Chap 1 - part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ Pyo, hay còn được biết đến là Pyo Ji Soo, vừa mới rót cho mình một tách trà thì cô bạn đồng nghiệp, đồng thời cũng là bạn thân nhất của cô, Kang Mo Yeon, ì ạch bước vào văn phòng của cô.

"Yah, cậu còn làm gì ở đây vậy hả?" Cô hỏi. Lần cuối cùng cô nhìn đồng hồ, khi đó đã là 8 giờ tối rồi, và cái lý do mà cô còn làm việc đến giờ này là vì tuần này cô có ca trực đêm.

"Đêm nay mình trực phòng cấp cứu." Mo Yeon thở dài. Cô vịn tay vào ghế, nặng nhọc ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của cô bạn, và cố không để lộ ra sự không thoải mái. Mặc dù lúc này, tuy nói có hơi phóng đại nhưng cô cảm giác như đang có một đoàn tàu chở biết bao nhiêu là hàng hóa đang đè nặng trên lưng mình vậy. Hông. Bàng quang. Mắt cá chân. Hầu như chỗ nào cũng khó chịu. Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu cô dám phàn nàn một tiếng nào, đảm bảo là cô bạn đồng nghiệp này của cô sẽ đem cô về nhà, nơi cuối cùng mà cô muốn về. Mặc dù cứ đi đi lại lại như vậy rất là khó chịu, nhưng cô vẫn muốn ở chỗ làm hơn.

"Lại nữa sao?"

Mo Yeon nhún vai "Không định rót cho mình một tách trà à?"

"Khoa của cậu bị làm sao vậy?" Bác sĩ Pyo hỏi, trong khi rót một tách trà khác cho cô bạn. "Cậu nghĩ xem, sao họ lại có thể để một phụ nữ đang mang thai trực phòng cấp cứu cơ chứ."

"Không cần phải tức giận thay mình như vậy đâu." Mo Yeon đưa tay nhận tách trà, nhấp một ngụm thứ chất lỏng ấm áp đó, để nó làm dịu đi sự khó chịu trong cô. "Thực ra họ muốn cắt mình ra khỏi danh sách ở phòng cấp cứu từ tháng trước rồi, nhưng mình đã nói họ giữ tên mình lại."

"Cậu bị cái gì vậy hả? Cậu đang mang thai đấy, và trông cậu bây giờ giống như có thể 'nổ tung' bất cứ lúc nào đấy. Cậu không nên làm việc hay ở lại một mình trực phòng cấp cứu đâu."

"Nhưng ít nhất thì mình cũng thôi không phẫu thuật nữa rồi còn gì."

"Phải rồi, mình cho rằng cậu nghĩ cậu sẽ được đánh giá tốt vì làm việc chăm chỉ như vậy đấy, tốt lắm, bác sĩ Kang, làm rất tốt!" Bác sĩ Pyo nói với giọng đầy châm biếm trong khi cô nhấp một ngụm trà. "Nghiêm túc đấy, là một bác sĩ, cậu phải biết là việc nghỉ ngơi quan trọng như thế nào với cậu và em bé chứ."

"Cậu nói y hệt mẹ mình vậy." Mo Yeon càu nhàu.

"Ít nhất lần này cậu nên nghe lời mẹ cậu đi." Bác sĩ Pyo nói thêm vào.

"Đừng cau có với mình nữa đi. Để mình làm việc. Sau khi em bé ra đời thì có nhiều thời gian nghỉ ngơi mà."

"Một khi mà em bé ra đời ấy, cậu sẽ phải bận rộn với việc chăm sóc nó. Thật lòng đấy, cậu nên về nhà đi. Nhờ một bác sĩ khác thế chỗ của cậu đêm nay. Bác sĩ Song thì sao? Mình cá là anh ấy nhất định sẽ nhận trực thay cậu. Nếu không thì, gọi bác sĩ Kim đi, nhất định cô ta sẽ không thể từ chối cậu trong hoàn cảnh này đâu. Cậu nên tận dụng khi còn có thể".

Mo Yeon đưa ánh mắt đầy ngờ vực về phía cô bạn "Và mạo hiểm tính mạng của bệnh nhân của mình sao? Không bao giờ! Thôi khỏi đi, cảm ơn. Mình nghĩ tốt hơn hết là mình tự lo liệu."

