6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần này có nhiều phân đoạn nhạy cảm)

-

Hầu hết mọi lần, mỗi khi đến kì động dục, Soonyoung sẽ tìm đến một omega nào đó.

Một tuần trước khi động dục là khoảng thời gian duy nhất anh tới những quán bar để tìm bạn đồng hành trong năm ngày. Tiêu chuẩn của anh cũng không có gì quá cao siêu, chủ yếu chỉ cần một omega nam hoặc nữ sạch sẽ, gọn gàng một tí, có đủ khả năng thỏa mãn anh. Cho tới giờ, không có ai trong số họ có mong đợi gì nhiều hơn việc anh đưa họ về căn penthouse cũ của anh.

Chuyện đó thực sự dễ nói, cũng dễ làm luôn.

Thông thường sẽ không bao giờ có chuyện Soonyoung "hóa thú" khi đến kì, nhưng khi có Jihoon ở gần, anh đột nhiên mất đi lý trí, mất hết kiểm soát và suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn nhất cuộc đời mình.

Tất nhiên là anh không hề e ngại chuyện kết đôi với Jihoon.

Trên thực tế, Soonyoung thực lòng muốn ôm Jihoon vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ cậu, đánh dấu mùi và rồi khóa chặt cậu bằng dương vật của anh cho tới khi bụng cậu phồng lên vì quá nhiều tinh dịch. Soonyoung gằn giọng, tay anh nhanh lẹ luật động dục vọng cương cứng của mình, cơ thể trần trụi, một tầng mồ hôi bỗng nhẫy phủ lên người anh giống như mật ngọt của những bông hoa.

Anh chưa bao giờ có nhu cầu tưởng tượng ra bất kì ai lúc thủ dâm. Nếu anh cảm thấy cần phải giải tỏa dục vọng, một cú tình một đêm bình thường là thứ anh nhắm tới. Nhưng giờ Soonyoung phải tự mình giải quyết chuyện này, cơ thể anh từ trong ra ngoài đều đang phải chịu đựng khó khăn, đòi hỏi một omega.

À mà, không phải một omega bất kì nào đâu.

Phải là Jihoon mới được.

Soonyoung không thể hiểu nổi tại sao mình lại cư xư như thế này. Thứ nhất, kì động dục lần này tới quá sớm, và anh còn không để ý thấy triệu chứng, nghĩ rằng đó chỉ là phản ứng của anh trước những thứ làm anh khó chịu, và cũng là để lôi kéo Jihoon tới gần anh nữa.

Dục vọng càn quấy, Soonyoung nằm úp người xuống, hạ thân cọ xát với nệm giường như thể anh đang thực sự làm tình với một omega - và một lần nữa, anh chỉ có thể tưởng tượng ra Jihoon ở vị trí đó.

Cũng giống như trước đó, trí tưởng tượng đã đưa anh tới một viễn cảnh khi Jihoon muốn anh, cần anh, và yêu anh. Một Jihoon nằm dưới thân anh, phô bày ra tất cả mọi thứ, mời gọi với đôi chân quấn chặt quanh hông anh, thúc giục Soonyoung làm nhanh lên bằng cách ấn gót chân cậu vào hõm lưng anh, rên rỉ mỗi khi điểm ngọt ngào bị chạm tới, và ôm chặt lấy Soonyoung khi cậu thấy việc nhận kết hơi khó khăn.

Và rồi Soonyoung xuất tinh ra giường, biến ga giường thành một đống bầy nhầy. Kết của anh kẹt lại không thể xuất ra, nó đòi hỏi một omega, mà một phần trí óc Soonyoung nhận định được rằng Jihoon vẫn đang ở trong nhà.

Anh hơi xoay đầu qua một bên để liếc cánh cửa phòng ngủ mình, nhưng rồi lại nằm thẳng người lại, biết chắc rằng mình thà tự cắt lưỡi còn hơn ép Jihoon làm điều cậu không muốn.

Chuyện ngày càng trở nên tồi tệ, Soonyoung cảm thấy mình đã kiệt quệ sức lực. Mệt mỏi, anh khệnh khạng bước ra khỏi phòng, chỉ mặc độc một cái quần short, không mặc gì thêm. Lượng pheromone anh tiết ra giống như một ngọn lửa đang thèm thuồng những con thiêu thân là omega xà vào, và nếu như anh nói anh không muốn Jihoon xà vào lòng mình thì đó là xạo chó.

