Chap 15: Blood-Orange Red

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong những phân cảnh quan trọng trong phim là việc chèn vào một mảnh ký ức - là nơi phát triển mối quan hệ của các nhân vật. Nó bắt đầu đơn giản và kết thúc đơn giản, không cần quá cầu kỳ. Tôi hy vọng chuyến đi này sẽ giống vậy nhưng lại quên rằng cuộc sống thực sẽ không bao giờ theo kịch bản 100%.

Tôi đã mong đợi có những kỷ niệm đẹp cùng nhau nhưng nó đã bị phá hủy hoàn toàn. Tất cả những gì tôi nhớ được là vẻ mặt buồn bã của các thành viên Friend Credits, những người ngồi lặng lẽ trên xe dọc đường đi. Bầu không khí khác hẳn lúc mới khởi hành.

Ngay sau khi đến Krungtheb, sns cá nhân của nhóm viết kịch nổi lên, mọi người biểu quyết tạm dừng công việc của để giải quyết những vấn đề chưa giải quyết được, mặc dù tôi không nói với hai người 2 đứa bạn rằng tôi vừa cãi nhau với Tun.  Nhưng bên kia có lẽ đã biết trước bởi sự thờ ơ được thể hiện rõ ràng. Đã tạm rời bỏ mối quan hệ với Aou và Up cơ mà bây giờ tôi vẫn không thấy tốt hơn trước là bao.

Tôi đã nằm trong phòng mấy ngày rồi. Kita nó hay đi party nên không có về, lúc thì ở chỗ khác nên không có bạn bè nói chuyện. Hôm nay buồn chán nên quyết định về nhà sau một tháng. Nghe giọng của anh trai Tess hơn là đầu óc lơ mơ thế này.

'Sao lại về giờ này?' Lúc đó khoảng 10h tối. Mẹ có lẽ đã đi ngủ, nhưng bố vẫn ngồi đọc tin tức trong phòng khách.

'Con xin lỗi'

'Định ngủ ở nhà à?' Vừa hỏi, mắt ông vừa liếc chiếc túi đựng vài món đồ trên tay.

'Vâng, được không ạ?'

Ông thở dài, chậm rãi gật đầu 'Ăn gì chưa?'

'Con ăn rồi'

Nếu là bình thường, tôi sẽ chạy khỏi người kia rồi vội vã đi lên phòng. Hôm nay thì lại đi chậm về phía sofa rồi ngồi xuống gần người đàn ông lớn tuổi.

'Thanin kể bố nghe chuyện con đi chơi với nhóm biên kịch' Kể từ lúc đi học cho đến khi hoàn thành chương trình đến giờ, mối quan hệ của tôi và bố đã dần cải thiện.

'Đi biển nhưng xảy ra tranh cãi, đến giờ vẫn chưa nhìn mặt nhau luôn'

'Sẽ ổn thôi' Ông ấy trấn an.

'Con cũng không chắc là có thể quay lại làm bạn không nữa' Quyết định đi theo con đường khác như vậy, mọi thứ sẽ không còn như trước.

'Trước khi xảy ra tranh cãi thì cũng chơi với nhau lâu rồi, không phải à?'

'Mọi chuyện vẫn khá tốt chỉ là gần đây...' Tôi ngập ngừng, không biết nên nói với người kia hay không. Cho đến khi quyết định nói với bố mà không giấu giếm 'Giống như kiểu, cậu ấy không như chúng ta nghĩ ạ'

Dẫu biết bản thân phải chấp nhận không một ai như ý mình. Cơ mà việc có những suy nghĩ riêng ấy vẫn khiến mình thất vọng nặng nề.

'Nếu con thấy cậu ấy làm gì sai thì hãy cứ nói' Ông nói rồi rời mắt khỏi màn hình máy tính bảng rồi nhìn vào mắt tôi 'Nhưng nếu không sai, thì là do con đường chúng ta chọn không giống nhau, phải chấp nhận quyết định của đối phương thôi'

'Bố nói đúng, và bây giờ con đang làm những gì bố đã từng làm vậy'

'...'

'Đó là làm những điều mà mình không thích. Là mong đợi người khác làm những thứ họ không muốn'

Cảm giác bực dọc đều bị rút cạn ngay lập tức. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sau khi nói xong có thể bị ăn đập. Nhưng mà nó đã không xảy ra bởi ông ấy chỉ cười một cách khô khan.

