[Transfic] Thay thế ái tình chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ánh Triệt cầm tờ thông báo tuyển dụng, đến khi tìm được Vương Nguyên, cậu đang thu thập sách vở trên bàn.

"Cho cậu này! Không phải cậu kinh tế không dư giả sao? Công việc này khá tốt, mỗi ngày chỉ nấu 3 bữa cơm, thu dọn nhà cửa, tiền lương cũng rất cao, công việc thu ngân kia cậu cũng sẽ không phải làm nữa, sẽ không phải về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, lần trước còn gặp phải cướp, không an toàn. Công việc này rất tốt, xem thử xem."

"Về nhà nói sau, bây giờ tớ phải tới quán cafe làm rồi! Chỉ còn nửa giờ nữa, bằng không tớ sẽ bị muộn mất!"

Mặc dù công việc thu ngân ở cửa hàng tiện lợi tan làm rất khuya có chút không an toàn, lần trước còn gặp cướp còn dọa cậu sợ đến phát run nhưng tiền lương lại rất cao. Cậu phải kiếm tiền lo học phí kì sau, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn... nếu thiếu đi một phần tiền công, cuộc sống của cậu thật sự sẽ rất khó khăn.

"Hôm nay làm ở tiệm cafe kia xong cậu đến cửa hàng tiện lợi xin nghỉ đi. Cậu cầm tờ thông báo tuyển dụng này đi phỏng vấn, cậu nấu ăn rất ngon, nhất định có thể đảm nhiệm được. Người tuyển dụng này cũng chính là sinh viên trong trường chúng ta, tuy rằng làm công cho bạn học có hơi mất thể diện nhưng nếu ở chung cũng không tồi, đi xem thử đi. Cậu mỗi ngày đều rất khuya mới trở về, cực kì không an toàn."

Vương Nguyên cười, Ánh Triệt thật sự là người tốt, hắn biết cậu khó khăn nên mới khuyên nhủ cậu như vậy. Được rồi, vậy không đi làm ở cửa hàng tiện lợi nữa. Hôm nay chưa vội, cứ xin nghỉ một hôm đã, đi phỏng vấn thử xem sao, nhưng cậu sẽ chưa xin nghỉ việc ở của hàng tiện lợi ngay, vạn nhất không nhận được công việc kia, lại nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, cậu coi như xong đời.

"Cậu yên tâm, cậu nhất định sẽ được nhận! Tớ thấy người ta dán thông báo này đầu tiên, đã vội vàng giật xuống mang tới đây tìm cậu sẽ không có người tranh giành công việc này với cậu."

Ánh Triệt cười đắc ý, nếu như hắn không giúp đỡ Vương Nguyên, Vương Nguyên vốn tính tình lương thiện, rất dễ bị người ta khi dễ.

Vương Nguyên cắn môi cười, Ánh Triệt này giống như anh trai của cậu vậy, không có gì người anh trai này không làm được. Mặc dù cũng có lúa hắn trêu chọc cậu, nhưng Ánh Triệt sẽ luôn giúp đỡ cậu hết khả năng của hắn. Cậu phải cảm tạ Ánh Triệt, cảm thấy có được một người bạn như hắn cậu thật may mắn rồi."

Thời điểm tan ca đã là 7h tối, lúc cậu tan ca Ánh Triệt lại gọi điện tới, luôn miệng nhắc nhở cậu nhất định phải đi, cậu có chút căng thẳng. Trời sinh ra cậu vốn đã nhát gan, đối mặt với hoàn cảnh mới luôn có chút áp lực. Nhưng mà cậu không thể làm tăng thêm gánh nặng cho mẹ, chỉ có thể cắn răng kiên trì đến cùng. Ở trong toilet của quán cafe, đem tinh thần của chính mình vực dậy, vuốt vuốt tóc, phủi phủi áo, đem đôi giày thể thao lau khô sạch sẽ, đeo balo trên lưng, thấy chính mình trong gương nhẹ nhàng, khoan khoái, lúc này mới dám đi ra ngoài. Không thể đe cho người ta một cái ấn tượng lôi thôi lếch thếch được.

Vương Nguyên cầm địa chỉ, phát hiện địa chỉ này cũng với chỗ cậu ở rất gần, gần như chỉ cách mấy con phố. Bất quá, mấy con phố kia phân chia ra thành giàu và nghèo. Chỗ bọn họ sống chính là khu bình dân, mấy con phố phía sau đều là người có tiền sống. Tòa nhà cao tầng này bề ngoài được trang hoàng hết sức, sàn còn được lát đá cẩm thạch trắng, trang trí hết sức tao nhã, đều khiên Vương Nguyên kinh ngạc. Kẻ có tiền đều rất biết trang hoàng nơi ở nha! Chờ cậu có tiền, cậu cũng muốn sinh sống ở đây, mua một căn nhà thật lớn, đón mẹ lên, cùng nhau chung sống thật vui vẻ.

