16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em từ hào về anh." Seokmin đang vừa nói vừa loay hoay với đống giấy tờ trên bàn cậu. "Tự hào đến nỗi em có thể ngồi sửa lại số giấy tờ tương đương một tháng làm việc của anh."

Soonyoung ném cho thằng nhóc một cái nhìn ranh ma trước khi thả xuống thêm một văn bản nữa. "Chú mày không muốn thế đâu. Lần trước anh bảo ra cậu sửa một văn bản cho anh, cậu đã khóc."

"Đấy là hồi trước- mắt em lúc đó đang điều tiết với công việc mới. Giờ em ổn rồi." Cậu nhóc alpha cao kều nói. "Anh Jihoon quả thật thấu hiểu chuyện. Kiếp trước chắc đúng là anh đã cứu cả một quốc gia đó, Soonyoung."

Cảm giác chộn rộn xuất hiện trong lồng ngực, Soonyoung ngừng tay bút viết.

"Đúng..." Anh lầm bầm. "Jihoon vừa hiền lành vừa mạnh mẽ, vừa dữ dội lại vừa duyên dáng, lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp giống như mùa hè. Cậu ấy là cả một kiệt tác nghệ thuật tương phản."

Seokmin dựa vào một bên bàn làm việc. "Anh đang định làm em phải lòng anh ấy hay gì thế?"

"Anh lại bẻ chân bẻ tay mày ra đấy." Tự Soonyoung cũng ngạc nhiên vì câu nói ác ý của mình, nhưng anh vẫn không kìm được ném một cái lườm về phía thằng nhóc, không thể gạt đi cảm giác muốn độc chiếm của mình. Anh không thể tưởng tượng nổi cảnh có ai đó thích chồng mình, hoặc cảnh cậu ấy để ý tới ai khác ngoài anh.

Seokmin đảo mắt một vòng. "Đừng có tỏ thái độ đấy với em. Anh biết rõ là hôn nhân có thể kết thúc chỉ với một chữ ký trên giấy mà. Anh phải kết giao ngay đi nếu không là có khả năng chồng anh vuột khỏi tầm tay anhd đó. Em cá là đến Chan cũng có chút cơ hội đó. Theo như em biết thì anh Jihoon có vẻ rất quý thằng bé."

Nghe thấy tên mình bị lôi vào, cậu nhóc Chan lập tức phản đối. "Cái gì mà đến em cơ! Không! Chồng anh đỉnh lắm nhưng em vẫn trân trọng tứ chi em hơn, xin cảm ơn!"

Phản ứng của thằng bé làm Seokmin cười ha hả, Soonyoung cũng phải bật cười theo.

"Nhưng nghiêm túc mà nói, mấy cái ý tưởng của chú mày như hạch ý, Seokmin ạ. Cái lần anh cố hỏi xin Jihoon ngủ chung, rồi tới lần dắt chú tới nhà anh chơi nữa, cái nào cũng loạn xì ngầu hết cả lên. Lần này anh mày không nghe lời khuyên của cậu nữa đâu."

Nhóc Chan đang ngồi ở góc xa nhất phòng nhanh nhảu đáp lời. "Thưa anh, riêng vụ này, em rất là tự hào về anh!"

"Anh nói phải." Seokmin thừa nhận. "Tự em cũng đã từng có một vài cái quyết định sai lầm rồi."

Soonyoung không biết rõ cụ thể sự tình, nhưng anh biết rằng cậu bạn này đã có một cuộc chia tay song phương nhưng lại rất tồi tệ. Anh chưa từng bao giờ thấy người bạn thân của mình tuyệt vọng tới mức đó. Cậu nhóc dần dần bình phục tâm trạng lại, nhưng cảm giác vẫn không giống được như trước, và cậu luôn cảm thấy do dự và né tránh việc bắt đầu một mối quan hệ.

"Không sao mà. Có sai lầm thì ta mới học được bài học." Soonyoung đóng bộp tập tài liệu lại. "Thức thời, chấp nhận, và tiến về phía trước là điều tốt nhất mọi người nên làm."

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, cho tới khi chính Soonyoung đặt ra một câu hỏi. "Anh muốn đưa Jihoon đi tới chỗ nào đó đẹp đẹp. Anh không thích kiểu hẹn hò thông thường đâu. Phải là thứ gì đó khác biệt, và anh cũng muốn tổ chức một buổi biểu diễn cho cậu ấy nữa, giống như cách Jihoon viết mấy bài hát cho anh vậy."

