Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiếng cọt kẹt khẽ phát lên ngay khi cổng điệp phủ đóng lại. Giyuu bước vào tòa nhà chính rồi đến văn phòng, gõ cánh cửa vẫn đang để mở. Anh ngó vào thì thấy một núi giấy tờ được chất đống trên bàn làm việc. Giyuu nhìn quanh phòng chẳng thấy ai nên nghĩ rằng Kanae đã đi vắng.

- "Tôi ở trong đây này!!" - Kanae giơ tay ra hiệu từ phía sau chồng giấy. Cô đứng dậy, rồi từ tốn rón rén quanh bàn làm việc để bước ra ngoài tiếp khách. Tưởng chừng chỉ cần 1 cái chạm nhẹ thì ngọn núi tài liệu ấy sẽ sụp mất.

- "Xin lỗi! Dạo này tôi bận quá! Cứ tưởng tôi sẽ xong sớm hơn!" - Kanae vừa giữ vẻ nhiệt tình thường thấy nhưng cũng khá ngại khi cứ liếc về đống việc kia.

- "Tôi đoán cậu đến đây để giúp tôi tập luyện?"

- "Ừ... nhưng nếu cô bận thì hôm khác cũng được."

Trầm ngâm một lúc thì thấy mình hơi lạnh lùng quá, nên Giyuu cũng hỏi lại:

- "Việc gì mà nhiều vậy?"

- "À thì... đơn thuốc, hồ sơ bệnh nhân... bảng kiểm kê... " - cô liệt kê một hồi thì nhận ra mình đang kể lể nhiều quá, đành dừng lại.

Sau đó Kanae dẫn Giyuu đến sân tập trong Điệp phủ.

- "Bắt đầu thôi. Có câu hỏi gì không?" - Giyuu hỏi.

- "Hmm, mục đích của việc tập luyện này là gì vậy?"

- "Chỉ là chúa công muốn chúng ta mạnh hơn."

- "Vậy, chúng ta sẽ cùng tập đến khi nào?"

- ".... kiếm thuật của cô mạnh ở điểm nào?"

Trước những câu cộc lốc của chàng Thuỷ thì cả một người ôn hoà điềm đạm như Kanae cũng thấy khó chịu. Có lẽ vì cô đang nghĩ đến những công việc đang chờ đợi mình ở bệnh viện. Là những trụ cột, sắp xếp thời gian để gặp nhau thường xuyên đã là chuyện khó, huống chi bản thân Kanae vốn là chủ nhân của Điệp phủ còn phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình. Cơ mà thật sự những trách nhiệm quản lý hay làm bác sĩ trong Điệp phủ chẳng phải là điểm mạnh của Kanae. Shinobu vốn giỏi hơn cô chị ở khoản này, nhưng Kanae lại không muốn cho cô em phải gánh thêm những việc không cần thiết.

- "À, kiếm thuật của Hoa Chi Hô Hấp vốn thiên về tốc độ và sự linh hoạt." - cô nhanh chóng dẹp bỏ được sự khó chịu trong lòng và trả lời.

- "chúng ta cùng luyện tập để nhanh hơn và linh hoạt hơn vậy."

- "Được thôi." - cô trả lời cho có, tâm trí vẫn đang  nghĩ về xấp tài liệu trên bàn làm việc.

- "Bắt đầu!" - Giyuu nói rồi như biến mất cùng với tốc độ kinh hoàng của mình.

- "Hả?? Gì cơ??" - Kanae chợt giật mình. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhìn khắp sân thì thấy Giyuu đang đứng ở một góc. Khi cô bước lại gần thì anh lại biến mất, rồi xuất hiện ở một góc khác phía xa.

- "Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?"

- "Chẳng phải ở Điệp phủ hay chơi trò này sao?" - Giyuu vừa nói vừa nhớ lại những lần bị ép buộc chơi rượt bắt khi huấn luyện phục hồi.

- "Oh, hiểu ý cậu rồi !!!"

- "Ừ..." - chưa kịp dứt lời thì Giyuu đã thấy Kanae lao đến đưa tay trước mặt anh. Bản thân Giyuu biết nếu so về tốc độ thuần thì chẳng có cửa nào thắng được Kanae cả. Tuy nhiên, anh hơn hẳn cô về kinh nghiệm và khả năng đọc tình huống.