Gõ cửa tới nửa ngày, hình như không có ai cả, chẳng lẽ hôm nay cậu vồ hụt sao? Hôm nay đã xin nghỉ làm rồi, nếu như ngày mai lại phải tới đây, sợ ông chủ ở cửa hàng tiện lợi sẽ không đồng ý cho cậu nghỉ nữa. Hôm nay cậu nhất định phải gặp người này, cậu thật sự rất muốn nhận được công việc này.

Lại gõ gõ cửa, đợi thêm hai phút, hình như bên trong có vọng tới âm thanh. Vương Nguyên mừng rỡ, lại gõ cửa thêm vài cái.

Âm thanh chậm rãi tới gần, "cách" một tiếng, của mở ra.

"Xin chào!"

Vương Nguyên lễ phép cúi người chào hỏi, chỉ nhình thấy một đôi dép lê màu trắng.

"Cậu là ai?"

Vương Tuấn Khải xoa xoa dạ dày, hắn đói bụng, đói đến dạ dày phát đau, hiện tại còn không thèm nhìn đến người ở cửa, hắn là muốn lập tức lục tủ lạnh xem có gì để ăn không, tự nhiên đối với người đứng ở của sẽ không có hảo cảm.

Vương Nguyên nhận thấy âm thanh rất quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Tuấn Khải trên môi nở một nụ cười tươi rói, không thể nghĩ sẽ gặp được người đó ở đây. Ngày hôm qua hắn rời đi nhanh quá, căn bản đã không cho cậu cơ hội, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp hắn, cậu hôm qua còn có chút buồn bã, hiện tại tâm tình đã vui vẻ trở lại. Vương Tuấn Khải là một người tốt, cậu thích Vương Tuấn Khải, cậu muốn trở thành người yêu của Vương Tuấn Khải, đây là mong muốn lớn nhất của cậu.

"Ách, sao lại khéo như vậy? Cậu tới nhà tôi làm gì?"

Vương Tuấn Khải vừa mới thức dậy, nói đúng ra là hắn bị đói đến tỉnh. Sáng sớm về đến nhà liền vật ra giường mà ngủ, đã 3 bữa không có ăn cơm, có thể không đói bụng sao? Tuy rằng gặp nam hài hắn cứu hôm trước, khuôn mặt vẫn tinh xảo như vậy, tuy rằng thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Thế nhưng tâm tình của hắn vẫn không thể biến tốt lên được, hơn nữa còn có chút chán ghét, một chút cũng không muốn cho cậu vào cửa. Như thế nào còn không đi? Cậu đi rồi hắn mới có thể đi ăn được.

"Tôi, tôi đến là muốn xin làm người giúp việc."

Vương Nguyên cũng nhìn ra ánh mắt không kiên nhẫn của Vương Tuấn Khải. Hắn không khỏe sao? Hay cậu tới không đúng lúc, Vương Tuấn Khải liền như vậy chán ghét cậu?

"Nga"

Anh cả đúng là làm việc rất nhanh chóng, hôm qua mới thương lượng xong, hôm nay đã có người tới xin việc. Hắn đã cùng anh cả giao ước, không thể đóng cửa cựu tuyệt.

"Vào đi! Cậu tới xin là giúp việc đại khái là đã hiểu được ý tứ công việc. Con người tôi vốn không thích cãi nhau ầm ĩ, cậu nếu ở trong nhà phải bảo trì im lặng. Còn ăn uống tôi rất kén ăn, đối với thức ăn yêu cầu rất cao, trù nghệ của cậu có tốt không? Còn nữa, ở chỗ tôi có rất nhiều bản thảo thiết kế, cậu tốt nhất không được lộn xộn. Cho dù là dọn dẹp cũng phải được sự đồng ý của tôi mới được bước vào phòng của tôi, bất kì vật phẩm gì trong phòng cũng không được vứt bỏ, cho dù là rách nát, hư hỏng cũng không được phép vứt đi"

Mỗi một đò vật đều là hắn và Tô Văn cùng nhau đi chọn, nơi nào cũng lưu giữ kí ức của hắn cùng Tô Văn, hắn một thứ cũng không thể bỏ đi.

