Chap 2: Xin chào, bé con!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 tới rồi đây, Fic này đến Chap 2 là dừng rồi. Các bạn đọc xong nhớ comment cho mình nhé, cmt của các bạn là động lực cho mình đấy. Biết đâu nổi hứng dịch thêm 1 short nữa về ông bố Yoo Shi Jin. 

Và giờ thử tưởng tượng xem nào, thiếu tá Yoo Shi Jin dũng cảm anh hùng của chúng ta sẽ như thế nào khi đứa con đầu lòng của anh chào đời đây nhỉ? Cùng đọc nhé :)))))

********************************************************************************************

Chap 2: The Baby arrives.


Shi Jin đi một tháng thì cũng là một tháng trời Mo Yeon không về nhà mà chỉ ở trong bệnh viện. Lúc không có Shi Jin bên cạnh, người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nói cô đúng là một kẻ cuồng công việc, mang thai đến tháng thứ chín, vậy mà vẫn ngày ngày túc trực ở phòng cấp cứu, đi thăm từng giường bệnh, chăm sóc cho từng bệnh nhân. Nhưng quả thật, trong một tháng ấy, công việc giống như một liều thuốc tinh thần hữu hiệu đối với cô vậy. Giờ Shi Jin về nhà rồi, "liều thuốc" hữu hiệu nhất của cô trở về rồi, và giờ thì cô không thể đợi được để kết thúc công việc và đi về nhà ngay lập tức.

"Ah! Thời tiết hôm nay thật đẹp!" Cô reo lên vui mừng khi hai người nắm tay nhau bước ra khỏi bệnh viện. Nhìn gương mặt tươi sáng, giọng nói trong trẻo của cô, cùng với thời tiết đẹp như thế này, Shi Jin bất giác mỉm cười. Công việc đã kết thúc, giờ là lúc cả Mo Yeon và Shi Jin nghỉ ngơi, chờ đến ngày bé con chào đời. Mo Yeon mở rộng lòng bàn tay, vươn vai đón ánh mặt trời

"Woah, mặt trời hôm nay đẹp và ấm áp quá đi!"

"Bao lâu rồi em không bước chân ra bên ngoài vây?" Shi Jin thắc mắc

" Em có ra ngoài mà!" Cô nói khi mà anh nhìn cô đầy nghi ngờ

"Anh không tin."

"Sân thượng bệnh viện có được tính là "bên ngoài" không?"

Shi Jin bất lực nhìn cô, sân thượng bệnh viện, hẳn là khi anh đi tác chiến, vợ anh ở nhà đã lo lắng cho anh nhiều lắm! Cô vẫn giữ thói quen như vậy, lên sân thượng bệnh viện, chờ đợi xem có chiếc trực thăng nào đưa chồng cô trở về không?!

"Đi thôi, mình đi về nhà. Về rồi anh sẽ xả nước bồn tắm cho em."

"Sao lúc nào anh cũng bắt em đi tắm vậy. Cơ thể em thì tự em lo chứ!" Mo Yeon càu nhàu.

"Nó cũng là của anh nữa. Thôi nào, đáng lẽ em phải quen với chuyện đó rồi chứ. Mà anh đi xa lâu như vậy, em phải biết là anh muốn nhất điều gì sau khi về nhà chứ." Shi Jin ranh mãnh nói.

Nghe câu nói đó của anh, Mo Yeon chợt khựng lại, quay qua nhìn anh chồng mà ngán ngẩm lắc đầu "Anh cứ thử xem" cô nói khi cả hai đều đã ngồi trong ô tô.

" Là ước muốn, và cũng là 'nỗ lực' của anh " Shi Jin "mặt dày" nói thêm vào.

Xe của họ băng qua những con phố nhộn nhịp của khu Kang Nam. Ngồi trong xe, Mo Yeon cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp trai của Shi Jin, mắt không dời đi một lúc nào, tưởng chừng như trên mặt anh có bao nhiêu lỗ chân lông cô cũng muốn nhìn cho bằng hết.

