Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nói tôi không biết xấu hổ cũng được, nói tôi được lợi còn làm mình làm mẩy cũng được, nói tôi không biết sợ, được cưng chiều nên kiêu căng cũng thế, tôi sẽ không phản bác, vì quả thực đúng là như vậy.

Tôi ném trả túi thức ăn lại, đập vào chân anh, coi anh như vô hình, cầm túi khoai tây chiên ăn tiếp. Rất mềm, mùi vị cũng bắt đầu thay đổi, rất khó ăn, nghĩ đến đây là đồ ăn quá hạn, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn.

Không phải anh không đến sao? Không phải anh nói em đừng đùa giỡn sao? Không phải anh không quản em sao?

Tiếp tục đi, xin cứ tự nhiên, anh không tới là tốt nhất.

Anh đưa tay cướp lấy, ném vào thùng rác, dùng sức đạp mấy cái, một lần nữa đưa túi thức ăn cho tôi: "Ăn cái này."

Giọng điệu không bình thường lắm, như đang uy hiếp, như đang ra lệnh, sắc mặt anh cũng không tốt, tôi cảm thấy anh muốn động thủ đánh tôi, tôi thuận thế ngồi trên nền nhà lạnh buốt, áo khoác cũng cởi ra rồi, tay chân cóng đến cứng lại, da thịt tiếp xúc với mặt đất lạnh phát đau, cố gắng khiến bản thân bình thản, tôi không nhìn anh, rũ mắt, nhìn qua không giống đang giận dỗi: " Không ăn."

Thật ra tôi rất vui vẻ, tôi muốn nhận lấy, muốn ăn, muốn anh ở cùng tôi, nhưng tôi không biểu hiện ra, như vậy thật hèn mọn.

" Vương Nguyên."

Gọi thẳng tên họ, không phải Vương Nguyên nhi.

Tôi không khống chế được mình, tôi không có bệnh thần kinh, đương nhiên sẽ không có mấy hành động mang khuynh hướng tự ngược thế này, ăn đồ ăn quá hạn, mùa đông lạnh phát điên lại mặc áo sơ mi ngồi trên sàn nhà. Những chuyện này người bình thường sẽ không làm, nhưng ở trước mặt anh, tôi muốn hành hạ chính mình, muốn tự ủy khuất mình, muốn anh tức giận vì tôi, trách cứ tôi, vui vẻ ở trước mặt anh dằn vặt chính mình, đối với anh có lẽ là phiền phức, nhưng tôi lại vui vẻ.

Tôi muốn anh lấy chăn ủ tôi, mở đồ ăn cho tôi, an ủi tôi.

Nhưng hiện tại anh bất động, đối mặt với tôi, muốn ép tôi thỏa hiệp, tôi đương nhiên không chịu, tệ hơn, tôi còn tự cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực.

Thật sự rất lạnh.

Anh có thể nói những điều em muốn nghe không?

Đúng lúc anh chuẩn bị nói gì đó, anh xách cổ áo kéo tôi lên, tôi ngã trên ghế salon, đang chuẩn bị mở lời, điện thoại liền vang lên.

Là điện thoại của anh, rung lên, giữa căn phòng im lặng lại càng thêm rõ ràng.

Anh nhìn màn hình, lại nhìn tôi, xoay người ra ngoài, tôi nhìn anh nghe điện thoại, nói rất nhỏ, chốc chốc lại liếc nhìn tôi.

Tôi nhìn được tên, là người kia, người nhờ anh giảng bài, nhìn anh chơi bóng, đưa nước cho anh.

"Ai vậy?"

"Bạn học."

"Nữ?"

"Nam."

Chấp nhận thích một người vĩnh viễn cũng không thích mình vốn là một hành động tự dằn vặt bản thân, sẽ tổn thương rất nhiều nhưng chẳng thể nói thành lời, ấm ức đến mấy cũng phải tươi cười vui vẻ, cam tâm tình nguyện mắc một căn bệnh chữa hoài không khỏi, biết rõ sẽ không đuổi kịp, nhưng chẳng thể nào dừng bước.

Em ở trên vách đá cao, anh ở dưới đáy vực sâu thẳm, dù phải chết em cũng muốn được gặp anh một lần.

Em muốn khỏi bệnh, muốn được cứu, chỉ có thể lựa chọn không thích anh nữa, như vậy sẽ khó khăn thế nào chứ?

Anh có thể thích em không?

