25+26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Tác giả: Thanh Tranh

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

---------

25 Vương Tiểu Hổ

Lúc bốn người về đến nhà, mặt trời đã lặn, sau khi tạm biệt Vương ca Vương tẩu, Ngải Thanh và Trần Lương về nhà.

Bận nửa ngày, Ngải Thanh đã mệt mỏi dị thường, qua loa tắm rửa xong nằm thẳng trên giường, vừa chạm đến chăn thoải mái liền nhắm mắt.

Lúc Trần Lương vào, thấy Ngải Thanh đã ngủ say, thổi tắt đèn dầu buông màn giường xuống, nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận nằm bên cạnh Ngải Thanh, vốn muốn kéo chăn qua đắp kín cho Ngải Thanh, lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ngải Thanh, "Trần Lương, ngày mai chúng ta làm khoai lang sấy được không? Ừm, mùi vị ngon, ta muốn ăn."

Trần Lương dém chăn, quẹt nhẹ mũi xinh xắn của y, đầy mắt cưng chiều, nhẹ giọng đáp, "Được."

Nghe thấy tiếng đáp của Trần Lương, Ngải Thanh rất nhanh đã thiếp đi, trên mặt là mỉm cười hạnh phúc.

Rất nhiều lúc trong cô nhi viện, một ít đồ ăn vặt, như khoai tây lát và khoai lang sấy, đều là mẹ viện trưởng đích thân làm, mùi vị ngon hơn nhiều bên ngoài bán, Ngải Thanh là một trong những người được lợi, nhớ đến những đồ ăn vặt trước kia, Ngải Thanh liền kích động, cho nên hôm sau thức dậy, trong lòng luôn nhớ mong chuyện này.

Khoai tây lát* quá tốn dầu, e rằng tạm thời không thể hoàn thành, nhưng khoai lang sấy lại không cần tốn bất cứ gia vị gì, đơn giản lại dễ thao tác, hơn nữa chỉ cần cất kỹ, để dành dùng hai tháng là tuyệt sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Ngải Thanh kêu Trần Lương lấy một ít khoai lang gặt về ngày hôm qua từ phòng hàng hóa ra, bản thân thì múc nước giếng đổ vào chậu lớn, đang chuẩn bị rửa thì nghe thấy tiếng trẻ con từ ngoài cửa, y bước nhanh ra xem xét rồi mở cửa, nhìn xuống thì thấy một cậu bé đứng ở ngoài cửa.

Cậu bé chừng 5-6 tuổi, có lẽ quanh năm chạy nhảy bên ngoài, làn da có chút ngăm đen, tuy bộ dáng cao gầy nhưng lại rắn rỏi, trên mặt non nớt khảm đôi mắt to đen láy, tinh nghịch lúng liếng, lộ ra sự lanh lợi!

Cậu bé chính là hài tử của nhà Vương đại ca sát bên, Vương Tiểu Hổ.

"Sớm, thím." Một tiếng trong trẻo vang lên.

Dù đã không phải lần đầu tiên bị gọi 'thím', nhưng Ngải Thanh vẫn không thể tránh khỏi nổi da gà cả người, ngặt nỗi lại không có xưng hô tốt hơn thay thế cũng đành phải chấp nhận.

"Sớm, Tiểu Hổ, ăn sáng chưa?" Ngải Thanh vừa nói vừa nở nụ cười xán lạn, hết cách, đối với con nít Ngải Thanh vô cùng thích, đi qua nắm tay nhỏ của Tiểu Hổ lên đi vào trong nhà.

"Dạ, ăn rồi. Còn thím ạ?" Ngẩng mặt nhỏ đáng yêu lên, Vương Tiểu Hổ vui vẻ hỏi, thím nhà Lương thúc thật sự xinh đẹp dịu dàng, tương lai mình cũng nhất định phải lấy một người vợ như thím.

"Ừ, ta cũng ăn rồi. Ta và Lương thúc con đang làm khoai lang sấy, Tiểu Hổ muốn làm cùng không?"

"Dạ." Tiểu Hổ rất vui vẻ, mỗi lần đến tìm Lương thúc và thím, đều có thể có trò vui.

