[Transfic] Thay thế ái tình chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặc quần áo Vương Nguyên giặt, ăn điểm tâm Vương Nguyên làm trong lòng thật sự trở nên mềm mại. Vương Nguyên là một nam hài tốt hiếm có, nếu trong lòng hắn không có Tô Văn, hắn nhất định đem nam hài này ôm chặt lấy, nghi gia nghi thất thật là chọn đúng người.

Hiện tại, hắn chỉ muốn cùng Vương Nguyên làm bằng hữu, còn lại hắn không tiếp nhận.

Bất quá đã qua hai tiết học, Vương Tuấn Khải trôi qua một cách nhàm chán, thiếu chút nữa đã ngủ gật trong giờ học, ngáp dài rời đi. Xem thời gian, còn chưa đến 11h, nếu Vương Nguyên cũng tan học đúng giờ như lời cậu nói, bọn họ có thể cùng nhau về nhà, trước tiên là tới siêu thị mua đồ, nói rất muốn ăn xương sườn, phải bắt Vương nguyên làm cho hắn ăn.

Ánh Triệt cùng Vương Nguyên đang thảo luận câu hỏi, ai biết một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, Ánh Triệt khó chịu nhăn mày. Theo như bình thường, Vương Nguyên sẽ cùng hắn trước tiên đi thư viện, sau đó ăn mì ở quán ven đường, Vương Nguyên trăm ngàn năm sẽ không có tiếng chuông di động vang lên, hôm nay tại sao lại có?

"Vương Tuấn Khải, có chuyện gì sao?"

"Hết giờ học rồi, cùng nhau về nhà đi!"

Cùng nhau về nhà? Khóe môi Vương Nguyên nở một nụ cười tươi rói, nơi đó... cũng là nhà của cậu sao? Hay là nói, Vương Tuấn Khải đã coi cậu là người nhà của hắn?

"Vâng."

Cho dù là vẫn còn nhiều việc vẫn muốn trở về, Vương Tuấn Khải gọi cậu trở về, có chút gấp gáp.

Vội vội vàng vàng nói tạm biệt với Ánh Triệt, mặc kệ cho hắn ở phía sau gào to. Ánh Triệt nhìn theo bóng dáng Vương Nguyên, có chút lo lắng. Mấy hôm nay hắn có hỏi thăm tình hình của Vương Tuấn Khải, không phải rất tốt, anh ta có một người yêu, đã chết, chuyện tình đồng tính của hắn ồn ào huyên náo cả trường học, thông báo tuyển dụng kia thật sự không nên đưa cho Vương Nguyên. Vương Nguyên là người giàu tình cảm, vạn nhất thấy bộ dạng thương tâm của Vưởng Tuấn Khải, đồng tình hắn, tiến thêm một bước yêu thương hắn, Vương Nguyên sẽ chỉ thương tâm mà thôi. Hôm nay vốn định nói với cậu, giây phýt thấy bộ dáng vui vẻ của người kia, không lừa được người, ánh mắt của Vương Nguyên đã nói ch hắn biết, cậu đối với Vương Tuấn Khải đã có tình cảm gì đó.

Vương Tuấn Khải đứng dựa vao gốc cây liễu hút thuốc dưới tán cây, cây liễu bên bờ đê, thật sự rất đẹp.

"Ô, đây có phải "thần long bất thủ bất kiến vĩ" Vương Tuấn Khải không? Thế nào? Thương thế trong lòng cậu sao rồi? Người yêu cậu chết đi, cậu cũng thoát ly chúng tôi!"

Vương Tuấn Khải nâng tầm mắt nhìn lướt qua, là thời gian hắn mới về nước có qua lại với bọn du côn đầu đường. Hắn cùng bọn chúng có đánh lộn vài lần, cùng nhau đua xe. Năm đầu tiên về nước, chuyện hoang đường gì hắn cũng có thể làm, năm thứ hai bắt đầu cùng Tô Văn yêu nhau, trọng tâm cuộc sống của hắn lập tức chuyển sang Tô Văn. Bọn chúngtìm hắn vài lần, hắn biết vì sao những tên lưu manh này qua lại với hắn, bởi vì thế lực của anh trai hắn, cho dù là gây chuyện thị phi, anh trai cũng không can dự vào, cũng sẽ xử lí ổn thỏa. Nhưng anh cả cùng Tô Văn đều không thích hắn qua lại với bọn lưu manh này, hắn rất nhanh thoát ly, bọn chúng cũng có tới tìm hắn vài lần nhưng hắn không thèm để ý, bọn chúng có chút ghi hận. Không phải vì sợ bọn chúng mà là hắn không muốn sống cuộc sống ngu ngốc kia nữa nên mới thoát ly. Thật không ngờ hôm nay lại hội ngộ.