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Shi Jin đưa mắt sang bên, đủ để nhìn cô, hỏi "Gì vậy?" Cô không trả lời mà chỉ nhìn anh cười, anh lại trêu đùa hỏi "Em nhớ anh nhiều đến thế cơ à?"

"VÂNG!!!"

"Aish, giật cả mình!"

Mo Yeon bật cười. Anh trở về lành lặn, an toàn, ở bên cạnh cô, cười đùa với cô, thỉnh thoảng bày trò mặt dày trêu chọc cô, tất cả những điều này cứ như là mơ vậy. Đến giờ cô vẫn chưa tin được là thật sự anh đã trở về, thậm chí buổi sáng thức dậy, cô còn không dám mở mắt, sợ rằng khi mở mắt ra sẽ không có anh bên cạnh, sợ rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Chỉ đến khi có một cánh tay khẽ quàng qua người cô, nhẹ ôm lấy cô, cùng với tiếng thở đều đều của anh phía sau, cảm giác lúc ấy chính là bao nhiêu lo sợ, bất an đều tan biến hết. Cô khẽ mỉm cười, yên tâm nằm gọn trong vòng tay anh ngủ tiếp. Shi Jin thực sự đã trở về, đây không phải là một giấc mơ!

Buổi sáng hôm đó, cũng phải mất một lúc lâu hai người mới từ bệnh viện về nhà được. Lý do là vì Mo Yeon phải ở lại để bàn giao công việc cho bác sĩ phụ trách. Nào là danh sách bệnh nhân, hồ sơ bệnh án ... phải bàn giao lại hết thì mới thoải mái nghỉ ngơi được. Trong khi cô còn đang bận rộn với công việc, Shi Jin đứng chờ cô, bạn bè trong nhóm của cô tới và chào đón anh như một người hùng vậy. Tất cả họ đều vui mừng vì anh trở về bình an, hơn hết là vì cuối cùng Mo Yeon đã có thể hoàn toàn nghỉ ngơi mà không cần phải lo nghĩ gì nữa.

"Nhớ nhé, ba ngày ba đêm đúng không?" Bác sĩ Song nói với cô, khẽ nháy mắt.

"Nghỉ ngơi thật tốt nhé bác sĩ Kang" Y tá Ha nói, mạnh bạo đẩy bác sĩ Song sang một bên.

"Tiền bối, có khi làm như vậy sẽ khiến tâm trạng chị tốt hơn đấy." Bác sĩ Lee lém lỉnh nói thêm vào.

Mo Yeon lườm cậu chàng một cái sắc lẹm rồi quay lại nói với mọi người "Tôi đang mang thai, nên là không được nhé, gặp lại mọi người sau 2 ngày nữa."

"Nhưng mà..." Bác sĩ Song còn cố nói thêm

"Tiền bối, em làm sao mà đi uống rượu những ba ngày ba đêm được trong khi đang mang thai chứ! Vậy nên em sẽ trở lại sau hai ngày, không phải là ba ngày đâu đấy."

"Ý anh là, hai người đâu phải chỉ có thể làm mỗi việc đó trong ba ngày ba đêm đâu, ý anh là chuyện khác kìa." Bác sĩ Song khẽ thì thầm khi mà Shi Jin đã đỡ Mo Yeon đi khỏi, và cuối cùng là chỉ có mỗi y tá Ha nghe được mấy câu này của anh.

"Biến thái" Y tá Ha khẽ lầm bầm, rồi cũng nhanh chóng quay trở lại làm việc.

Ở trong ô tô, Mo Yeon nói chuyện không ngừng, cô kể cho anh tất cả mọi chuyện sảy ra khi anh vắng nhà. Cô ấy nói nhiều như vậy, còn không để thời gian cho anh kịp suy nghĩ nữa.

" Bác sĩ Jang và bác sĩ Lee sắp có thêm em bé nữa đấy" Cô vui vẻ nói với anh "Woah, đâu đâu cũng thấy có trẻ con hết."

"Họ có một cậu con trai rồi đúng không? Thằng bé được bao nhiêu tuổi rồi?"