Anh nhìn xem, em tình nguyện để anh khua chiêng gõ chống, như lẽ đương nhiên bước vào tim em, không phải anh nên bù đắp cho em một chút hay sao?

Anh kéo tôi lên giường, lấy nến trong balo, thắp lên, đặt trên tủ đầu giường, ánh lửa lập lòe, lúc tỏ lúc mờ, như nhảy múa trong mắt anh, nơi đó giống như một hồ nước sóng gợn lăn tăn, cuốn tôi vào, không có lối thoát.

Anh đặt túi trên chăn cạnh chân tôi: "Ăn đi."

Tôi gật đầu một cái.

Anh nhấc balo lên, nói: "Vậy anh đi trước."

"Đi đâu?" Anh muốn đi đâu, muộn như vậy rồi anh còn muốn đi đâu.

Anh đang sửa nếp nhăn trên vạt áo, không để ý tới tôi, tôi hỏi anh: "Đi tìm người trong điện thoại đúng không?"

Gần như lúc tôi vừa dứt lời anh gật đầu ngay lập tức, tiếp tục sửa sang quần áo.

"Trễ như vậy vẫn đi gặp con gái người ta?"

Anh có hơi miễn cưỡng dừng động tác lại: "Anh về nhà ngủ."

"Ở đây không ngủ được chắc?"

Anh không nói gì, thật ra tôi biết anh muốn về nhà ngủ, vừa rồi lúc anh gật đầu có lẽ không nghe rõ tôi nói gì, chỉ đáp ứng tôi theo bản năng, tôi nhìn anh, muốn nghe xem anh giải thích thế nào.

A, vừa rồi anh không nghe em nói gì cả, anh chỉ qua loa có lệ thôi, tôi biết anh không nói ra lời này được.

Đúng, phải đi tìm người kia, có thể sao, anh dám không?

Tôi nên nói gì? Anh về đi, thật ra em biết vừa rồi anh không hề nghe em đã nói gì, chỉ tùy ý qua loa cho xong, có lẽ anh sẽ lúng túng lắm.

Hoặc là, anh đi tìm chị ấy đi, em sẽ không nói với ai trong công ty đâu, nếu nói thế này, có lẽ anh sẽ trực tiếp ném tôi ra ngoài cửa sổ mất.

Vương Tuấn Khải, thật sự đối với anh, em không biết nên làm thế nào.

Nếu có thể, em hi vọng sau này sẽ không gặp phải người nào giống như anh nữa, dù thế nào cũng không muốn gặp.

Tôi đành lảng đi: "Quà sinh nhật của em."

Anh nhướn mày, hất hất cằm chỉ mèo con.

"Trên phương diện tinh thần cơ."

Anh mấp máy miệng, tỏ ý em nói đi.

"Vương Tuấn Khải, anh hát Đổng tiểu thư với em lần nữa đi."

Trong chớp mắt đó, tôi thấy được rõ ràng, biểu cảm của anh ngơ ngác cứng ngắc, anh đang nghĩ gì vậy?

"Vương Tuấn Khải, chúng ta lên tầng thượng được không?" Giống như lần đầu vậy, dù ở đây không thấy được cầu trên sông Trường Giang, cũng không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cách anh và em nữa.

Lúc này đã là 11:47, ngoài cửa sổ gió lạnh xào xạc tán cây, ánh đèn xe tràn qua khe cửa, một vài tiếng bước chân truyền tới, tiếng mưa tí tách đập trên cửa sổ, còn có tiếng hít thở của anh và tôi, tất cả đều như được phóng đại, tan trong không khí, tiến sâu vào trong linh hồn tôi, thấm qua cổ họng, qua lồng ngực, qua lá phổi, lan tới toàn thân thể.

Anh nói: " Để lần sau đi."

Anh chưa dứt lời, tôi đã vội vàng tiếp nối.

Đổng tiểu thư, em chưa bao giờ quên đi nụ cười của mình

Dù cho em và tôi đều tựa như nhau, ấp ủ khát vọng được già đi

Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười vô tội lại đáng thương, tôi đem tất cả hi vọng thể hiện trong mắt, anh không chịu nổi tôi như vậy, lúc nào cũng thế, cầu gì được đó.

Có thể đưa em đi uống trà sữa không, em còn muốn ăn kem Bát Hỉ, em muốn túi khoai tây chiên kia, em không muốn chép bài tập, anh giúp em được không, em không muốn về nhà, anh gọi cho mẹ giúp em được không, balo anh đeo giúp em nhé, vì thật sự nặng lắm, đám đông chen chúc rất khó chịu, em có thể níu vạt áo anh không?