"Tránh ra, hiện tại ông đây không có thời gian gặp các người!"

Cầm đầu là một tên tóc vàng, trên mặt có chút khó chịu.

"Vương Tuấn Khải! Đừng tưởng bọn tao không dám chọc giận mày, mày cũng hèn hạ giống bọn tao thôi, còn tưởng rằng mày vẫn còn thanh cao sao?"

Ánh mắt của bọn chúng đều hướng tới đây, đã từng cùng nhau hồ đồ, tối không có tư cách nói như vậy.

"Vương Tuấn Khải, đã đợi rất lâu rồi a!"

Vương Nguyên xuất hiện với gương mặt đỏ hồng, Vương Tuấn Khải thu lại trào phúng trên mặt,đứng thẳng người.

"Thì ra là có tân hoan, Vương Tuấn Khải, tao còn nhớ rõ khi đó mày nói muốn chết, mày không phải đứng trên tận tầng 10 đòi nhảy xuống đó sao? Ngươi đã quên người yêu cũ rồi a, nó chính là vì mày mà chết, kẻ bị chiếc xe kia đâm vốn là mày, thật không ngờ nó lại cứu mày, nó đã chết, mày không phải nên khóc lóc thật sự khổ sở sao? Bất quá mói chỉ có hai năm mày đã quên nó rồi!"

Vương Nguyên đứng hình một chút, hắn khi đó muốn chết sao? Thì ra, lúc bị bọn người kia đâm trọng thương hắn nói đã sớm chờ đợi ngày này, Tô văn đã chết, hắn thật sựu không muốn sống nữa sao?

Vương Tuấn Khải toàn thân run lên, xoay người huy quyền, Vương Nguyên một phen giữ chặt hắn, đây là trường học, bọn chúng lại có nhiều người, nếu đám người kia cùng đánh tới hắn lại bị thương thì phải làm sao?

"Chúng ta về nhà thôi, không cần để ý tới bọn họ"

Vương Tuấn Khải một phen gạt cánh tay của Vương Nguyên ra, bước lớn bỏ đi. Bọn người kia phát ra tiếng cười chói tai, trong đó pha lẫn ý trào phúng, hắn nghe mà muốn phát hỏa. Chuyện tình của hai người, bọn chúng lắm miệng làm gì? Vương tuấn Khải đang bị thương, bọn chúng lại kích bác như vậy, Vương Tuấn Khải mà khôi phục lại như trước kia, bọn chúng sinh mà vô vọng.

Vương Nguyên vội vàng đuổi theo, chỉ thấy hắn lên một chiếc taxi đi mất, làm sao bây giờ? Vương Tuấn Khải lại phát hỏa, cậu không có cách nào làm cho hắn vui vẻ trở lại. Vốn định chia sẻ thống khổ cùng hắn, hiện tại xem ra, cậu còn kém rất xa. Vương Tuấn khải có bản là không có đem cậu trở thành người thân, chính là giúp việc của hắn thôi không có tư cách chia sẻ.

Làm đồ ăn hắn thích nhất, ở nhà chờ, từ ban ngày cho tới chạng vạng, rồi tới tối, ngoài trời tối đen một mảnh, hắn tại sao còn chưa trở về? Tức giận bỏ đi, hắn sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Kim đồng hồ chỉ đúng 10h, Vương Nguyên rốt cuộc không chờ được nữa, cậu còn nhớ rõ Vương Tuấn Khải đã từng nói hắn có một quán bar, hình như tên là "Lam". Cậu muốn tới đó xem, có thể Vương Tuấn Khải uống rượu ở đó, Thời điêm tâm tình không tốt luôn muốn uống rượu, cho dù hắn không ở đó, thì bằng hữa của hắn cũng ở đó, cùng nhau đi tìm, rất nhanh sẽ tìm được. Trời tối, hắn ở bên ngoài rất không yên tâm.

