làm gì khi đội trưởng bị sốt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://shirley798.lofter.com/post/1fa44f34_1cbe16d5f?fbclid=IwAR0rM11G38x5wCuzMkMOhPVz0QIHlVlULJtkCuILIgW9wFNEqZ75VnAza4U

===================

Mã Gia Kỳ phát sốt.

Đinh Trình Hâm là người đầu tiên phát hiện Mã Gia Kỳ không bình thường. Bọn họ ngủ cùng một phòng, khi camera tắt hết, hai chiếc giường liền lặng lẽ nhích sát vào nhau. Tâm tư của Đinh Trình Hâm đối với Mã Gia Kỳ mọi người đều biết, chỉ là không nói ra mà thôi.

Lợi ích khi ở cùng một phòng không từ ngữ nào có thể miêu tả, Đinh Trình Hâm mỗi khi bước vào căn phòng này, nhìn thấy bóng dáng Mã Gia Kỳ đều thầm cảm tạ phúc lợi mình nhận được khi là thành viên của nhóm gia trưởng.

Sau khi được Mã Gia Kỳ đáp ứng, hai cái chăn cũng được hợp thành một, vào những đêm mà mấy đứa nhỏ không thể giám sát, Đinh Trình Hâm sẽ luôn ngủ bên giường của Mã Gia Kỳ, từ phía sau ôm lấy vòng eo gầy của tiểu đội trưởng rồi kéo vào lòng mình. Mã Gia Kỳ cũng không từ chối mong muốn của Đinh Trình Hâm, khi cảm nhận được Đinh Trình Hâm đang ôm lấy mình, anh sẽ hơi hé mắt nhìn và nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nắm cánh tay Đinh Trình Hâm để mượn lực, xoay người chuyển sang tư thế đối mặt với cậu, thỉnh thoảng lại cười khúc khích trước tính chiếm hữu trẻ con của người lớn nhất nhà.

Đinh Trình Hâm nhân cơ hội kéo Mã Gia Kỳ lại gần, cho đến khi cả người tiểu đội trưởng bị ôm gọn trong lòng mới chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện, nếu may mắn gặp được lúc Mã Gia Kỳ ỷ lại, thậm chí còn có thể hôn một cái. Ôm được Mã Gia Kỳ vào lòng, mỗi giấc mộng đều rất đỗi ngọt ngào.

Tối hôm nay Đinh Trình Hâm vẫn ôm Mã Gia Kỳ ngủ, nhưng người trong vòng tay cậu không còn hứng thú cùng nhau nói chuyện như trước, mỗi lần đáp lại cũng đầy vẻ mệt mỏi yếu ớt. Gần đây công việc bận rộn, mệt mỏi cũng là tất nhiên, Đinh Trình Hâm chỉ nghĩ Mã Gia Kỳ quá mệt nên không muốn nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ dành anh ngủ.

Cho đến nửa đêm, Đinh Trình Hâm bị đánh thức bởi những lời nói vô nghĩa của người trong lòng, Đinh Trình Hâm nghe được giọng Mã Gia Kỳ còn tưởng anh không thoải mãi chỗ nào, đương lúc mơ mơ màng màng cũng không nghe rõ Mã Gia Kỳ đang nói gì. Nhưng khi ý thức dần trở lại, cậu cảm nhận được nhiệt độ bất thường của cơ thể anh, Đinh Trình Hâm nháy mắt liền thanh tỉnh.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng rút cánh tay bị Mã Gia Kỳ dùng làm gối đầu ra, đặt lên trán anh để xem thử, quả thật rất nóng. Khi cậu sờ sau lưng Mã Gia Kỳ, cách một lớp áo ngủ cũng cảm nhận được bất thường, rõ ràng là oi bức nhưng không đổ mồ hôi. Cậu lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ra đo thử, ba mươi tám độ sáu. Trong lòng nghĩ thầm "tiêu rồi", không nói nhiều liền muốn rời khỏi giường tìm thuốc cho anh. Nhưng Mã Gia Kỳ vẫn bị lạnh đến khó chịu, khi Đinh Trình Hâm đứng dậy đã mang theo một ít gió lạnh, bởi vì nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn bên ngoài rất nhiều, Mã Gia Kỳ chưa tỉnh lại vẫn nhích về phía cậu. Dường như cảm giác được Đinh Trình Hâm muốn rời đi, cảm giác an toàn của tiểu đội trưởng khi sinh bệnh giảm xuống thấp, anh lẩm bẩm vài tiếng nức nở nghẹn ngào, giọng điệu mềm mại gọi vài tiếng "A Trình", trong bóng tối bắt lấy tay Đinh Trình Hâm sợ cậu rời đi.

