Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc tôi đẩy cửa phòng ra, Thiên Tỉ đang đứng bên giường cạnh cửa sổ thu dọn hành lý, cậu ấy không mang nhiều đồ lắm, sắp xếp vô cùng gọn gàng, đặt đồ ngủ ở đầu giường, sau đó mang xà phòng vào nhà tắm.

Tôi đẩy vali ra, chạy đến đu trên cổ cậu ấy, cậu ấy bị tôi níu xuống nên hơi lảo đảo, phải lùi lại một bước mới đứng vững được: "Nào, đừng có nghịch."

Tôi buông lỏng tay, làm bộ tức giận ôm ngực, dẩu môi lên, đi phía sau cậu ấy: " Thiên Tỉ, cậu không nhớ tôi à."

Cậu cất đồ lên phía trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn qua gương, đối diện với tôi, nhướn mày: "Nhớ thì buổi tối hôm đó tôi sẽ ngủ không ngon."

Từ những ngày đầu tiên, ba người bọn tôi chỉ cần có phòng xép(*), nhất định sẽ ngủ chung với nhau, cậu ấy ngủ giường nhỏ, tôi và Vương Tuấn Khải ngủ chung, chuyện này hình thành như một thói quen, nhiều lần như vậy, cũng không phải lần đầu tiên cậu ấy nói câu này, tôi nghĩ, có lẽ do tâm tình của tôi thay đổi, tôi biết bọn tôi đang nói đùa, nhưng biểu cảm vẫn không khống chế được trở nên cứng đờ:

"Tốt, mong là vậy."

(Phòng xép: đại khái là loại phòng khách sạn cao cấp, có cả giường lớn và giường nhỏ cạnh cửa sổ.)

Cậu được như ý, khóe miệng hơi nâng lên, xoay người lại, dựa lưng vào bồn rửa mặt, cười cười nhìn tôi: "Tôi biết mà, cậu ồn ào như thế, tôi phải lo lắng cho chất lượng giấc ngủ của mình chứ."

Tôi bình tĩnh lại, tiếp tục hùa theo cậu ấy: "Này, được Nguyên ca ngủ cùng còn đòi hỏi à."

"Thôi đi, ai thu phục được tên lưu manh như cậu chứ."

Tôi thoáng thấy Vương Tuấn Khải dựa vào khung cửa, nhìn bọn tôi cười có vẻ vui vẻ lắm, ánh mắt cũng theo đó rơi trên người anh, anh lại nói: " Anh không quản được mấy đứa nữa rồi."

Tôi tiện tay lấy điện thoại, vờ như muốn ném anh, tức giận đáp trả: "Nhiều lời, ai cần anh quản đâu."

Anh bắt được, theo thói quen ném lại cho tôi: "Không phải em tiêu tiền thì em không biết đau lòng mà."

Tôi tiếp tục ném lần nữa: "Phá hỏng có đại gia mua cho em cơ mà."

Anh đứng thẳng người, đưa ra hai ngón tay, đặt bên thái dương, cong mắt cười đến là giả dối, tôi cảm giác như trong mắt anh có băng đang kết lại từng lớp, anh chầm chậm nói từng chữ một: "Anh thề, sẽ không bao giờ mua điện thoại cho em."

Thật lòng, tôi có hơi hoang mang, tôi không đoán được có phải anh đang nói đùa hay không.

Từ lúc còn nhỏ, khi tôi còn dùng loại điện thoại có bàn phím rất to dành cho người già, giá tầm một hai trăm tệ gì đó, màn hình lại nhỏ, bàn phím màu xanh còn chữ đen, là loại máy móc cũ kĩ, màn hình đơn giản không màu, không xem được video cũng không thể nghe nhạc được. Bạn học lần lượt đổi điện thoại mới, tôi cũng không để ý nhiều lắm, cho đến sinh nhật năm ấy, anh đưa tôi một cái hộp, thật ra tôi gần như không nhận ra đó là tai nghe điện thoại.

Ngày đó anh mặc rất nhiều áo, nhân lúc tôi nghỉ ngơi sau khi luyện vũ đạo liền đi tới, như thể tiện tay mới đưa cho tôi: "Quà sinh nhật."

Tôi nhìn kĩ nhiều lần: "Đây là... tai nghe điện thoại?"
Anh gật đầu: "Không mua nổi Iphone 5 cho em, tặng em tai nghe điện thoại trước đã."