Thực loạn! Vương Nguyên thầm đánh giá căn phòng này, thật lớn, thiết kế cũng thực tinh tế nhưng mà, trên sàn nhà đầy bụi bẩn, quần áo vứt tứ tung, đồ ăn vặt, chai rỗng, vỏ lon bia, khói bụi, tàn thuốc... Cho dù là phòng khách tinh xảo vẫn thật phí hoài, còn cảm thấy giống như chuồng lợn, thật đáng tiếc cho một căn phòng như vậy.

"Tôi đói bụng, cậu trước tiên nấu gì đó cho tôi ăn đi! Nếu ngon, tôi sẽ đồng ý cho cậu ở lại. Giúp việc cho tôi chủ yếu là nấu ăn ba bữa. Yên tâm, nếu tôi giữ cậu lại, nhất định sẽ trả cậu lương rất cao."

Vương Nguyên lập tức xắn tay áo, dạo quanh nhà bếp một vòng, cũng coi như sạch sẽ. vài cái bát đôi đũa vứt trong bồn rửa, nồi, niêu, xoong, chảo vẫn còn sạch sẽ, trong góc còn tìm được chút gia vị, dầu ăn, trong tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. Xem ra, nguyên liệu cùng gia vị mới được mua cách đây vài ngày, bên trên không một chút bụi đất.

"Này, tạp dề."

Vương Tuấn Khải đưa tới một chiếc tạp dề màu xanh lam, nó là của Tô Văn, hôm nay đưa cho nam hài xinh đẹp này dùng một chút đi.

"Đúng rồi, vết thương của anh đỡ nhiều chưa? Có phát sốt không?"

"Ân, bác sĩ đã xem qua, không có việc gì. Cậu học nấu ăn ở đâu vậy, xem ra cậu nấu ăn có vẻ rất tốt."

Vương Nguyên cười với hắn sau đó lại quay ra làm công việc của mình.

"Trước kia xem mẹ làm tôi tự mình học theo, tôi muốn nấu cơm cho mẹ. Lên đến trung học có đi làm thêm phụ bếp trong quán ăn, có học lỏm được một chút. Ánh Triệt nói không sai, mẹ tôi cũng khen là tôi nấu ăn ngon đó."

Nguyên lai là một đứa nhỏ đã tự lập từ rất sớm. Hắn cũng vậy, hắn cùng anh trai từ nhỏ sống nương tựa vào nhau mà lớn lên, nên tình cảm của bọn họ mới sâu sắc như vậy.

"Uống một cốc sữa đi, tôi đã đun nóng rồi, còn cho thêm nhiều đường, ngọt ngọt sẽ không gây."

Một ly sữa ấm áp được đặt vào trong tay hắn. Vương Tuấn Khải nhìn cái ly trong tay, tâm trí bay đến một nơi xa xôi lắm. Thật sự rất giống!"

Ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, cậu mặc trên người cái tạp dề màu xanh lam, vẻ mặt chăm chú nấu ăn, trên môi mang theo nét cười, rất thản nhiên, giống như nấu cơm cho hắn ăn là thỏa mãn lớn nhất của cậu. Hắn giống như nhìn thấy Tô Văn, Tô Văn khi đó và Vương Nguyên của hiện tại thật giống nhau, tâm tình vui vẻ nấu cơm, cùng hắn nói chuyện, mặc tạp dề giống nhau, động tác giống nhau. Thời gian giống như đi ngược, mắt hắn cay cay.

Thật giống, em và cậu ấy, bộ dáng chuyên chú nấu ăn cho anh thật giống, quả thật là giống nhau như đúc.

Vương Tuấn Khải từng bước, từng bước tiến về phía trước, bàn tay đưa ra, muốn chạm vào mặt Vương Nguyên. Ở trong mắt hắn, đây không phải là Vương Nguyên mà là Tô Văn.

"Anh có ăn ớt xanh không? Vương Tuấn Khải."

Thần trí của Vương Tuấn Khải thanh tỉnh, đây là Vương Nguyên, là hắn dự định gọi tới làm giúp việc. Lại nói, Tô văn tuyệt đối sẽ không hỏi hắn có ăn ớt xanh không.

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, xoay người rời đi, hắn không thể tiếp tục ở lại phòng bếp. Vẫn miên man bất định, làm cho tim hắn vẫn đau.

Trong không khí ngào ngạt mùi thơm của thức ăn. Căn phòng này, hai năm trở lại đây mới lại có hương vị này.

- Hoàn chương 8 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net