Trước sự ỷ lại của Mã Gia Kỳ, cõi lòng Đinh Trình Hâm như tan chảy thành nước đường, không muốn anh sợ liền đình chỉ động tác, ôm lấy Mã Gia Kỳ. Sau khi xác nhận Mã Gia Kỳ một lần nữa chìm vào giấc ngủ, hô hấp trở nên nhẹ nhàng, Đinh Trình Hâm khẽ rời giường, nhét anh vào trong ổ chăn để tránh gió. Sau khi mở cửa một cách lặng lẽ nhất có thể, bởi vì sợ đánh thức Mã Gia Kỳ, ngay cả dép lê Đinh Trình Hâm cũng không mang.

Bật đèn phòng khách, Đinh Trình Hâm kéo ngăn tủ dưới TV tìm hộp thuốc, mấy đứa nhỏ trong nhóm rất ít khi bị bệnh, hộp thuốc bị nhiều đồ vật linh tinh khác đẩy vào tận trong cùng. Do nóng vội cậu làm rơi một số chai lọ lộn xộn.

Hạ Tuấn Lâm muốn đi vệ sinh, vừa đi ra đã thấy đèn phòng khách sáng trưng liền dụi mắt đi xem thử, nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang bận rộn trước tủ TV, Hạ Tuấn Lâm nuốt ngược cái ngáp vào, hỏi: "Đinh ca làm gì vậy, khuya rồi sao còn chưa ngủ?"

Giọng nói của Đinh Trình Hâm đầy sự lo lắng: "Gia Kỳ phát sốt, anh muốn tìm thuốc."

Hạ Tuấn Lâm đã không còn buồn ngủ, cũng không muốn đi vệ sinh, hai ba bước liền chạy tới tìm thuốc cùng Đinh Trình Hâm: "Mã ca của em làm sao vậy, vất vả một phen mới được nghỉ ngơi sao lại bệnh rồi?"

Đinh Trình Hâm một tay tiếp tục bới tìm thuốc, một tay cầm lọ thuốc vừa lấy được đọc hướng dẫn, giọng ảo não: "Ai nha, mấy ngày nay cậu ấy quá vất vả rồi, chưa nói đến làm việc liên tục, lại còn xuống nước chơi trò chơi mấy ngày, cái thân thể nhỏ nhắn ấy làm sao mà chịu được."

"Nếu tụi mình kịp thời bắt anh ấy uống canh gừng thì tốt rồi, sao có thể ngâm trong nước lạnh lâu như vậy?" Hạ Tuấn Lâm cũng tức giận bản thân không chịu để ý nhiều một chút, khiến cho Mã Gia Kỳ sinh bệnh rồi.

Thực tế mọi người đã cố giúp Mã Gia Kỳ nhiều nhất có thể, khi Mã Gia Kỳ chủ động làm người tiếp nhận hình phạt thua trận, một số em trai cũng chủ động muốn thay anh ấy. Nhưng quy tắc không cho phép, Mã Gia Kỳ muốn tuân thủ quy tắc một cách công bằng, vì vậy anh không chấp nhận để ai thay mình.

Hạ Tuấn Lâm nhìn kỹ những loại thuốc hạ sốt Đinh Trình Hâm tìm được, bỗng nhiên than thở: "Ai nha, Đinh ca, không thể dùng được, đều hết hạn rồi."

Đinh Trình Hâm cầm lấy lọ thuốc nhìn lướt qua ngày tháng rồi buồn bực ném nó đi, cậu chống cằm suy nghĩ rồi nói với Hạ Tuấn Lâm: "Gọi cho Hân ca, chúng ta mang Gia Kỳ đi bệnh viện."

Hạ Tuấn Lâm nói "được" rồi bấm gọi cho Hân ca, bên kia bắt máy rất nhanh, nói sẽ đến ngay.

Đinh Trình Hâm dặn dò Hạ Tuấn Lâm: "Cố gắng đừng đánh thức mọi người, cứ để bọn họ ngủ đi."

Hạ Tuấn Lâm: "Em biết rồi, anh đừng lo."

Đinh Trình Hâm trở về phòng, đi đến bên giường bật ngọn đèn ấm áp lên, thấy Mã Gia Kỳ còn đang ngủ say, cậu không đành lòng cúi người vỗ vỗ anh: "Gia Kỳ, dậy nào."

Mã Gia Kỳ theo bản năng vừa gọi tiền tỉnh, hai mắt lim dim nhìn Đinh Trình Hâm: "Hửm... làm sao vậy, bọn Diệu Văn nhi xảy ra chuyện gì sao?" 

Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn nghĩ về mấy đứa nhỏ.

Đinh Trình Hâm đau lòng một trận: "Không phải mấy đứa nhỏ, là cậu phát sốt, có thể tự đứng lên không? Tớ và Hạ nhi đưa cậu đi bệnh viện."

Sao cậu lại tốt đến như vậy, sao lại không quan tâm đến bản thân một chút nào...

Mã Gia Kỳ có vẻ vì bị bệnh nên phản ứng chậm hơn bình thường, ngẫm nghĩ lời nói của Đinh Trình Hâm một lúc lâu mới hiểu được chính mình bị bệnh, không muốn gây phiền phức cho mọi người nên lập tức ngoan ngoãn đứng dậy khỏi giường, nhưng tay chân không còn chút sức lực khiến anh thiếu chút nữa ngã xuống, Đinh Trình Hâm sợ tới mức vội vàng đỡ lấy anh.

"A-, làm tớ sợ muốn chết-" Giọng nói của Mã Gia Kỳ trở nên chậm hẳn, tay vịn bả vai Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm trong lòng còn sợ hãi, không để Mã Gia Kỳ lộn xộn nữa, đem quần áo đến đợi anh thay xong liền quấn thêm cho anh một cái áo khoác dày.

Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng bước vào căn phòng ba người ở của mình, lặng lẽ đi đến giá treo đồ để lấy quần áo, trong không gian yên tĩnh chợt vang lên âm thanh dọa cậu nhảy dựng: "Cậu làm gì đó, Hạ nhi?"

Nghiêm Hạo Tường bị đánh thức bởi tiếng chai lọ rơi xuống đất bên ngoài, quay đầu phát hiện không thấy Hạ Tuấn Lâm đâu, nghĩ là cậu đi vệ sinh nên không quá để ý, cho đến khi Hạ Tuấn Lâm quay lại lấy quần áo mới thấp giọng hỏi.

Hạ Tuấn Lâm đi đến nhỏ giọng nói: "Mã ca bị bệnh rồi, tớ và Đinh ca đưa anh ấy đến bệnh viện, sáng mai cậu nói với bọn họ nhé."

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy lo lắng khi nghe đến Mã ca bị bệnh: "Vậy Mã ca..."

Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ cậu: "Đừng lo lắng, cậu cứ ngủ tiếp đi, ngày mai mới có thể chăm sóc Mã ca."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, nhìn Hạ Tuấn Lâm rời đi.

Hai người đỡ hai bên dìu Mã Gia Kỳ lên xe, Hạ Tuấn Lâm ngồi vào ghế phụ lái. Mã Gia Kỳ vừa lên xe đã không chịu được mệt mỏi, dựa đầu vào cửa kính xe chợp mắt, Đinh Trình Hâm sợ Mã Gia Kỳ đau đầu liền để anh dựa vào vai mình, Mã Gia Kỳ cọ cọ lên cái mũ mềm mại rồi chìm vào giấc mộng, hô hấp đều đặn vang lên trong không khí yên tĩnh, Đinh Trình Hâm ôm vai Mã Gia Kỳ tránh cho điều kiện đường xá không ổn định ảnh hưởng đến anh.

Bệnh viện về đêm bớt đông đúc và yên tĩnh hẳn, khi Mã Gia Kỳ truyền nước biển xong trời đã tờ mờ sáng, Mã Gia Kỳ từ trong mơ trằn trọc tỉnh lại, cơ thể khó chịu vì đổ nhiều mồ hôi, lại không còn tí sức lực nào. Phát hiện Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm không chống đỡ nổi đã thiếp đi bên giường, cõi lòng Mã Gia Kỳ trở nên mềm mại.

Mã Gia Kỳ nhìn Hạ Tuấn Lâm trước, người em trai này có thể chăm sóc anh trai, cũng có thể chăm sóc cái nhà TNT này, thật sự rất giỏi.

Lại nhìn sang Đinh Trình Hâm, những đường nét trên khuôn mặt càng ngày càng sắc sảo đánh dấu từng bước trưởng thành, anh không nhịn được đưa tay về phía cậu.

Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm cùng lúc ngẩng đầu lên như có thần giao cách cảm, đầu tóc bù xù, nếu lúc này cả hai nhìn vào gương nhất định sẽ cười lớn.

Hai người đồng thời nhìn về phía Mã Gia Kỳ, phát hiện anh đã tỉnh liền vui mừng lập tức đến gần.

"Cậu sao rồi, có còn khó chịu không?" Đinh Trình Hâm hỏi.

