Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy trời se lạnh, cảm giác làn gió mùa hạ thoáng vờn qua da khiến người ta khẽ rùng mình dễ chịu ngay khi bước chân ra ngoài. Bất kỳ ai cũng sẽ thấy đêm nay cũng chỉ là một buổi tối bình thường như bao ngày khác, không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì đáng bận tâm; ngoại trừ hai thiếu niên đang đứng trước ban công, với cánh cửa sổ mở toang đón không khí se lạnh tràn vào.

Tình bạn của họ kéo dài kể từ khi hai người bắt đầu ở hai chữ đồng hương. Cả hai đã vỗ về nhau biết bao lần giữa những năm dài tháng rộng, khi nỗi nhớ nhà và sự xa lạ dường như chưa bao giờ phai nhạt ở nơi đất khách quê người mà giờ cả hai đã coi như quê hương thứ hai của mình.

Họ là bạn, là những người bạn có thể chia sẻ với nhau bất kì điều gì, hay đúng hơn là tất cả mọi điều.

"Anh muốn gọi đồ Trung về."
"Huy, anh là người Trung. Đồ mang đi gớm chết đi được í."

"Ban nãy em thấy một con ếch nhỏ ven đường đó.."
"Hạo à quên nó đi em. Trông chúng chỉ dễ thương trong các bức vẽ của em thôi."
"Ò, nhưng Kermit cũng dễ thương mà."

"Khồng."

"Anh có từng nghĩ sẽ ra sao nếu tụi mình chưa từng đến nơi này không?"
"Có chứ."

"Có tiệm nào quanh đây bán đầu lâu không? Em cần một cái bằng nhựa. Và anh không được phép hỏi em lí do."
"Anh có một cái trên kệ bếp đó. Em cũng không được phép hỏi tại sao."

Qua những năm tháng cùng nghe nhạc, cùng xem những bộ phim tệ hại với chất lượng tệ hại trên laptop của Tuấn Huy, cùng cười khi nhìn lại những tấm selfies cũ (mà hầu hết là của Minh Hạo) và những video nhật ký cùng nhau, cùng đi dạo buổi đêm chỉ để đến cửa hàng tiện lợi cách vài dãy phố,

"Tại sao nửa đêm nửa hôm em lại thèm ăn kem cơ chứ?"
"Bộ phim anh chọn làm em buồn. Giờ anh phải đi mua kem với em chứ."

Minh Hạo rồi sẽ thích Tuấn Huy như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. Và nỗi sợ của em cũng là lẽ đương nhiên.

Họ không bao giờ thực sự nói về các mối quan hệ riêng tư của nhau. Minh Hạo chưa từng yêu đương, và em biết mình sẽ không trong tương lai gần. Ít nhất là cho đến khi những cảm xúc này tan biến.

Sau cùng thì, làm một idol và gay chưa bao giờ là một tổ hợp tốt. Không phải trong ngành công nghiệp này, và không phải trong cuộc đời này, em nghĩ vậy.

Em biết những người bạn khác của mình (gọi là bạn bè, nhưng với em họ giống anh em ruột thịt hơn) sẽ chấp nhận nếu em nói với họ về xu hướng tính dục của mình. Bọn em đã có cả một cuộc hội thảo về sự nhạy cảm giới và bản dạng giới mới cách đây vài tháng thôi. Nhưng tâm trí em cứ nhốt mình trong chiếc hộp kín mít của những chuẩn mực và quy tắc xã hội mà em chẳng thể tìm được lối thoát cho bản thân. Vô vàn những câu "lỡ mà" và "giá như" bủa vây tâm trí em ngày này qua tháng khác, còn em thì luôn loay hoay không biết phải xử lý chúng thế nào.

Em ổn với việc làm bạn. Bạn thân. Anh em.

Đêm nay em và các thành viên ăn mừng. Cả mười ba người quây quần bên nhau, cùng nướng thịt và gọi thêm pizza với đồ ăn ngoài để chúc mừng sự thành công của đợt quảng bá vừa rồi, cũng như sự kết thúc của những buổi phỏng vấn bận rộn suốt vài tuần qua. Một đêm tuyệt vời, và đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của men rượu.

Minh Hạo đi ra ban công cho tỉnh táo đầu óc. Bắt đầu thấy choáng váng, em với tay ra lấy chai nước gần mình nhất (mà sau này nhớ lại thì là của Tuấn Huy), rồi nói với những người khác rằng mình sẽ ở ngay bên ngoài và rằng đừng đợi em.

Ngắm nhìn bầu trời đêm chẳng một vì sao từ cửa sổ ban công của căn hộ, em thở dài. Trái tim em loạn nhịp khi nhớ về buổi chiều nọ khi Tuấn Huy đàn một bài hát từ piano của anh trong phòng Minh Hạo, mắt nhìn người bạn của mình khi anh cất tiếng ca.