Mo Yeon nhăn mặt suy nghĩ "Bốn tuổi, em nghĩ vậy. Mà em cũng quên mất rồi. À, đúng rồi, Daniel có nói với em là tháng tới anh ấy và cô Ye Hwa sẽ tới Hàn Quốc. Họ hi vọng sẽ được gặp chúng ta."

"Thật sao. Anh ấy được cho phép nhập cảnh vào Hàn Quốc rồi à?"

"Daniel nói là họ đã sắp xếp cho chuyến đi này rồi. Nên em cũng nghĩ như vậy. À, đúng rồi, Thượng sĩ Seo Dae Young thì sao? Anh ấy đã về chưa?"

"Chắc giờ cậu ta đang ở nhà với Myung Joo rồi. Cả hai người bọn anh đều muốn được về nhà sớm. Myung Joo vẫn ổn chứ? Em có nói là em gặp cô ấy chiều hôm qua đúng không?"

"Nói vậy có nghĩa là...hôm qua anh có đọc được tin nhắn của em?...Vậy mà anh không thèm trả lời em?"

"Lúc anh đọc được tin nhắn thì đã đi được nửa đường về nhà rồi. Mà nếu trả lời tin nhắn thì làm sao có thể làm em ngạc nhiên được. Nói mới nhớ, đáng lẽ giờ đó em phải ở nhà chứ. Nói thật đi xem nào! Có phải em ở bệnh viện làm việc suốt đúng không?" Rồi xong! Mo Yeon không dám nói gì, quay đi giả lơ.

"Em đã hứa với anh là sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Vậy mà em lại suốt ngày làm việc như vậy hả?"

"Có làm sao đâu. Em biết sức chịu đựng của mình đến đâu mà, mà không thì đồng nghiệp của em cũng không để em phải làm việc quá sức đâu. Không đến nỗi như anh nghĩ đâu. Mọi người đều biết em là người 'tham công tiếc việc' mà."

"Yah, em vẫn còn cố lí lẽ với anh nữa hả?"

"Em không thích ở nhà mà không có anh" Mo Yeon thú nhận. Ở nhà sẽ khiến cô càng nhớ anh thêm mà thôi.

"Có mẹ ở nhà mà, em đâu có ở một mình." Shi Jin nhẹ nhàng nói.

"Cảm giác không giống, mẹ không phải là anh."

Shi Jin không biết phải nói gì mà chỉ biết lắc đầu. Cố gắng thuyết phục cô vợ cuồng công việc này của anh làm việc ít thôi có vẻ là một việc bất khả thi. Nhưng bản thân anh cũng hiểu công việc là cách duy nhất giúp cô tạm quên đi những lo lắng về anh mỗi lần anh phải đi tác chiến.

Nhưng giờ anh đã về nhà rồi, mỗi khi một nhiệm vụ kéo dài kết thúc, Shi Jin sẽ được thưởng một kì nghỉ. Anh ở nhà, Mo Yeon sẽ được chăm sóc cẩn thận, sẽ không phải làm việc quá nhiều nữa.

Hai người dành toàn bộ thời gian ba ngày sau đó để ở bên nhau, sau đó mới hẹn gặp mặt Myung Joo và Dae Young ở quán café mà bốn người hay lui tới. Có gặp nhau như vậy, Shi Jin mới biết là Mo Yeon không hề nói quá. Ngay khi Myung Joo vừa bước vào, Shi Jin đã quay ngay sang Mo Yeon, nhướn mày nhìn cô. Cô chỉ hất đầu, ra ám hiệu với anh là "đừng có nói gì đấy".

Myung Joo nặng nề ngồi xuống ghế, nhìn qua Mo Yeon mà không khỏi cảm thán

"Thật không công bằng" Myung Joo buồn bực nói "Chị còn có 1 tuần nữa là sinh rồi mà nhìn chị trông vẫn gọn gàng, nhanh nhẹn thế, nhìn em xem, sắp thành ra cái gì rồi không biết?!"

"Trung úy Yoon, nhìn vậy thôi chứ thực ra không được giống như em nghĩ đâu, tin chị đi!" Mo Yeon nói với cô.