"Rồi đêm nay cậu ngủ ở đâu? Lại ở trong phòng trực nữa à? Trên cái giường bé như vậy? Làm sao mà thoải mái được chứ! Cậu với cái bụng của cậu có vừa nó không vậy?"

"Yah, mình đâu có to đến như vậy".

"Có muốn mình đo thử xem cậu to như thế nào rồi không?" Và Mo Yeon chỉ biết lè lưỡi cười trừ "Mình nghiêm túc đấy, nếu cậu không tự chăm sóc cho bản thân mình thì ai lo?"

"Bỏ qua đi." Giọng Mo Yeon đột nhiên trở nên mệt mỏi "Cứ kệ mình đi, ở chỗ làm rồi bận rộn một chút như vậy sẽ tốt hơn cho mình. Sự phân tâm...sẽ tốt cho mình lúc này."

Bác sĩ Pyo với lấy tay cô, khẽ nắm "Vẫn chưa có tin tức gì à?"

Mo Yeon gật đầu không nói, và bác sĩ Pyo vỗ nhẹ lên tay cô an ủi "Uống đi" Cô nói với Mo Yeon.

A?I?l u\Zv


Việc có con nằm ngoài tầm kiểm soát của hai người.

Thực chất việc này là mong muốn của bố mẹ họ, nhưng không phải của họ. Ít nhất là không phải bây giờ. Mo Yeon còn đang bận rộn với việc khẳng định vị trí cũng như tên tuổi của mình ở bệnh viện nơi cô làm việc. Và chồng cô, thiếu tá Yoo Shi Jin thì vẫn đang còn bận rộn với việc làm anh hùng cứu thế giới.

Nhưng mọi việc cứ luôn diễn ra mà không theo bất cứ một kế hoạch nào cả. Khoảng tám tháng trước, họ đã vô cùng bất ngờ khi kết quả xét nghiệm của Mo Yeon nói rằng cô đã mang thai.

Chuyện này bắt đầu vào ngày mà họ cùng nhau ăn tối tại nhà của mẹ cô. Trong suốt buổi tối hôm đó, họ luôn bị mẹ của cô tra tấn mãi về việc có con.

" Gì cơ, vẫn chưa có tin gì sao?"

Mo Yeon và Shi Jin nhìn nhau. Anh nhún vai và nhìn cô đầy thắc mắc, cô bất lực nhìn anh rồi quay qua trả lời mẹ "Không, không có tin gì cả."

"Tại sao lại không chứ? Hai đứa bị gì sao? Là con có vấn đề gì à? Hay là con rể Yoo? Con rể Yoo, mọi thứ vẫn ổn cả chứ? Con không có vấn đề gì, đúng không?"

Shi Jin vừa đưa muỗng cơm lên miệng thì bị câu hỏi của bà làm cho anh ho sặc sụa.

"Mẹ!" Mo Yeon vừa vỗ vỗ lưng chồng giúp anh khỏi nghẹn vừa liếc mắt nhìn mẹ mình chằm chằm, nhưng bà chẳng thèm để ý. Thêm vào đó, bà còn làm vẻ vô tội mà nói thêm " Hai đứa kết hôn cũng gần một năm rồi. Không phải tự nhiên mẹ lại hỏi như vậy. Con rể Yoo, con ăn nhiều kimchi hơn nữa đi. Mẹ đặc biệt làm riêng cho con đó. Mẹ biết con rất thích ăn kim chi mẹ làm."

" Con cảm ơn mẹ."

Mo Yeon hiểu rõ mẹ cô đang muốn điều gì, "Chúng con không bị gì cả, nên mẹ không cần phải hỏi những câu như vậy. Con đã nói với mẹ rồi, không phải chúng con không thể có con, chỉ là giờ chúng con vẫn chưa sẵn sàng cho việc có con."

"Được rồi, được rồi, mẹ nghe con được chưa. Không cần phải hét lên như thế. Con rể Yoo, con ăn nhiều thịt bò vào. Cái này mẹ cũng làm riêng cho con đấy, con phải giữ sức khỏe thật tốt."

" Con cảm ơn mẹ." Vào lúc đó, khi anh quay qua nhìn Mo Yeon thì nhận được cái liếc mắt đầy đáng sợ của cô. Một lúc sau, khi hai người đã yên vị trên ô tô, cô quay sang truy vấn anh rằng tại sao anh lại có thể ngồi ăn như không có chuyện gì như thế.

"Vậy lúc đó thì anh nên nói gì?" Shi Jin hỏi.

