Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần này công ty cho phép được nghỉ ngơi. Khó có được một buổi sáng không cần dậy sớm để luyện tập, không cần quay, chụp, mẹ cũng không ở nhà, Vương Nguyên ngủ một giấc cho đến khi không ngủ nổi nữa mới tỉnh dậy, sau đó lại đem chăn gối lăn một tiếng nữa mới hài lòng rời giường.

Đánh răng, rửa mặt, chải chuốt đầu tóc gọn gàng, Vương Nguyên đứng trước cái gương cười đến lộ ra cả hai khỏa răng thỏ.

Cảm giác mới thức dậy cũng thật không tệ.

Vương Nguyên mở tủ quần áo, tùy tiện mặc một bộ sơ mi trắng bên ngoài, còn khoác thêm áo khoác màu lam, phía dưới là quần jean kết hợp với giày thể thao, tiểu thiếu niên một thân nhẹ nhàng khoan khoái sải bước ngồi lên xe đạp cứ như thế mà phóng đi. Gió thổi rất lớn khiến cho mái tóc cậu dựng thẳng lên, đè cũng không thể xẹp xuống. Ánh mặt trời chói lọi, tâm tình cũng thật tốt. Vương Nguyên vừa đi vừa nghĩ như thế, ba lô phía sau lưng cũng không tự chủ mà nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp điệu đạp xe của cậu.

Áo khoác bị gió thổi tung tựa như đôi cánh ở phía sau lưng, Vương Tuấn Khải ở trên ban công đã nhìn thấy thân ảnh tinh tế đang đạp xe ở phía xa. Hắn xoay người, vội vào nhà bếp tắt lửa, đem rau đã được rửa sạch gọn gàng cất sang một bên, sau đó mới thong thả đi ra ngoài. Cách một khoảng đã nghe được dưới lầu truyền đến một chuỗi tiếng chuông trong trẻo, cùng với đó là thanh âm kinh hỉ “Lão Vương! Em tới rồi! Mau mở cửa a!”

... Em là nhân viên chuyển phát sao. Lão Vương ở trong lòng thầm nói.

Vương Tuấn Khải đem mâm cơm bày trên bàn, sau đó mới đi ra mở cửa cho Vương Nguyên. Ngoài cửa là khuôn mặt vui vẻ, cười đến cong cong khóe miệng. Lúc nhìn đến hắn đi ra thì đột nhiên cười đến gập cả người.

“Lão Vương anh... anh thế nhưng mặc tạp dề a ha ha ha ha ha ha, có chút giống mẹ nha...”

Vương Tuấn Khải phóng mắt sang nhìn cậu, tiểu tử kia mới miễn cưỡng thu lại ý cười, cắn cắn môi.

Vương Nguyên đánh giá chung quanh, đột nhiên thắc mắc: “Thúc thúc, a di cũng không ở nhà?”

“Ừ, ngày hôm nay họ cùng với vài vị bằng hữu đi leo núi rồi.” Vương Tuấn Khải đưa lưng về phía Vương Nguyên, cầm đôi đũa trong tay đem đi khử trùng.

“Sao anh không nói sớm! Em vốn nghĩ đến đây thử tay nghề của a di a, kết quả lại là anh làm cơm?”

“không muốn ăn liền đi ra ngoài.”

“Ôi chao, ôi chao, đừng a lão Vương, em muốn ăn, em muốn ăn đồ ăn anh làm! Hì hì!” Vương Nguyên hệt như một cái đuôi, theo Vương Tuấn Khải vào phòng bếp, không gian nho nhỏ nhất thời trở nên chật chội.

“Ra ngoài kia đi, đừng ở trong này lại thêm vướng mắc.” Vương Tuấn Khải nói, lại bởi vì câu nói hồi nãy “Muốn ăn cơm anh làm” mà nhịn không được sinh ra ý cười.

“Được rồi.” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải vội vàng đến rồi lại vội vàng đi chuẩn bị chén đũa mà ngoan ngoãn lui ra ngoài ngồi cạnh bàn ăn chờ.

Nhìn bóng lưng của lão Vương như vậy có cảm giác giống như cô vợ nhỏ.

Vương Nguyên bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Trên mặt lại bắt đầu nóng lên, cậu cúi đầu đem mặt vùi vào trong cánh tay.

Vương Tuấn Khải bưng cơm đi tới cạnh bàn ăn chỉ nhìn thấy một nhúm tóc nhấp nhô trên không trung đong đưa qua lại. “Vương Nguyên Nhi, em làm gì vậy? Ăn cơm thôi.”

Vương Nguyên ngẩng đầu, cười híp mắt: “Ừ!”

Vừa mới cầm chiếc đũa lên, tay lại bị đánh một cái.

“Làm gì vậy?! Em đi rửa tay ngay đây!” Vương Nguyên tự động đứng dậy đi rửa tay.

“Anh hỏi em, sáng nay mấy giờ dậy?”

“Mười... a không là mười giờ rưỡi.”

“Gần mười một giờ sao? Đã ăn điểm tâm chưa?”

“... Không có...”

“Vậy có uống nước chưa?”

“... Cũng không, đánh răng rửa mặt xong liền chạy đến nhà anh ngay, nào đã ăn cái gì?!!”

“Em chờ một lát, anh lấy cho em cốc nước, uống xong mới được ăn. Cả ngày chưa cho cái gì vào bụng mà đã ăn thức ăn chứa dầu mỡ, như vậy đối với dạ dày là không tốt.” Vương Tuấn Khải nói xong liền đứng dậy, cầm cái ly thủy tinh rót nước lọc vào đặt ở trước mặt Vương Nguyên.