Con quỷ bên trong anh, cách gọi khác của trí óc đang động dục, chỉ muốn đoạt lấy Jihoon theo ý mình, trong ít nhất năm ngày, kể cả nếu chuyện này sẽ khiến cậu căm thù anh hết kiếp này. Nghe cũng hợp lý đấy chứ. Những suy nghĩ chạy trong đầu anh đen tối tới mức anh phải xấu hổ khi nhớ lại chúng lúc tỉnh táo. Chúng thậm chí còn vượt qua cả mức chỉ chiếm đoạt Jihoon, thụ thai cho cậu rồi kết giao mà không được cậu cho phép.

Soonyoung cầm chai nước trong bếp tu một ngụm lớn, mong rằng uống xong sẽ quên được và gột rửa sạch mấy ý nghĩ đó đi.

Anh khá chắc rằng Jihoon đã ra ngoài và người đầu bếp của họ đã để lại ít đồ ăn trên bàn. Thường thì những người giúp việc chẳng ai dại dột gì mà vào lãnh địa của một alpha trong kì động dục, nhưng người đầu bếp này - dù anh ta có là ai đi nữa - cũng là người tôn thờ sự chuyên nghiệp hơn cả mạng sống.

Soonyoung lắc lắc đầu, mở tủ lấy vài thanh protein và cả đồ ăn vặt để cầm cự trong một hai ngày tới. Anh nhanh lẹ quay trở lại phòng, nhưng rồi, anh phát hiện ra có thứ gì đó nằm trên sofa ở phòng khách, khiến anh ngừng bước.

Đó là chiếc khăn quàng cổ của Jihoon, nằm yên vị ở đó không rõ lí do gì. Nó có màu hồng tươi và một vài chấm xanh nhạt.

Vậy là từ giờ nó có thể phục vụ một mục đích rồi, nhưng chủ nhân của nó sẽ không được biết. Dù vậy thì chuyện này khá là khả thi, vì Jihoon là người chú trọng tiểu tiết. Nhưng tất nhiên "tiểu tiết" đó không bao gồm Soonyoung. Hay là cậu giả vờ không để ý? Anh cũng chẳng biết nữa. Nhìn ra tình cảm của Soonyoung đối với cậu cũng đâu có khó đâu, đúng không?

Đầu óc anh tràn ngập ý tưởng anh có thể thực hiện với chiếc khăn này.

Soonyoung tự mình cảm thấy ghê tởm với cách thức bù đắp sự thiếu vắng Jihoon này, nhưng phần nửa còn lại trong đầu anh đang kêu gào cầu xin anh có gì làm nấy đi.

Hoặc là khăn của Jihoon, hoặc là bản thân Jihoon.

Soonyoung sập cửa phòng lại, trên tay là chiếc khăn của Jihoon. Cảm giác nhục nhã, nhưng thỏa mãn.

-

Kì động dục kết thúc sau bốn ngày, Soonyoung rời phòng ngủ, toàn thân rã rời vì lên đỉnh quá nhiều lần. Anh mở toang cửa sổ để mùi pheromone dục vọng thoát hết ra ngoài. Cầu trời khấn phật anh chưa phải nhìn mặt Jihoon trong ít nhất mười ngày tới, hoàn toàn trái ngược lại lúc động dục.

Lý do đơn giản thôi.

Hiện tại tâm trí anh đang tràn ngập hình ảnh sống động và dâm dục cảnh Jihoon cưỡi dương vật của anh, liếm mút nó, rồi cả đống cảnh tượng tương tự hay xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ hạng ba tập trung vào giới tính thứ hai. Ừ thì, anh cũng có chút kiến thức bản lề rồi, việc còn lại chỉ phụ thuộc vào Jihoon và trí tưởng tượng của anh thôi.

Soonyoung tự nhủ rằng mình không nên cảm thấy quá có lỗi, nhưng càng nghĩ lại, anh càng thấy mình thật tồi tệ.

