[Transfic] Thay thế ái tình chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mỗi ngày đều rất mệt mỏi, vẫn bị bà chủ khó tính ngược đãi, thời điểm về nhà còn phải giúp hắn nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cậu lấy đâu ra thể lực và tinh thần? Vậy mà mỗi ngày đều cười đến thật sự vui vẻ, trên đời này có chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy? Hay trời sinh cậu vốn là một người sống vô tư, thoải mái không biết buồn khổ? Người tài giỏi như thế sẽ sống thật vui vẻ, thật hi vọng nhận được một phần vui vẻ của cậu.

"Anh không cần động tay đâu, đứng ở một bên chờ em đi, rất nhanh, rất nhanh sẽ xong."

Tay của hắn đếnmột vết chai cũng không có, làm loại công việc thể lực này, lúc sau về nhà nhất định tay sẽ sung lên mất. Hắn hơi nhíu mày đã làm cậu đau lòng muốn chết, làm sao có thể nhìn tay hắn bị đau được.

Kéo tay áo hắn xuống, đem hắn đẩy sang một bên, quay đầu cười cười với Vương Tuấn Khải, làm cậu có them sức lực, động tác trở nên rất nhanh. Đại khái là có Vương Tuấn Khải đứng một bên nhìn cậu, mới có một chút tâm lí hư vinh của nam sinh, muốn trước mặt người yêu thể hiện tốt một chút.

Mồ hôi rịn đầy trên trán, từng giọt từng giọt chảy xuống cằm, từ cằm lại nhỏ xuống mặt đất. Áo cậu đã ướt đẫm hơn phân nửa, lộ ra bả vai xương xẩu gầy yếu. Cậu không phải là một người có thể hình cường tráng, nhưng công việc cậu làm chẳng khác so với những người có thể hình cường tráng. Mỗi ngày cậu đều phải làm công việc này mà sống, cậu không phải sẽ có một ngày mệt mỏi hay sao?

Hắn đã nói muốn cùng Vương Nguyên xác định quan hệ yêu đương, nếu hắn chỉ đứng ở phía sau mà không giúp đỡ thì hắn có tư cách gì để làm người yêu của Vương Nguyên? Vương nguyên mỗi ngày đều chăm sóc hắn rất chu đáo, hắn làm sao có thể thờ ơ lạnh nhạt?

"Đừng làm nữa, chúng ta về nhà thôi! Bỏ công việc này đi, anh nuôi em. Anh nuôi em học đại học, cho em tiền, đừng làm loại công việc như này nữa!"

Không phải chỉ là tiền thôi sao, hắn có thể giúp cậu, không cần phải chịu phần lỗi lầm này nữa. Nhìn quần áo cậu mà xem, cảm tưởng như toàn bộ nước trong cơ thể đều biến thành mồ hôi hết, cậu nhất định thiếu nước.

Giữ chặt tay Vương Nguyên, nhìn môi cậu đã khô khốc, do thời gian chảy mồ hôi kéo dài, cơ thể mất nước, nhất định không chịu nổi.

"Không được, Vương Tuấn Khải, em muốn dựa vào sức của bản thân mình nuôi anh, không lấy tiền của anh. Vương Tuấn Khải, chúng ta không phải người xa lạ, là em muốn chứng minh cho anh thấy, mặc dù em không có bản lĩnh, nhưng em vẫn muốn cho anh một cuộc sống thật tốt, muốn anh mỗi ngày đều luôn luôn vui vẻ."

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, cậu nói xong những lời này, mặt đã đỏ hồng, cậu vẫn là có chút ngại ngùng. Dù sao cũng là một nam hài ngây ngô nhút nhát, cậu có thể nói ra những lời này thật sự không dễ dàng. Thật cảm động, vô cùng cảm động, Vương Nguyên luôn dễ dàng chạm tới trái tim hắn, có cậu ở bên thật sự rất tốt.

"Đợi một lát nữa, chúng ta cùng trở về nhà."

Vương Tuấn Khải xắn tay áo, nếu Vương Nguyên thật lòng đối với hắn hắn cũng muốn đáp lại. Vương Nguyên cố gắng cho hắn được hạnh phúc, vậy thì hắn cũng dành tình cảm như vậy đáp lại cậu, hắn cũng hi vọng Vương Nguyên vui vẻ.