Hai người đến bên giếng nước, Trần Lương cầm chậu gỗ vừa vặn từ trong nhà đi ra, Vương Tiểu Hổ vừa nhìn thấy Trần Lương lập tức rất quen thuộc nói, "Lương thúc, sớm."

"Ừ, sớm." So với Ngải Thanh, cảm giác thân thiết trên người Trần Lương ít hơn, nhưng Vương Tiểu Hổ từ nhỏ đã quen biết Trần Lương, nên cũng không hề gò bó.

"Thúc, thím nói muốn làm khoai lang sấy, con cũng muốn giúp."

"Ừ, lại đây." Ít nói như mọi khi, nhưng không lộ vẻ xa cách. Ngải Thanh nghĩ có lẽ chính sự ôn nhu của Trần Lương mới khiến đứa bé không thể sợ hắn.

Không thể không nói, đây có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Ba người ngồi quanh chậu gỗ, cẩn thận dùng nước giếng cọ rửa những củ khoai lang dính đầy bùn đất. Trong lúc làm, thỉnh thoảng Ngải Thanh cũng sẽ tay cầm tay dạy Tiểu Hổ cách rửa sạch khoai lang, mà Vương Tiểu Hổ cũng khiêm tốn lắng nghe, đôi khi nước bùn vô tình bắn lên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, Ngải Thanh sẽ cầm khăn ướt sạch sẽ bên cạnh lên cẩn thận lau đi, bộ dáng đó rất hiền thục, ít nhất là trong mắt Trần Lương.

Trần Lương biết Ngải Thanh rất thích trẻ con, biểu hiện rõ qua lời nói của Ngải Thanh mỗi lần khi Vương Tiểu Hổ đến nhà, nhưng hắn cũng biết, nếu hắn sống cả đời cùng Ngải Thanh, hai người sợ là cũng không thể có con nữa, tuy rất ích kỷ, nhưng Trần Lương vẫn hi vọng Ngải Thanh có thể luôn ở lại bên cạnh mình, nếu thật sự không được thì có thể đến thôn khác nhận nuôi một đứa. Tuy trong lòng đã tự thuyết phục mình như vậy, nhưng tim Trần Lương vẫn treo lơ lửng trước khi chưa có lời xác định chắc chắn của Ngải Thanh.

Sau khi ba người rửa sạch khoai lang, Trần Lương bưng chậu gỗ về nhà bếp.

Ngải Thanh___xẻ đôi từng củ khoai lang, bỏ vào trong nồi lớn hấp chín.

Nửa canh giờ sau, khoai lang chín đều, Ngải Thanh vớt khoai trong nồi lên, một phần dùng chậu nhỏ đựng đem ra để lên bàn ăn trực tiếp, phần còn lại toàn bộ đều lột vỏ cắt thành thanh dài, để trên chiếu trong viện phơi nắng, chỉ cần thời tiết cho phép, mấy ngày là có thể hoàn thành khoai lang sấy.

Nhìn từng thanh khoai lang mềm mềm trên chiếu trong viện, trong miệng Vương Tiểu Hổ chảy ra chất lỏng đáng ngờ, Ngải Thanh bật cười lớn không kiềm chế được khi nhìn thấy, cùng lúc lại nhẹ nhàng lau nước miếng cho Tiểu Hổ, tuy luôn miệng nhắc mãi 'Tiểu quỷ tham ăn', nhưng trong mắt vui không ngớt.

Mặt Vương Tiểu Hổ 'phừng' chín thành táo đỏ.

Trần Lương ở một bên, trong mắt lại đầy lo lắng và mâu thuẫn. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Buổi tối, phu phu hai người tắm rửa lên giường nghỉ ngơi sớm.

Trong đầu Trần Lương luôn nhớ vẻ mặt buổi chiều lúc Ngải Thanh nhìn Tiểu Hổ, trong lòng rối rắm đến mức không tài nào ngủ được dù có lật qua lật lại.

Tuy động tác trở mình của Trần Lương rất cẩn thận, nhưng nhiều lần như vậy, Ngải Thanh vẫn nhận thấy đối phương có tâm sự, xoay người mặt hướng về Trần Lương mở miệng hỏi, "Ngươi sao vậy, không ngủ được à?"

Nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng của Ngải Thanh, trong lòng Trần Lương 'lộp bộp', nhưng ngay sau đó đã giấu đi cảm xúc của mình, dém chăn giúp Ngải Thanh, nở một nụ cười, giả vờ điềm tĩnh đáp, "Ta đánh thức ngươi hả? Có lẽ hôm nay mệt mệt nên hơi khó chịu. Ta không trở mình nữa, ngươi ngủ sớm đi."

Tuy Trần Lương nói rất bình tĩnh, nhưng Ngải Thanh biết Trần Lương đang giấu chuyện gì đó trong lòng, hơn nữa nhất định có liên quan tới mình, đừng hỏi tại sao y chắc chắn như vậy, y cảm thấy có thể hiểu rõ, như Trần Lương cũng luôn có thể hiểu rõ trong lòng mình, Ngải Thanh vươn tay qua bắt lấy tay Trần Lương nắm nhẹ, cau mày nói, "Chúng ta đã thành hôn, nên tin tưởng lẫn nhau."

Không có đèn dầu, trong phòng tối om, chỉ có từng mảng ánh trăng chiếu vào trong phòng qua lớp giấy cửa sổ, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú đối phương, cảm nhận hơi ấm trên tay trái, cuối cùng Trần Lương thở dài, "Thanh nhi, ngươi có muốn một đứa con không?"

"Hơ," Ngải Thanh không thể ngờ Trần Lương lại hỏi mình một câu như vậy, lẽ nào Trần Lương muốn có con, vậy lời thề lúc trước thì nên giải thích sao đây, động tác nắm tay không tránh khỏi siết chặt, "Có phải ngươi hối hận rồi không?"

Trần Lương quá hiểu Ngải Thanh, thấy phản ứng của đối phương là biết đã hiểu lầm ý mình, nên giải thích, "Thanh nhi, Trần Lương ta thề với trời, chưa bao giờ hối hận khi cưới ngươi. Ta chỉ sợ, ngươi sẽ hối hận khi theo ta."

Nghe thấy lời thề của Trần Lương, Ngải Thanh nhẹ nhõm ngay lập tức, nhưng vừa nghe nửa câu sau, liền khó hiểu, "Tại sao ngươi lại hỏi như vậy, ngươi không hối hận, đương nhiên ta cũng sẽ không hối hận."

"Thanh nhi, ta thấy ngươi ở chung với Tiểu Hổ, ta biết ngươi chắc chắn rất thích trẻ con, nhưng nếu ở với ta, thì ngươi....."

"Ta biết, ngươi khoan hãy nói, Trần Lương, Tô Ngải Thanh ta chưa bao giờ hối hận ở bên ngươi, không có thứ gì trên đời này sánh được địa vị của ngươi trong tim ta, ngươi là độc nhất vô nhị với ta, ta vẫn luôn muốn một mái nhà của riêng mình, cảm ơn ngươi đã cho ta, tuy có lẽ sẽ hối tiếc nếu không có con của chính mình, nhưng không có gì quan trọng bằng việc sống hạnh phúc cả đời với ngươi."

Những lời này không chỉ là một sự xúc động sâu sắc đối với Trần Lương, mà còn đối với Ngải Thanh. Ngải Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lương cũng sẽ lo lắng tình cảm của mình dành cho hắn, luôn là y nhận được tình yêu và sự ôn nhu từ hắn, nhưng dường như y rất ít cho hắn lời hứa hẹn gì, lần này y không muốn bỏ lỡ, y muốn can đảm cho hắn biết rằng mình cũng rất yêu hắn, tình yêu ấy vẫn luôn sâu nặng.

Lòng hắn dâng trào cảm xúc, đây là lời hứa của Thanh nhi với hắn, Trần Lương không có đáp lại, chỉ ôm chặt lấy cơ thể mềm mại trong vòng tay, háo hức hôn lên miệng nhỏ đáng yêu kia.

Ngải Thanh cũng ôm lại đối phương, hôn sâu đáp lại.

Trong phòng đầy dịu dàng nhu tình, thấm vào lòng người, hồi lâu chưa tiêu tan!