Điều buồn cười là - anh cứ nghĩa cái cảm giác rạo rực khi ở gần Jihoon, niềm khát khao cậu sẽ thuyên giảm khi anh không còn bị hóoc-môn ảnh hưởng nữa. Nhưng thực tế là, cảm giác thèm muốn vẫn còn nguyên đó - và anh không chỉ thèm muốn mỗi cơ thể Jihoon thôi đâu, điều này làm Soonyoung thấy hơi sợ hãi.

Đối với Soonyoung, chuyện này rất rất mới lạ, nhưng đồng thời, anh thấy cũng không có gì mới mẻ lắm.

Nghĩ lại thì... tình cảm này dường như vẫn luôn tồn tại.

Bữa sáng hôm nay có món mà anh thích - bánh kếp hải sản, đáng ra giờ anh nên bắt đầu cặm cụi ăn uống để đi làm kịp giờ. Tâm trạng anh khá thư thái vì cho rằng Jihoon sẽ không xuất hiện cả ngày hôm nay, nhưng ngạc nhiên là cậu ấy đang chuẩn bị ra ngoài, ăn mặc lịch sự, tóc vuốt ngược, trông vô thực tới mức cảm giác ngưỡng mộ đang dần lấn át sự lo lắng hồi hộp trong lòng Soonyoung khi thấy cậu mở cửa phòng bước ra.

Hương hoa thơm nồng xuất hiện, lan tỏa trong không khí, nhưng không còn choáng ngợp như trước. Dù sao điều này cũng không quan trọng.

Jihoon ngồi xuống chiếc ghế cách xa Soonyoung nhất, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái. Người đầu bếp lẳng lặng đặt hai cốc nước hoa quả trước mặt hai người rồi rời đi.

Soonyoung do dự không dám chủ động bắt chuyện, điều này thật chẳng giống anh hằng ngày tẹo nào. Ừ thì, từ trước tới giờ anh chưa từng nhảy xổ vào một omega nào mà không có sự cho phép của người đó, nên anh khựng lại, miệng hé mở tính nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm lại, đầy hổ thẹn.

Jihoon không cho anh thời gian để ổn định tinh thần, cậu cố ăn thật nhanh, bữa sáng hết veo chỉ sau khoảng mười muỗng đầy. Hơi bị chạnh lòng trước sự thờ ơ của Jihoon, Soonyoung tằng hắng, cố thu hút sự chú ý của cậu. Jihoon đứng lên trước, cốc nước còn chưa được uống hết.

Soonyoung cảm thấy anh cần phải hóa giải mọi chuyện đang xảy ra giữa hai người.

Bởi vì anh có linh cảm rằng, nếu không làm bây giờ, thì tương lại sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa.

"Jihoon, chờ đã-"

Soonyoung chứng kiến cậu đứng khựng người lại, lưng vẫn đối diện với anh, hai bờ vai căng lên như thể cậu đang chuẩn bị đánh nhau với một thế lực xấu xa nào đó.

Jihoon cảnh giác như vậy khiến anh thấy hơi buồn.

"Làm sao, Kwon?"

Soonyoung cười khẩy khi nghe thấy cách gọi này. "Thật sự đấy à, Jihoon? Tôi chỉ mắc một sai lầm, vậy mà cậu đã làm như thể tôi là người lạ như vậy rồi sao?"

Jihoon quay người lại, vẻ mặt cứng nhắc. "Ừ thì không phải vậy sao. Ngay từ đầu anh đã muốn như vậy rồi còn gì. Sao giờ anh lại thắc mắc về bức tường chắn mà chính anh đã tạo ra vậy?"

"Cái gì- Không! Jihoon! Tôi thực sự muốn xóa bỏ cái tường chắn này đi, cậu hiểu không! Tôi đã luôn có nói điều đó, nhưng có vẻ cậu chẳng hề để tâm tới tôi-"

"Thật sự đấy à, anh Kwon? Bởi vì là không, tôi không thấy anh có biểu hiện gì như vậy hết." Jihoon chặn họng Soonyoung, nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. "Bây giờ tôi có việc rồi. Nếu anh định xin lỗi, thì lời xin lỗi được chấp nhận. Nhưng nếu anh không định làm vậy, thì tôi cũng không ý kiến gì hết."

Jihoon cứ vậy mà bước đi rời khỏi nhà, hàm ý rõ ràng rằng 'Sao cũng được, tôi không quan tâm.'

Soonyoung tuyệt vọng đến mức muốn bứt hết tóc mình ra.