"Nhìn em vẫn giống thiên thần." Dae Young an ủi vợ, hẳn là anh biết vợ mình đang tủi thân lắm. Mà yêu nhau như hai người họ, dù Yoon Myung Joo có biến thành gì thì Seo Dae Young vẫn nhìn thành thiên thần hết.

Shi Jin phải cố gắng lắm mới không cười phá lên vì câu nói của cậu bạn. Quen biết bao nhiêu lâu nay, dù biết hai người họ "sến" nổi da gà nhưng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến cảnh anh bạn thân, đồng thời cũng là trung đội phó khô khan, cứng nhắc của mình nói mấy câu như thế này. Woah, đúng là hiếm thấy mà!

Mà có khi nào, chơi thân quá nên đọc được suy nghĩ của nhau không nhỉ. Như nhìn thấu được Shi Jin đang nghĩ gì trong đầu, Dae Young khoanh tay trước ngực, nhìn Shi Jin nói "Ừ, cậu thì cũng đâu có kém gì tôi."

Suốt một tiếng đồng hồ ngồi nói chuyện, hai cô vợ chỉ chuyên tâm nói về chuyện mang thai, chia sẻ cho nhau kinh nghiệm lúc mang thai rồi chăm sóc em bé, còn hai đức ông chồng thì chả biết nói chuyện gì ngoài việc ngồi lắng nghe hai cô vợ đang hăng say nói chuyện. Vậy cũng tốt! Biết thêm bao nhiêu điều về phụ nữ lúc mang thai. Sau đó thì hai cặp đôi tạm biệt nhau, Shi Jin và Mo Yeon đi vào một cửa hàng tạp hóa. Mo Yeon chợt nhớ ra, từ ngày Shi Jin trở về, không biết anh đã gọi điện báo bình anh cho bố anh chưa?

Shi Jin lấy một quả dưa từ trong đống đưa lên mũi ngửi rồi cho vào xe đẩy "Em biết anh với bố anh như thế nào mà. Không có tin tức gì mới là chuyện tốt."

Mo Yeon khựng lại, nhìn anh chằm chằm "Nhưng mà đã ba ngày rồi đó." Shi Jin gật đầu không nói, đẩy xe đi tiếp.

"Aish, cái người này!" Cô cau có nhìn anh, rút điện thoại từ trong túi ra, vừa bấm số vừa càu nhàu "Anh đúng là hết thuốc chữa." Cô gọi cho bố anh – bố chồng cô, chờ đợi đầu dây bên kia trả lời. Ngay khi bố anh bắt máy, cô liền nói "Bố ạ. Con gọi điện để báo cho bố biết là anh Yoo Shi Jin đã về nhà an toàn, bố không cần phải lo lắng nữa đâu ạ." Có lẽ bố anh đang nói gì đó, im lặng vài giây, cô nói tiếp "Vâng, con vẫn ổn, em bé cũng rất khỏe mạnh... Vâng, hẹn gặp bố vào chủ nhật tới ạ...Vâng, con chào bố."

Mo Yeon cúp máy, nhét điện thoại lại vào trong túi áo khoác "Anh quan tâm đến bố một chút thì có sao đâu" cô nói với anh "Bố không bao giờ hỏi đâu có nghĩa là bố không lo lắng cho anh đâu. Nếu mà con mình lớn lên rồi cũng lại tham gia vào lực lượng đặc biệt giống như anh, rồi cứ đi biệt tăm mà không thèm nói với chúng ta một tiếng nào, anh có thích như thế không?"

"Được rồi, được rồi, anh biết rồi, sau này nhất định sẽ là một cậu con trai ngoan của bố... Mà chúng ta mua đầy đủ hết rồi đúng không?" Anh cố gắng thay đổi chủ đề, nếu không thì sẽ còn bị cô cằn nhằn mãi "Em còn muốn mua gì nữa không?"

"Canh cá cay, em thèm ăn canh cá cay."

"Mình đi mua ở ngoài rồi mang về nhà ăn nhé, khỏi phải nấu."