------------

Tgclmn: nhớ khoai lang sấy hồi nhỏ dì làm, thật muốn ăn lại.

Tôi đang tà ác, có phải nên đem con của Ngải Thanh ghép với Tiểu Hổ không, ha hả.

26 Làm cầu mây

*cầu mây

((Trans: PUPANDA)) Ngải Thanh đến thôn Trần gia cũng sắp 1 tháng, ngoài tình cảm của y với Trần Lương ngày càng tăng, đối với cuộc sống và thôn dân nơi này cũng đã quen thuộc chút ít.

Tháng 9 của thôn Trần gia với Ngải Thanh phải nói là oi bức, buổi tối không ngủ được hoặc đang ngủ mà nóng tỉnh cũng là bình thường, mỗi lần vào lúc này Trần Lương đều sẽ thức dậy bưng nước ấm tới lau cho Ngải Thanh, Ngải Thanh cảm thấy thật sự quá làm khổ hắn, muốn bảo đối phương không cần phiền như vậy, nhưng luôn vô hiệu.

Nhưng vào tháng 10, thời tiết dần mát, nhiệt độ ấy thì vừa vặn với Ngải Thanh. Tháng 10 của thôn Trần gia, gió đêm hiu hiu làm người vô cùng mát mẻ, rất là thư thái, nếu không phải Trần Lương kiên trì, Ngải Thanh sợ là sớm đã chuyển giường đến trong viện, học cổ nhân làm bạn với trăng sao, đối đáp với bóng cây nhái kêu.

Mấy ngày này, bởi vì thôn trưởng có việc gấp bảo nam đinh trong thôn giúp đỡ, Trần Lương luôn đi sớm về muộn, số lần hai người gặp mặt cũng ít đến đáng thương, càng khỏi nói gì đến nói chuyện đàng hoàng. May mà trong nhà có không ít việc, với có Tiểu Hổ hoạt bát lanh lợi làm bạn, Ngải Thanh cũng không phải quá nhàn rỗi, chỉ là trong lòng luôn có vài phần hiu quạnh, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi hai người tân hôn ở chung ít như vậy.

Buổi tối, Ngải Thanh nằm trên giường không cách nào ngủ được, trong đầu nhớ lại đều là những đoạn ngắn hình ảnh sau khi y xuyên đến dị thế, từ cô nhi viện đến Tô gia thôn Cổ Điền, nhớ đến 10 năm sống chung với vú nương, Anh nhi và cha mẹ ở bên ngoài rời nhà 10 mấy năm ròng, còn có chính là sự kiện gả thay ly kỳ của y, khiến y từ Tô gia gián tiếp đến Trần gia, nhưng không ngờ lại gặp được người yêu cả đời của mình, Trần Lương mỉm cười, Trần Lương ôn nhu, tình yêu đầy ắp của Trần Lương với y, hết thảy này đều khiến Ngải Thanh hưng phấn không thôi, ông trời vẫn luôn ưu ái y, tự dưng xuyên đến dị thế để y bỗng chốc có người thân, bằng hữu và người yêu, y như vậy thật hạnh phúc xiết bao!

Có lẽ do hạnh phúc ngọt ngào khiến Ngải Thanh dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, ôm chăn thiếp đi.

Lúc Trần Lương về, Ngải Thanh đã hoàn toàn ngủ say, sau khi tẩy rửa như thường lệ, Trần Lương nhẹ nhàng leo lên giường, nhìn Ngải Thanh trong mộng nở nụ cười hạnh phúc, như bị lây nhiễm, ôm cơ thể y cùng rơi vào trong mộng dùng hạnh phúc đan kết.

Hôm sau, Ngải Thanh tỉnh lại trong vòng tay ấm áp quen thuộc, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn ngực rắn chắc, mặt trong nháy mắt nở nụ cười diễm lệ, tham lam hút lấy ấm áp trên người đối phương, vùi đầu vào trong lồng ngực ấy ngủ tiếp.

Lần nữa tỉnh lại, ấm áp bên cạnh đã không còn, tưởng mình nằm mơ, Ngải Thanh cuống quýt ngồi dậy, vội vàng xỏ giày muốn chạy ra ngoài, vừa mở cửa liền suýt chút nữa đụng trúng tường thịt chắn người.

