[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


37.

Vương Tuấn Khải rất không vừa lòng ngồi cắn cắn cá mực, tiểu quỷ này tuyệt đối không biết sợ người lạ, chạy qua chạy lại, như con chuột nhỏ, đối với cái gì cũng tò mò, khác hẳn với bộ mặt nghiêm túc lúc mới gặp mặt.

Vương Nguyên còn rất quan tâm nó, nhìn nó thỏa mãn dương oai ở giữa phòng, cười hết sức vui vẻ, Vương Nguyên chính là rất lương thiện, bình thường thấy chó mèo bị bỏ rơi đều mua thức ăn nuôi chúng, lần này gặp đứa nhỏ bị đẩy tới đẩy lui này, thật sự đã động đến tâm của cậu.

Nhưng mà hắn lại bị xem nhẹ, thật là, trước đây Vương Nguyên đều quấn quít bên cạnh hắn, hỏi hắn hôm nay muốn ăn gì, còn mang nước uống và đồ ăn vặt để bên cạnh hắn, sau đó mới bắt đầu đi nấu cơm, bây giờ thì sao, Vương Nguyên không thèm liếc hắn một cái, trong mắt chỉ có tiểu  quỷ kia, hắn phát điên muốn cho thằng nhóc không ngừng khiêu khích kia một trận, đuổi ra khỏi địa bàn của hắn.

"Sao lại ăn mì? Anh không thích ăn mì, anh muốn ăn đùi gà, ăn sườn."

Vương Tuấn Khải giống như một đứa trẻ hư, nhìn át mì thịt bò trên bàn, đũa cũng không thèm động, ngồi trên ghế hờn dỗi. Hắn không phải không thích ăn mì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Vương Nguyên vất vả chuẩn bị đồ ăn lại không phải là làm cho hắn, món ăn Vương Nguyên làm hắn đều thích, ngay cả Vương Nguyên cũng là của hắn, tiểu quỷ này dựa vào cái gì mà chiếm lấy?

"Chú không ăn càng tốt, cháu ăn hết. Anh Vương Nguyên, còn mì không, em ăn hết, không để cho chú này ăn. Ai bảo chú ý kén chọn, đã lớn rồi còn kén ăn, hứ."

"Em ăn cho xong đi, Vương Tuấn Khải nếu như anh không thích mì, em nấu cơm đùi gà cho anh nhé."

Vương Tuấn Khải chỉ còn thiếu nước dẩu môi lên, bọn họ chạy qua chạy lại cả một ngày, Vương Nguyên lại còn vất vả nấu cơm, thấy cậu mệt mỏi hắn không đành lòng.

"Thôi vậy, ngày mai anh muốn ăn đùi gà."

Vương Nguyên mỉm cười gật gật đầu, chỉ cần Vương Tuấn Khải thích, cậu sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn.

"Cho nhóc này, tiểu quỷ, ngày mai sẽ đưa nhóc đi, ta cảnh cáo nhóc, đừng có tranh giành với ta ở địa bàn của anh, Vương Nguyên là của ta, nhà này cũng là của ta, nhóc tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ đánh cho nhóc một trận."

Toàn le lưỡi với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên xoa xoa đầu nó. Vương Tuấn Khải thật sự rất ghen ghét, thật sự rất đố kị, đôi tay dịu dàng kia đáng nhẽ phải đặt trên mặt hắn, vuốt ve gương mặt mấy ngày hôm nay không còn chút thịt nào ngày mai phải bồi bổ thật tốt của hắn, nhưng lúc này trong mắt Vương Nguyên chỉ có tiểu quỷ kia, hắn coi tiểu quỷ kia thành sợi mì hung hắng cắn nuốt, ngày mai hắn nhất định sẽ tiễn nó đi, tốc độ làm việc của anh cả thật sự chậm quá, Mục Dạ chắc chắn sẽ sẽ không để ý đâu mà.

Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ náo loạn một ngày, Vương Nguyên vừa mới dọn dẹp trong bếp xong, tiểu quỷ đã dụi dụi mắt kêu buồn ngủ, Vương Nguyên ôm nó dỗ dành rồi đi lên lầu.

