được Hồ Vũ Đồng, cửa từ từ mở ra, cậu biết bản thân trốn không được, chỉ đành buông ra rồi chạy biến vào phòng.

Hồ Vũ Đồng bước vào rồi đóng cửa lại. Căn nhà không lớn, phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh nhìn một lượt là thấy hết, ở kia còn một cánh cửa nữa, Điền Hồng Kiệt vừa chạy vào trong đó.

Anh nhẹ nhàng đi vào, Điền Hồng Kiệt đang ngồi ở mép giường cúi đầu xuống, đưa lưng về phía anh, Hồ Vũ Đồng đi vòng qua, ngồi xuống trước mặt cậu.

Điền Hồng Kiệt cau mày cong miệng, mắt không biết lại đỏ lên từ lúc nào.

"Cậu đến đây làm gì thế?"

Trong giọng nói vẫn còn cả tiếng nức nở, vẫn cúi đầu không chịu nhìn anh, dáng vẻ ủy khuất đó khiến cho Hồ Vũ Đồng đau lòng, anh cầm lấy hai tay đang đặt trên đầu gối của cậu, một tay vẫn còn đang phải quấn băng gạc y tế, nhẹ giọng nói:

"Tôi sai rồi, tôi không phải là đến nhận lỗi với cậu rồi đây sao?"

Điền Hồng Kiệt lại không nói gì nữa, nhẹ cắn môi dưới để kìm tiếng khóc.

"Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, tối qua tôi không nên như vậy, tôi nhận lỗi với cậu được không?"

Lần đầu tiên Hồ Vũ Đồng biết được thì ra mình nói chuyện cũng có thể nói ra cẩn thận từng li từng chút như vậy, nhưng ít nhiều thì vẫn có ích, bởi Điển Hồng Kiệt bằng lòng nhìn anh rồi, chỉ là đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước giống như một giây sau là nước mắt có thể rơi ngay xuống.

"Tối qua không phải cậu bảo rằng nghe nhạc sẽ khiến cho tâm trạng con người ta tốt hơn sao, vậy cậu cũng nghe một chút đi, được không?"

Điền Hồng Kiệt không hiểu, nhưng ngước mắt lên lại nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành và ấm áp kia, cậu vừa giận bản thân mình chịu thua, lại vừa dung túng bản thân nhận lấy bên tai nghe mà anh đưa đến trước mặt.

"Sân bay lúc chạng vạng bảy giờ
Người cũng không nhiều
Trong tai nghe toàn toàn là những bài hát cũ đã phát đi phát lại....."

Là giọng của Hồ Vũ Đồng.

"Nếu như nói tôi thiên vị cho lỗi lầm của em
Yêu chiều em khi em gặp khó khăn
Chính là nghĩ sẽ chẳng kiêng nể gì
Chỉ một lát thôi, sự ấm áp giản đơn ấy
Nếu như nói gặp nhau là trùng hợp
Thì tôi thiên vị cũng là trùng hợp........."

"Đừng khóc mà."
Hồ Vũ Đồng cười cười rồi lấy tay gạt đi nước mắt trên gương mặt cậu.

"Đây không phải khóc, đây là cảm xúc tới thôi."

"Ừ rồi không có khóc."
Hồ Vũ Đồng thuận theo, giúp cậu tháo tai nghe xuống, lại ngâng một tay cậu lên, cúi đầu nhẹ hôn xuống mu bàn tay,

"Vậy thì, đã đồng ý để nghe tôi nói chưa?"

Điền Hồng kiệt lẳng lặng gật đầu.

"Tôi cũng thích cậu."


18.
"Này, lớp trưởng."

"Hả?"

"Mấy thầy cô giáo đều nói tôi dẫn cậu đi lạc rồi."

"Nhưng mà thích cậu thì không lạc lối."

FIN.

note của mình: câu chuyện khép lại rồi, cảm ơn cả nhà đã đồng hành cùng mình trong bộ fic yzhh đầu tiền mình dịch, hehe. có gì cần đóng góp thì hãy nói với mình nhaaa. cảm ơn mọi ngườiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net