"Sao lật đật như vậy?" Trần Lương né bồn rửa mặt ra, ôm eo Ngải Thanh đi vào trong phòng.

"Ngươi, hôm nay ngươi không ra ngoài hả?" Ngải Thanh quan tâm cái này hơn, dẫu sao hai người đã tách ra năm ngày, việc này đối với phu phu tân hôn thật sự có thể gọi là 'tiểu biệt'.

"Ừ, Trần bá nói xong việc rồi." Sau khi đặt bồn rửa trên giá đỡ, Trần Lương xoay người nói với Ngải Thanh, "Mau rửa mặt đi."

Ngồi bên bàn cơm, hai người ăn bữa sáng, Trần Lương kể chuyện bận rộn mấy ngày này cho Ngải Thanh.

Hóa ra một hộ đức cao vọng trọng trong thôn muốn về thôn ở 1 tháng. Nói đến người nhà nọ, mỗi người trong thôn Trần gia đều tràn đầy kính phục và cảm kích. Lão gia nhà nọ họ Trần, cũng là người thôn Trần gia. Trần lão gia là thần đồng có tiếng năm đó của thôn, dựa vào sự thông minh của bản thân đỗ đạt tú tài, sau đó lại trúng cử nhân trở thành huyện thái gia của huyện thành, bởi vì làm người chính trực, năng lực làm việc siêu quần, cơ duyên xảo hợp được hoàng đế vi phục xuất tuần ưng ý, từ đấy một bước lên mây, lên như diều gặp gió.

Nhưng Trần lão gia là người nhớ tình xưa nghĩa cũ, đời đời kiếp kiếp đều cắm rễ ở trên mảnh đất này, ông đối với thôn Trần gia có tình quê hương sâu sắc, cho nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ mang vợ con về quê ở.

Thôn Trần gia hồi trước thực ra cũng không thái bình yên ổn như hiện nay, là bởi vì hành động cương trực công chính kiên quyết chém ái tử của binh bộ thị lang của Trần lão gia năm đó, mới có được an ổn của huyện Cổ Điền hôm nay, cho nên người trong thôn đều kính nể và yêu quý Trần lão gia.

Mấy hôm nữa, Trần lão gia sẽ đưa phu nhân và nhi tử của ông trở về, Trần bá sợ có chỗ thất lễ, vội vàng tìm nam đinh trong thôn sửa chữa nhà cửa, chuẩn bị vật tư, phải chuẩn bị xong hết ổn thỏa tốt đẹp.

Đây chính là nguyên do Trần Lương mấy ngày nay đi sớm về muộn.

((truyện chỉ được đăng tại wattpad pupanda)) Lúc Trần Lương nói, Ngải Thanh chỉ im lặng nghe, không biểu hiện ra chút hiếu kỳ với lịch sử truyền kỳ của Trần lão gia, thật sự không thể trách Ngải Thanh lãnh đạm, ở hiện đại, loại chuyện này nghe quá nhiều, nhưng truần thuật giả dối cũng không ít, thêm vào 1 truyền 10, 10 truyền trăm, trăm truyền ngàn, ai có thể nói trung gian không có chỗ truyền sai, Ngải Thanh cảm thấy, y cũng chỉ là một dân thường, thật sự không có hứng thú gì với mấy chuyện quan trường này nọ, nhưng đối với vị Trần lão gia gián tiếp mang đến an ổn cho huyện Cổ Điền thì Ngải Thanh lại vô cùng cảm kích.

Ăn sáng xong, chờ sau khi Ngải Thanh dọn dẹp nhà bếp rồi đi ra, liền thấy Trần Lương cầm một mảnh da dê và một ít dây mây trên tay.

"Đây là muốn làm gì?"

"Mấy ngày trước không biết là ai đáp ứng Tiểu Hổ muốn làm cầu mây?" Trần Lương trêu ghẹo.

