Chương 03. Kết thúc của một bên là bắt đầu của bên kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mồng năm tháng chín, thích hợp cưới gả, thích hợp nạp hái.

Tử Cấm Thành tràn ngập niềm vui và tiếng cười, nô tài, thái giám, công công đều bận rộn trong phủ Thái tử, chỉ để đảm bảo an bài ổn thỏa, dốc hết sức hầu hạ.

Mặt tường màu xanh mơn mởn bị phủ lên giấy hỷ màu sắc rực rỡ, ngoài cửa treo đèn lồng đỏ, giăng đèn kết hoa, trông rất vui mừng, rất có không khí đám cưới.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất vui mừng, chỉ có điều tân lang trong điện lại ngây người, vẻ mặt lộ rõ thống khổ và không tình nguyện của mình, mà hỷ phục đỏ vẫn treo trên giá bên cạnh, còn nguyên vẹn.

Tân lang đáng lẽ phải chuẩn bị cho tân hôn, nhưng lúc này, hắn ngồi bên giường, trong tay cầm một cuốn sách có phần cũ kỹ, tựa hồ đã cầm trên tay rất nhiều lần, đọc đi đọc lại rất nhiều. Hắn thẫn thờ nhìn cuốn sách trong tay, đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh xung quanh.

"Điện hạ, đã đến giờ..."

“Tử Thần, ngươi hiểu ta, vì vậy người không nên thuyết phục ta, là ngươi.” Vương Nhất Bác lạnh lùng ngắt lời.

Tử Thần mím môi, gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Vương Nhất Bác như có điều suy nghĩ trầm ngâm nhìn cuốn sách trên tay, sau đó mở ra, ôn nhu nhìn chuỗi từ ngữ vô cùng quen thuộc trên sách.

Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ trên chuỗi chữ, "Nguyện người chỉ một lòng, bạc đầu không chia ly..."

Tử Thần hơi híp mắt, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, thận trọng mở miệng: “Điện hạ…”

"Tử Thần, ngươi cũng biết bài 《Bạch đầu ngâm》 này đang tự thuật quan điểm của tác giả về tình yêu. Trong mắt nàng, tình yêu thuần khiết vô hạ, là thiêng liêng không cho phép sự tồn tại của bên thứ ba. Điều nàng muốn chính là toàn tâm toàn ý với chính mình, lưỡng tình tương duyệt trung trinh như một."

Tử Thần gật đầu, "Bởi vì Tư Mã Tương Như lựa chọn nạp thiếp, cuối cùng khiến Trác Văn Quân cảm thấy hắn đã vi phạm quan niệm tình yêu của chính mình mới sáng tác thi từ. Điện hạ không cần lo lắng những thứ này."

Vương Nhất Bác tiếp tục: "Không cần lo lắng, chỉ vì nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, tùy tâm sở dục? Thực ra, những thứ này chỉ vì quyền thế danh lợi mới kết nhân duyên, có mấy ai chân thành, có mấy ai đáng tin? Nếu không phải quan hệ hoàng thân quốc thích, những thần tử tươi cười chào hỏi nhất định lập tức trở mặt, hận không thể đoạn trừ tất cả quan hệ."

Tử Thần im lặng một lúc, nhưng Vương Nhất Bác cũng không cần Tử Thần nói gì, cũng không cần để hắn kiến nghị gì, chỉ cần yên lặng lắng nghe Vương Nhất Bác nói là đủ.

"Sự thiêng liêng trong tình yêu không nên có khác biệt nam nữ. Toàn tâm toàn ý, trung trinh như một nên là lời thề mà hai người gắn bó với nhau cùng hứa hẹn, là ước định mà cả nam và nữ nên tuân theo, không phải sao?"

Giờ lành đang đến gần, khách quý đã tập trung tại đại điện, chờ chúc rượu tân lang và hàn huyên vài câu. Chỉ có điều trong đại điện rộng lớn, không thấy thân ảnh tân lang.

“Ngày lành sắp đến, tân lang vẫn chưa xuất hiện…”

“Chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã quên ngày đại hỉ rồi sao?”

Trong điện lập tức nổi lên tiếng xôn xao, mọi người thì thầm bàn tán.

Lúc này trong tẩm điện Thái tử, Vương Nhất Bác đang mặc lý y, một bộ dáng lãnh đạm, không muốn chuẩn bị cho hôn yến.

“Thái tử điện hạ, giờ lành đã đến, mời Thái tử điện hạ di giá đến chính điện tiến hành hôn lễ.” Thanh âm của công công chưởng sự từ ngoài sảnh truyền đến.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, lát nữa ta tới."

Nghe câu trả lời của Vương Nhất Bác, chưởng sự công công mới an tâm rời đi.

