Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được viết bằng ngôi thứ nhất của Trương Trạch Vũ.

Tôi và Tô Tân Hạo quen nhau trong một buổi xem mắt. Con người anh ấy khá tốt, vừa ga lăng lại vừa phong độ, lại còn trông rất đẹp trai. Vừa vặn là cả hai chúng tôi đều muốn nhanh chóng kết hôn, vậy nên vừa trải qua yêu đương mấy tháng liền đi lĩnh chứng.

Kết hôn ba năm, anh ấy vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, gần như là ngoan ngoãn phục tùng ấy. Chúng tôi ở chung cũng xem như là hòa thuận.

Gần đây mẹ tôi vẫn luôn thúc giục tôi chuyện có con, nhưng tôi và Tô Tân Hạo cố gắng mấy tháng đều không có kết quả. Đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện ra là Tô Tân Hạo có vấn đề.

Mẹ tôi muốn tôi nhanh chóng ly hôn với anh ấy. Cá nhân tôi vốn dĩ không để tâm đến chuyện đó, tôi nói mẹ rằng chúng tôi có thể không cần có con, nếu muốn thì có thể thụ tinh trong ống nghiệm hoặc là nhận con nuôi. Nhưng mẹ tôi vẫn không đồng ý, bà ấy cho rằng Tô Tân Hạo đang cản trở tôi. Sau cùng tôi cũng đã thỏa hiệp với bà ấy.

Hôm đó Tô Tân Hạo tăng ca đến tối muộn, vẻ mặt của anh ấy dường như rất mệt mỏi. Tôi nắm lấy bàn tay đang cởi áo khoác của anh ấy:

"Tô Tân Hạo, chúng ta ly hôn đi."

Anh ấy dường như rất mất mát, giống như chú gấu bị thương đứng trong màn mưa vậy.

"Nhất định phải như vậy sao?"

"Ừm, anh không ổn, không thể trì hoãn em được."

Đã lâu như vậy rồi, tôi cũng không rõ tình cảm mình dành cho Tô Tân Hạo là gì, thích sao? Hay chỉ đơn thuần là quen với việc sống chung với anh ấy thôi?

Tôi quay đầu đi, ép mình không nhìn vào biểu cảm của Tô Tân Hạo. Anh ấy đột nhiên nhấc bổng eo tôi lên, vác tôi lên lầu rồi đem tôi ném xuống giường như để trả đũa. Anh ấy tiến đến và hôn tôi:

"Trương Trạch Vũ, quá giới hạn lần cuối trước khi ly hôn đi."

Anh ấy muốn tôi, tôi cũng không phản kháng.

Hôm đó Tô Tân Hạo vô cùng mạnh bạo, tôi nằm trên giường suốt ba ngày rồi mới cùng anh ấy đến cục dân chính.

Hai tháng sau, sự cố ngoài ý muốn phát sinh rồi, tôi thế mà lại mang thai. Tôi không dám nói với mẹ, cũng không có dũng khí đi tìm Tô Tân Hạo. Rõ ràng là mình nói người ta không được, còn đệ đơn ly hôn, bây giờ lại quay lại tìm người ta là cái đạo lý gì chứ. Trương Cực mắng Trương Trạch Vũ tôi là chết vì mặt mũi, sống thì gánh chịu hậu quả.

Tôi một thân một mình đi đến Pháp, nửa năm sau thì sinh ra Tiểu Vũ - là con gái của tôi và Tô Tân Hạo.

Đã 5 năm trôi qua, tôi vẫn luôn nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tân Hạo ở trên người Tiểu Vũ. Giương mặt gần như giống anh ấy như đúc, cách nói chuyện và hành động đều rất giống Tô Tân Hạo. Còn có vẫn hay láo nháo giống như Tô Tân Hạo lúc ly hôn vậy.

Tôi gọi điện cho Trương Cực, nói với cậu ta là tôi nhớ Tô Tân Hạo rồi, tôi rất nhớ anh ấy, phải làm sao đây. Trương Cực mắng tôi không có tiền đồ, cậu ta nói tôi làm việc gì cũng rất phô trương, da mặt mỏng, vừa kiêu căng vừa rất phiền phức, chỉ có Tô Tân Hạo mới chịu nổi tôi thôi. Cậu ta còn mách lẻo với Tô Tân Hạo bay qua trừng trị tôi nữa.

Trương Cực đúng là đồ không có lương tâm, cậu ta thực sự mách lẻo với Tô Tân Hạo. Lúc này Tô Tân Hạo đang ngồi ở sofa nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh ấy. Trông vẻ mặt Tô Tân Hạo dường như rất tức giận. Lúc này Tiểu Vũ cũng vừa vặn làm xong bài tập, con bé liền chạy ra khỏi phòng rủ tôi chơi cùng. Tô Tân Hạo cũng nhìn thấy con bé, Tiểu Vũ hỏi tôi:

"Mami ơi, chú này là ai thế ạ? Sao nhìn chú giống con quá." Tôi vẫn còn chưa biết trả lời con bé thế nào thì Tiểu Vũ lại lên tiếng.

"A con biết rồi! Là bố con phải không ạ? Có phải bố đến sống cùng con và mami không ạ?"

"Đúng rồi, về sau bố sẽ luôn ở cạnh con và mami." Tô Tân Hạo ngồi bên cạnh tôi lên tiếng đáp.

"Được ạ, yeah!" Dáng vẻ của Tiểu Vũ thật sự rất vui vẻ.

"Nhưng mà bây giờ con về phòng tự chơi một chút nhé, bố có chuyện cần nói với mami, có được không nào?"

Tô Tân Hạo đem con bé về phòng, khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, anh ấy liền đè lên người tôi:

"Trương Trạch Vũ, gan của em đủ lớn rồi ha! Nếu như Trương Cực không nói cho anh biết, em định giấu cả đời đúng không?"

Anh ấy nằm đè lên người tôi, tùy ý gặm nhấm. Tôi thực sự không tài nào kìm nén, khóc đến độ nước mắt rơi lã chã trên cổ anh ấy. Tô Tân Hạo dừng lại, tôi ôm lấy anh ấy, có chút hụt hơi: "Tô Tân Hạo, em xin lỗi, xin lỗi.." Anh ấy hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi.

"Tiểu Bảo, đừng khóc nữa, anh ở đây rồi."

Chúng tôi tái hợp rồi. Tô Tân Hạo đưa tôi cùng Tiểu Vũ quay về Trung Quốc. Buổi tối anh ấy cùng tôi dỗ Tiểu Vũ ngủ. Tôi và Tô Tân Hạo nằm trên giường nói chuyện rất nhiều, tôi lại không kìm nén được không ngừng khóc. Tô Tân Hạo ôm tôi, dỗ dành tôi từng chút một. Về sau anh ấy ngày càng mất kiên nhẫn nói: "Trương Trạch Vũ em phải bù đắp cho anh." Rồi bắt đầu cởi quần áo của tôi.

"Anh làm gì đấy?"

"Chúng ta sinh cho Tiểu Vũ một đứa em gái đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net