"Anh có thể đồng tình với em."

"Chuyện đó, mình em đã làm rất tốt rồi còn gì, với lại, anh không thể nói chuyện với mẹ em như vậy được" anh nói thêm "Như vậy là thất lễ."

Mo Yeon khoanh tay, cáu kỉnh nhìn đi chỗ khác " Ồ, sao cũng được, em không nói nữa, em không quan tâm. Nếu anh muốn tiếp tục bị làm phiền vì chuyện này thì em sao cũng được. Và đừng mong em nói đỡ cho anh lời nào vào lần tới ăn cơm với bố anh."

"Bố anh sẽ không hỏi khi nào chúng ta có con đâu."

Cô bực mình vì chồng cô lại nói đúng "Nhưng em cá là nhất định là bố có nghĩ tới điều đó."

Shi Jin cười tươi nói "Có thể em nói đúng."

Vài giây sau, sắc mặt Mo Yeon đột nhiên thay đổi rồi cô ngồi thẳng dậy.

"Có chuyện gì sao?"

Cô lấy tay bụm miệng lại " Anh Yoo Shi Jin."

Anh nhìn cô, ánh mắt lo lắng " Có chuyện gì vậy? Em thấy không khỏe sao?"

"Em nghĩ em sắp nôn rồi."

"Cái gì? Bây giờ sao? Không được! Cố gắng thêm vài phút nữa thôi, chúng ta gần về tới nhà rồi. Hãy nghĩ tới Big Boss, em không muốn làm hỏng một cái xe nữa đâu."

Nếu giờ Mo Yeon cảm thấy khá hơn thì hẳn là anh sẽ bị ăn đánh vì câu nói cuối cùng vừa rồi, nhưng việc cô có thể làm bây giờ chỉ là gật đầu đồng ý và làm theo.

Vài phút sau, Shi Jin dừng xe ngay trước nhà cô, giờ đã là nhà của hai người, cô ngay lập tức mở cửa xe và chạy thẳng vào nhà. Sau khi đỗ xe rồi vào nhà, Shi Jin thấy cô đang nôn đến gập người trong toilet. Anh hỏi cô xem mình có thể làm được gì cho cô không thì cô chỉ phẩy tay nói anh ra ngoài. Khi cô từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy anh đã thắp vài cây nến, anh biết điều này sẽ giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn, rót cho cô một ly nước, anh hỏi " Em thấy sao rồi?"

"Thật kỳ lạ." cô nói trong khi sắn tay áo chiếc áo vừa thay và đi vào bếp "Giờ thì em cảm thấy ổn khi mà đã nôn ra hết."

Shi Jin đặt một tay lên trán cô " Có thấy sốt không? Em có chắc là em không còn cảm thấy không ổn ở chỗ nào khác không vậy?"

Cô lắc đầu "Em thấy ổn, mà thực ra...giờ em thấy hơi đói."

Shi Jin nhìn cô chằm chằm " Ăn nữa sao?"

"Vâng, giờ em rất muốn ăn. Anh đi mua gì đó cho em được không?"

"Bà xã, chúng ta vừa mới ăn tối xong đấy."

"Em biết, nhưng giờ em rất muốn ăn".

Người phụ nữ này, thật đúng là khiến anh khó mà tin nổi, nhưng trong hoàn cảnh đó, anh chỉ có thể làm việc mà một người chồng tốt như anh sẽ làm đó là làm theo ý cô và mua về cho cô một xuất món cơm trộn, rồi ngạc nhiên nhìn cô ăn hết sạch sẽ một tô đầy.

"Giờ tốt hơn chưa?"

"Tốt hơn rất nhiều rồi."

Và rồi đêm hôm sau lại giống như đêm hôm trước, nhưng lần này, cô thèm ăn mì ramen.

"Anh không biết ban đêm có chỗ nào bán cái này, nhưng anh sẽ gọi cho Hạ sĩ Kim Ki Bum, mong rằng cậu ấy có thể đến và làm mì ramen cho em."

Đêm thứ ba, sau khi anh lại phải gọi cho Hạ sĩ Kim để hỏi cậu ấy cách làm món canh gà hầm sâm, Shi Jin không khỏi thắc mắc "Hình như có điều gì không đúng thì phải, em là bác sĩ, đáng ra em phải thấy chuyện này không bình thường chứ! Không được rồi, anh nghĩ em mau đi gặp bác sĩ khám đi."