'Bố cũng hối hận vì đã không dành nhiều thời gian quan tâm chăm sóc cho con tốt hơn.' Người phía trước quay đầu nhìn về hướng khác, nhưng giọng nói vẫn tiếp tục bằng một giọng khàn khàn 'Nhưng nhìn lại, thì mình thật sự có nhiều khuyết điểm'

Không thể tin được khi nghe những lời như vậy. Cảm giác như đây không phải là một người bố mà tôi từng biết. Hay đây thực sự là một khía cạnh khác của ông ấy mà giờ tôi mới có cơ hội gặp gỡ?

'Tess, biết tại sao bố bắt con phải chăm chỉ học hành không?'

'Bạn cùng lớp con tốt nghiệp hết rồi nên bố thấy xấu hổ?'

Ông ấy lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

'Bởi vì con không có mục đích sống, không muốn thử thách cái gì cả, chỉ biết hôm nay uống rượu, mai đánh người. Lãng phí nhiều thời gian'

'...'

'Học hành là điều duy nhất mà người cha bất tài này có thể nghĩ đến được. Nếu một ngày nào đó con không có tiền, không có bố mẹ, không có anh trai thì chí ít con vẫn có thể sống được'

Lần đầu gặp mặt, tôi đã nghĩ ông ấy hẳn là một người bố bắt ép con theo ý mình mà không quan tâm đến cảm xúc của con cái. Nhưng còn Tess, người không mảy may bất cứ thứ gì ngoài tiệc tùng, liệu cậu ta có bao giờ nhận lại được những lời này hay không?

Chắc nó cũng không xảy ra đâu vì tôi đã giúp cậu ta hoàn thành rồi. Còn Tess đang làm gì ở thế giới của tôi thì không rõ nữa.

'Kể từ lúc kết bạn với nhóm biên kịch, con đã thay đổi rất nhiều'

'Nó tốt hay không tốt ạ?'

'Tốt chứ, con làm bố rất tự hào'

'Vậy con hỏi bố câu này được không?'

'Hỏi đi'

'Bố tự hào về con, vì con đang cố gắng trở thành người tốt hơn hay vì con nghe theo mệnh lệnh của bố?'

'Cả 2 đều không phải'

'...'

'Bố tự hào vì Tess đã tìm thấy được niềm đam mê cho riêng mình'

Tôi cảm thấy Tess là một người may mắn.

Không phải vì cậu ấy được sinh ra là một cậu ấm. Để rồi phải chịu đựng việc lập trình theo suy nghĩ và mệnh lệnh từ người khác.

Nếu trước đây là người không tốt đi chăng nữa thì sau này trưởng thành trở thành người tốt hơn đến khi tôi trở về. Tôi hy vọng Tess sẽ khiến bố tôi tự hào vì cũng tìm được niềm đam mê như vậy.











Một ngày bình thường như bao ngày khác.

Một tuần sau tạm xa lánh, tôi chưa hề nhận được một tin nhắn, không một tiếng chuông điện thoại. Cậu ấy biến mất như chưa từng tồn tại.

Trước đó, tôi đã liên lạc với Up. Nó nói rằng đã giải tỏa tâm lý phần nào với Aou. Chỉ còn tôi và Tun chưa nói chuyện lại với nhau. Vài ngày nữa cũng quay lại làm việc rồi, sợ rằng mọi thứ lại không suôn sẻ.

'Hôm nay không đi đâu à?' Tôi quay người xuống thì bắt gặp ánh mắt người bạn thân của mình. Kita - người đang mở cửa phòng ngủ với bộ quần áo dính đầy mùi rượu. Định hỏi sao nay nó về sớm thế?

'Lười không muốn đi'

'Ngủ suốt từ hôm qua không mỏi à'

Ở nhà được 3 ngày thì bố tôi lại phàn nàn nên đành vội chạy về đây. Nhìn thằng Kita như này lại muốn nhấc chân lên đá nó mấy phát.

'Mày, tao hỏi chút được không?'

'Không trả lời được không? Đếu muốn làm cố vấn nữa đâu'

'Bạn bè thế hả?'