Khi Kanae gần bắt được Giyuu thì anh lại kịp né khỏi bàn tay cô và nhanh chóng lạng lách để tạo khoảng trống. Cả hai thoắt ẩn thoắt hiện. Mắt thường có lẽ chẳng thấy rõ bóng người nào là người nào. Cứ mỗi lần Kanae sắp bắt được Giyuu là anh lại đổi hướng rất khó đoán làm cô bị theo quáng tính mà mất đà. Trong trò này (và cả trong thực chiến), nếu có thể trở nên linh hoạt và đọc vị được đối phương thì vẫn có thể khoả lấp cho bất lợi về tốc độ. Hơn nữa, Giyuu còn tận dụng những vật cản xung quanh như cây cối, sào phơi đồ, v.v để tạo những góc rẽ thuận lợi.

- "Tôi chưa thua dễ vậy đâu!!!" - Kanae trông rất vui khi được "chơi" như thế này trong giờ tập luyện. Cô dậm đất lấy đà lao đến Giyuu trong khi anh vừa chạy khỏi đống thùng gỗ rồi nấp dưới một cành cây to.

Có lẽ bản thân Kanae cũng không nghĩ người lạnh lùng như Giyuu lại chịu chơi những trò con nít thế này. Hơn nữa, Giyuu đang là "đối thủ" khó chịu nhất Kanae từng chơi cùng.

Rượt bắt hơn một tiếng sau thì Kanae xin thua, không phải vì cô đuối sức mà bởi vì cô biết sẽ chẳng thể bắt được Giyuu vào thời điểm này. Khác biệt về kinh nghiệm và độ quái giữa hai người vẫn là quá lớn.

- "... qua bài tiếp theo"

- "Chẳng phải tôi cần hoàn thành bài đầu tiên trước sao?"

- "... không cần... tập luyện mà... có phải kiểm tra đâu..."

- "chúng ta cùng luyện kiếm." - Giyuu đề xuất.

- "Được thôi!" - Kanae sau đó dẫn Giyuu đến võ đường của Điệp phủ. Nơi này gọn gàng và trống trải hơn sân tập.

Mỗi người lấy một thanh kiếm gỗ ở giá để kiếm, sau đó bước ra giữa võ đường.

- "cứ đánh hết sức."

-"Này! Tôi cần phải đánh cậu à??? Tôi không chắc là có thể làm được đâu nhé." - Kanae vẫn nhớ lại lần trước họ giao kiếm với nhau.

- "Chỉ là đánh tập thôi."

- "Àhihi, phải rồi nhỉ!"

Cả hai thủ thế, sau đó Kanae chủ động tấn công trước. Cô tung hết tất cả các thức mình biết hòng đánh trúng Giyuu.

- "Kiếm thuật của cô... có điểm giống tôi quá." - Giyuu chợt nhận ra Hoa Chi Hô Hấp cũng có phần liên quan đến Thuỷ Chi Hô Hấp. Có lẽ anh không biết kiếm thuật của cô Hoa trụ là một tông phái từ chính hơi thở của nước.

Họ đánh một hồi thì dừng lại để bàn luận về những điểm mạnh yếu của nhau. Giyuu dường như rất muốn biết thêm về hơi thở ngàn hoa để có thể vừa hướng dẫn, vừa học hỏi từ Kanae.

Kanae để ý ở góc võ đường có bóng người lấp ló.

- "Cậu Tomioka, hình như chúng ta có khán giả thì phải." - Kanae cười mỉm, gọi Shinobu đang mấp mé ở góc tường bước ra.

Bản thân Giyuu cũng đã để ý tới cô bé từ trước.

- "chúng ta sẽ cùng tập luyện với nhau sau." - anh rụt rè xin phép ra về. Dù gì trời cũng đã bắt đầu tối, và anh lo rằng mình sẽ trở nên khó xử trước mặt Shinobu. 

.

.

.

.

Ngay khi Giyuu bước ra khỏi cổng phủ thì Kanae chợt nhớ ra cơn ác mộng đang chờ đợi mình:

- "ÔI!! Đống tài liệu ở bệnh viện! Xém nữa là quên mất!"  - cô nhanh chóng chạy về văn phòng và thấy Shinobu vừa bước ra. 

- "Em làm hết cho chị rồi đó !!" - cô bé cằn nhằn.