-

Một tuần lễ trôi qua và giữa hai người không có bất kì tương tác gì, khiến Soonyoung băn khoăn không biết có nên đệ đơn li dị để giải thoát Jihoon khỏi xiềng xích này hay không.

Nhưng rồi anh hoàn toàn gạt đi cái ý nghĩ đó, bởi anh không thể nào buông tay Jihoon được, và chuyện này không hề liên quan gì đến quan hệ làm ăn giữa hai gia đình. Thậm chí anh còn không quan tâm tới bản hợp đồng hợp tác xuất phát từ hôn nhân của họ. Hiện tại tất cả những gì anh muốn đó là Jihoon không nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ đó nữa.

Công việc bận bịu khiến Soonyoung không còn thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân đang trên đà đổ vỡ của mình, và anh cũng không biết phải nhờ ai giúp, vì nếu làm vậy thì sẽ phải tiết lộ chuyện anh mất kiểm soát bản thân, như vậy rất mất mặt.

Các hiệu thuốc hiện nay không còn bán nhiều loại thuốc kiềm chế sinh lý nữa, bởi vì con người đã biết cách kiểm soát bản năng. Ba thập kỉ trước, chuyện này rất khó khăn, nhưng giờ, thời thế đã thay đổi, khả năng con người cũng vậy. Riêng việc Soonyoung không khống chế được bản năng alpha của mình đã là rất nhục nhã rồi.

Khi được Seokmin hỏi về Jihoon, Soonyoung cọc cằn gạt vấn đề đó đi, lấy cớ rằng anh bận xử lí hợp đồng nên không thể nói về chuyện này. Thực ra lí do đó cũng có nửa phần đúng.

Nhưng rồi một hôm, anh Jeonghan bất ngờ thông báo anh đã trở về, cùng với bạn đời của anh (phải đó, bạn đời), Soonyoung vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh đã không gặp anh Jeonghan phải ít nhất ba năm rồi.

Mùa hè ba năm trước, Jeonghan đã kết hôn và chuyện tới L.A cùng với chồng mình.

"Ngạc nhiên hông?"

"Hẳn rồi!" Soonyoung mỉm cười, đứng dậy dang tay định ôm người anh của mình, nhưng ngừng lại giữa chừng khi thấy bụng tròn xoe của Jeonghan. Chồng anh, Seungcheol, đứng phía sau nhe răng cười làm Soonyoung cũng bật cười vỗ vỗ tay.

"Hai người đừng có bảo em là hai người về Seoul không vì mục đích gì nhé."

Jeonghan đảo mắt một vòng, lôi Soonyoung lại gần để ôm một cái. "Thực ra bọn anh tính chuyển về đây sống. Bọn anh muốn nuôi con ở Hàn Quốc. Phần lớn ở Daegu, tất nhiên."

"Em tưởng anh thích làm việc ở bên đó?" Soonyoung đưa Jeonghan tới ngồi xuống sofa ở cạnh bàn làm việc, Seungcheol tò tò theo sau.

"Công ty của Cheol cho anh lựa chọn, và đương nhiên ảnh chọn cơ sở đặt tại Daegu, khá là đỉnh đấy, đúng không?"

Soonyoung cười cười vui vẻ với Seungcheol. "Trùng hợp đáng kinh ngạc đó anh."

Seungcheol tán thành. "Phải, ở Daegu rất tốt, với cả Hannie không thích L.A cho lắm. Anh cũng không muốn Jeonghan nuôi con ở môi trường cậu ấy không thoải mái."

Soonyoung có cảm giác rằng Seungcheol đang cố điều hòa công việc để làm hài lòng omega của mình. Nghe lãng mạn thực sự. Jeonghan làm công việc viết lách cho một nhà xuất bản, cho nên cơ quan làm việc của anh chủ yếu là phòng ngủ, nghe quá là tuyệt vời đúng không. Có vài lần, Soonyoung đã nhờ anh viết hộ bài cho công ty mình, khi có tin đồn vài người trong ban giám đốc biển thủ công quỹ. Vụ việc đó đã được âm thầm giải quyết.

"Thế thì, chào mừng hai anh trở về." Soonyoung nói. "Hồi đại học em dính với hai người lâu quá, thành ra lúc hai người đi em thấy lạc lõng ở Seoul quá."

