Chap 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì việc học lúc trước quá nặng, bọn nhỏ đều có chút không thở nổi, thế nên Tiểu Nhã quyết định cho ba đứa trẻ một ngày nghỉ sau khi hoàn thành công việc, đợi đến thứ sáu sẽ trở về, ba người sau khi nghe cũng đều rất vui vẻ.

Đối với những người còn trẻ mà đã nổi tiếng như bọn họ mà nói, thời gian có thể chơi đùa càng ngày càng ít, nhất là lúc lên cấp 3. Bạn bè có lẽ ở nhà xem TV chơi máy tính, nhưng bọn họ thì sao? Tập nhảy, học thanh nhạc, tập cách biểu diễn, thỉnh thoảng còn phải tham gia diễn xuất, ngày nghỉ bị nhét đầy, thường đi đi lại lại giữa trường học và công ty, mỗi ngày về đến nhà đều chỉ lăn ra ngủ.

Dù sao cũng còn trẻ con, ba người nghe nói ngày mai có thể nghỉ ngơi, trong lòng rất vui, đã lâu không có thời gian chơi đùa hoàn toàn thuộc về mình, nhưng mà trải qua một phen thảo luận, cuối cùng quyết định chia ra làm hai đường.

Thiên Tỉ ngày mai dự định đưa em trai đi dạo phố, nhóc con náo ầm ĩ muốn đi Đoạn Kiều nổi tiếng nhìn một cái, nói bởi vì mẹ đặc biệt thích Bạch nương tử, mà hai người còn lại không có hứng thú đi tham quan thì quyết định ngày mai muốn đi —— khu vui chơi!

Tiểu Nhã nói hết lời cũng không khuyên được hai người, đành phải tùy ý bọn họ, chỉ là liên tục nhắc nhở bọn họ đừng quá lộ liễu làm người khác chú ý, hai người gật đầu lia lịa nói tự mình biết rõ, nhưng vẫn khiến cho Tiểu Nhã không an tâm, cuối cùng hai người thỏa hiệp, nói sẽ đội mũ, ngụy trang thật tốt, mới miễn cưỡng làm Tiểu Nhã gật đầu cho phép đi chơi.

Ngày hôm sau, thời tiết quả thực rất thích hợp để đi chơi, ánh mặt trời ấm áp, lại không thiêu đốt người, tươi sáng mà không chói mắt, giống như nụ cười trên mặt Vương Nguyên. Ở cửa khách sạn tạm biệt nhau, bốn người hướng tới mục đích của mình mà lên đường.

Dọc đường Vương Nguyên đi ở phía trước nhảy nhảy nhót nhót, làm cho Vương Tuấn Khải mấy lần nhìn đến trong lòng kinh sợ, cuối cùng thật sự chịu không nổi, một phen túm chặt người kia, hung dữ nói người kia đi đứng cẩn thận, Vương Nguyên lập tức an phận, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhưng miệng vẫn ríu rít nói chuyện không ngừng, đến lúc nói mỏi miệng lại bắt đầu ngâm nga.

"Lão Vương lão Vương! Nhanh lên nhanh lên."

"Ô ô mau nhìn con chó kia đi, thật đáng yêu a!"

"Wu wow mau nhìn hai người kia! Lại có thể... ở đây... a..."

"Ha ha ha ha ha ha! Khu vui chơi khu vui chơi khu vui chơi!"

Rốt cuộc Vương Tuấn Khải vào thời điểm người kia lần thứ năm muốn hát 'ba lô nhỏ' liền ngắt lời, ôm chặt đầu của người kia, kéo người kia tới trước mặt mình, kề sát lỗ tai của người kia, nói thật nhỏ: "Này này, vừa ra khỏi cửa thì đã quên lời của chị Tiểu Nhã rồi sao? Cho dù đội mũ, cậu nghĩ rằng người khác không nhận ra cậu à, lại còn hát? Kích động như vậy không bằng chạy vòng xung quanh luôn đi?"

Tai của Vương Nguyên trong nháy mắt liền phiếm hồng tới mức sắp nhỏ ra máu rồi, hơi thở ấm áp phả vào làm tai cùng cổ ngứa ngáy, thật giống như đang cào trong lòng cậu. Vương Nguyên vội vàng tránh khỏi tay Vương Tuấn Khải, trợn to mắt nhìn người kia để che giấu bối rối của mình.

"Tớ... Tớ vui quá mà! Lâu rồi chưa ra ngoài chơi á! Với cả còn là đi khu vui chơi a! Cả một ngày a! Cậu không vui sao?"

"Vui chứ, làm sao có thể không vui." Vương Tuấn Khải nhìn đứa trẻ dịu dàng cười.