"Mã ca, có muốn uống nước không? Có đói bụng không em đi mua vài món ngon cho anh ăn?" Hạ Tuấn Lâm hỏi tiếp.

"Không sao rồi..." Giọng nói khi vừa tỉnh lại có chút khàn, Mã Gia Kỳ nghe được âm thanh của bản thân liền hoảng sợ, "tớ sao lại..."

"Không sao cả, đừng lo lắng, còn có tụi mình ở đây." Đinh Trình Hâm cầm lấy tay Mã Gia Kỳ, nhẹ nhàng nói.

Mã Gia Kỳ cười dịu dàng: "Tớ muốn về nhà."

Tớ muốn ở bên cạnh mọi người.

Những người còn lại thức dậy vào buổi sáng phát hiện hai vị anh lớn cùng với Tiểu Hạ nhi thông minh nhất không có ở nhà, sợ đến mức suýt chút nữa báo cảnh sát.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường gọi đồ ăn xong nói với bọn họ Mã ca đêm hôm qua phát sốt, Đinh nhi và Hạ nhi đưa Mã ca đến bệnh viện.

Một vài người lo lắng liền ngay lập tức gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm hỏi thăm tình hình, sau khi biết được bọn họ sắp quay về liền nhẹ nhõm, vài người phá lệ không quậy phá, ngoan ngoãn chờ anh trai trở về.

Cuối cùng cũng có động tĩnh từ ngoài cửa, Tống Á Hiên ném sách sang một bên chạy vội ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa liền ôm lấy Mã Gia Kỳ.

"Mã ca, em rất nhớ anh."

Mã Gia Kỳ đeo khẩu trang, quần áo vẫn còn nhiễm chút khí lạnh, anh nhẹ nhàng ôm lại Tống Á Hiên, ngữ khí mang theo cưng chiều nói: "Ngoan, anh bị bệnh, đừng đứng gần như vậy, nếu lây bệnh cho em thì không tốt đâu."

Tống Á Hiên buông tay, trong mắt long lanh nước, cậu nhìn vào mắt anh trai: "Chuyện đó em không sợ."

Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên cũng đi đến, những lời hỏi han ân cần không ngừng khiến Mã Gia Kỳ cảm nhận được một chút gánh nặng ngọt ngào, đành phải lặp lại một lần nữa là bản thân không có gì đáng lo.

Buổi chiều một số người lục đục đi học, Mã Gia Kỳ được phép nghỉ một ngày thì nằm đọc sách trong phòng ngủ.

Trước khi đi, Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên lần lượt dặn dò Mã Gia Kỳ.

"Nghỉ ngơi cho tốt, nếu đói thì ăn cháo, tụi nhỏ sẽ giám sát cậu uống thuốc, nhớ kỹ không được uống thuốc lúc bụng rỗng."

Mã Gia Kỳ cười gật đầu đáp ứng, Trương Chân Nguyên vẫn còn lo lắng, nói thêm: "Một vài loại thuốc uống vào sẽ buồn ngủ, anh nhớ đắp chăn đừng để cảm lạnh."

Mã Gia Kỳ dở khóc dở cười, anh không hay bị đối xử như một đứa trẻ như vậy: "Được được được, tớ/anh biết rồi."

Lúc này giày của Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên mới miễn cưỡng rời khỏi sàn phòng ngủ của Mã Gia Kỳ.

Các em trai được đại ca dặn dò không được quấy rầy Mã Gia Kỳ nên không lên lầu tìm anh.

Cháo trong nồi đã nhừ, mùi thơm thoang thoảng của gạo tỏa ra khắp không gian. Lưu Diệu Văn có nhiệm vụ canh chừng nồi cháo đang nhìn chằm chằm vào điện thoại để tính thời gian, không dám qua loa, sau khi múc đầy một bát liền bưng lên cho Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đang đọc sách, nhìn thấy Lưu Diệu Văn bước vào liền vui vẻ cười.

Lưu Diệu Văn hiếm khi lại cảm thấy ngại ngùng: "Mã ca, anh đói chưa? Em đem cho anh chút cháo..."

Mã Gia Kỳ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng liền cảm thấy đói bụng: "Tốt quá".

Lưu Diệu Văn bước đến ngồi xuống bên giường, thấy cháo còn bốc khói, cậu liền lấy một thìa thổi và đưa đến miệng Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ chậm rãi nhai nuốt cảm thấy ngon liền khen ngợi Lưu Diệu Văn.