A, xác thực có chuyện như vậy, trước kia khi ở cô nhi viện cùng các bạn nhỏ khác, Ngải Thanh luôn sẽ đá bóng cùng họ, tuy đá tạm được, nhưng là vận động giải trí hiếm có trong cuộc sống thuở nhỏ của y, Ngải Thanh vẫn rất có hứng thú. Mấy ngày trước nhìn thấy Tiểu Hổ, không biết tại sao đột nhiên nghĩ đến bóng đá, cho nên liền chủ động nêu ra ý muốn làm một quả cầu mây cho Tiểu Hổ, khiến cậu bé kia cao hứng nhảy cẫng.

Sau khi Tiểu Hổ đi, Trần Lương luôn ở một bên không lên tiếng chợt hỏi y biết làm không, Ngải Thanh lúc ấy mới ý thức được mình vừa nãy lại ra vẻ anh hùng, nhíu mày, nghĩ nên làm thế nào. Đột nhiên trước mắt sáng lên, như nghĩ ra kế hay, tròng mắt phát sáng lên, nhìn chằm chằm Trần Lương, bị ánh mắt chờ mong nhìn như vậy, Trần Lương cười cười đáp ứng có thời gian bện một quả.

Mấy ngày trước, do bận việc nghênh đón Trần lão gia bèn trì hoãn chuyện làm cầu, nhân hôm nay rảnh rỗi, Trần Lương nghĩ muốn nhanh chóng làm một quả.

Ngải Thanh không biết bện dây mây, đành phải yên lặng ngồi một bên nhìn ngón tay linh hoạt của Trần Lương 'xe chỉ luồn kim', lúc thấy trên mặt Trần Lương thấm ra mồ hôi, thì sẽ săn sóc lau cho hắn, sau đó cầm cây quạt cỏ quạt vù vù, đặc biệt ân cần.

Đối với Ngải Thanh có lẽ là kỹ thuật rất khó, nhưng với Trần Lương đã làm quen thì lại rất dễ, không đến hai khắc, một quả cầu mây tròn lớn rỗng ruột màu vàng nâu đường kính chừng 12, 13cm liền xong.

Nhận lấy cầu tròn từ trong tay Trần Lương, Ngải Thanh kinh hỉ vô cùng, y biết Trần Lương biết bện châu chấu, nhưng thật không ngờ cả cầu mây kỹ thuật phức tạp như vậy cũng biết làm, trong lòng vừa vui vẻ, vừa kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Trần Lương đầy bội phục!

Trần Lương chỉ ôn nhu nhìn Ngải Thanh, không ngờ cầu mây nho nhỏ này lại có thể sinh ra hiệu quả như vậy, "Miếng da dê kia là ta hôm qua lấy từ nhà Trần thúc, ngươi đưa cầu gỗ và da cho Vương tẩu, để nàng khâu là được."

"Ừm, được." Ngải Thanh vừa nói xong liền ôm cầu và da chạy ra ngoài.

Buổi chiều, Vương Tiểu Hổ liền ôm cầu mẹ vừa khâu xong vội vã đến nhà Trần Lương, lúc đưa cầu đến trong tay Ngải Thanh, trong mắt đầy hiếu kỳ và vui vẻ.

Cầm cầu mây trong tay, Ngải Thanh áng chừng, nếu làm bóng đá, bóng rỗng ruột này xác thực hơi nhẹ, nhưng nếu làm cầu mây bọc da, vẫn không tệ.

Sau khi thử độ bền chắc của cầu mây, Ngải Thanh liền chơi đá cầu cùng Tiểu Hổ ở trong viện.

Trần Lương ngồi trên bậc thềm bện giỏ tre, thần sắc lại chuyên chú nhìn hai người trong viện tràn ý cười, phát ra tiếng cười vui lanh lảnh.

Buổi chiều ánh nắng tươi đẹp, một người nhỏ nhắn mặc đồ trắng lay động nhanh nhẹn, như hoa sen thánh khiết nháy mắt nở rộ, chói lóa một mảng đất trời, cũng chói lóa một cõi lòng.

----------

Tgclmn: Trần lão gia và hoàng đế có phải có JQ không đây, ha ha, tôi là toàn dân đều hủ á. Trần lão gia thật sự là một người tốt!

Vận đào hoa của Ngải Thanh đến rồi, hê hê, tôi muốn để Trần Lương ăn giấm........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net