14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến Chủy cung rồi thì không có thị nữ đi theo nữa.

Vì vậy lần này không có ai gọi bạn dậy, bạn ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên. Sau khi thay y phục xong, bạn đứng dậy và đi đến tiểu thiện phòng của Chủy cung, tìm đồ ăn để lót dạ.

Cuối cùng bạn chỉ tìm thấy mì, trứng và rau trong tiểu thiện phòng, cuối cùng bạn không còn cách nào khác là phải nấu cho mình một bát mì.

Bạn lấy mì đã nấu chín ra đặt lên bàn đá trước cửa tiểu thiện phòng, nếm thử thì thấy hơi nhạt nên đặt đũa xuống rồi quay vào bếp lấy gia vị.

Chỉ trong chốc lát đi đi về về như vậy, khi quay lại đã thấy tiểu hài tử thối đang ôm bát mì của bạn húp xì xụp.

Bạn nhất thời đứng sững tại chỗ, nhìn hắn không nói nên lời.

Cung Viễn Chủy cũng phát hiện ra bóng dáng của bạn, miệng ngậm nửa sợi mì nhìn về phía bạn: "Đứng đó làm gì thế?"

Bạn mỉm cười bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn, chống cằm nhìn Cung Viễn Chủy với vẻ dịu dàng: "Ăn ngon không?

Cung Viễn Chủy vừa ăn vừa gật đầu: "Lần này tay nghề của tiểu thiện phòng không tệ"

"Không tệ đúng không"

Cung Viễn Chủy húp xì xụp, đầu cũng không ngẩng lên. "Ta đã bỏ độc vào trong rồi."

Cung Viễn Chủy sửng sốt, sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn bạn, rồi lại cúi đầu nhìn bát mì trước mặt.

"Hả...?"

"Hả cái gì mà hả? Đây là mì ta làm cho chính ta, sáng sớm ta đói bụng tỉnh dậy làm một bát mì, kết quả là toàn bộ đều vào bụng ngài rồi."

Bạn tức giận nhìn hắn, thậm chí bụng cũng đúng lúc phản đối.

Cung Viễn Chủy có chút chột dạ nhìn bạn: "Vậy thì, ta gọi người hầu đến, làm cho ngươi một bát khác"

"Mì ta làm bị ngài ăn mất, nợ thì phải trả, đương nhiên là ngài phải nấu mì cho ta ăn."

Cung Viễn Chủy lại ngây người trên ghế: "Ta... ta không biết nấu ăn."

Bạn nhắm mắt lại, đè nén cơn tức giận, đứng dậy đi về phía tiểu thiện phòng, quay người nhìn Cung Viễn Chủy vẫn đang ngơ ngác tại chỗ, nói: "Ngây người làm gì, ta dạy ngài nấu ăn, dù sao hôm nay ta nhất định phải ăn được món do chính tay ngài làm."

Sau đó, mỗi người hầu đi ngang qua tiểu thiện phòng của Chủy cung đều có thể nghe thấy vị tùy tùng mới đến ngày hôm qua, vị phu nhân tương lai của Chủy cung đang ở trong phòng ra lệnh cho thiếu gia nhà mình.

"Cho muối đi...cái đó là đường."

"Đổ thuốc độc biết cách đổ chứ, cứ đổ vào là được."

"Ngài cứ thế mà hạ độc người ta à?! Nhiều thế này?! Cái chén kia chỉ còn lại bột, còn nước đâu!!!"

Bữa cơm này có thể nói là gà bay chó chạy, cuối cùng bạn và hắn cùng ngồi trước bàn đá nhìn bát mì trước mặt.

Bạn nhắm mắt lại đưa ra quyết định, cầm đũa lên định ăn.

Cung Viễn Chủy vội vàng ngăn cản bạn: "Ta nên kêu người hầu nấu cho ngươi chút gì ăn đi, cái này nhìn giống như..."

"Không sao, ta ăn cái này." Bạn gắp một đũa mì đưa vào miệng, dùng hết tất cả các biểu cảm đã học được ở Vô Phong để kiểm soát biểu cảm, chỉ hơi giật nhẹ.

Bên tai truyền đến giọng nói lắp bắp của Cung Viễn Chủy: "Thế nào?"

"Ăn cũng được." Bạn vô cảm đưa sợi mì cuối cùng vào miệng, lấy khăn tay lau miệng rồi quay về phòng ngủ mà không thèm ngoảnh lại.

Cung Viễn Chủy nhìn bạn đi xa, có chút mong đợi bưng bát lên nếm thử một ngụm nước dùng.

"Khụ khụ...khụ...phi! Phi!!"

Món súp này không quá ngọt, cũng không quá mặn, nhưng lại khiến bạn bị tắc họng chỉ sau một ngụm.

Bạn bước nhanh trở lại phòng ngủ, lao tới bàn, cầm ấm trà lên và rót nước.

Cung Viễn Chủy thật đúng là giết người không thấy máu, chính mình ở Vô Phong liều chết liều sống nhiều năm như vậy, thiếu chút nữa đã bị một bát mì của Cung Viễn Chủy đưa đi.

Bạn lau mồ hôi trên trán với nỗi sợ hãi kéo dài, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, bạn đứng dậy và mở cửa, chỉ thấy Cung Viễn Chủy đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt xấu hổ, hắn lấy ra một ấm trà từ phía sau và nói: "Ngươi còn... cần nó không?"

Bạn nhìn Cung Viễn Chủy mà không biểu lộ cảm xúc, vươn tay nhận ấm nước trà: "Cảm ơn Chủy công tử."

Sau đó bạn nhanh chóng khóa cửa nhốt Cung Viễn Chủy ở bên ngoài. Bạn không muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn ngay cả khi hắn đẹp trai.

Bạn nghe tiếng Cung Viễn Chủy nói từ ngoài cửa: "Chiều nay sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi thêm một chút, tối nay chúng ta đến nhà ca ca ăn cơm."

"Được." Bạn nghe tiếng bước chân của Cung Viễn Chủy xa dần.

Uống hết mấy cốc nước, mới cảm thấy cảm giác khó chịu trong cổ họng đã đỡ hơn, bạn ngước mắt nhìn quanh căn phòng, định dùng thời gian rảnh rỗi này để sắp xếp lại đồ đạc trang trí trong phòng, lập một danh sách để sau này có cơ hội thì trang trí lại.

Bàn này có thể để các loại hoa bạn thích, tường kia có thể treo một bức tranh chữ, bạn lại quay đầu nhìn rèm giường phía sau mình và lắc nhẹ.

"Giường này nếu màu xanh thì đẹp hơn."

Bạn viết xuống những thứ cần thiết, nhìn lên và hài lòng đặt nó dưới một cái chặn giấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net