Sau khi được đút vài thìa, Mã Gia Kỳ cảm thấy ngượng ngùng muốn tự mình múc ăn nhưng Lưu Diệu Văn khăng khăng rằng hôm nay anh trai cần nghỉ ngơi nên cứ để cho cậu đút đi. Mã Gia Kỳ chiều ý em trai nhỏ, ăn đến khi nhìn thấy đáy bát.

"Cảm ơn Diệu Văn nhi, Diệu Văn nhi thật giỏi", bé út nghe thấy liền đỏ mặt, bỏ lại một câu "Mã ca nghỉ ngơi đi" rồi hốt hoảng chạy biến, nhưng đi đến cửa thì lưu luyến quay đầu lại, hiếm khi đứa nhỏ này lại thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của mình với anh trai: 

"Mã ca, anh phải chóng khỏe nhé."

Anh phải mãi mãi an toàn và khỏe mạnh nhé.

Hai mắt Mã Gia Kỳ ẩm ướt, anh từ trước đến nay luôn chịu không nổi khi đối mặt với lời nói từ tận đáy lòng của đứa nhỏ.

"Được." Một chữ run rẩy cất lên, như muốn làm thời gian chậm lại.

Lưu Diệu Văn xoay người đi ra ngoài, cầm bát cháo đã hết sạch trên tay, trong lòng rất vui vẻ.

Nửa tiếng sau Nghiêm Hạo Tường mang theo thuốc và một ly nước vào, Mã Gia Kỳ nhìn cậu lưu loát lấy thuốc rồi mỉm cười cầm theo ly nước đưa tới, cách một khoảng Mã Gia Kỳ đã ngửi được mùi thuốc đắng liền cau mày nhưng vẫn nhận lấy dự định uống hết trong một ngụm để bớt đau khổ.

Giọng nói từ tính của Nghiêm Hạo Tường mang theo chút dịu dàng nói với Mã Gia Kỳ: "Uống xong bệnh sẽ chạy mất thôi"

Mã Gia Kỳ được em trai nhỏ dỗ uống thuốc cảm thấy hạnh phúc, uống xong liền lau miệng làm nũng: "Hạo Tường ca, thật sự rất đắng..."

Nghiêm Hạo Tường không kịp phòng bị trước sự đáng yêu của anh trai, Nghiêm vương ngạo mạn ngang ngược lúc này lại chân tay luống cuống, sau khi ổn định tâm trạng liền bước đến ôm lấy mặt Mã Gia Kỳ trực tiếp hôn xuống, sau khi hôn vài ngụm, đầu lưỡi lướt qua môi mềm khiến vị đắng tan đi một chút.

Mã Gia Kỳ vẫn chưa hoàn hồn sau sự thân mật đột ngột này, chỉ nghe thấy Nghiêm Hạo Tường thâm tình nói: "Em cùng anh chịu khổ*, có được hay không?"

Đến tối Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên cũng tan học trở về, do tác dụng của thuốc Mã Gia Kỳ đã ngủ rất lâu, đến khi Đinh Trình Hâm mở cửa mới tỉnh lại.

"A..." Mã Gia Kỳ nằm trên giường vươn vai, thấy Đinh Trình Hâm trở về hai mắt liền sáng rực, "A Trình ~ cậu về rồi à ~" dùng mắt thường có thể thấy tâm tình rất tốt.

Mã Gia Kỳ khoanh chân ngồi trên giường, cúi người trở thành cục bột trắng, cục bột trắng vươn ra hai móng vuốt mềm mại vẫy tay với cậu.

Đinh Trình Hâm vội thay quần ào lại ôm anh, Mã Gia Kỳ thuận thế nằm gối đầu lên tay cậu.

Đinh Trình Hâm hỏi: "Thế nào rồi, có đỡ hơn chưa?"

Mã Gia Kỳ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cõi lòng mềm nhũn.

Nghĩ đến Đinh Trình Hâm một ngày nay chưa được nghỉ ngơi gì đã phải đi học, Mã Gia Kỳ đau lòng: "Một ngày bận rộn mệt mỏi như vậy, tối hôm qua cũng không được ngủ, hẳn là chăm sóc cho tớ khiến cậu vất vả lắm..."

Đinh Trình Hâm nắm tay không cho anh nói tiếp: "Nói gì vậy, tớ yêu cậu, tớ nguyện ý."

Mã Gia Kỳ nghịch ngón tay Đinh Trình Hâm, khẽ đảo mắt sau đó cười nhẹ:

"Thật ra bị bệnh cũng không có gì không tốt nhỉ?"

Thật may mắn có các cậu,

có các cậu yêu tớ.

===================

*khổ và đắng trong tiếng Trung là cùng một từ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net