Hắn cũng không phải chưa từng làm qua việc nặng nhọc, khi thế lực của anh trai còn chưa lớn như bây giờ, khi đó chỉ là một nhóm côn đồ nhỏ, anh em họn hắn đã từng đánh nhau, hắn ở nước ngoài vài năm cũng vì quá nhàm chán mà chơi đùa một chút. Chính là 2 năm trở lại đây, Tô Văn đã đem hắn trở thành bảo bối, một bước cũng không cho hắn va chạm.

Xếp xong kiện đồ uống thứ nhất, hắn mới cảm thấy thứ này rất nặng, nhưng hắn một cái nhíu mày cũng không có, vẫn kiên trì chuyển cho Vương Nguyên, cậu không cần phải đi tới đi lui, dùng phương thức dây chuyền để xếp toàn bộ đống hàng.

"Em muốn kiếm tiền nuôi anh, anh cũng không thể ngồi chờ a, để anh giúp em, tiêu tiền của em mới có thể yên tâm thoải mái. Lát nữa về nhà em phải mua xương sườn cho anh. Anh nói em nghe, cằm anh mấy hôm nay lại gầy đi rồi, em sẽ không thích, anh phải ăn xương sườn hảo hảo bồi bổ.

Mặt Vương Nguyên hồng hồng, thật vui vẻ, thật sự vui vẻ. Vương Tuấn Khải sẽ giúp cậu, điều này chúng tỏ hắn đã thật sựu coi cậu trở thành người thân, tâm sức của cậu được đền đáp rồi.

"Không thì để anh mua, em không cần cười nữa, anh thật sự muốn ăn xương sườn."

"Được, mua, làm một bàn thật lớn, anh có trách nhiệm ăn hết toàn bộ, được chưa. Cằm của anh biến nhọn phải ăn nhiều một chút, ngày mai liền dài thêm thịt.

Thât là có chút mang không được, rất nặng, đống hàng này xếp mãi mà không xong, tốn thật nhiều thời gian, một đống như một ngọn núi nhỏ, như này thì xếp đến bao giờ mới xong được?

"Không dỡ xong hàng tôi sẽ trừ lương của cậu!"

Bà chủ đứng một bên kiểm tra, cười đến là đắc ý. Không phải cậu hù theo hắn chọc tức tôi sao? Hiện tại là không cần công việc này, hay là không cần trả lương nữa. Hảo hảo dạy dỗ con người kiêu ngạo này một lần.

Vương Tuấn Khải hỏa khí nổi lên, tiểu tử, dám dở thủ đoạn với ông đây, ông đây đùa chết ngươi.

Kéo Vương Nguyên sang một bên, ngồi xuống. Rút di động ra.

"Vương ca, tôi đi mua đồ lại quên mang tiền, anh đưa người tới đây giúp tôi đi!"

Vương Triệt –Đường chủ pháp trường, anh ta là Đại tá trong "Thiết giáp quân đoàn" , hiểu được mọi hình thức tra tấn đông tây kim cổ, phạm nhân mà qua tay hắn , không mất mạng thì cũng hóa điên, cả ngày cười cười, nụ cười như tử thần. Hôm nay liền chăm sóc bà chủ cửa hàng này một chút, hảo hảo cho bà ta biết một chút thế nào là địa ngục.

"10 phút nữa sẽ tới!"

Mở nắp một chai nước, đặt vào trong tay Vương Nguyên. Sau đó lại lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt. Vương nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dốc từng ngụm. Cậu thật sự mệt mỏi nhưng vẫn còn nhiều hàng quá, mặc dù có hắn giúp nhưng cũng không thể xong ngay được. Người này thật hiểm độc dám khi dễ người của hắn, vậy hãy để Vương Triệt khi dễ lại một chút.

"Ngồi đợi một chút, sẽ có người tới giúp chúng ta làm việc. Đừng sốt ruột."

Nhìn thấy Vương Nguyên lại muốn đứng dậy làm việc, vội vàng kéo cậu lại. Bọn họ cứ ngồi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, Vương Triệt sẽ giúp bọn học báo thù, dám bắt thiếu gia của "Thiết giáp quân đoàn" lao động, bà chủ này gan cũng quá lớn đi. Hắn chỉ giúp anh trai pha café, giúp Tô Văn nấu cơm một chút, 2 năm nay hắn chưa từng phải động tay làm việc gì.

"Làm việc thôi, xong sớm về nhà sớm. Không cần phải gọi người tới giúp, đây là công việc của em mà."