“Điện hạ…” Tử Thần bối rối nhìn Vương Nhất Bác, không hiểu tại sao mới một giây trước hắn còn cự tuyệt cuộc hôn sự này, bây giờ lại chấp nhận.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không vội, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Tử Thần: “Biết nhau không xa cũng không gần, ngàn dặm vẫn làm hàng xóm, tình nghĩa ngươi đã cho ta đời này không thể báo đáp. Ngươi là người ta tin tưởng nhất, cả đời này có ngươi làm bạn là phúc khí của ta."

“Thái tử, ngàn vạn đừng nói như vậy, Tử Thần từ nhỏ đã được điện hạ giúp đỡ che chở, hiện tại mới có thể vô ưu vô lo như vậy, cho nên đời này là Tử Thần nợ điện hạ, vì điện hạ vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không oán không hối hận. "

Nghe vậy Vương Nhất Bác lần đầu tiên mỉm cười trong ngày hôm nay, "Không cần phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhưng ta cần ngươi giúp ta làm một việc. Ngươi có thể đồng ý không?"

Tử Thần giao phó sinh tử cho Vương Nhất Bác, anh làm mọi việc cho chủ nhân của mình mà không chút chần chừ hay chất vấn, cho nên bất luận Vương Nhất đưa ra yêu cầu gì, Tử Thần biết anh chỉ cần đồng ý, liền gật đầu.

"Giúp ta chiêu đãi khách trong đại điện, còn có. . . Thay ta hoàn thành hôn lễ."

Tử Thần nhất thời lo lắng: "Điện hạ, chuyện này..."

"Không phải là không từ chối sao? Xem ra không phải cái gì cũng có thể thực hiện."

Tử Thần mím môi, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Tử Thần cuối cùng đi vào đại điện, nhưng không mặc hỉ phục màu đỏ như Vương Nhất Bác phân phó.

Mọi người nhìn thấy thị vệ bên cạnh Thái tử đến, lập tức im lặng.

"Thật xin lỗi đã để các vị chờ lâu. Thái tử có việc quan trọng cần xử lý nên chậm trễ, còn một canh giờ nữa mới đến giờ lành. Thái tử tất nhiên vô cùng coi trọng hôn sự này, đặc biệt là thân bằng quyến thuộc đến chúc mừng, vì trợ hứng, cũng để bày tỏ tâm ý, ta đã chuẩn bị một tiết mục ca múa cho mọi người.”

“Thái tử đối với hôn yến này không coi trọng lắm, để mọi người ở đây đợi lâu không nói, lại còn đóng cửa Trần gia ta, sợ rằng Thái tử ngay từ đầu đã không có ý định gả? Chẳng lẽ đây là cách hoàng thất đối đãi với công thần, còn là nhạc phụ? Lại tùy ý phái thị vệ đến đuổi người, chỉ sợ là chê cười a?"

Khuôn mặt của Trần Đại Tông Bá rõ ràng là u ám ngay từ đầu, nghe Tử Thần nói xong càng không hòa nhã.

Nghe vậy, Tử Thần âm thầm giễu cợt một phen, hiển nhiên rất khinh thường loại người mặt mũi này, "Đại Tông Bá, Thái tử điện hạ là Bệ hạ chính thức sắc phong, Thái tử điện hạ cần xử lý sự vụ đương nhiên liên quan đến quốc sự và dân chúng. Tử Thần từ nhỏ chưa từng đọc sách, không học rộng tài cao như các vị ngồi ở đây. Tử Thần muốn cùng Đại Tông bá, à không... Bây giờ nên gọi ngài một tiếng nhạc phụ, thỉnh giáo một chút, rốt cuộc lễ nghi này quan trọng? Hay là đời sống dân chúng bình an quan trọng hơn?"

"Đúng vậy, Thái tử điện hạ được Bệ hạ coi trọng như vậy, nhất định là bận rộn chính sự, không vội..."

"Chúng ta có thể có một vị Thái tử tài giỏi tận tâm tận lực như vậy đúng là vinh hạnh của chúng ta!"

Trong đại điện một lần nữa nổi lên tiếng thảo luận, chỉ có điều hôm nay hướng gió đã thay đổi.

Tử Thần nhìn Đại Tông Bá sắc mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ ra hiệu cho đoàn ca múa đang đợi ngoài đại điện tiến vào bắt đầu biểu diễn, chính mình di chuyển đến cửa điện chờ đợi. Một chuỗi lời này mặc dù có thể tạm thời trấn an lòng người, lại chỉ có thể tạm thời mà thôi. Nói như vậy thật sự không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể làm như vậy để không kinh động tới người ngoài.