Và đó là cách mà họ phát hiện ra, thay vì ốm nghén vào buổi sáng thì Mo Yeon lại ốm nghén vào ban đêm, và vì mang thai nên mới luôn cảm thấy thèm ăn như thế.

Nếu nói rằng họ sốc khi biết tin này thì là điều có thể hiểu được, nhưng không phải cả hai người đều không cảm thấy vui mừng. Ít nhất thì chỉ có một người mới thấy vậy thôi.

"Quá tuyệt!" – là phản ứng của Shi Jin, anh thốt lên khi họ ngồi đối diện với bác sĩ Song ngay khi mới nhận được tin bất ngờ này.

"Không thể nào!" Lần này là phản ứng của Mo Yeon.

"Tại sao lại không thể?" Bác sĩ Song hỏi, tay lấy một hạt hạnh nhân "Khi hai người nào đó kết hôn, họ luôn có suy nghĩ giống nhau, và khi hai người mà đã kết hôn luôn có suy nghĩ giống nhau..."

Bác sĩ Song chưa nói hết câu thì y tá Ha đến chặn giữa câu nói của anh "Em không nghĩ là bác sĩ Kang cần anh phải thích điều đó cho cô ấy đâu."

"Nhưng cô ấy nói là không thể, vì thế cô ấy và thiếu tá Yoo đang không có suy nghĩ giống nhau, cô ấy nên biết điều này là không thể nào."

"Anh đúng là hết thuốc chữa!" Y tá Ha lầm bầm rồi sau đó bỏ đi.

"Tất nhiên là chúng tôi luôn tâm ý tương thông rồi" Và câu nói không cần thiết đó của Shi Jin làm cho anh nhận được một cái tét đau điếng vào tay từ cô vợ.

Lúc sau, khi mà họ đã yên vị ngồi đối diện nhau trong quán café quen thuộc, không ai nói với ai câu gì, cả hai vẫn im lặnghai, mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ của riêng mình về tin quá bất ngờ này.

"Thật điên rồ" Mo Yeon lên tiếng trước "Em không thể tin được là em lại có thai."

"Vậy đó là chuyện xấu sao?"

"Không phải là chuyện xấu, chỉ là...chúng ta vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này."

"Ai cũng phải sẵn sàng thì mới có thể có con sao?"

"Chúng ta sẽ phải chăm sóc một đứa trẻ như thế nào đây? Ai sẽ là người chăm sóc nó đây? Em thì gần như là sống ở bệnh viện, còn anh thì...anh biết đấy. Anh..." Cô vừa nói vừa khua tay loạn xạ "Và còn nhà của chúng ta thì sao? Nhà mình làm gì còn phòng nào cho em bé nữa. Chúng ta chỉ có duy nhất một phòng ngủ. Khi anh chuyển đến gần như còn chẳng có đủ chỗ để chứa đồ của anh mà. Chúng ta sẽ phải để em bé ở đâu đây? Có em bé rồi cần thêm nhiều thứ khác nữa, những thứ đó lại tốn thêm chỗ nữa. Và..."

Shi Jin bắt lấy tay Mo Yeon, khẽ nắm " Dừng lại. Hít thở sâu và thư giãn đi. Chúng ta chỉ mới biết tin về đứa bé thôi. Đúng là giờ chúng ta hoàn toàn chưa có kế hoạch gì cho tương lai, nhưng mình còn rất nhiều thời gian để tìm cách giải quyết mọi chuyện mà. Giờ anh chỉ muốn biết em cảm thấy thế nào thôi. Em có thấy thất vọng không? Em không muốn được làm mẹ à? Có thực sự là em chưa sẵn sàng?"

Mo Yeon suy nghĩ về câu hỏi của anh. Đúng là cô không mong mình trở thành mẹ sớm như vậy, nhưng không có nghĩa là cô không bao giờ muốn được làm mẹ. Tất nhiên là cô muốn có con. Và hơn tất cả, cô muốn có những đứa con của Shi Jin. Nhưng thời điểm mang thai này chỉ đơn giản là đi chệch hết mọi tính toán của cô, vào thời điểm mà cô không lường trước được. Mo Yeon hít thở sâu nói.

"Không, em không thấy thất vọng. Tất nhiên là em không thấy thất vọng rồi. Sao em có thể thất vọng được chứ? Em chỉ mất bình tĩnh tại vì chúng ta không có kế hoạch cho chuyện này."