Seungcheol kêu "Ỏ" một tiếng dài, Jeonghan thậm chí còn thơm chóc lên trán Soonyoung một cái. Hồi đại học mọi người thường gọi Soonyoung là con trai của Cheolhan (ừ đúng, hai người này yêu nhau từ hồi đại học), không thể sai vào đâu được.

"Chú mày đâu có lạc lõng, kết hôn rồi còn gì! À mà đấy, Lee Jihoon! Đúng như mong đợi rồi còn gì." Jeonghan hào hứng nói, Seungcheol cũng gật gù hưởng ứng.

"Phải ha, cậu ấy là producer cực kì nổi tiếng đó." Soonyoung nói, hi vọng hai người sẽ dừng vấn đề này tại đây. Tuy nhiên thì Seungcheol lại chọt đúng chỗ ngứa của cậu em mình.

"Anh tưởng mày phải huyên thuyên không ngừng về người chồng yêu dấu của mình chứ..."

Jeonghan nhếch miệng cười đầy hàm ý, và Soonyoung biết rằng mình bị dồn vào ngõ cụt rồi.

"Sao hai người biết được là em đang gặp vấn đề?!" Soonyoung thở dài thườn thượt, khiến Jeonghan bật cười thành tiếng, Seungcheol cảm thấy hơi bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Qua cái cách mà chú mày thể hiện mối lo lắng về chuyện người lớn lúc nhắn tin với anh, anh khá chắc là có vấn đề gì đó." Jeonghan thản nhiên nói, giọng điệu cười cợt. Seungcheol nghe vậy nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu.

"Vậy là cậu và Jihoon đang bất hòa? Nó là đứa nhỏ sống rất tình cảm mà! Đợi đó để anh gọi cho nó, chắc chắn người có lỗi là cậu rồi Soonyoung."

Kinh hãi, Soonyoung chỏ ngón tay về phía Seungcheol. Ngoại trừ việc Soonyoung là người có lỗi, nhưng là bạn bè lâu năm, đáng ra hai người phải nghe câu chuyện từ phía mình trước chứ?

"Ý anh là sao cơ? Anh nói như thể anh quen cậu ấy từ lâu lắm rồi vậy."

Nụ cười tắt ngúm trên khuôn mặt của hai người kia. Soonyoung băn khoăn không biết mình có vừa nói gì vô lễ không, nhưng không phải vậy. Hai người anh này rất vô tư, trêu đùa chọc ghẹo họ còn thích đấy chứ.

"Soonyoung." Seungcheol nghiêm túc nói. "Thời gian anh mày quen Jihoon dài bằng thời gian anh quen mày. Jihoon cũng là hậu bối của bọn anh."

Soonyoung lúc đầu không tin. Sau bao nhiêu năm, Seungcheol vẫn rất thích bày trò đùa cợt với mình ha.

"Em không tin đâu, anh đừng có đùa. Anh vừa mới về Seoul mà." Soonyoung xua tay gạt vấn đề đi.

"Tin anh đi, Jihoon học cùng trường đại học với chúng ta mà." Jeonghan nói, mặt anh hiện vẻ không thể tin nổi. Thấy Soonyoung tiếp tục ngờ nghệch nhìn chằm chằm, Jeonghan mới mệt mỏi quay qua Seungcheol. "Trời ơi, thằng đần này hoàn toàn không biết Jihoon là ai, lạy chúa."

Không thể nào có chuyện hai vị tiền bối này biết Jihoon mà Soonyoung lại không biết.

Tuy nhiên, câu cuối cùng mang đầy hàm ý đó của Jeonghan khiến Soonyoung hãi hùng.

-

Okayyy, vậy là cuối cùng cũng đã hết chương 1 trong fic bản gốc :)))))))

Soonyoung cuối cùng cũng đã biết được bí mật động trời rồi =)))

Okay, vì phần này mình đăng mà chưa kiểm tra lại nên nếu thấy có lỗi chính tả hay gì thì các bạn hãy nói cho mình biết nha :**

Mọi người nhớ để lại comment cho mình nhé :((( có thể mình không thể rep được hết comment nhưng mình vẫn đọc tất cả đó, nhận được bình luận của mọi người mình ấm lòng lắm luôn :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net