Trong điện ca múa vang lên, Tử Thần không thể buông xuống tâm trạng bất an của mình. Trước đây đối đầu với Đại Tông Bá có bao nhiêu hùng hồn, bây giờ lại không biết làm như thế nào.

Khi màn ca múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, mọi người một lần nữa ném ánh mắt lên người Tử Thần.

Anh cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bất an của mình, đang định tiến lên phía trước, thủ lĩnh thị vệ trong phủ Thái tử vội vàng chạy đến chỗ Tử Thần, thì thầm vào tai anh một loạt lời nói, mà biểu cảm thất kinh của Tử Thần có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tử Thần suýt chút nữa đã mất bình tĩnh, nắm chặt bao kiếm trong tay, đôi môi run lên một cách lo lắng.

Hắn đảo mắt quét qua những ánh mắt nóng bỏng kia, cuối cùng nói: "Ca múa, tiếp tục." Sau đó cùng thủ lĩnh thị vệ rời đi.

...

"Cố thị vệ, nô tài thật sự không dám kinh đông người bên ngoài, mới xông vào đại điện tìm ngài như vậy, xin ngài làm chủ." Thủ lĩnh thị vệ vội vàng đi theo sau lưng Tử Thần, vừa chạy vừa nói.

"Không sao, chuyện này ngươi làm rất tốt."

Về tới tẩm điện Thái tử, Tử Thần mới nhìn rõ tình huống thủ lĩnh thị vệ thuật lại với mình.

Thủ lĩnh thị vệ nói vào tai Tử Thần, như thường lệ hắn tuần tra trong phủ Thái tử, nhưng khi đi đến bên cạnh hồ lại thấy áo lông chồn Thái tử thường mặc nằm tán lạc xung quanh, cảm thấy có gì đó kỳ lạ mới xem xét kỹ hơn. Khi hắn cầm chiếc đèn lồng trên tay soi xuống mặt hồ, mới phát hiện Thái tử điện hạ chết đuối, không chút do dự lao xuống nước cứu người.

Khi đó, thị vệ trực ban đều được bố trí canh gác xung quanh đại điện hôn yến, cho nên ở đây chỉ còn lại thủ lĩnh thị vệ và đội viên của hắn, mà đều là người được thủ lĩnh thị vệ tín nhiệm.

“Chuyện này không có người khác biết phải không?” Tử Thần đứng bên giường, lông mày nhíu chặt nhìn Vương Nhất Bác nằm bất động trên giường.

Thủ lĩnh thị vệ lắc đầu: "Bẩm báo Cố thị vệ, không có."

Tử Thần im lặng nhìn Vương Nhất Bác nằm trên giường, lý y màu trắng ướt sũng, có lẽ vẫn còn thấm nước. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc.

Tử Thần nghe thủ lĩnh thị vệ nói Vương Nhất Bác chết đuối, liền cho rằng đây là kế hoạch của Vương Nhất Bác để trốn tránh hôn yến này.

Vương Nhất Bác mặc dù là huyết thống hoàng thất, nhưng từ nhỏ đã được Hoàng Quý phi sủng ái như vậy, cho nên khi Hoàng Quý phi xuất cung sẽ dẫn theo Vương Nhất Bác, mà hắn càng thêm thích thú. Nhưng hắn chưa bao giờ vì điều này mà bỏ dở việc học, cũng đặc biệt có lòng cầu tiến, tuy có nhiều cơ hội ngao du sơn thủy nhưng hắn chưa bao giờ vì điều này mà hoang phế việc học.

Cơ hội xuất cung càng nhiều, cơ hội du sơn ngoạn thủy càng nhiều, đương nhiên người trong Tử Cấm Thành lại càng ít biết về vị Thái tử này, cho nên ngoại trừ Hoàng Quý phi và Tử Thần thì không ai biết Thái tử điện hạ biết bơi.

Tử Thần nhìn khuôn mặt đã không còn huyết sắc của Vương Nhất Bác, nghĩ nếu hắn giả vờ cũng không thể bất động như vậy, anh đột nhiên phóng đại đồng tử, vươn ngón tay đến cổ Vương Nhất Bác bắt mạch.

“Sao lại yếu như vậy…” Tử Thần lại đưa tay chạm vào má Vương Nhất Bác, “Lại còn lạnh như băng…?”

Tử Thần trợn tròn mắt, cuối cùng sốt sắng hét lên với thủ lĩnh thị vệ: "Mau! Đi gọi thái y!"

...

“Lý thái y, Nhất Bác thế nào?” Hoàng Quý phi vội vàng hỏi.