Vương Tuấn Khải tức giận ngồi trên sofa ném cái gối ra xa, Vương Nguyên còn chưa từng dỗ hắn ngủ, lúc bọn họ cùng đi ngủ, Vương Nguyên thật sự đã rất mệt mỏi rồi, ở trên giường còn chưa kịp làm gì cả cậu đã mơ màng ngủ mất, sao có thể nói những lời ngọt ngào ân ái với hắn được nữa? Thằng nhóc kia đã hoàn toàn cướp đi Vương Nguyên của hắn, nó cướp đi Vương Nguyên là cướp đi tất cả sự chăm sóc chu đáo nhất vốn dành cho hắn.

Đợi mười phút sau, Vương Nguyên vẫn chưa đi xuống, Vương Tuấn Khải đứng lên, nhất định là dỗ nó ngủ, còn kể chuyện cho nó nghe nữa nên mới lâu như vậy, không được, đêm nay hắn muốn Vương Nguyên mát-xa cho hắn, sẽ không tha cho cậu đi ngủ sớm, tiểu quỷ kia được dỗ ngủ hắn cũng muốn.

CD văng tung tóe trên sàn nhà, cũng chẳng quan tâm dó là CD gì nữa, ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào tường, trong suy nghĩ của hắn lúc này đều là Vương Nguyên, Vương Nguyê nhất đính ẽ dịu dàng dỗ thàng nhóc kia ngủ, kể truyện cho nó nghe, sau đó còn đặt trên trán nó một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói cho nó hiểu ba mẹ nó không hề vứt bỏ nó, bọn họ chẳng qua là chưa thể thích ứng khi có một đứa trẻ bỗng nhiên xuất hiện, qua vài ngày nữa, ba nó nhất định sẽ đến đón nó, sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất, nó cũng phải thay đổi, trở thành một đứa bé ngoan ngoãn... Những điều này cậu nhất định sẽ nói, những người dễ mềm lòng đều rất biết cách quan tâm người khác, hắn cóphải là người quan trọng nhất trong lòng Vương Nguyên không? Thật hy vọng, Vương Nguyên trở lại trên giường, sẽ mắt-xa cho hắn, nói chuyện phiếm, nói những lời ngọt ngào, sau đó đặt lên trán đối phương một nụ hôn, cùng ôm nhau ngủ.

Vương Nguyên sao vẫn chưa trở lại, hắn chờ đợi đến sốt ruột lắm rồi, dỗ tiểu quỷ kia ngủ sao lại lâu như vậy chứ, Vương Nguyên, em mau trở về đi, thật sự rất nhớ em. Quay đầu nhìn tháy ảnh Tô Văn, hắn lại thở dài.

"Vương Nguyên à, em thay lòng đổi dạ yêu thương thằng nhóc kia rồi sao? Em vứt bỏ anh, tại sao vẫn chưa trở về? Anh sắp chán muốn chết rồi!"

Hắn không hề phát hiện, lúc đối diện với ảnh Tô Văn vẫn vô thức nói chuyện với Vương Nguyên. Trong căn phòng này, có rất nhiều ảnh của Tô Văn, nhưng hắn lại không hề nghĩ đến Tô Văn, trong đầu hắn bây giờ chỉ có Vương Nguyên mà thôi. Vương Nguyên đã từng chút từng chút một tiến vào cuộc sống của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

Âm nhạc trở nên nhẹ nhàng, Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, hắn muốn đi ngủ rồi, thời gian trở nên dài dằng dặc, Vương Nguyên vẫn chưa trở về, hắn có chút nôn nóng, muốn kéo Vương Nguyên về, haizzz, sao lại đi rước thằng quỷ con kia về cơ chứ,  đúng là tự làm tự chịu.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải nhắm mắt dưỡng thần, trên mọi khẽ nở một nụ cười.