Vương Nguyên ngoan ngoãn cầm lên uống cạn, nước sôi thông thường lại có chút ngọt.

Lão Vương thật cẩn thận tỉ mỉ a.

Bữa cơm cũng chỉ đơn giản là một bữa cơm bình thường, dù sao một nam sinh sơ trung khó có thể làm được nhiều món ăn với các hương vị khác nhau, thế nhưng Vương Nguyên lại ăn rất ngon miệng.

Nhìn cái miệng ngậm đầy cơm y hệt cái bánh bao, Vương Tuấn Khải nhịn không được mỉm cười. Cùng người mình thích ăn một bữa cơm, đây chính là hạnh phúc giản dị đi.

Vương Nguyên ăn no, thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng: “Tiểu tử, ta rất thích ngươi, theo ta học nấu ăn đi.” Bắt chước giọng điệu trong ti vi làm cho Vương Tuấn Khải cười lộ ra mặt mèo. Vương Nguyên ngăn cản Vương Tuấn Khải muốn tự mình thu thập chén bát, “Ngày hôm nay tiểu gia ta thật cao hứng a, đặc biệt nể mặt ngươi giúp ngươi rửa chén nha, ngươi liền tránh qua một bên đi.”

Vương Tuấn Khải tựa người trên cánh cửa phòng bếp nhìn Vương Nguyên mang găng tay bắt đầu rửa chén, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận của những cái chén kia.

Nào có ai rửa chén mà lại có tiếng động lớn như vậy?!

Vương Nguyên từ trong phòng bếp đi ra, mắt mở to chờ mong.

“Tiểu Khải, em vừa nhìn thấy trong tủ lạnh có... bánh k...e...m kem...”

“Sau khi ăn xong nửa tiếng đồng hồ mới có thể ăn cái khác.”

“Lão Vương muôn năm!” Miệng thì hô hào như vậy nhưng trong lòng lại gào thét: Phép tắc nhiều như vậy thật giống mẹ mà!

Vương Nguyên chơi đấu game một lát lại nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường. Kim giây vừa qua số 12, Vương Nguyên nhảy cẫng lên một cái: “Nửa tiếng rồi! Ăn bánh kem thôi!”

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ từ trong phòng bếp múc ra một chén nhỏ bánh kem: “Của em này... mèo tham ăn.”

Vương Nguyên cười hì hì, cầm lấy cái thìa xúc một ngụm lớn cho vào trong miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mồm miệng không rõ ràng nói: “Lão Vương... Lão Vương... Thật lạnh a... A...”

Vương Tuấn Khải có chút trở tay không kịp chỉ đành phải bắt cậu nhấp một hớp nước ấm. “Em gấp cái gì, cũng không ai giành với em, ăn một miệng lớn như vậy.”

Vương Nguyên vừa nhíu mày vừa nhắm mắt lại, vuốt vuốt quai hàm bĩu môi nói, “Thực sự rất lạnh a, không tin anh ăn thử một miếng đi.”

Vương Tuấn Khải thoáng cái thất thần.

Đôi môi cánh hoa no đủ cách chóp mũi hắn khoảng 3 cm bởi vì vừa ăn bánh kem xong mà tỏa ra mùi sữa thơm lấp đầy khứu giác Vương Tuấn Khải.

Hồng nhạt, thoạt nhìn giống như trái dâu tây đông lạnh.

Nhất định rất mềm mại, nhất định rất ngọt a.

Đột nhiên hắn nở nụ cười xấu xa, Vương Nguyên ý thức trống không mất mấy giây, Vương Tuấn Khải đã đem môi của hắn áp lên môi cậu. Mặc dù bánh kem lạnh tới cực điểm, bên ngoài lại bọc một tầng ấm áp càng làm tăng thêm xúc cảm. Bánh kem vì vậy mà nhanh chóng được hòa tan biến thành vị đường ngọt ngào. Một tay hắn đặt lên cái ót, cánh mũi khẽ thở ra hơi thở ấm nóng, kem đi qua đầu lưỡi vào đến tận trong miệng, lông mi Vương Tuấn Khải tựa hồ quét trên mặt cậu. Các tế bào trong máu Vương Nguyên cao đến mức sắp nổ tung, cậu do dự một giây đồng hồ sau đó liền chấp nhận mà nhắm 2 mắt lại.

Cảm giác được răng nanh Vương Tuấn Khải đâm vào trong miệng, còn có đại não dường như thiếu dưỡng khí cơ hồ hít thở không thông, Vương Nguyên khe khẽ đẩy một chút cái người trước mặt này hôn mình đến quên hết tất cả trời đất: “Ngô… Vương Tuấn… Khải… Buông…”

Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, buồn cười nhìn khuôn mặt cậu đỏ thành trái cà chua, “Lần này vẫn còn lạnh sao?”

Vương Nguyên xấu hổ đem mặt vùi vào trong gối ôm.

“Anh mới vừa nói cái gì a!”

Thời gian quay về một phút đồng hồ trước.

Vương Tuấn Khải thoáng chốc cười đến xấu xa, đoạt lấy cái thìa hướng trong miệng mình xúc một miếng bánh, ôm chầm lấy người bên cạnh.

“Anh đây đút em.”

Vương Tuấn Khải mạc danh kỳ diệu mỉm cười một cái.

Bởi vì hắn chân chân thật thật mà cảm nhận được, lúc hôn người kia tim của hắn đập không bình thường.

Giống như là đã biết tình cảm gieo trồng bấy lâu, ở một mũi tên cuối cùng đã chiếm được một cái mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Tựa như nhịp đập trái tim giống nhau, kiên định mà hữu lực.

Cậu cũng thích hắn.

Trên đời này đó là điều tối hạnh phúc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net