'Tao đùa tí thôi, hỏi đi' Nói rồi ngồi xuống giường rồi vỗ vỗ vai tôi. Hàm ý là mình quan tâm đến bạn bè lắm, khắp nơi tràn ngập mùi cơ thể.

'Nếu mày chưa tắm thì ngồi xuống dưới đi, không giường bốc hết mùi bây giờ'

Nói là nói vậy thôi nhưng biết thế nào mà. Đúng như dự đoán, thằng Kita nó không chịu di chuyển, vẫn ngồi yên tại chỗ với khuôn mặt trắng bệch. Thấy vậy, tôi đành kệ rồi chuyển qua nói những điều mình lo lắng.

'Giả sử một ngày mày thức dậy rồi nhận ra là mày đã hoán đổi thân xác với người khác' Người nghe gãi đầu.

'Fantasy Game à?'

'Nghe cái đã' Tôi bắt chéo chân ngồi dậy, lắc lắc người trước mặt.

'Ờ ờ'

Có cái thằng bạn như Kita quả thật mệt mỏi.

'Cuộc sống của người đó không giàu có như mày. Nhưng người đó có gia đình êm ấm, có những người bạn tốt, có đủ tiền để trang trải cuộc sống thì mày vẫn muốn ở trong thân xác đó đúng không?'

'Nghĩ gì nữa, tất nhiên là muốn'

Cuộc sống của Kita rất tốt. Do vậy cũng không phải căng thẳng về cái bụng của mình hay tìm kiếm một công việc để làm. Nhưng tôi không nghĩ là câu trả lời sẽ khác như vậy.

'Tại sao'

'Chứ chả nhẽ muốn sống trong một gia đình giàu nhưng bất ổn sao?'

'Mày hay cãi nhau với người nhà nhưng đâu có nghiêm trọng đến mức không muốn ở cạnh chút nào?'

'Nó không giống với mối quan hệ gia đình chút nào. Tốt hơn hết là tránh nhau ra thì hơn'

Tôi quên mất vấn đề của Kita với gia đình xảy ra từ lâu. Và đến khi chúng tôi tốt nghiệp thì vẫn chưa hòa hợp được.

'Vậy mày có thấy sai khi tước đoạt cuộc sống người khác không?'

'Ý mày là cái người mà tao đang hoán đổi cơ thể?'

'Ờ'

'Tao có tước đoạt cái gì đâu. Là do có yếu tố tác động hoán đổi cơ thể mà'

'Và nếu có cơ hội trở về cơ thể của mình, mày có về không?'

'Không' nó trả lời chắc chắn

'Nhưng nếu là tao thì tao sẽ về, tao không thể để người khác khổ thay mình được'

'Nhưng mày có phải tao đâu' Câu trả lời ngắn gọn nhưng đủ hiểu rõ ràng nó nói gì. Cuộc sống của nó là do bản thân quyết định 'Gần đây tao thấy mày nghĩ ngợi hơi nhiều rồi đó, nghỉ ngơi đi bạn'

'Ôi!! Tâm trạng lại tệ nữa rồi' Tôi thả người từ từ nằm xuống giường như thường lệ.

'Lại nữa rồi thằng chết tiệt. Mà tao hỏi chút, mày vừa hỏi tao vậy là có ý gì?'

'Không phải chuyện của mày'

'Fine~' Nó phàn nàn một lúc rồi tiếp tục 'Mà dạo này không thấy mày với cái team biên kịch kia, cãi nhau à?'

Không ngờ là Kita nó lại đột nhiên hỏi về chuyện mà tôi đã không muốn nói suốt thời gian qua.

'Có một chút. Nhìn rõ vậy à?'

'Cái mặt mày xị ra thế kia mà' Nó quan sát 'Rồi chưa làm lành à?'

Tôi lắc đầu, dù nghĩ thế nào thì cũng không thể trở lại như trước được. Nếu có gặp nhau thì cũng là chuyện công việc thôi.

'Chả nhẽ muốn nó làm lành với mày?' Lần này tôi không trả lời, Kita hỏi tiếp 'Rốt cục là chúng mày làm sao?'

'Ghẹo gan'

'Mày hay nó ghẹo gan?'

'Nó ghẹo gan tao ấy'

'Rồi trước đây điều gì khiến mày làm việc với chúng nó vậy?'