Mo Yeon nhướn mắt lườm anh "Món canh cá cay của Kang Mo Yeon là bí kíp gia truyền đấy, anh không mua được món như em làm ở ngoài tiệm đâu. Mùi vị hoàn toàn khác xa."

"Nhưng mà..." Shi Jin định nói thêm nhưng bất giác câm nín, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Mo Yeon lúc này, tranh luận thêm với cô thì đúng là không thông minh chút nào. Anh không muốn cô vào bếp nấu nướng, nhưng thật tình là cứ mỗi lần cô bước chân vào bếp là y như rằng chiếm luôn cả cái bếp, thiếu điều treo cái bảng 'nơi này là lãnh địa của Kang Mo Yeon', còn anh nghiễm nhiên trở thành chân sai vặt. Anh thì chỉ muốn cô được nghỉ ngơi, nhưng mà những lúc như thế, để thuyết phục được cô khó như lên trời, không may lại còn bị ăn mắng, nên tốt nhất là anh không nói gì, ngoan ngoãn nghe cô sai vặt. Kang Mo Yeon mê ngủ nướng của anh ngày xưa giờ đã thành người phụ nữ của gia đình rồi. Nhưng sau khi ăn món canh cá cay mà Mo Yeon nấu, Shi Jin phải thừa nhận rằng đây là món canh ngon nhất mà anh mà anh được ăn.

"Mùi vị thế nào?" Mo Yeon nghiêng đầu, tò mò hỏi.

"Ngon...thực sự rất ngon!" Anh nói với cô, múc canh ăn liên tục "Em thử đi."

Mo Yeon múc một muỗng canh đưa lên miệng "Hmmm...Đúng mùi vị mà em đang thèm, ngon quá!"

"Mì ramen, cơm trộn, gà hầm sâm, bánh donut, giờ thì canh cá cay" Shi Jin nhẩm tính "Con mình có khẩu vị khá tốt đấy, rất biết thưởng thức" Mo Yeon khẽ mỉm cười "À đúng rồi, mẹ em đi đâu rồi?"

"Để xem nào" Cô lấy điện ra kiểm tra tin nhắn "Theo như tin nhắn ngân hàng báo đến thì có vẻ mẹ chắc đã đi gặp bạn rồi dùng thẻ của em đi uống café rồi đi mua sắm, hai tiếng rồi không thấy có tin nhắn nào báo nữa, em cá là giờ này họ đang ăn tối. Nói cách khác thì tối nay mẹ bận đi chơi vui vẻ với bạn nên chắc sẽ không về nhà đâu, thế nên là tối nay...chỉ có hai chúng ta thôi. Ăn tối xong anh có muốn xem phim không?"

"Nhất chí!"

Hai người nhanh chóng ăn xong rồi dọn dẹp bàn ăn, cùng nhau rửa chén bát sau đó mới ngồi xuống ghế sofa tìm một bộ phim để xem. Cảm giác hẹn hò tại nhà thế này cũng khá thú vị đấy chứ!

Shi Jin ngồi tựa lưng vào ghế sofa, chân duỗi thẳng để Mo Yeon có thể nằm gối đầu lên đùi anh. Bộ phim họ chọn xem là một bộ phim tình cảm lãng mạn mà cả hai đều yêu thích. Cái cảm giác vừa xem một bộ phim lãng mạn, vừa hồi tưởng lại quãng thời gian gặp gỡ, rồi yêu nhau, sau đó kết hôn và giờ sắp chào đón đứa con đầu lòng khiến Shi Jin bất giác mỉm cười. Chuyện tình của hai người cũng thú vị y như phim vậy, tình cờ gặp gỡ, hiểu lầm, nhanh chóng hẹn hò rồi cũng nhanh chóng chia tay, tưởng chừng hai người như hai đường thẳng song song, bất giác giao nhau tại một điểm rồi lại rẽ đôi chạy về hai hướng khác nhau, không duyên không nợ. Nhưng số phận vẫn cho họ giao nhau một lần nữa, duyên chưa hết, nợ vẫn còn, gặp lại thì cũng không thoát khỏi định mệnh mà lại yêu nhau. Trải qua bao nhiêu chuyện, có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay, quả thực anh không còn gì phải hối tiếc nữa, có chăng chỉ là cảm thấy có lỗi mỗi lần bỏ cô ở lại trong lo lắng để đi làm nhiệm vụ. Tương lai không biết sẽ phải trải qua những chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ luôn hạnh phúc, anh luôn tự nhủ với lòng mình như vậy.