Có thể cùng cậu đi chơi, sao có thể không vui chứ.

Hai người cứ như vậy cãi qua cãi lại ồn ào ầm ĩ đi tới cửa khu vui chơi, nhìn thấy kiến trúc đồ sộ đáng yêu của khu vui chơi, Vương Nguyên vui đến mức nhảy nhảy nhót nhót, hoàn toàn không lo lắng ở nơi này nhiều người như vậy, sẽ bị nhận ra hay gì gì đó.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nắm chặt mũ áo khoác của người kia, mới khiến người kia không đến mức chạy lung tung về phía trước, đặt ở trong tầm mắt mình, nếu như đi lạc ở trong này, sẽ rất phiền toái, nhưng mà cậu cuối cùng cũng bị cái tính lộn xộn vui vẻ của Vương Nguyên chọc cười, cong ánh mắt, dịu dàng nhìn đứa trẻ đang phấn khích.

"Lão Vương lão Vương, chúng ta đi ngồi cái này đi!"

"Ừ."

"Lão Vương lão Vương, chúng ta đi chơi cái kia đi!"

"Ừ."

"Lão Vương lão Vương, chúng ta..."

"Ừ."

"Tớ còn chưa nói cậu ừ cái gì chứ?"

"Cậu chơi cái gì, tớ cũng chơi cùng cậu, nhanh đi xếp hàng đi, đừng nói nhảm nữa." Vương Tuấn Khải vốn là muốn vuốt tóc của đứa trẻ này, nhưng lại nhớ tới hôm nay hai người đội mũ, đành phải vỗ nhẹ đầu của người kia.

Vương Nguyên vui vẻ ôm lấy người kia, nói một câu cậu là tốt nhất liền bỏ lại người bị động tác đột ngột của cậu hù dọa, xoay người chạy tới xếp hàng, Vương Tuấn Khải ngẩn người, sau cùng thì nở nụ cười, thật là không chịu lớn mà.

Hai người gần như chơi một cách điên cuồng cho tới trưa, sau cùng Vương Nguyên lo lắng cơ thể của Vương Tuấn Khải không trụ nổi mà nói không chơi nữa, mặc dù Vương Tuấn Khải nói hôm nay đã ăn sáng, không có vấn đề, Vương Nguyên vẫn cố chấp kéo người kia đến quán nước nghỉ ngơi, nhìn biểu tình bướng bỉnh của đứa trẻ kia, trong lòng Vương Tuấn Khải trở nên chua xót, lần trước ghi chương trình xong, đột nhiên phát bệnh đã dọa cậu ấy rồi, sau lần đó cậu ấy luôn đặc biệt chú ý lượng hoạt động của mình, cũng không để mình làm gì nặng nhọc, còn như ông già dặn dò mình phải ăn cái gì, động một chút là lại cầm sôcôla tới tìm mình.

Ngồi vào trong quán nước, Vương Nguyên giúp Vương Tuấn Khải gọi đồ uống và một chút đồ ăn vặt, lại bắt đầu đầy phấn khích nói chuyện với Vương Tuấn Khải không ngừng, Vương Tuấn Khải cũng rất tốt bụng nghe người kia thao thao bất tuyệt, lâu lâu cũng nói vào một hai câu, càng làm cho Vương Nguyên dừng lại không được, đến cuối cùng Vương Tuấn Khải không chịu nổi nữa, đưa tay qua nắm chặt má của đứa trẻ kia kéo ra hai bên để cho người kia ngậm miệng, Vương Nguyên lè lưỡi túm lấy tay của cậu muốn cậu buông ra, nhưng... Sau một hồi nỗ lực, vẫn là bị thất bại, cho nên Vương Nguyên liền hất một phát hai tay của Vương Tuấn Khải ra, xoa xoa mặt, ủy khuất oán trách Vương Tuấn Khải: "Lại dám bắt nạt tớ, đầu lưỡi ngắn*! Không chơi với cậu nữa QwQ!"

(*đầu lưỡi ngắn: ý Nguyên kêu Khải nói dối, trước nói sẽ bảo vệ, giờ thì lại bắt nạt em nó :3 )

Nhìn bộ dạng vừa xoa mặt vừa chu môi của đứa trẻ kia, Vương Tuấn Khải vui vẻ cười, vẫn không quên phản bác.

"Nào có? Tớ chỉ là không muốn nhìn cậu sau này đi làm đại diện cho Stride* thôi."

(*Stride: một hãng kẹo cao su của TQ)

"Stride làm sao? Tại sao không thể làm đại diện?"

"Căn bản dừng lại không được!"