'Thì tao rảnh mà'

'Nếu mà mày rảnh vậy thì đã đi party với tao rồi' Nó nói đúng đến độ khiến tôi không tìm ra lý do nào nữa 'Mày không biết viết kịch bản, rốt cục là ở đó làm gì?'

'Xem phim'

'Với?'

'Nó' Tôi dùng từ 'nó' để thằng kia không đoán ra ai'Thực ra là thích đi ăn cùng nhau, dù món ăn có mùi vị ngon nhưng vẫn cảm thấy ngán'

'À'

'Nhìn nó ăn thôi cũng thấy thú vị' Trong đầu tôi nhớ lại quãng thời gian đầy ắp những chuyện vui 'Lúc nhìn nó làm việc thôi cũng thấy vui. Hay lúc nó chở tao trên đường cao tốc, dù nó lái khá tệ nhưng tao vẫn tin tưởng'

'Vậy lúc ở bên nhau có khoảnh khắc nào khiến bạn cười tươi vậy không?'

'Cười cái đéo gì, mày là phóng viên à?'

'Ơ hay, như trong phim ấy. Khi nhân vật chính cảm thấy vui lúc ở bên người mình thích thì phải nở nụ cười thật tươi chứ?'

'Xàm xàm'

'Tess, theo như câu chuyện này thì mày rất vui khi ở bên 'nó' như thế nào mà. Vậy giờ nếu không nói chuyện với nhau, hỏi thật...mày có cảm thấy tiếc khoảng thời gian đó không?'

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng một câu hỏi mà Kita không cần nghe trả lời. Nó bước vào phòng tắm gột rửa một lúc trước khi quay trở lại giường rồi ngủ lúc nào không biết. Còn tôi thì lại trằn trọc vì mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Kim đồng hồ vẫn chuyển động từ 10h thành nửa đêm, từ nửa đêm thành một giờ, và hai giờ sáng.

Nếu còn ở bên nhau thì có thể cùng xem phim, nói về màu sắc, ăn một món ăn dù ngon đến đâu nhưng vẫn thấy ngán. Nghĩ một hồi không thể nào đau hơn nữa.

Mặt khác, nếu cậu ấy cũng phải đối mặt với nỗi buồn tương tự, thì tôi không phải là người nên ở bên cạnh sao?

Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi cũng có câu trả lời.

Khoảng thời gian không có cậu ấy đúng là cực hình.

Tôi sẽ nói với cậu ấy một lời xin lỗi, rằng cậu không cần phải quay lại. Để tự bản thân người đó có quyền lựa chọn và quyết định mọi thứ. Cũng bởi tôi cũng có con đường riêng của mình, hy sinh tình yêu này để cậu ấy trở về thế giới ban đầu cùng người khác hay để cậu ấy sống hạnh phúc ở đây cũng đều đáng quý như nhau.

Chỉ là cầu xin rằng trước khi chia tay, hãy để tôi ở lại cùng cậu ấy chút nữa nếu có cơ hội.

Ting!

Đang lúc bối rối, âm thanh thông báo điện thoại khiến tôi tò mò vội vàng mở tin nhắn ra thì mới biết đó là từ người trong đầu mình hiện tại.

'Xin lỗi'

Chỉ vậy thôi, không có lời nào thêm.

Chúng đôi cứ để thời gian trôi như vậy cho đến hôm nay cậu ấy mở lời trước. Và tôi cũng hiểu mình thật sự muốn gì.

Không để lãng phí thời gian nữa, tôi vội bước xuống giường thay quần áo mà không kịp suy nghĩ về câu hỏi của Kita. Tôi nhanh chóng đến nhà Tun.

Không đợi để mai, không để ngày khác mà là bây giờ...

Nhưng mà...

'Tun không có ở nhà đâu con'

Số phận lúc nào cũng chơi đùa tôi như vậy. Đã đến làm phiền mẹ Tun nửa đêm lại còn nghe rằng cậu ấy không có ở nhà.











Mẹ bảo là Tun đã xin phép ở lại quán của P'Pong được một tuần rồi, khoảng sau chuyến đi viết kịch bản ở ngoại ô về. Tôi nhìn xuống đồng hồ lần nữa, cũng đã gần đến giờ đóng cửa nên vội vàng phóng xe lao thẳng đến quán rồi đẩy cửa vào. Chưa kịp tìm người thì có người bỗng xuất hiện.