"Vậy là tốt rồi." Shi Jin mỉm cười, buông hai tay cô ra. " Anh biết là giờ chúng ta không có dự định cho việc có con, nhưng mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi. Chúng ta nhất định giải quyết được. Nghĩ về mọi chuyện từ lúc chúng ta gặp nhau cho đến bây giờ xem, có chuyện gì mà chúng ta không thể giải quyết được không?"

Mo Yeon mỉm cười "Anh nói đúng"

Shi Jin cuộn tay thành nắm đấm "Chúng ta là ai?" Anh hỏi, giơ tay ra trước mặt.

"Là chiến hữu" Cô tươi cười trả lời, cụng tay vào tay anh.

"Chính xác! Và vì chúng ta là chiến hữu cùng nhau kề vai tác chiến, chúng ta cũng sẽ cùng nhau chung sức trong việc nuôi dạy con cái."

Và họ đã cùng nhau trải qua mọi thứ như thế.


Người đầu tiên họ thông báo tin tốt lành này là mẹ Mo Yeon. Mỗi khi nhớ lại, Shi Jin vẫn hay đùa rằng hôm đó anh tưởng mình bị điếc tới nơi rồi. Mẹ Mo Yeon đã cực kì phấn khích, và ngay lập tức, bà đề nghị với họ rằng sẽ chuyển đến sống cùng với họ, để giúp họ chăm sóc em bé. Việc này đúng là một giải pháp giúp giải quyết một nửa vấn đề, vì thế, cả Mo Yeon và Shi Jin đều đồng ý.

Bố Shi Jin là người thứ hai họ báo tin vui. Dù phản ứng của ông khi nghe tin không mãnh liệt như mẹ Mo Yeon, nhưng không khó để nhận ra ông đang cực kì vui mừng.

"Làm tốt lắm, con trai, con làm tốt lắm!" Ông nói với Shi Jin, vỗ vỗ lên cánh tay anh.

Đối với Mo Yeon, ông chỉ có thể nói cảm ơn, rồi quay lại với cậu con trai, nói với anh nhất định phải đối xử thật tốt với vợ mình.

"Anh nghe thấy chưa?" Mo Yeon lém lỉnh nhìn anh, tươi cười nói "Bố nói là anh phải đối xử thật tốt với em đấy."

"Có khi nào anh không đối xử tốt với em không?"

"Hmm, để xem nào." Mo Yeon giơ ngón tay lên nhẩm tính "Có một lần anh đi chơi với mấy cô tiếp viên hàng không sau lưng em. À, và còn một lần anh cứ như là mất trí khi xem một nhóm nhạc thần tượng biểu diễn nữa. Oh, để xem em có quên..."

Shi Jin vội vàng dùng tay chặn miệng cô lại rồi nhìn bố cười giả lả " Cô ấy chỉ đùa thôi, thực ra chuyện không phải như vậy đâu bố, thật đấy!"

Bố anh chỉ khẽ mỉm cười đáp lại, thực tâm ông thực sự rất mừng khi thấy hai con của ông luôn hạnh phúc như vậy.


#####

Trong sáu tháng sau đó, hai người họ cùng nhau vui vẻ lên kế hoạch cho đứa con đầu lòng. Việc đầu tiên chính là phải tìm một nơi ở mới, một nơi đủ lớn để cho gia đình của họ cùng với đứa con sắp chào đời và mẹ Mo Yeon có thể cùng nhau chung sống. Và đến khi mà đã tìm được một căn hộ ưng ý, họ lại gặp phải khó khăn khi mà phải chuyển đồ đạc của hai hộ khác nhau hợp thành một.

Bên cạnh đó họ cũng phải thay đổi lại thói quen sinh hoạt của mình, để học cách sống chung dưới một mái nhà. Ví dụ như có một lần, trong một buổi sáng nào đó, Shi Jin vẫn nghĩ là mình đang ở nhà một mình nên khi vừa tắm xong, anh cứ tự nhiên bước ra ngoài mà không nghĩ ngợi gì. Cứ mỗi lần nhớ lại hôm đó là Shi Jin bất giác co rúm người lại.

Trong khi đó, mẹ Mo Yeon lại tỏ ra thích thú khi nhớ lại buổi sáng hôm đó, khi mà chứng kiến được cảnh tượng đó của cậu con rể. Còn về Mo Yeon, khi mà Shi Jin nói với cô rằng anh cảm thấy bối rối như thế nào thì thay vì cảm thông, cô lại mơ màng ngồi nhớ lại đến cảnh tượng buổi sáng ở Uruk khi mà các "chú bồ câu" bảo vệ hòa bình vừa hát quân ca vừa chạy bộ xung quanh khu căn cứ.

