Say Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ hồ chưa từng có duyên gặp qua Dịch Dương Thiên Tỉ trong bộ dạng say mèm.

Đại khái là vì tự kiềm chế tính nết bản thân, cậu ngày thường uống rượu cực ít, cho dù gần tới cực hạn rồi cũng không đến nỗi nào, sẽ đợi cho trận say của chầu thứ nhất đỡ đi, mới tiếp thêm chầu nữa.

Trên thực tế cậu tửu lượng cũng không tốt cho lắm, chính là mọi người không biết gì mà thôi.

Cho nên khi Vương Tuấn Khải trực tiếp nhận điện thoại từ Vương Nguyên, thông báo Thiên Tỉ uống rượu say mau tới đón về nhà, anh chính là có chết cũng không tin được.

"Vương Nguyên thanh niên rồi đừng đùa anh như vậy, cậu say anh còn tin được, Thiên Tỉ say cậu nói xem có gì vui?"

"Ai da, cậu ấy là cố gắng giúp em liền bị quá chén!" Vương Nguyên nghe thanh âm cũng có chút men say, nhưng tựa hồ ý nghĩ vẫn còn tỉnh táo, "Anh cũng hiểu, ly qua ly lại, tiểu Thiên Thiên chẳng nhẽ không biết xấu hổ lại cự tuyệt sao!"

"..........Anh đến ngay đây." Vương Tuấn Khải nghe cậu nói không như đùa vui mọi lần, đứng lên cầm chìa khóa xe chuẩn bị xuất phát.

"Nhanh lên a!"

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên đọc địa chỉ, lái xe đi, giờ này trên đường cơ bản đã vãn xe cộ, anh nhìn thẳng phía trước, trong đầu cũng không tự chủ được nhớ tới cuộc điện thoại kia.

Nếu Thiên Tỉ và Vương Nguyên ở cùng nhau, chỉ cần không say khướt thì sẽ chẳng có vấn đề gì nguy hiểm. Nói thật, ngay cả Vương Tuấn Khải bản thân cũng chưa từng thấy bộ dạng Thiên Tỉ khi uống rượu, vì thế lo lắng không thể yên, lại có vài phần tò mò.

Giẫm chân ga một cái, trong phạm vi tốc độ cho phép lại tăng tốc lên một chút.

Đến địa điểm là khách sạn, Vương Tuấn Khải nhấc máy gọi cho Vương Nguyên, không cần đợi lâu, cổng mở bước ra hai người, Vương Tuấn Khải vội vàng xuống xe, giúp Vương Nguyên bế người đặt vào sau ghế phụ lái.

"Không nghĩ rằng tiểu Thiên Thiên tửu lượng lại kém vậy, em nhất định phải giáo huấn bọn kia giúp cậu ấy," Vương Nguyên vỗ vai Vương Tuấn Khải, "Giao cho anh, em đi về."

Đưa mắt nhìn theo Vương Nguyên nhanh nhẹn chạy vào cổng khách sạn, Vương Tuấn Khải quay đầu lại quan sát người ngồi trong xe qua gương chiếu hậu.

Thiên Tỉ hiển nhiên không thuộc nhóm người tửu lượng tốt, nhắm mắt lại cuộn tròn ở phía sau ghế phụ lái, bộ dạng giống như đang ngủ bình thường, trừ ra hai má đỏ gay bên ngoài, bất luận thế nào nhìn cũng không ra một kẻ say rượu.

Vương Tuấn Khải đưa tay vuốt lên điểm rối trên tóc cậu, thở dài.

Còn tưởng rằng có thể thấy được ôn hoà trong hoàn cảnh khác, Thiên Tỉ...

Một chút tiếc nuối.

Cúi đầu đặt nụ hôn có chút nóng lên hai má, Vương Tuấn Khải trở lại ghế lái, khởi động xe.

Khách sạn đặt ở nơi khá hẻo lánh, đường sá không bằng phẳng như trong trung tâm thành phố, cứ đi một đoạn lại xóc nảy lên, xe lắc qua lắc lại sẽ chấn động một chút. Vương Tuấn Khải cẩn thận điều khiển tay lái, nhìn lướt qua gương chiếu hậu kiểm tra.

Không ngờ Thiên Tỉ đã tỉnh, ánh mắt mờ sương vừa vặn nhìn lên Vương Tuấn Khải, bốn mắt giao nhau, cậu tỉnh tỉnh mê mê con ngươi mở lớn, không biết do ảnh hưởng của cồn hay là gì khác, sau khi hết buồn ngủ, toàn thân bắt đầu dần nóng lên.

Dùng thức ăn vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net