'Tess, rất vui được gặp' Tại sao lại là P'Pong chứ?

'Chào anh ạ'

Tôi giơ tay chào chủ quán rồi đưa mắt về phía sân khấu thì bắt gặp một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang ngồi vừa đàn vừa hát thều thào. Nghe tiếng đó thì tôi đã hoàn toàn hiểu sao anh chủ quán lại làm bộ mặt khóc lóc với tôi rồi. Tôi tiến tới cái bàn gần nhất rồi ngồi xuống.

'Nó hát như mà như vừa chạy marathon vậy. Kêu nó xuống đi'

'Vâng, nghe mẹ Tun nói là nó ở đây với anh mấy hôm rồi'

'Ờ, nên là giờ anh iu mày lắm đó em' Anh chủ giả vờ lau đi đôi mắt ngấn lệ rồi đưa cho tôi một tờ giấy 'Bill này, má nó nhiều thế không biết'

'Chờ chút, để em trả cho' Đây rốt cuộc là bạn hay là vợ đang chăm sóc cho người ta đây? Đặc biệt là cái tờ bill còn có cả dịch vụ skincare nữa! Đã đến nhà người ta ở nhờ còn lo tút tát nữa à.

'Cảm ơn nha, để tao đi trả tiền điện'

'Giữa tháng cậu ấy không có gửi trả anh à?'

'Không có! À, đèn LED màu mới này' Chà, quán anh ấy gần như thành một cái lễ hội đèn ấy nhỉ? Màu mà tôi lần đầu ghé qua đã biến mất. Hay là anh ấy điều chỉnh theo sở thích của khách hàng?

Cho dù như vậy tôi cũng không mở miệng hỏi. Và tiếp theo, thay vì tập trung vào giọng hát trên sân khấu thì việc cần làm là đi lên kéo cậu ấy xuống để giải tỏa cảm xúc một cách nghiêm túc.

'Tun'

Người đối diện liếc mắt sau khi nghe thấy tiếng gọi nhưng lại giải vờ như không quan tâm, vấn tiếp tục hát. Không lãng phí thời gian thêm nữa, tôi bước lên sân khấu rồi kéo xuống chiếc bàn trống trong quán.

'Tình trạng nghiêm trọng quá rồi đó' Nói xong, tôi quên mất mình cũng đã ở lì trong phòng 1 tuần.

'Đến đây làm gì?'

'Tao...đã đọc tin nhắn mày gửi rồi'

Trong khi cả 2 nói chuyện, P'Pong đóng vai trò là nghệ sĩ giải trí thay vì ngồi hát bằng cách bật một ca khúc ngọt ngào. Anh không nghĩ đến trường hợp bọn em có thể đánh nhau sao?

'Vậy mày nghĩ sao?' Tun nhìn tôi chằm chằm, khiến bản thân bối rối một lúc.

'Nghĩ lại thì ngày đó...tao đã to tiếng với mày. Là tao hống hách, không hiểu chuyện. Xin lỗi nha' Cũng bởi muốn làm hòa với cậu ấy nên phải chấp nhận tất cả, ngay cả khi suy nghĩ của cả 2 không hợp nhau đi chăng nữa.

'Mày không sai, là tao sai. Xin lỗi vì những lời không hay của tao'

'Không không, tao mới là người cần xin lỗi mày'

'Tao mới cần xin lỗi'

'Định đấu võ mồm trong bao lâu đây?'

'Cho đến khi mày cảm thấy tốt thì thôi' Một câu đơn giản vậy thôi cũng khiến tôi mỉm cười không kiểm soát được.

'Tao ok, mày không cần phải như vậy, ew'

Cả 2 ngồi nhìn nhau. Sau khi trải qua một tuần tồi tệ, đây đúng là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất.

'Talay, có biết tại sao tao không muốn nói cho mày biết tên thật của tao không?' Sau đó trong khoảnh khắc say sưa trò chuyện, đối phương chợt nói một vấn đề quan trọng 'Thực ra ban đầu tao chỉ muốn trêu chọc mày chút thôi. Nhưng sau đó, cảm xúc của tao bắt đầu thay đổi khiến bản thân không muốn quay lại như trước nữa'

'...'