Vương Nguyên trong nháy mắt đã hiểu Vương Tuấn Khải đang nói mình nói lắm, phồng lớn hai má, nhỏ giọng nói lão Vương cậu ghét bỏ tớ, đôi mắt nhỏ ánh lên nỗi oán hận làm cho Vương Tuấn Khải nhất thời có chút thất thần.

"Quý khách, đây là đồ uống của quý khách."

Đột nhiên người phục vụ đi tới làm Vương Tuấn Khải giật mình, gật đầu nói cảm ơn, sau đó Vương Tuấn Khải đẩy đồ ăn đồ uống sang bên Vương Nguyên, kêu người kia mau ăn.

"Này? Cậu cũng ăn đi!" Vương Nguyên cầm một miếng khoai tây đưa tới bên miệng Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của đứa trẻ kia, đem câu không thích ăn đã lên tới khóe miệng nuốt xuống, mở miệng ngậm lấy miếng khoai kia, Vương Nguyên nhìn thấy cậu ăn, trong lòng rất vui vẻ, bản thân cũng bắt đầu ăn.

"Lão Vương a..." Vương Nguyên đang ăn gì đó, đột nhiên ngẩng đầu gọi Vương Tuấn Khải một tiếng, làm cho Vương Tuấn Khải đang nhìn ra ngoài cửa sổ tới xuất thần quay đầu lại.

"Hử?"

"Không biết cảm giác của tớ có sai hay không, tại sao tớ lại cảm thấy ngay từ đầu đã có người luôn nhìn chằm chằm chúng ta a?"

Câu hỏi của Vương Nguyên khiến cho Vương Tuấn Khải có chút buồn cười, là nên nói cậu ấy ngây thơ đơn thuần hay là ngốc nghếch đây? Cậu ấy chẳng lẽ quên rằng bản thân chính là một thần tượng sao.

"Chắc là fan thôi, cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng đội mũ vào thì sẽ không có ai nhận ra cậu chứ?"

Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, Vương Nguyên cũng cảm thấy đúng, liền gật gật đầu, không có để ý nữa, nhưng Vương Tuấn Khải sau khi nghe Vương Nguyên nói chuyện kia, lại cảm thấy, cái nhìn chằm chằm kia giống như đang giám thị, làm cho sống lưng phát lạnh, trực giác nói cho cậu biết, đây nhất định không phải fan.

Khẽ cau mày, Vương Tuấn Khải làm bộ như vô ý bắt đầu hướng bốn phía quan sát, cũng không có người nào trông kỳ quái, người xung quanh đều đang làm việc của mình, nhưng điều này lại khiến cho Vương Tuấn Khải có một loại cảm giác không hợp lý mãnh liệt vô cùng.

"Đại Nguyên, ăn mau lên, ăn xong rồi thì đi thôi, tiếp tục đi chơi, chỉ có một ngày, đừng lãng phí." Vương Tuấn Khải tìm không được nguyên nhân, cũng không biết nên làm gì, đành phải kêu Vương Nguyên nhanh ăn xong rời khỏi đây, có lẽ bản thân quá nhạy cảm, có lẽ ra bên ngoài có nhiều người, sẽ không sao.

Vương Nguyên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, bắt đầu giải quyết đồ ăn một cách nhanh chóng, giải quyết xong miếng cuối cùng, còn chưa kịp nuốt xuống đã lôi kéo Vương Tuấn Khải chạy ra khỏi quán nước, hai người chạy một mạch tới suối phun nước ở trung tâm khu vui chơi, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hơi bị nghẹn, vỗ vỗ lưng của người kia, sau đó bắt đầu trách mắng.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, có thể cẩn thận một chút không hả, vừa ăn xong đã chạy như ma đuổi, xem xem nghẹn rồi kia kìa!"

Vương Nguyên uống nước xong, thật vất vả mới xuôi xuôi, lại bắt đầu tức giận, gương mặt bởi vì khó chịu mà đỏ bừng. "Này này, lúc nãy cậu cũng thấy đó, tớ đây là nhìn mặt cậu là lạ, nghĩ rằng cậu đã phát hiện ra điều gì mới chạy nhanh như vậy a, thật là..."

Vương Tuấn Khải không ngờ ban nãy Vương Nguyên đã phát hiện ra mình cảm thấy không ổn, lại nghĩ tới mình lúc đầu còn an ủi người kia nói là fan, xấu hổ cười cười nói một câu xin lỗi. Vương Nguyên xua xua tay tỏ vẻ hoàn toàn không để tâm, kéo Vương Tuấn Khải bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, hai người cũng không hề chú ý phía sau, vẫn luôn có bóng người bám theo.

– Hết chương 16 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net