Vương Tuấn Khải chính là không buông tay cậu ra, không để cho cậu rời đi, an vị, cùng nhau uống nước, ăn đồ ăn vặt. Mặc kệ bà chủ giương mắt nhìn, đến đi, đến lớn tiếng mắng hắn đi, chỉ cần thái độ đối với hắn không tốt một chút, của hàng tiện lợi này của bà ta cũng không cần mở của nữa.

Một chiếc xe màu đen băng băng tiến vào, theo sau đó là một chiếc xe bus, bà chủ siêu thị trợn tròn mắt nhìn, không dám tin từ trên xe này một nam nhân cao lớn bước xuống, ở xe bus phía sau cũng có thêm mười mấy nam nhân cao lớn nữa xuống xe, tiêu sái bước tơi một bên, đối với hai người ngồi dưới đất kia cúi người thi lễ.

"Tiểu thiếu gia."

"Vương ca, tôi bị người ta khi dễ, tôi không mang theo tiền, lại mua một đống đồ, người ta bắt chúng tôi phải dỡ xong xe hàng này. Anh cũng biết a, tôi làm không nổi, miễn cường chính mình sẽ để lại hậu quả, không đứng dậy được. Anh giúp tôi đi!"

Vương Triệt cười ánh mắt đều cong cong, mở ra một túi đựng công văn, lôi ra một tờ chi phiếu.

"Tổng tài nói, nơi này có một trăm vạn, ngài nghĩ xem có đủ hay không, nếu cảm thấy ít, có thể quay về bản trạch, Tổng tài sẽ đưa thêm, đủ cho ngài mua đồ ăn vặt."

Bà chủ giật mình, ánh mắt trợn trừng thật lớn, tùy tùy tiện tiện mà lại dùng hẳn chi phiếu 100 vạn, cho dù bà ta có buôn bán lời lãi nửa năm cũng không kiếm được nhiều như vậy. Thì ra người này là một công tử có tiền.

"Nga."

Vương Tuấn Khải chỉ chỉ về phía một nửa số hàng còn trên xe tải.

"Bà chủ người ta nói, nếu không xếp xong đống hàng này sẽ không cho bọn tôi về nhà, anh xem bạn trai nhỏ bé của tôi đã mệt muốn ngất đi rồi, vậy mà vẫn không chịu buông tha chúng tôi, các người dỡ hàng giúp đi. Nhanh nhanh một chút, chúng tôi muốn về nhà ăn cơm.

Vương Triệt nhìn vẻ mặt mê man của Vương nguyên, trong mắt lóe lên tinh quang, tiểu thiếu gia rốt cuộc đã khôi phục tinh thần rồi sao? Xem ra, người này chính là người thay thế Tô Văn, làm cho Vương Tuấn Khải thật thoải mái, thật vui vẻ, sẽ chòng ghẹo người, Vương Tuấn Khải xấu tính đã quay trở lại. Hắn thực chất chính là ma quỷ, chính là cái loại chingr người đến chết không đền mạng, như vậy đi, hôm nay giúp Vương Tuấn Khải hảo hảo chơi đùa, làm cho hắn vui vẻ một chút. Lần cuối cùng thấy nụ cười của hắn, hình như cũng là hai năm trước rồi.

Đối với thủ hạ nháy mắt một cái, những người đó nhanh chóng bắt đầu dỡ hàng, không nghĩ qua là bia rơi trên mặt đất, rầm một tiếng, đổ vỡ tan tành. Một người đột nhiên xé thùng đồ uống trong tay, các chai thủy tinh đổ vỡ một trận, cho dù là chai nhựa cũng lăn thành một đống. Rất không cẩn thận, thực phẩm tươi sống cũng rơi đầy trên mặt đất cá, hải sản.... Chỉ cần là đồ trên xe đó, đều bị đáp xuống đất, những nam nhân này như là đang thi đua với nhau, xem ai ném được nhiều, đẹp hơn... Còn chưa tới 10 phút, một xe hàng hóa, còn có đống hàng bọn họ vừa xếp ngay ngắn, hiện tại thật giống như rác rưởi, lộn xộn, đổ nát, đan xen vào một chỗ. Các loại nước thi nhau chảy ra, giao thoa cùng một chỗ, mảnh thủy tinh văng tứ phía, còn có một con cá nhay đến dưới chân bà chủ, ánh mắt bà chủ giờ gần giống như con cá này, mắt cá chết.

Vương Tuấn Khải tủm tỉm cười, cảm giác này thật tuyệt quá!



-Hoàn chương 15-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net