Seokmin xụ mặt, đăm chiêu suy nghĩ. "Khả năng to là ảnh sẽ đập anh khi ảnh mở miệng hát đó."

Soonyoung bực bội, "Xin lỗi đi nhá! Jihoon nói giọng anh khi hát hay lắm đó, còn so sánh được với ca sĩ Boo Seungkwan nữa cơ."

"Anh không nghĩ là anh Jihoon nói vậy chỉ để làm anh vui à?"

Ông anh CEO lắc lắc đầu. "Nhắc tới chuyện âm nhạc thì Hoonie lúc nào cũng thành thực. Cậu ấy thực sự thích nghe anh hát."

Soonyoung không thể nào quên được cái cách mà Jihoon đã trìu mến nhìn anh khi cậu bắt gặp anh đứng hát Pinwheel. Anh cảm thấy vừa thỏa mãn nhưng cũng vừa xấu hổ; hai kiểu tâm trạng đối lập nhưng không cái nào có thể lấn át được cảm giác ấm áp nhẹ nhàng nhón dần lên lồng ngực anh.

Có lẽ rằng đó là khoảnh khắc anh đã chết mê chết mệt Jihoon rồi. Soonyoung cũng không chắc nữa, vì tất cả đều rất đỗi mơ hồ với anh.

"Vậy là anh định hát hả?"

Soonyoung gật đầu, có chút phân vân. "Cơ mà anh cần mấy đứa giúp sức. Ạnh nhớ là chú mày có chút kinh nghiệm hát hò phải không?"

Chan mạnh dạn đi một mạch ngang căn phòng làm việc bự tổ chảng, ngồi xuống bên cạnh Seokmin đang mải suy tính mặt lợi mặt hại. "Em đúng là có đi học thanh nhạc với biết chơi guitar. Nhưng mà đấy là lâu lắm rồi. Em không đủ khả năng huấn luyện anh đâu."

Soonyoung trầm mặc gật đầu, và trước khi anh kịp nghĩ ra ý tưởng nào đó khả thi hơn, Chan đã chen vào trước. "Hay là để em liên lạc với một ca sĩ ở cùng label với anh Jihoon?"

"Dễ là bị Jihoon phát hiện ra lắm. Cậu ấy gần như sống ở đó mà?"

Seokmin ngả người về phía trước. "Anh họ em có một cái studio ở phía Nam của Gangnam, em sẽ thuê chỗ đó và anh có thể dùng khi nào anh sẵn sàng. Tuy nhiên đây là một bước tiến bự đó, Soonyoung. Anh có chắc là anh hát được không?"

Bị người bạn của mình gây áp lực, khiến Soonyoung cảm thấy hơi nản chí. Đây đúng thật là một hành động bốc đồng từ phía anh, và kết quả có sẽ tồi tệ vì nói thẳng ra thì, anh không phải một giọng ca xịn xò gì. Nhưng ít ra anh có thể làm cho Jihoon hạnh phúc.

"Anh làm được." Soonyoung nói, giọng tràn trề quyết tâm. "Anh có thể hát được"

"Với cả vụ tiệc tùng, văn phòng mình sẽ tổ chức tiệc Giáng sinh và anh có thể đem anh Lee tới chăng?" Chan hỏi.

"Đấy là tiệc chính thức hay gì?"

Soonyoung chưa từng tham dự tiệc Giáng sinh ở chính công ty mình. Kiểu, anh không hòa đồng được với chính những người làm việc dưới trướng anh, với cả anh cũng không muốn làm cho tinh thần bữa tiệc tồi tệ đi. Theo những gì anh nghe, thì đấy cũng phải sự kiện gì quá đỗi vui vẻ, nhưng sự hiện diện của anh có thể sẽ phá hết những gì còn lại trong không khí tiệc tùng.

"Vâng anh." Chan đáp. "Chúng ta có nguồn cung sâm panh không giới hạn, với lượng đồ ăn đủ cung liên tục mỗi người 50 lần. Toàn bộ ban giám đốc, CFO, thư ký với các trưởng phòng đều sẽ tham gia buổi tiệc."

Soonyoung nhăn mặt. "Anh thấy như vậy chẳng có gì vui vẻ cả."