Bộ phim vừa bắt đầu, Shi Jin quay xuống nhìn Mo Yeon thì bỗng thấy cô khẽ nhăn mặt "Em ổn chứ? Nằm vậy có thoải mái không?"

"Em không sao. Đợi mãi mà vẫn chưa đến ngày con mình chịu chui ra, con phải mau ra thì mẹ mới nhanh lấy lại vóc dáng được."

Có vẻ như em bé nghe được lời mẹ nói liền lập tức phản ứng lại, bởi vì Mo Yeon vừa nói xong thì bỗng cảm thấy bụng đau nhói. Thực ra cả ngày hôm nay cô đã thấy đau rồi, nhưng những cơn đau này thỉnh thoảng mới có, cũng không đau lắm nên cô cũng không chú ý. Nhưng lần này lại đau nhiều hơn.

"Ối!"

Shi Jin lập tức ngồi thẳng dậy, cẩn thận đỡ Mo Yeon ngồi dậy lo lắng hỏi "Có chuyện gì vậy?"

"Em nghĩ là con nó thích món canh cá cay hôm nay."

"Vậy nghĩa là sao?"

" Hình như em sắp sinh rồi"

"Cái gì cơ?!"

"Hình như là đau chuyển dạ, con mình đòi ra rồi."

"Bây giờ sao? Nhưng còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh mà"

"Áh! Giờ con nó đòi ra sớm!"

"Nhưng mình chỉ vừa mới xem phim thôi mà!"

Shi Jin nói, thực ra là anh đang lo lắng đến chết đi được. Anh quỳ xuống trước mặt cô, một tay nắm lấy tay cô, tay kia xoa xoa bụng cô, chắc anh nghĩ xoa bụng cô như thế chắc sẽ bớt đau, luống cuống không biết nên làm gì. Dù bây giờ bụng cô đang đau vô cùng, nhưng nhìn khuôn mặt đang hoang mang, sợ hãi của anh thì lại có cảm giác vô cùng thích thú. Yoo Shi Jin là người dũng cảm nhất mà cô từng gặp, bao nhiêu lần đối diện với súng đạn mà không hề sợ hãi, vượt qua "mưa bom bão đạn" để giải cứu đồng đội, bị bắn bị thương, bị nhốt làm con tin, bị kẻ thù đánh bom mà vẫn sống sót trở về, xử lí động đất cũng rất bình tỉnh và cẩn thận nữa. Anh tài giỏi, không có chuyện gì mà anh Yoo Shi Jin không thể làm được. Vậy mà ngay lúc này, khi mà đứa con đầu lòng của anh chuẩn bị chào đời, anh cứ như bị shock rồi tê liệt luôn rồi ấy, ngơ ngác như bị đóng băng vậy. Người đàn ông tài giỏi của cô cũng có lúc như thế này đây, nghĩ ra cũng có chút gì đó ngọt ngào!

Nhưng ngọt ngào thì ngọt ngào, giờ mà không giúp anh bình tĩnh lại thì không biết cô sẽ phải sinh con bằng cách nào đây, không biết là cô sinh con hay là anh sinh đây nữa! Cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh. Cô nắm chặt lấy tay anh, nghiêm giọng nói như ra lệnh:

"Thiếu tá Yoo Shi Jin!"

"Đoàn kết!" Shi Jin buột miệng nói theo bản năng, cuối cùng thì anh cũng hết bị "đóng băng" rồi.

Mo Yeon dù đang đau đớn cũng phải bật cười, ôi cái người này! Cô nói tiếp "Đúng rồi, giờ anh thử tưởng tượng nhé, anh là một người lính, anh đang làm nhiệm vụ và găp một người phụ nữ đang mang thai, con của cô ấy sắp chào đời và cần anh giúp, anh sẽ làm gì?"