Tuy ban đầu cũng gặp phải một số rắc rối, nhưng lâu dần, gia đình ba người họ dần thích ứng được với việc cùng nhau chung sống dưới một mái nhà và cũng rất bất ngờ khi họ có thể chung sống với nhau hòa thuận đến thế. Bố Shi Jin cũng đến vào mỗi buổi chiều chủ nhật, cùng với ba người họ ăn tối. Mỗi khi Shi Jin không bị gọi đi làm nhiệm vụ, anh sẽ dành thời gian trang trí phòng cho em bé, và có thể tự mình cảm nhận được sự thay đổi từng ngày trên cơ thể của vợ mình.

Anh vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh cảm nhận được em bé đang đạp. Cảm giác lúc đó, phải nói là vô cùng ngạc nhiên, sau đó là cảm giác thú vị và hạnh phúc mà trước kia anh chưa từng trải qua. Thậm chí ngay sau đó, anh còn tin tưởng chắc chắn rằng con anh tương lai sẽ trở thành một Park Ji Sung thứ hai, và còn muốn chạy ngay ra ngoài mua cho em bé bộ đồ chơi bóng đá, chỉ vì lần đạp đầu tiên ấy, Mo Yeon phải khẳng định với anh rằng chuyện em bé đạp như vậy là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng Shi Jin vẫn cứ luôn tin rằng chẳng có bé con nào vừa lớn, vừa khỏe mạnh mà lại hiếu động hơn con anh. Anh còn đi mua hàng tá sách về em bé để chắc chắn rằng điều mình nói là đúng. Có một cuốn sách nói rằng việc thường xuyên nói chuyện và đọc sách cho em bé nghe khi vẫn còn ở trong bụng mẹ sẽ rất tốt cho sự phát triển của em bé. Và thế là việc nói chuyện với em bé, kể cho bé nghe về những chuyện đã xảy ra trong ngày của hai người đã trở thành một "nhiệm vụ quan trọng" của anh vào mỗi đêm trước khi đi ngủ. Anh thậm chí còn mua rất nhiều sách về để đọc cho em bé nghe nữa.

Có một tối, anh lôi ra từ sau lưng một chiếc headphone. Mo Yeon tò mò hỏi anh cái đó dùng để làm gì thì anh nói rằng mình có đọc một cuốn sách có nói rằng, cho bé nghe nhạc ngay từ khi còn trong bụng mẹ cũng rất tốt. Cô tròn mắt ngạc nhiên, dù khá bất ngờ với những gì mà ông chồng đại ngốc của mình làm, nhưng cô vẫn để anh áp tai nghe lên cái bụng càng ngày càng lớn của mình. Đến đêm thứ ba thì cô không nén nổi tò mò, quyết định nghe lén xem anh cho bé con nghe những gì. Vừa mới đưa lên tai nghe, cô trợn tròn mắt rồi ngay lập tức giật phăng chiếc tai nghe ra khỏi bụng.

"YAHHH!"

Ở bên ngoài hành lang phía bên ngoài phòng ngủ, Shi Jin đang cười đến gập người, làm mẹ Mo Yeon đang ở cùng với anh trong nhà bếp cũng phải tò mò hỏi có chuyện gì mà cười vui đến thế. Shi Jin nói với bà rằng cuối cùng thì Mo Yeon đã phát hiện ra. Bản ghi âm mà mấy đêm nay anh cho em bé nghe chính là bản ghi âm mà anh vẫn luôn giữ cho riêng mình, là lời bộc-bạch của cô lúc ô tô cheo leo trên vách đá.

Và tất nhiên Mo Yeon nhất quyết không chịu tin khi anh biện minh rằng mình chỉ muốn cho em bé được nghe tiếng của mẹ, và kể từ đó, khi mà anh cho em bé nghe bất cứ cái gì, cô cũng đều phải kiểm tra bằng được.

Trong sáu tháng đó, họ đã dành hết thời gian cho nhau, cùng nhau xây dựng tổ ấm, và sống hạnh phúc bên nhau như thế.

Nhưng cuối cùng, ngày mà anh bị gọi đi làm nhiệm vụ cũng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net