Vương Tuấn Khải ở quán bar uống tới say không biết gì, từ giữa trưa đến giờ, Dịch Dương Thiên Tỉ cản không được, một chai rồi lại một chai rót xuống. Người nào ngăn cản hắn lập tức liền bị đánh, hắn đã đánh hai người bồi bàn ở quán bar rồi, anh thấy nước mắt ẩn nhẫn trong mắt của Vương Tuấn Khải, chẳng lẽ hăn slaij nhớ tới Tô Văn? Thời gian gần đây không phải hắn đã tốt lên rất nhiều rồi sao? Tiểu nam hài giúp việc kia chiếu cố hắn rất tốt, hắn vui vẻ không ít, hay là hắn cùng nam hài kia cãi nhau?

"Bọn chúng nói tôi quên Tô Văn, Dịch Dương Thiên Tỉ, Tô Văn giống như trái tim của tôi, cậu ấy đã chết, lòng cũng đã chết. Lúc trước tôi vì cái gì lại không nhảy xuống? Nhảy xuuongs rồi hai người chúng tôi vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Là tôi quá yếu đuối, hay là tôi yêu cậu ấy không đủ?"

"Cậu hẳn là nên quên anh họ tôi đi, anh ấy đã đi lâu như vậy rồi, cậu cũng hành hạ bản thân tới không giống một người còn sống. Thân thể cậu không tốt, uống nữa dạ dày sẽ đau, quên anh ấy đi, cậu sẽ tìm được một người yêu cậu, bắt đầu một cuộc sống mới."

"Tiểu nam hài kia của cậu cũng không tồi!"

Ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía cửa vào, ở đó xuất hiện một nam hài rất trẻ, thật giống như thiên sứ lạc vào động ác ma. Nơi này không có âm nhạc kì quái, không có những người kì quái anh vẫn là có vẻ rất bất ngờ, cảm giác thật thuần khiết, khuôn mặt xinh đẹp kia ở nơi này có vẻ không thích hợp.

"Là rất không tồi, cậu ấy cho tôi một cảm giác thật giống Tô Văn, giống như Tô Văn sống ở bên cạnh tôi, còn nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa cho tôi... nếu như nhắm mắt lại, tôi sẽ gọi cậu ấy là Tô Văn. Nam hài kia rất tốt, tôi rất thích."

Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười, vẫy vẫy tiểu nam hài kia, anh muốn biết nam hài này là ai.

"Vương Tuấn Khải, sao lại uống nhiều như vậy?"

Vương Nguyên vừa chạy tới đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải gicj vào quầy bar, quần áo toàn mùi rượu, tóc cũng ướt, gương mặt hồng hồng, phải trở về như thế nào bây giờ?

"Giao cho em, Vương Nguyên!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ bờ vai cậu, Vương Nguyên ngây ra một lúc, anh ta làm sao biết tên cậu vậy?

"Vương Tuấn Khải nhắm mắt của cậu lại, cậu sẽ vui vẻ hơn so vơi bây giờ, sống cũng sẽ không quá đau khổ."

Nhâm mắt lại? Sẽ thoải mái một chút sao? Tưởng tượng tới Tô Văn, tim của hắn giống như là bị một con dao cùn, chậm rãi cứa vào, nhắm mắt lại, một lúc sau cái cảm giác đau dớn này sẽ biến mất sao? Được rồi, vậy thì hắn sẽ nhắm mắt lại, xem thử xem cái cảm giác đau đớn này có biến mất hay không?

Đúng, cảm giác tốt hơn hẳn, thân thể hắn thật nóng, nhưng sau khi nhắm mắt lại, có một đôi tay mát lạnh, đem khô nóng trên thân thể hắn tiêu trừ không ít. Không tự chủ giữ lấy đôi tay kia, nắm chặt lấy.

"Đừng rời xa anh!"

"Ân, bây giờ chúng ta trở về nhà!"

Vương Nguyên đỡ lấy thân thể mềm nhũn của hắn, không cho thân thể hắn ngã xuống.

"Thân thể anh đau quá!"

"Về nhà em giúp anh xoa bóp."

Hắn xem như say rượu cũng rất tốt, không tranh cãi ầm ĩ, Hắn hiện tại yếu ớt giống như một tiểu hài tử, cậu hiện tại chính là chỗ dựa của Vương Tuấn Khải.

Nhắm mắt lại, hắn có thể tùy ý làm nũng, giống như hắn làm nũng với Tô Văn. Sau khi nhắm mắt lại, hắn có cảm giác thật mẫn cảm, hắn cảm giác người bên canh giúp đỡ hắn là Tô Văn, chính là Tô Văn, cảm giác không vui vẻ, không thoải mái của hắn đều biến mất. Thì ra nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy Tô Văn.

- Hoàn chương 12 –


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net