'Pakorn có một gia đình êm ấm, có những người bạn tốt, có nhiều thứ trước đây tao không có nên càng muốn ở lại để đổi lấy'

'Đây là lý do mày tránh gặp P'Pang ngay từ đầu?'

'Ừm. Nếu cô ấy thực sự là chìa khóa dẫn đường của tao, e rằng một ngày nào đó số phận sẽ đưa tao trở lại'

'Nhưng ít nhất là giờ mày vẫn ở bên cô ấy phải không?' Giọng tôi có chút run lên.

'Là sao?' Tun nghiêng đầu, trầm giọng hỏi.

'Thì mày và chị ấy thích nhau mà, mày có ở đây hay ở kia thì vẫn còn có cô ấy thôi' Vẫn tốt hơn là cô đơn như tôi. Không biết là ngày mai sống chết ra sao, thậm chí không biết có cơ hội để tìm chìa khóa dẫn đường hay không nữa.

'Khoan, mày hiểu lầm gì rồi phải không?' Suy nghĩ của tôi bỗng chốc chững lại khi người trước mặt phản bác.

'Hiểu nhầm gì cơ?'

'Tao đâu có thích P'Pang?'

'Vậy P'Pang thích mày'

'Không! P'Pang đâu có thích tao'

'Vậy...tương lai thì sao?' Niềm hi vọng đã mất bỗng chốc le lói. Tôi không biết tại sao nhưng trong lòng có chút phấn khích.

'Cũng không' Cậu ấy trả lời nghiêm túc

'Nhưng tao thấy mày đi với chị ấy suốt vậy mà'

'Là bởi tao sợ, bởi không muốn quay về nên mới tìm chị ấy giúp. Thật sự là cho dù tao có nằm mơ rất nhiều cũng không muốn quay lại đâu'

Má nó! Câu chuyện hình như đi quá xa so với tưởng tượng của tôi rồi. Tôi đã nghĩ là do Tun và P'Pang thích nhau nên mới thường xuyên qua lại. Nhưng không, là họ đang chiến đấu với số phận của mình. Trước đây đây tôi như kiểu đóng một bộ phim tình cảm đơn phương nhưng lại lái qua như thể tình yêu bị cướp mất vậy!

'Từ lúc cãi nhau đến giờ. Tao đã suy nghĩ rất nhiều, nhận ra rằng bản thân mình tệ thế nào. Một ngày nào đó cũng phải trở về thế giới cũ thôi, dù hiện tại vẫn đang tốt đi chăng nữa'

'Nói vậy có nghĩ là mày thay đổi quyết định, muốn về thế giới cũ rồi hả?'

'Ừm...vì đây đâu phải cuộc sống của tao đâu' Cậu ấy nhìn tôi.

Cơ thể, quần áo, con người, nơi ở tất cả là của Pakorn nhưng lời nói lại có chút buồn buồn, khác với tôi. Và sau khi biết sự thật là Tun và P'Pang không thích nhau, sự tuyệt vọng trong tim như biến mất dần trong chớp mắt.

'Nhưng cuộc sống của chúng ta đã thay đổi rồi' Tôi an ủi

Ngay cả khi tôi không thể thay đổi gia đình đã rời xa mình.

'Vậy đi, chỉ cần quay lại nói với bản thân là mình cần làm gì, muốn trở lại làm diễn viên thì cũng không dễ dàng chút nào. Thêm nữa là bản thân mày lại không thấy hạnh phúc thì sao?

'...'

'P'Cheewin từng nói rằng khi ước mơ của mình thực hiện được, anh ấy sẽ có mục tiêu mới. Nhưng hiện tại vẫn chưa có mục tiêu nào hết'

'...'

'Không phải đã nói rồi à, nếu như quay lại thì cuộc sống của mày sẽ không được như trước nữa'

'Tại sao?'

Cậu ấy hỏi như thế không biết tôi đang nói đến tương lai trần trụi. Dù tất cả chỉ là phỏng đoán nhưng điều đó rõ ràng là như vậy mà.

'Một, Pakorn có thể khiến cuộc sống của mày trở nên khác biệt hơn. Thứ hai, nó đã có cho mình trải nghiệm mới, nhưng chắc chắn là...điều đầu tiên'

'...'

'Cơ mà mày từng có tao mà'

'Không phải chỉ từng, mà là hiện tại tao có mày'

Đôi môi nở nụ cười khiến gương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net