Vương Tuấn Khải mở mắt, hắn ngửi được mùi thịt gà, là thicth gà kho mật ong, thật thơm, thật ngọt ngào, là món hắn muốn ăn nhất trong mấy ngày hôm nay. Nhìn về phía cửa, Vương Nguyên đang cởi giày, trên tay bê một cái khay, là thịt gà kho mật ong dành cho hắn.

Vương Nguyên bước từng bước về phía hắn.

"Bữa tối anh ăn không nhiều, em sợ anh đêm anh sẽ đói nên làm cho anh đấy."

Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy Vương Nguyên, mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

"Vương Nguyên của anh vẫn thương anh nhất, luôn hiểu anh nhất, anh yêu em chết mất thôi."

Vương Nguyên cười, lại đem một ly nước trái cây đặt trước mặt Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải ăn thịt gà, giống hệt như một đứa trẻ bị đói lâu ngày vậy. Tim Vương Nguyên trở nên mềm nhũn, Vương Tuấn Khải vẫn rất cần cậu, hắn nói 'yêu cậy chết mất' là vì cậu nấu ăn ngon cho hắn, hay là hắn đã thật sự yêu thương con người cậu?

Trong mắt ánh lên một khoảng tối, quay đầu nhìn ảnh  Tô Văn, lúc chỉ có một mình, Vương Tuấn Khải sẽ nghĩ đến ai? Có dành ra năm phút ít ỏi để nhớ tới cậu không?  Hay là cho đến bây giờ, trong lòng Vương Tuấn Khải vẫn chỉ có Tô Văn, không hề có sự tồn tại của cậu?

Đĩa nhạc đã đổi sang bài hát khác, là bài hát ấy, "Điều lãng mạn nhất".

"Điều lãng mạn nhất em có thể nghĩ tới, đó là ở bên cạnh anh cùng nhau già đi , cùng góp nhặt thật nhiều tiếng cười..."

Cùng anh già đi, thời gian đó nhất định sẽ rất dài, bốn mươi năm, năm mươi năm, bọn họ có thể ở bên nhau lâu như vậy không? Đến khi già đi có phải trong tim Vương Tuấn Khải vẫn chỉ có một người không, không phải là cho đến khi chết đi cậu vẫn chỉ là người thay thế chứ? Là cậu chưa đủ cố gắng sao? Hay là cậu vẫn chưa làm gì khiến Vương Tuấn Khải cảm động? Hay cậu vẫn chưa đủ tốt? Nếu so sánh với Tô Văn, Vương Tuấn Khải sẽ muốn đi cùng ai tới già? Chắc là Tô Văn rồi, cậu chắc chỉ là một người có cũng được không có cũng được mà thôi.

Vốn chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật, có thể có cơ hội yêu thương Vương Tuấn Khải đã không hề dễ dàng, có phải lúc trước cậu quá mạnh miệng rồi không? Cậu không hề muốn cho đến khi chết đi, trong lòng Vương Tuấn Khải vẫn không tồn tại bóng hình của cậu.

Cậu phải làm thế nào, phải làm thế nào để Vương Tuấn Khải có thể yêu thương cậu giống như Tô Văn, đây không chỉ là mong muốn của cậu, cậu muốn có được tình yêu của Vương Tuấn Khải, rất muốn, nhưng dường như Vương Tuấn Khải chẳng hề có chút rung động nào.

Cúi đầu, đây rõ ràng là một bài hát rất vui vẻ, rất lãng mạn, nhưng vào đến tai cậu lại biến thành "Ngày thứ sáu u ám" rồi, kìm nén tới hít thở không thông, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ, tưởng tượng đến một tương lai không còn hi vọng, nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ yêu thương mình, Vương Nguyên cảm thấy tuyệt vọng. Cúi đầu, nước mắt chảy dọc hai bên gò má, lặng lẽ rơi xuống, lẽ nào cậu thật sự không có chút hi vọng nào sao? Vương Tuấn Khải, chẳng lẽ anh không hề có chút tình cảm nào với em? Trong căn phòng tràn ngập Tô Văn này, anh nghĩ đến ai, anh nhớ đến Tô Văn, vậy còn em? Anh không nghĩ đến em dù chỉ một chút sao?