"Anh thấy vậy hả?" Seokmin chán nản nói. "Nghe nội dung em đã muốn lăn ra ngủ luôn rồi. Nếu anh định đưa Jihoon tới thì cứ sẵn sàng tinh thần bye bye Jihoon theo sự nhàm chán của bữa tiệc đi."

Về vấn đề này Soonyoung phải đồng tình với Seokmin. Anh quay qua nhìn Chan, cậu nhóc trông có vẻ sẵn sàng nhận lệnh rồi. Mà có khi nào cậu nhóc không như vậy cơ chứ?

"Hay là mời DJ với bài trí kiểu club ở sảnh tiệc của mình?"

"Ý ảnh là treo quả bóng disco bự tồ ở giữa phòng rồi chơi mấy cái nhạc hầm hố ấy hả?" Seokmin hỏi, mặt nhăn như kiểu đang đau dạ dày. "Và anh muốn cho ban giám đốc nhảy múa theo nhạc đấy hả? Rồi anh định dành thời gian vui vẻ ở đấy với Jihoon đó hả??"

Chan phá ra điệu cười nghe như vịt kêu, Soonyoung thừa biết là vì cái viễn cảnh mà Seomin vừa vạch ra.

Soonyoung thở dài, không có được cao hứng như trợ lý riêng của mình. "Vậy thì sao? Ta có nên sửa danh sách khách mời và chỉ mời những người biết vui chơi thôi không?"

"Được rồi, nếu em ở lại đây tiếp thì em lại cười thêm nữa mất, rồi anh sẽ lại không vui." Chan nói, rút lui khỏi chỗ đó. "Em ra ngoài lấy cà phê đây, với cả anh Lee, em tin tưởng giao anh vụ này đó."

Khi Chan bỏ đi, Seokmin mới ném cho Soonyoung một cái nhìn thất vọng. "Làm thế quái nào mà anh có thể chinh phục được ngành công nghệ điện tử trong khi anh đần đến mức này nhở?"

Soonyoung lớn giọng phản bác, cảm thấy hoảng hốt trước câu phê bình đó. Hai người này không cho anh nhiều lựa chọn để suy xét. Anh muốn âm thầm đưa Jihoon đi đâu đó vui vui, nhưng có vẻ tập đoàn Kwon quá chán trong khâu tổ chức tiệc tùng. Soonyoung nói vậy với Seokmin.

"Chính ra, sao anh không thử nghĩ tới việc đưa chồng anh tới club thiệt đi?

"Anh không biết Jihoon có thích như vậy không. Với cả, không phải người ta hay kiểu đi club xong rồi qua đêm với nhau à? Anh tới đó chỉ toàn để tìm người để giải tỏa thôi."

Seokmin đảo tròn mắt bất lực lần thứ hai trong buổi chiều hôm đó. "Phải, người ta đúng là tới đó với mục địch đó, nhưng anh hoàn toàn có thể vui vẻ mà không phải dính dáng tình dục mà. Đấy là mặt lợi của các club đó. Anh có thể chuyện trò tự nhiên vui vẻ, và rồi đi xa hơn một xíu nếu muốn, ranh giới mong manh lắm- Em không thể tin nổi em phải giải thích vụ này cho một người 30 tuổi."

"Ba mươi ba." Soonyoung sửa lại.

"Không quan trọng!" Seokmin gắt gỏng. "Giờ nghe này, em biết ở Ilsan có một cái club xịn lắm. Lái xe đi hơi xa nhưng cực kì đáng thời gian. Anh có thể vui chơi đủ kiểu anh muốn và nếu anh Jihoon không thấy hứng thú lắm, thì leo lên tầng thượng, ở trên đấy có phòng riêng và có phục vụ bữa tối. Nghe thế nào?"

Soonyoung cực kì thích ý tưởng này. Nhưng có một vấn đề. Anh cần phải hỏi ý Jihoon nhưng không thể ờm- quá thẳng thừng về chuyện này.

"Nè!! Người ta là chồng anh cơ mà!" Seokmin cáu nhặng lên khi nghe mối lo của Soonyoung, không thể nào hiểu nổi người anh này lại hồi hộp khi phải rủ Jihoon đi hẹn hò. Hai người họ dù sao cũng đã "tiện lợi" vượt qua một vài cái ranh giới, và cũng đến lúc Soonyoung cần chủ động chiếm lấy trái tim của Jihoon rồi.

-

Hết phần 16 :>

Hehe, tui đã xuất hiện trở lại rùi nè mọi người :'>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net