𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿. 𝟯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duỗi thẳng cổ áo ra rồi nhìn lại mình lần cuối qua ảnh phản chiếu trên điện thoại, Jungmo hắng giọng và vòng qua phía sau lưng người quen thuộc đang ngồi trước mặt anh.

Minhee lập tức quay lại ngay khi cảm nhân được tiếng vỗ vào vai và mỉm cười khi nhìn thấy anh. Em nhấc túi của mình lên khỏi mặt đất và hào hứng chỉ vào túi, "Em hy vọng là em đã mang đủ thức ăn rồi."

Jungmo lắc đầu và giơ cái túi anh đang cầm trên tay lên, "Đừng lo, anh cũng có mang theo mà."

Em đang mặc một chiếc áo chui đầu quá khổ với mái tóc rối, Jungmo cố gắng hết sức để chống lại ý muốn vỗ nhẹ vào đầu cậu thiếu niên đang đứng trước mặt. Dù có chiều cao khủng nhưng trong mắt Jungmo, em lại trông thật nhỏ bé và dễ thương, đặc biệt là cách em cười như một đứa trẻ trước mỗi lời anh nói.

Minhee trong tuần qua không có gì khác ngoài sự thân thiện và những điều tốt đẹp với Jungmo; từ việc nhắn tin cho anh thường xuyên đến cách nói chuyện nhỏ mỗi khi em bắt gặp anh trong khuôn viên trường. Bằng mọi cách có thể, Jungmo luôn cảm thấy thoải mái khi có mặt em.

Cả hai con người này đã quyết định gặp nhau và buổi tối hôm nay để có một chuyến đi picnic nhỏ, đồng thời ngắm sao cho nhiệm vụ của câu lạc bộ. Ý tưởng này khiến Jungmo vừa lo lắng vừa phấn khích - cảm giác giống như một cuộc hẹn hò với em vậy, nhưng chính anh cũng mong muốn được ở một mình với Minhee nhiều hơn.

Sau khi tìm được nơi thích hợp và trải tấm chiếu xuống, Minhee cẩn thận lấy hai hộp thức ăn trong túi ra và mở nắp hộp. Jungmo ngay lập tức nhướng mày và lẩm bẩm một cách vui vẻ, "Ô donkatsu?"

Minhee nghe thấy, em cười khúc khích và chuyển một hộp sang cho anh, "Em đã xem qua Instagram anh rồi và em thấy anh rất thích ăn donkatsu nên.. em đã đặc biệt mua chúng cho anh đó."

Khi nghe những lời nói đó, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Jungmo, anh vui mừng cầm lấy chiếc hộp đó và cảm ơn em.

Như thể hộp donkatsu này ngon hơn khi có những hành động nhỏ ấy của em, em đã làm nên buổi tối hôm nay.

Khi cả hai đang nói chuyện và dần hiểu nhau hơn, đêm như đang chiếm lất bầu trời cùng bầu không khí yên tĩnh và thanh bình của thiên nhiên.

Em nằm xuống và vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho anh cũng nằm xuống. Jungmo nằm xuống và kê tay dưới đầu, không một chút suy nghĩ.

Cả hai đôi mắt đều chìm trong những tia sáng lấp lánh bé nhỏ trên bầu trời đêm rộng lớn, và em đưa ngón tay của mình lên để vẽ theo các vì sao.

Em quay đầu sang, nhìn anh và hỏi, "Chòm sao yêu thích của anh là gì thế?"

Anh dừng lại, suy nghĩ, sau đó mỉm cười và trả lời, "Là Pegasus."

Minhee nhìn anh một cách tò mò và đợi anh nói tiếp.

Jungmo nhìn lên bầu trời, rồi tiếp tục nói, "Nó tượng trưng cho sự ổn định và sức mạnh, anh đoán anh ngưỡng mộ nó nhất vì đó là những điều mà anh muốn đạt được, cho cả bản thân và những người mà anh yêu quý."

Em không đáp lại khiến Jungmo quay đầu lại nhìn em. Hai người chạm mắt nhau và anh lại bắt gặp nụ cười đó của em một lần nữa.

Dù trời khá tối nhưng anh vẫn có thể nhìn kỹ khuôn mặt của em. Có lẽ vì hai người đang mặt đối mặt, rất gần, anh thấy thật kỳ lạ khi anh chưa bao giờ để ý đến những đốm tàn nhang trên mặt em.

Trong một khoảnh khắc nào đó, những đốm tàn nhang đó giống như bầu trời đêm hôm nay vậy.

Minhee cuối cùng cũng mở miệng nói, "Rất hay."

"Còn em thì sao?" Jungmo hỏi ngược lại.

Minhee điều chỉnh lại đầu của mình và nhìn lên bầu trời, ngâm nga trong suy nghĩ.

"Cassiopeia."

"Anh đã không mong đợi điều đó."

"Đúng không? Em cũng bị sốc. Nhưng em thực sự thích nó vì nó gắn chặt với tình yêu và giá trị bản thân; hai điều em luôn giữ chặt trong tim." Em nói.

Còn chưa kịp kiềm chế thì Jungmo đã buột miệng nói vài câu tiếp theo, "Anh nghĩ em dành nhiều tình cảm lắm, và điều đó làm anh thấy em... đáng yêu đó chứ?" Anh ấy cảm thấy má mình nóng bừng lên sau khi kịp nhận ra những gì mình nói.

Minhee quay sang và cười phá lên, em giơ ngón tay thành hình trái tim và đùa với anh, "Tại sao chứ cảm ơn anh."

Sau đó em thở ra một hơi thật sâu và mỉm cười với anh, "Anh biết đó, em thực sự rất thích dành thời gian với anh. Em rất vui vì em đã chọn tham gia câu lạc bộ này và được ghép cặp với anh."

Đôi má anh tiếp tục nóng lên.

Vào lúc đó, Jungmo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi anh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhanh chóng ngừng nhìn vào mắt em để trái tim anh không vỡ òa và anh đáp lại em với một nụ cười ngượng nghịu, "Anh rất vui vì chúng ta được ghép đôi với nhau."

Cùng với đó, cả hai người nằm im lặng và quan sát bầu trời đêm, chụp những bức ảnh và làm bài tập.

Bằng cách này hay cách khác, Jungmo không biết làm thế nào, anh nhận ra đầu của minhee đang nằm trên vai anh. Mặc dù có chút bối rối nhưng anh không hề di chuyển, sợ rằng điều đó sẽ phá hỏng bầu không khí này. Trớ trêu thay, tất cả những điều này dần cũng đều cảm thấy quen thuộc với Jungmo, như thể mọi thứ vốn dĩ đều như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net