Khi đó tôi không biết rõ về mấy thứ này lắm, nhìn hàng loạt tai nghe nhỏ trong cửa hàng phụ kiện chỉ thấy cái nào cũng giống nhau thôi, nên cứ nhận như thế, sau khi anh đi không bao lâu, Tiểu Mã ca đi tới, nhìn vật trong tay liền trêu ghẹo tôi: "Em xa xỉ ghê nhỉ, dùng tai nghe Iphone 5 kìa."

Tôi trả lời anh ấy: "Là Vương Tuấn Khải tặng em."

Anh ấy ngạc nhiên, nhíu mày tỏ ra thâm sâu lắm: "Hai trăm một bộ đấy, quý giá như vậy em định trả thế nào đây?'

Tôi sững sờ, cảm xúc sau đó cũng hỗn loạn khó tả, khi đó còn rất nhỏ, hoàn cảnh trong nhà cũng không tốt lắm, đừng nói tai nghe hai trăm tệ, ngay cả quần áo hai trăm tệ cũng hiếm khi nghĩ đến, tiền tiêu vặt của anh được bao nhiêu tôi biết rõ, hai trăm, thật sự không biết anh đã phải nhịn ăn nhịn tiêu bao lâu nữa. Theo thời gian, chuyện đó cũng dần trôi đi, mỗi lần nhớ tới cảm xúc của tôi lại càng thêm sâu sắc, chẳng qua tôi sẽ không nhắc tới, anh cũng không biết tôi cảm động nhiều thế nào. Trong lòng tôi, dù tai nghe ấy đã hỏng rất nhiều năm, dù dây trắng giờ đây cũng bắt đầu ố vàng, nhưng tôi vẫn luôn cuốn thật cẩn thận, mang theo bên người.

Quà tặng không đặc biệt, cũng đủ để tôi thật lòng thật dạ, dâng tất cả những gì có thể cho anh.

Tháng 4 năm 2014, bọn tôi thật sự trở thành minh tinh rồi, nhận được rất nhiều đại ngôn và quảng cáo, trang bị của công ty được đổi mới, điều kiện của bọn tôi cũng tốt hơn nhiều lắm.

Năm đó, sau khi anh kết thúc kì thi trung khảo, tôi lại lo lắng thi học kì, anh còn nói, nếu cuối kì tiến bộ sẽ thưởng, vậy nên tôi dốc sức học, sau đó đắc ý báo cho anh biết: "Điểm văn em cao nhất khối đấy nhé."

Anh lấy ra chiếc hộp vuông vắn đưa cho tôi: "Đã hứa rồi, thưởng cho em này."

Khi đó tôi đã bắt đầu hiểu về mấy thiết bị điện tử, một chiếc điện thoại mới, tôi nhận lấy, cười thật vui vẻ, nhìn qua không khác gì đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.

Anh đâu biết thật ra tôi khó chịu thế nào, giống như trong lòng bị rót đầy nước chanh.

Anh cũng chẳng biết tôi mừng rỡ bao nhiêu, tựa như bị ép uống thuốc Đông y, sau đó lại cho tôi một viên kẹo sữa.

Vương Tuấn Khải, là do anh có bệnh hay quá thành thật vậy? Chỉ là tặng quà thôi mà, anh có bao nhiêu tiền nhất định cứ phải dốc hết vào hay sao? Có phải về sau anh còn muốn tặng nhà tặng xe nữa hay không?

Anh không phải người lãng mạn, lại có lúc lãng mạn vô cùng, sự lãng mạn là vì quá chân thành mà có, cũng bởi chính anh cũng không biết mình có thể khiến người cam tâm tình nguyện dẫn lửa thiêu thân thế nào.

Anh đi tìm người đại diện để hỏi về lịch trình sau buổi trưa, chỉ còn tôi và Thiên Tỉ đối mặt với nhau.

Tôi ngẩn người nhìn Thiên Tỉ, cậu ấy bất đắc dĩ kéo vai tôi lại, vừa đi vừa nói: "Có vài người thật sự rất thích tự đào hố chôn mình."

"Không phải, anh ấy vẫn luôn thẳng thắn mà, trước đây đâu phải như vậy chứ."

Cậu ấy nằm lên giường, thở dài: "Khó chịu thì hỏi thẳng anh ấy đi, giống như đói phải ăn cơm ấy."

Tôi ngồi trên giường, khẽ liếc qua: "Không phải cậu, cậu nói thế nào chẳng được."

Cậu ấy hơi mất kiên nhẫn, nhắm mắt lại che giấu tâm tình: "Có phức tạp đến đâu thì cũng chỉ có vài vấn đề như thế thôi."

"Có thể là thay đổi rồi."

"Tặng cậu một câu, tận hưởng niềm vui trước mắt đi thôi."

===================================

21:04/26052020

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net