Lý thái y cuối cùng từ bên giường Thái tử đứng thẳng dậy, tiến vào bẩm báo với Bệ hạ và Hoàng Quý phi: “Bẩm báo Bệ hạ, Hoàng Quý phi nương nương, Thái tử điện hạ bởi vì ngã xuống hồ đã uống vào một lượng lớn nước, vừa rồi thần đã ép nước hồ ra khỏi cơ thể Thái tử điện hạ, để ngài có thể thuận khí, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Hoàng Quý phi thúc giục Lý thái y.

"Nhung.... Mạch đập của Thái tử điện hạ có chút yếu, mặc dù đã được ép ra một lượng lớn nước, điện hạ đã uống dược, thần vừa kiểm tra lại mạch của Thái tử, cùng với lần đầu tiên thần nhìn thấy không khác nhau..."

“Vớ Vẩn!” Bệ hạ long nhan cả giận, cau mày nói: “Lang băm!”

“Bệ hạ xin bớt giận!” Lý thái y không dám ngẩng đầu, khúm núm nói: “Thần còn có thể... có thể... châm cứu cho Thái tử điện hạ... chỉ là... chỉ là lúc này... còn chưa... xem tình hình hiện tại, e rằng không thể châm cứu... cho nên..."

“Cho nên thế nào?” Hoàng Quý phi tựa hồ nghe được một tia hi vọng.

“Cho nên…” Lý thái y khom người, hai tay chắp trên đầu, “Hiện tại... chỉ cần chờ thân thể Thái tử  có chuyển biến tốt mới có thể châm cứu, chỉ có thể nghe theo mệnh trời..."

Hoàng Quý phi nghe vậy, không khỏi thương cảm cùng bi ai trong lòng. Nàng lặng lẽ rơi lệ, không phải vì không đủ cuồng loạn, mà vì nàng sắp từ bỏ chính mình, mới có thể như vậy.

Những lời của Lý thái y uyển chuyển, mọi người có mặt đều hiểu được hàm ý.

Bệ hạ vỗ vỗ mu bàn tay của Hoàng Quý phi, bảo nàng đừng quá thương tâm, an ủi nàng rằng mọi chuyện có lẽ sẽ xoay chuyển được. Nàng chậm rãi gật đầu, nói với Bệ hạ nàng muốn ở bên cạnh Vương Nhất Bác, bảo ngài ấy về nghỉ ngơi sớm.

Tử Thần giúp tiễn mọi người rời khỏi phủ Thái tử, nhưng khi chuẩn bị rời đi, lại nghe màn đối đáp của Đại Tông Bá và các thần tử khác.

"Đại Tông Bá, người con rể này của ông cũng quá đoản mệnh rồi?"

"Phì phì phì, hôn lễ còn chưa diễn ra, sao có thể coi là con rể? Nữ nhi nhà ta gả cho Thái tử làm Thái tử phi, không phải muốn gả cho Vương Nhất Bác làm thê tử của Vương Nhất Bác. Người sắp chết này còn là Thái tử gì chứ? Đến chỗ Diêm Vương mà làm đi."

Dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ, còn ăn nói phóng túng thiếu kiềm chế như vậy, Tử Thần chợt nhớ tới những gì Vương Nhất Bác nói với mình. Cái gọi là hôn nhân này chẳng qua là hư danh dựa trên danh lợi, không có danh lợi thì toàn bộ giả tạo sẽ tự sụp đổ. Xem ra những gì Vương Nhất Bác nói lúc đó thực sự đúng.

Tử Thần trở lại tẩm điện của Thái tử, nhìn thấy Hoàng Quý phi vẫn đang ở bên cạnh giường chăm sóc Vương Nhất Bác, không khỏi cảm thấy cay mũi.

“Hoàng Quý phi nương nương, xin hãy chú ý thân thể của mình, Thái tử điện hạ sẽ không hy vọng nương nương vì ngài ấy lo lắng mà hại thân.”

Đôi mắt của Hoàng Quý phi khóc đến vừa đỏ vừa sưng, "Tử Thần, ngươi nói xem... Nhất Bác biết bơi, làm sao có thể chết đuối? Có phải bị người khác hãm hại không?"

Tử Thần trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu: "Hồi bẩm nương nương, thái y vừa rồi nói điện hạ không có ngoại thương, cho nên khả năng bị người khác hãm hại... hẳn là không cao."

Hoàng Quý phi nghe vậy càng không thể khống chế cảm xúc, nước mắt trong suốt lăn dài trên má, khiến nàng không dám tin, càng không thể chấp nhận.

Mà lúc này hai người họ đều biết Vương Nhất Bác không phải ngẫu nhiên cũng không phải bị hãm hại, như vậy nguyên nhân duy nhất… đây là lựa chọn của chính hắn.

"Hoàng nhi... sao ngươi có thể bỏ mặc mẫu phi... hôn sự này không thành cũng không sao... Mẫu phi nói với phụ hoàng ngươi... người trở về đi...Hoàng nhi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net