Chap 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ ra khỏi phòng, có chút lo lắng nhìn người phụ nữ ánh mắt dịu dàng trước mặt, biểu tình căng thẳng của cậu đem mẹ Vương Tuấn Khải chọc cười, Vương Nguyên ngượng ngùng nở nụ cười.

"Nguyên Nguyên à, con không cần căng thẳng, dì hôm nay tới đây không phải để trách mắng con hay gì gì đó, chỉ là muốn tới thăm con một chút."

"Dì... Sao dì biết con... ở đây a?"

"Dì gọi cho mẹ con a."

Nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của người phụ nữ kia, Vương Nguyên yên lặng nói với chính mình có bà mẹ không đáng tin, sau đó kéo lên một nụ cười có chút mất tự nhiên.

"A, phiền gì rồi, con không sao, chỉ là công việc của bố mẹ con có thay đổi nên con mới rời đi."

"Vậy thì trở về thôi, đi gặp Tiểu Khải, chuyện của con với Tiểu Khải dì đã biết rồi."

Vừa nhắc tới Vương Tuấn Khải, theo bản năng, Vương Nguyên liền căng thẳng, lập tức muốn giải thích: "Dì, con với Tiểu Khải không phải như dì nghĩ đâu..."

"Cho nên nói con không cần căng thẳng nha, Tiểu Khải đã nói hết với dì rồi." Cảm giác được xúc cảm trên đầu, Vương Nguyên sững sờ ngẩng đầu nhìn người đang xoa đầu mình, có chút tiêu hóa không được ý tứ trong lời nói kia.

"Tiểu Khải... nói?"

"Đúng vậy a, Tiểu Khải nói với dì rồi."

"Vậy dì..."

"A, lúc đầu dì cũng sợ hết hồn đó, nói cái gì mà thích con trai, muốn cùng với con gì gì đó."

Ánh mắt Vương Nguyên mờ đi, phải rồi, ôm hi vọng hay gì gì đó đúng là ngu xuẩn muốn chết mà.

Mẹ Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình rõ ràng rất thất vọng của đứa trẻ đối diện, ánh mắt càng trở nên nhu hòa.

"Nhưng là a, sau đó dì cũng nghĩ qua rồi, nếu như là con thì sẽ không có vấn đề gì cả."

Vương Nguyên mạnh mẽ ngẩng đầu, cho dù không nói gì nhưng hai mắt đều phát sáng, sau đó mới dè dặt mở miệng: "Nhưng... bọn con đều là con trai... hơn nữa..."

"Nhưng Tiểu Khải thích con a, hai đứa quen biết nhiều năm như vậy chắc con cũng hiểu tính nó rồi, chuyện nó đã chắc chắn thì chú dì cũng không có cách ngăn cản. Mà cái tên nhóc con kia, dì còn đang tự hỏi vì sao nó vừa mới quen biết đã đối xử tốt với một mình con như vậy, hóa ra là có ý đồ cả, sau này nhất định phải bắt nó đi xin lỗi mẹ con mới được."

"Dạ...?" Vương Nguyên có chút không tiếp thu được, có gì đó từ trong lòng chui ra.

"Cho nên a..." Mẹ Vương Tuấn Khải dịu dàng nhìn cậu, trong đôi mắt lại có chút đau lòng. "Tiểu Khải đã vì con mà nói hết cho chú dì biết, nhưng con lại biến mất như vậy. Nó hiện tại a, gặp ai cũng không nói không rằng, cũng sắp phát điên rồi a, vì một bà mẹ như dì, có thể xin con quay về nhìn nó một chút không."

Vương Nguyên cúi thấp đầu, bờ vai run rẩy ngày càng lớn, nước mắt một giọt hai giọt liên tục rơi trên mu bàn tay.

"Con xin lỗi... con xin lỗi... là con không tốt." Vương Nguyên đưa tay lên lau nước mắt, vẫn như cũ ngăn không được nước mắt rơi càng nhiều. "Con không nên chỉ nghĩ đến mình, con không nên tự mình nghĩ nhiều như vậy, con không nên... Không tin tưởng cậu ấy."

Mẹ Vương Tuấn Khải mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nguyên.