- "Ehh??"

- "Em đã giải quyết hết việc ở bệnh viện! Từ bệnh án đến đơn thuốc luôn." 

- "Shinobu, chị đã bảo là ..."

- "HỨ!!! Em biết tỏng chị còn lâu mới giải quyết hết việc trong hôm nay." - cô khoanh tay quay mặt đi hướng khác trả lời, trông như đang muốn khiển trách sự dễ dãi của chị.

 Kanae cười khúc khích rồi lại ôm cô em, lấy tay cấu nhẹ vào má của Shinobu.

- "Ara~~~! Từ khi nào mà em tôi chu đáo thế ~~!!!" 

- "Đau~~~! Chị làm cái gì vậy????" - Shinobu kéo tay chị ra khỏi mặt mình. 

- "Giỡn chút thôi không được sao??? Đúng là cô em gái đáng yêu mà~~~!" 

Shinobu không giấu nỗi nụ cười tươi tắn của mình. 

- "Em quan sát chị được bao lâu rồi?" 

- "Từ khi hai người bước vào võ đường đấy~"

- "Oh, có khi nào .... em quan sát cậu Tomioka? Chứ đời nào mà em lại hứng thú với việc xem chị đánh kiếm nè?" 

- "Ơ.... em ... em .. làm gì có???" 

- "Ừ hử~ chắc là vậy~"  

Shinobu có muốn giấu cảm xúc thật thế nào thì trước mặt chị cũng khó lắm. Kanae là một trong những người hiếm hoi hiểu được cô bé từ chân tơ kẻ tóc như vậy. 

- "Nào nào~ Đâu cần phải ngượng như vậy chứ! Cậu ấy trông cũng đẹp trai mà?" 

Nghe đến đây thì mặt Shinobu chợt đỏ au. 

- "Ara~~ Có người thích cậu Tomioka thật kìa ~~" 

- "Ôi~~~ Em tôi phải lòng người ta mất rồi ~~~ Thật dễ thương quá đi~~!" - Kanae vừa ghẹo vừa dang tay ôm Shinobu, mặc cho cô em dãy dụa và càu nhàu. 

~~~~~~~~~~

.

.

.

~~~~~~~~~~

- "Hừ... tên mặt liệt ấy ai mà thích chứ." - Shinobu vừa hậm hực vừa tiếp tục pha chế chất độc. 

Cô vốn dĩ không đủ thể lực để học loại kiếm thuật như Kanae, nên cô đành phải tự chế ra cách chiến đấu riêng của mình. 

('Loại này vẫn còn lan hơi chậm ... Có lẽ phải cần đổ thêm ... ')

Cô lấy một lọ dung dịch rồi đổ vào cốc becher đang chứa chất độc đang chế tác. Sau một hồi khuấy đều thì cô dùng ống tiêm lấy một mẫu thử nghiệm. Cô cho chút chất độc ấy vào mẫu máu quỷ đã được thu thập từ những nhiệm vụ. Mẫu máu chợt sùi bọt và bốc hơi gần như ngay lập tức. 

- "Hoàn hảo!!!!!"

Shinobu đã có bước đột phá trong công cuộc chế tác một loại độc mới. Một loại độc vừa mạnh vừa phát huy công dụng nhanh. Cô tự hào chạy một mạch đến bàn làm việc gần đó, lấy cuốn sổ ghi chép lại công thức lẫn liều lượng chi tiết. Sau đó cô dọn dẹp vệ sinh khu vực làm thí nghiệm rồi chưng cất thứ phát minh vừa tạo ra. 

Cô bé đủng đỉnh bước khỏi phòng thí nghiệm, đóng sầm cửa lại. 

- "Cuối cùng đã làm được rồi!!" - cô thốt lên trước khi bị cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi đến hỏi thăm. 

Shinobu nhanh chóng tắm rửa cho sạch sẽ rồi mặc bộ đồ bất kì mà cô có thể vớ được trong phòng mình, sau đó nhảy tót lên giường ngủ. Đêm nay đến lượt Kanae làm nhiệm vụ đi tuần ở khu vực xung quanh, nên Shinobu chẳng cần phải lo nghĩ gì hơn. Cô xứng đáng với chút thời gian nghỉ ngơi sau những ngày chăm chỉ luyện tập và nghiên cứu loại độc mới vừa qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net