"Tay nghề của Vương Nguyên thật giỏi, làm đồ anh ngon như vậy!"

Vương Tuấn Khải mải mê ăn đùi gà, lại phát hiện Vương Nguyên ngồi xổm bên cạnh hắn, cúi đầu, không nhúc nhích, nếu đổi lại là bình thường, Vương Nguyên nhất định sẽ bảo hắn ăn nhiều một chút, hôm nay làm sao vậy?

"Vương Nguyên? Em làm sao thế?"

Vương Tuấn Khải lau tay, đi tới bên cạnh Vương Nguyên, nâng cằm cậu lên, giật mình phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đã nhè nhoẹt nước mắt.

"Em làm sao vậy? Lẽ nào là tiểu quỷ kia bắt nạt em? Sao em lại khóc? Hay là mẹ xảy ra chuyện gì rồi? Em đừngkhóc, thấy em khóc lòng anh loạn hết cả lên rồi. Ngoan, đừng khóc nữa."

Vương Tuấn Khải tay chân luống cuống lau nước mắt cho Vương Nguyên, nhưng Vương Nguyên lại nhìn hắn chằm chằm, trong mắt tràn ngập đau thương khiến cho tim Vương Tuấn Khải như bị ai đó giày xéo, đừng dùng ánh mắt đau thương như vậy nhìn hắn mà, hắn áy náy vô cùng, nhất định là hắn khiến cho Vương Nguyên thương tâm, nhưng không phải là năm phút trước mọi chuyện vẫn ổn sao? Sao tự nhiên lại làm Vương Nguyên khóc rồi?

Hắn làm sai điều gì? Vương Nguyên rốt cục là làm sao vậy?

Ôm chặt Vương Nguyên vào lòng, không ngừng hôn lên tóc cậu, hôn lên tai cậu, phải nói gì bây giờ? An ủi thế nào đây? Nhưng hắn không biết tại sao Vương Nguyên lại thương tâm như vậy, phải dỗ dành thế nào bây giờ?

"Đừng khóc nữa Vương Nguyên, đều là đàn ông mà, sao lại khóc thành như vậy? Anh làm sai gì sao? Em nói ra đi, anh sẽ nhận lỗi mà."

Vương Nguyên vùi mặt vào hõm cổ hắn, nước mắt thấm ướt một mảng áo của Vương Tuấn Khải, ẩm ướt như vậy khiến Vương Tuấn Khải thật sự đau lòng.

Gắt gao ôm lấy thắt lưng Vương Tuấn Khải, dường như chỉ có ôm chặt lấy, mới có thể giữ được trái tim của đối phương.

"Vương Tuấn Khải, em thặt sự không thể sánh bằng  Tô Văn sao? Trong căn phòng tràn ngập hình bóng của anh ấy, anh có nghĩ tới em không? Em chỉ là thế thân của anh ấy thôi đúng không? Lẽ nào ở bên anh đến già, thật sự khó thực hiện đến thế sao? Em cứ nghĩ bản thân cố gắng hết sức là được rồi, nhưng bây giờ em lại phát hiện, mình thất bại rồi."

Tay Vương Tuấn Khải khựng lại, hắn phái trả lời thế nào đây, phải dỗ dành Vương Nguyên thế nào? Vương Nguyên cần một câu trả lời rõ ràng, nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể cho cậu, thấy Vương Nguyên vì chuyện này mà khóc, hắn rất đau lòng, nước mắt chảy thật nhanh, áo hắn nhanh chóng bị thấm ướt một mảng lớn,Vương Nguyên khóc rất thương tâm, nước mắt của Vương Nguyên, như chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim hắn, khiến tim hắn trở nên mềm mại, thật sự rất có lỗi với cậu, Vương Nguyên vì hắn phải trả giá nhiều như vậy, hắn vẫn luôn tiếp nhận, thế  này thật không công bằng vơi Vương Nguyên, đối diện với một người đang khóc, hắn chỉ có thể ôm người đó vào lòng, thật chặt.

-Hoàn chương 37-

Hôm nay là một ngày cũng có chút đặc biệt :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net