"Đây không phải lỗi của con a, chỉ có thể nói Tiểu Khải làm việc quá vội vàng, hù dọa con rồi. Nó a, từ nhỏ chính là như vậy, thích ai liền đối xử rất tốt với người đó nhưng sẽ không bày tỏ đâu, có đôi khi cũng làm cho người khác không hiểu nổi. Lúc ấy tình hình Tiểu Khải ở công ty càng ngày càng không tốt, mỗi ngày đều không nói gì với chú dì, chỉ tự mình kiên trì, dì cũng tính bảo nó từ bỏ. Nhưng mà, có một ngày nó về nhà, đột nhiên nói hôm nay nó gặp được một người, khi đó nó lại có thể nở nụ cười, lúc dì tới công ty nhìn thấy con, thấy con ở bên cạnh nó, cùng nhau luyện thanh, khi đó con nhất định không biết, trong nửa năm ấy, đó là lần đầu tiên nó cười vui vẻ đến vậy.

Vương Nguyên nghe người đối diện kể chuyện, nghe đến Vương Tuấn Khải mà cậu không biết, cảm giác người trong lòng càng lúc càng xa lại bắt đầu từ từ tiến gần tới cậu.

"Cho nên a, Nguyên Nguyên, cảm ơn con đã ở bên nó, đã thích nó."

"Có lẽ giống như cách nói của những người yêu quý các con, đối với nó mà nói, con chính là mặt trời."

...

...

Vương Nguyên nằm trong chăn nhưng không hề buồn ngủ, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa.

Rốt cuộc có nên về hay không?

Từ khi tiễn mẹ Vương Tuấn Khải về cũng đã qua hai tuần rồi, sắp đến kỳ thi đại học rồi.

Suy tư một hồi, Vương Nguyên xoay người cầm điện thoại lên.

Ngày hôm sau, buổi sáng mặt trời lên cao, Vương Tuấn Khải đang ngủ chợt nhớ tới sắp muộn học liền bật dậy, nhưng lại nghĩ tới việc mình đã xin phép ở nhà ôn tập rồi, thở dài một hơi vuốt vuốt mi tâm, cầm lấy điện thoại nhìn thời gian một chút, lại thấy có một tin nhắn.

Nhớ tớ thì cố gắng mà thi đại học, tớ cũng giống cậu thôi.

Nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, Vương Tuấn Khải đột nhiên bật dậy kêu lớn một tiếng lao ra khỏi phòng ngủ, đem mẹ Vương ở phòng khách dọa giật nảy mình.

"Mẹ mẹ!! Nguyên Nguyên nhắn tin cho con rồi!! Bảo con thi tốt a!!! Còn nói cậu ấy cũng như con! Đây không phải là đang nằm mơ chứ!"

"Con đang nghĩ cái gì đấy tên nhóc này, con hi vọng đây là mơ sao?"

Nhìn mẹ mình cười như vậy, khóe miệng Vương Tuấn Khải càng kéo lên cao, đến cuối cùng cậu cười lớn đem điện thoại áp vào trái tim.

"Vương Nguyên nhi, yên tâm đi."

Nhìn nụ cười của con trai, mẹ Vương Tuấn Khải cũng mỉm cười.

Ngày 8 tháng 6, kỳ thi đại học kết thúc.

Trong trường thi khắp nơi đều là tiếng reo hò của các thí sinh cùng giấy trắng tung bay, 12 năm học tập gian khổ, bọn họ cuối cùng cũng chờ được tới lúc kết thúc.

Vương Tuấn Khải cùng bạn học ra khỏi trường thi, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, nhịn không được mỉm cười.

Cuối cùng có thể gặp lại Vương Nguyên rồi!

"Yo, đại ca, tâm tình có vẻ rất tốt nha?" Bạn học bên cạnh thấy Vương Tuấn Khải cười như vậy có chút ngạc nhiên.

"Nói nhảm, thi xong rồi tâm tình cậu có tốt không? A đại ca, mai đi chơi không?" Một người khác vẻ mặt như muốn nói cậu ngu ngốc nhìn cậu ta.

Vương Tuấn Khải lúc này mới kịp phản ứng, cười cười từ chối: "Không được không được, mấy cậu cứ đi chơi đi, tớ phải tới công ty."

"Mai phải đi sao, thật là không có nhân tính mà, vừa mới thi xong."