Đừng bỏ em lại.

Nhưng ngay bây giờ, tôi không hiểu vì sao mình lại mất kiểm soát, vì sao lại hoảng sợ lùi bước, vì sao tôi lại không muốn nghe câu trả lời của anh.

Ở bên anh, lúc ăn cơm, tôi còn phải băn khoăn anh thích ăn gì, không thích ăn gì, sau đó hỏi và tránh.

Ở bên anh, mỗi ngày đều chờ điện thoại và tin nhắn của anh, luôn luôn cảm thấy điện thoại bất cứ lúc nào cũng có thể rung lên.

Ở bên anh, cảm xúc của tôi luôn bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của anh, tôi luôn bị động lo lắng, bị động đến hèn mọn.

Tôi dành rất nhiều thời gian cho anh, nếu không có anh, có thể xem như tôi không có giá trị gì, dường như chỉ cần anh buông lỏng tay thì tôi sẽ ngã xuống. Không đứng vững, không thở được, tất cả những cảm giác ấy toàn bộ đều vì một người mà có.

Tôi chán ghét bản thân như vậy, chán ghét cuộc sống như vậy, ghét Vương Tuấn Khải.

Ghét anh vô tâm vô phế, phản ứng với cái gì cũng chậm chạp, thật giống như chẳng hề để chuyện gì ở trong lòng.

Đến giờ tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cùng anh xem Đại Thoại Tây Du, khi đó anh mới lớp 3 còn tôi lớp 1, bọn tôi cùng ngồi trên ghế salon, vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười đùa vui vẻ.

Cách đây không lâu tôi lại rủ anh cùng xem một lần nữa, nhưng tôi không còn cười, còn anh, thật không biết anh đang cười vì phim hay đang nhớ đến chuyện gì khác nên buồn cười nữa.

Lúc nhỏ thấy núi là núi, thấy sông là sông, về sau thấy núi không phải núi, sông cũng chẳng còn là sông.

Một bước, vô tình bỏ qua, dù là anh hùng cái thế, dù khoác lên giáp sắt, chân đạp thất thải tường vân, có thể đánh dấu bàn tay nghìn dặm, cũng không thể tìm lại được nữa.

"Nhìn lạ quá."

"Em cũng thấy vậy, nhìn giống như chó ấy."

Sau đó, Vương Tuấn Khải chỉ màn hình, cười không thấy mặt trời, nhìn tôi, lặp lại câu nói đó: "Hắn nhìn giống như chó ấy."

Tôi không cười nổi, trong nháy mắt đó tôi chỉ cảm thấy, người này sao có thể dịu dàng như vậy.

Anh tới mép giường, vươn tay ra, xoa đầu tôi, vô cùng ôn nhu, sau đó anh nhìn tôi thật lâu, đưa tay che mắt tôi lại.

Anh nói rất nhỏ, giọng cũng khàn đặc, có hơi run run: "Vương Nguyên, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn hiểu em chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi, vậy nên..."

Vậy nên em đừng ép anh, em dám sao, em ngàn vạn lần không dám.

Em biết chứ, anh hiểu tất cả, vậy em nên làm gì bây giờ? Tôi mím môi, nuốt lại tiếng nghẹn ngào, hốc mắt cay xè chua xót, miễn cưỡng nâng khóe môi cứng đờ.

Em nói rằng nửa đời trước cứ trôi qua như thế thôi, nhưng ngày mai vẫn còn đó kia mà.

Anh hát, thật, thật là khó nghe.

Thật giống như đã kết thúc rồi, nhưng có một số việc, khiến ta không cam lòng nhất chính là do bề ngoài nhìn như đã kết thúc, nhưng lại kết thúc một cách không rõ ràng, sẽ trở thành gợn sóng vô hình, ẩn mình như đá ngầm, bạn sẽ không khống chế được mà luôn nghĩ về nó, tự đưa ra vô số khả năng, giống như lơ đãng làm đứt tay, không biết vết thương từ đâu mà có, do cái gì gây ra, chỉ có thể thảm hại mà chấp nhận.

Thương tổn có thể tìm ra, trốn tránh vĩnh viễn chỉ ở trong bóng tối.

================================================

Những phần chữ in nghiêng là lời bài hát "Đổng tiểu thư", lời dịch thuộc về Blog của chị Na ^^, Na Xiaholic, cảm ơn chị đã đồng ý để em trích lời dịch vào truyện ạ ~.

19:03/14042020

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net