"Anh sẽ giúp cô ấy tìm bác sĩ."

"Tốt. Và giờ tưởng tượng người phụ nữ mang thai đấy là vợ của anh đi, MAU ĐƯA EM ĐẾN BỆNH VIỆN!"

Đúng là lời nói của cô thực sự có tác dụng, nó ngay lập tức lôi anh trở về với thực tại. Shi Jin nhanh nhẹn đứng lên, chạy quanh nhà tìm kiếm đồ đạc cần thiết, vừa tìm vừa nói như một tên ngốc "Đúng rồi, đến bệnh viện, ý kiến hay, phải đến bệnh viện. Đầu tiên phải đi lấy túi đã. Em đã chuẩn bị hết đồ dùng cần thiết để vào trong túi rồi đúng không? Cái túi đồ đâu rồi?...Oh, túi đây rồi, anh tìm thấy cái túi của em rồi!" Anh nói với ra từ trong phòng ngủ.

Trong khi Shi Jin vẫn còn đang loay hoay trong phòng ngủ, Mo Yeon ở trong phòng khách, điều chỉnh tư thế, cố gắng điều hòa nhịp thở, trong lòng chỉ mong Shi Jin đừng có loay hoay, luống cuống mãi thế mà nhanh lên một chút

"Anh ra liền đây" Anh nói với cô "Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, được không? Anh đưa em đến bệnh viện, phải đến bệnh viện thì mới sinh được."

"Không được, anh nhanh lên đi." Thực ra cô có thể nói là vẫn còn thời gian để anh có thể bình tĩnh mà chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, nhưng sẽ an tâm hơn rất nhiều nếu họ nhanh đến bệnh viện.

Shi Jin chạy nhanh ra ngoài phòng khách, trên tay là một chiếc túi đã được chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần thiết, anh nhanh chóng chạy lại đỡ cô dậy, dìu cô ra xe và nói: "Được rồi, anh lấy hết đồ cần thiết rồi, chúng ta đi thôi." Nhưng ngay khi chỉ vừa mới bước ra đến cửa, anh chợt đứng khựng lại, tay lần mò hết túi này đến túi khác, túi áo khoác, túi quần, vẫn không tìm thấy gì, anh quay sang hỏi vợ "Chìa khóa xe của anh đâu mất rồi?"

"YAH!"

#####

Rất lâu sau đó, mỗi lần Mo Yeon nhớ lại cái đêm mà đứa con đầu lòng của hai người chào đời, cô vẫn tự hỏi bằng cách nào mà cô và anh lại có thể đến được bệnh viện. Phải mất cả buổi Shi Jin mới tìm được chìa khóa xe. Lúc đó Mo Yeon vừa đau vừa tức, tưởng chừng như lúc đó muốn giết anh luôn ấy. May là cuối cùng anh cũng tìm được chìa khóa xe ở trong túi đồ đạc của cô. Thực ra trước đó, anh tìm thấy chìa khóa xe đầu tiên, rồi tiện tay gom hết vào trong túi đồ mang theo xong lại quên mất mình để ở chỗ nào. Anh và cô cũng đã đi học lớp học cho các ông bố, bà mẹ sắp có con, cả hai người đều biết rằng sinh con đầu lòng mất rất nhiều thời gian, con của hai người cũng vậy. Thực ra họ có dư thời gian để đến bệnh viện, nhưng trong lúc hoảng loạn mà cả hai người đều quên mất.

Khi đến bệnh viện, các y tá và bác sĩ đã chờ sẵn, mọi người đứng chờ gửi lời chúc cho cô, đấy là cái lợi khi làm cô là đồng nghiệp của họ. Trên đường đi Shi Jin đã gọi cho bác sĩ Pyo báo rằng Mo Yeon sắp sinh và họ đang trên đường tới, ngay lập tức tin này truyền khắp bệnh viện. Y tá Ha đã chuẩn bị sẵn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net