"Người nổi tiếng chính là mệt mỏi như vậy a, lập tức phải đi tập luyện thật là đáng sợ."

"Không phải tập luyện," Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ một cái, lộ ra răng khểnh của mình "Phải đi lấy lại thứ thuộc về mình."

Nói xong liền vẫy tay với bọn họ, hướng nhà mình chạy đi.

Ngày hôm sau Vương Tuấn Khải tới công ty, mẹ Vương nói với cậu một câu cố lên.

Ngồi trên xe bus, Vương Tuấn Khải đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lấy điện thoại nhìn dãy số trên màn hình, nổi lên dũng khí nhấn xuống phím Call.

Xuống xe, Vương Tuấn Khải ngơ ngác đứng trước bến xe, ánh mặt trời tháng sáu làm cho cậu càm thấy hơi chói mắt.

Lại là số bị vô hiệu hóa, đây là sao, chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là mình đa tình?

Nhưng mà hình như trong tin nhắn cũng không có nói thi xong là có thể gặp nhau a.

Thì ra là tự mình suy nghĩ nhiều sao?

Tâm tình nháy mắt trầm xuống, Vương Tuấn Khải đến công ty, đang đi tới phòng tập, lại cảm thấy dọc đường đi các nhân viên nhìn mình với ánh mắt rất kỳ quái, vui vẻ còn có... mập mờ?

Sự nghi ngờ đó vẫn duy trì tới khi cậu đẩy cửa phòng tập ra.

Quả nhiên cậu tới hơi muộn, mọi người đều đã có mặt. Nhìn thấy cậu đến, mọi người đều rất cao hứng, đều oán cậu vừa thi xong đã đến muộn, thật không tốt mà.

Cậu cảm thấy hôm nay mọi người có chút kỳ quái, nhưng nói không ra kỳ quái ở chỗ nào, đành phải đi vào ngồi xuống, tâm tư lại không hề ở đây, không biết đang nghĩ cái gì, Lưu Chí Hoành thở dài, đang muốn nói lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.

"Ây ya ây ya, mọi người đều ở đây à."

"Xem ra tớ tới muộn rồi."

"Còn nói, là ai sáng sớm dậy không nổi a."

"Không phải tớ!"

Phía cửa đột nhiên truyền đến thanh âm Vương Tuấn Khải vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho cậu muốn khóc.

Ngoài cửa xuất hiện chính là Thiên Tỉ vốn nên ở Bắc Kinh cùng với người vốn nên cùng Thiên Tỉ ở Bắc Kinh nhưng lại ngồi máy bay cả đêm gấp gáp chạy tới đây... Vương Nguyên.

"A! Đại Nguyên! Anh..."

"Cậu đã đi đâu vậy!"

Lưu Chí Hoành lời mới nói được một nửa đã bị Vương Tuấn Khải xông tới ôm chặt Vương Nguyên lớn tiếng cắt ngang, sự run rẩy trong giọng nói rõ ràng có thể cảm nhận được.

Vương Nguyên bị người kia đột ngột ôm lấy cũng hơi giật mình, nhưng bởi vì cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà vành mắt liền phiếm đỏ, chậm rãi ôm lại người kia, dụi đầu vào cổ Vương Tuấn Khải.

"Xin lỗi cậu, tớ đã về rồi."

Thiên Tỉ đi tới bên cạnh Lưu Chí Hoành, nhìn hai người đang đứng một chỗ ôm nhau kia, nụ cười cùng lúm đồng tiền cũng lộ ra.

Hai người kia, quanh đi quẩn lại một vòng vẫn là trở về một chỗ, rõ ràng thích đối phương nhất còn không chịu thừa nhận.

Dưới ánh mặt trời, các thiếu niên trong phòng cười đùa ầm ĩ, ánh sáng lấp lánh kia là gì vậy?

Hừ —— cái kia, là hạnh phúc nha.

...

...

...

"Lão Vương a, có phải cậu rất thích cưng chiều tớ không?"

"Đúng vậy a, tớ muốn đem cậu làm hư a."

"A a tại sao chứ! Cậu là đồ đểu!"

"Bởi vì tớ muốn đem cậu cưng chiều đến mức ngoại trừ tớ ra, không ai chịu được cậu a."

– Hết chương 43 -


                                                                      ~Hoàn chính chương~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net