"Stay with me
Baby stay with me
Tonight don't leave me alone"

Minh Hạo khẽ ngân nga giai điệu bài hát nọ khi em hướng mắt nhìn những ánh đèn lấp lánh và những con phố nhộn nhịp về đêm của Seoul.

Cửa ban công mở ra, và trong một giây Minh Hạo có thể nghe tiếng các thành viên còn lại cười vang khi dọn dẹp. Em nghiêng đầu, thoáng thấy vạt áo của Tuấn Huy.

"Anh," em khẽ chào.

"À ừ. Em ổn chứ?" Tuấn Huy hỏi, ngồi xuống nghỉ cạnh em, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

"Vâng. Em tính vài phút nữa vô trong nè."

Tuấn Huy ậm ừ đáp lại.

Lúc này Minh Hạo quay lại nhìn anh. Mặt trăng đủ sáng để soi rõ Tuấn Huy, vẫn lộng lẫy như mọi khi trong mắt em. Có một nguồn năng lượng ở anh luôn khiến Minh Hạo cảm thấy yên lòng và bình tâm.

"Em đang nghĩ gì thế?" Tuấn Huy hỏi.

Minh Hạo khẽ cười với câu hỏi của anh. "Chỉ là.. Mặt trăng đẹp thật anh nhỉ.."

Trăng hôm nay không tròn, nhưng đủ sáng. Minh Hạo đã luôn thấy mặt trăng điềm tĩnh, và vững chãi, như thể nó thuộc về đâu đó trong thế giới này.

Tựa như người đang ở cạnh em vậy.

Điều này khiến Tuấn Huy cười theo, "Đúng vậy nhỉ?"; và trái tim em thắt lại.

Vài ngày trước, em ghé phòng Mingyu và Seokmin, rồi cả ba nằm ườn ra lười biếng. Mingyu thì mải mê gọi điện cho Wonwoo, người mà chỉ cách đó có hai căn phòng. Seokmin cũng chẳng bận tâm, nó bận chúi mũi vào cuốn Let's Learn English! trước mặt mình.

Em chỉ nghe được những mẩu chuyện vụn vặt từ câu trả lời của Mingyu, nhưng em biết hai người nói về thời tiết, trong vô vàn những chủ đề hay ho khác, vậy mà bạn em vẫn mỉm cười suốt cả buổi. Minh Hạo biết mình muốn sự yên bình và một tình yêu như vậy, và em biết em muốn điều này với ai.

Và giờ em đang ở đây, với người khiến trái tim em rung lên bởi những nhiều nhỏ nhất, người khiến em cảm thấy bất cứ đâu cũng là nhà, chỉ cần là với anh; và Minh Hạo thấy như mình có thể vỡ tan thành trăm mảnh nhỏ với tất cả những cảm xúc em giấu trong tim.

"Anh biết điều này nghĩa là gì mà, phải không?" Minh Hạo khẽ hỏi.

Tuấn Huy không đáp. Minh Hạo quay lại nhìn anh, Tuấn Huy đang nhìn em bằng đôi mắt xinh xắn và nụ cười nhỏ đáng yêu, và chúng khiến hơi thở em như ngưng đọng trong giây phút này.

"Anh biết," anh nhẹ đáp.

Minh Hạo không biết mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào nhưng đột nhiên khoảng cách giữa hai người thu ngắn lại. Chóp mũi gần như chạm vào nhau, màn đêm lặng yên bao trùm lấy họ, vầng trăng toả sáng lấp lánh phía trên hai người.

"Từ đầu trông đã thật xinh đẹp, dù anh đã mất rất lâu để nhận ra," Tuấn Huy thì thầm và Minh Hạo khép mắt lại, không thể kìm được khi pháo hoa nở rộ trong lòng trước những lời anh nói.

"Đúng vậy nhỉ?" Minh Hạo đáp. "Em đã luôn thấy vậy đó."

Và khi Minh Hạo mở mắt mình, là để thấy Tuấn Huy, cách em vài centimeters, cười với em như thể em là một điều trân quý, một điều xinh đẹp, một người anh yêu.

Minh Hạo khép mi mắt khi hai người chạm môi, trao nhau một nụ hôn dịu dàng. Đó là một buổi tối lạnh giá, không phải là một ngày đặc biệt, và sẽ có những câu hỏi và quyết định mà họ phải đối mặt, nhưng hiện tại, trên chiếc ban công ngập trong ánh trăng, trong khi phần còn lại của thế giới vẫn xoay vần, có hai thiếu niên nằm trong vòng tay nhau, trao nụ hôn yên bình tựa mặt trăng. Đẹp đẽ vô ngần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net