Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô tâm vô phế, hoạt bát lạc quan, đây là những gì tất cả mọi người gán lên cho tôi, vì vậy tôi phải cẩn thận che giấu chính mình, họ nói, vậy tôi cười, cách cười đại khái là híp mắt, lộ răng, cười vui vẻ, miêu văn nhíu lại, bả vai còn run nhẹ một chút.

Mắng tôi, tôi sẽ gãi đầu, cười xòa, nói, thật xin lỗi, em sẽ sửa .

Tôi không có tâm sự, không bao giờ cảm thấy bất mãn, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tôi cũng học cách diễn cho tròn vai, lâu dần tôi gần như mê hoặc được cả chính mình.

Thật ra tôi không hiểu nổi bản thân, có đôi khi vài lời vô tình nói ra, vài hành động theo bản năng làm ra, tất cả đều không có mục đích. Cuối cùng chúng có ý nghĩa gì vậy?

Tôi đã thử tự phân tích bản thân, cảm giác khi đó dồn nén và chật vật, tựa như cứa ra từng phần từng phần trái tim, phơi bày dưới ánh mặt trời, nhưng tôi vẫn bất lực, tất cả đều là màu đen, ánh sáng chẳng thể xuyên thấu.

Thật ra tất cả đều được khắc chữ lên, nhưng chỉ riêng tôi thấy được, chỉ riêng tôi biết được.

Đều là....

Vương Tuấn Khải.

Một tháng trước dịp quốc khánh, ba người chúng tôi hoàn thành công việc, tôi và Vương Tuấn Khải kéo theo Thiên Tỉ lên máy bay, bay về phía Nam.

Thật ra Thiên Tỉ đến cũng chỉ chơi được với tôi, Vương Tuấn Khải đã lên lớp 12 đương nhiên không có thời gian cùng bọn tôi ra ngoài ăn uống chơi đùa, hơn nữa công việc bên kia đã khiến anh trễ mất ba ngày học, ba ngày đối với học sinh cuối cấp quan trọng thế nào, mọi người đều hiểu. Về đến Trùng Khánh anh quay lại trường luôn, tôi cảm thấy không vui lắm, lúc đó cũng tỏ ra ngang bướng không hiểu chuyện.

Buổi tối cuối cùng trước khi Thiên Tỉ quay về, tôi kéo cậu ta tới phố đi bộ Nam Khai mua thật nhiều đồ ăn vặt cùng đồ ngọt, bọn tôi ngồi ở sân thể dục chờ Vương Tuấn Khải tan lớp, Thiên Tỷ nói, sắp phải đi rồi, cứ ăn trước đi, mặc kệ Tiểu Khải.

Như vậy cũng hợp ý tôi.

Hôm đó không có trăng sáng, không có đom đóm, toàn bộ Bát Trung chỉ có phòng học của lớp 12 lẻ loi sáng lên, tôi và Thiên Tỉ dựa vào cột bóng rổ, thức ăn bày đầy đất.

Tôi ôm một hộp miến chua cay ăn đến vui vẻ, khóe miệng dính cả ớt và dầu mỡ, so ra thì Thiên Tỉ nhìn lịch sự hơn, chỉ ăn một chút, mấy ngày nay bọn tôi chơi rất vui vẻ, cũng nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn đều là tôi lảm nhảm. Tôi cần một người tới giúp tôi, chia sẻ với tôi, thích hợp nhất chắc chắn là Thiên Tỷ, cậu ta hiểu rõ lại khách quan, hơn nữa lại là người ngoài cuộc, có thể cho tôi những đề nghị tốt nhất, mà tôi cũng cảm thấy thỏa đáng mà làm theo.

Cậu ta đưa tôi miếng khăn giấy, cười bất lực:"Lau miệng đi, không lát nữa Vương Tuấn Khải thấy lại mắng cậu."

Tôi nhận lấy, tiếp tục ăn, lúng búng đáp lại: " Kệ đi kệ đi, ngày nào anh ấy chẳng mắng, lúc nào cũng lải nhải, tôi đứng vững trước bóng tối của Vương Tuấn Khải, còn trở thành mặt trời, tất cả chứng minh tôi đã kiên cường thế nào còn gì." Vừa nói tôi còn kiên định gật đầu một cái, tôi là tường cứng không thể đổ.

"Vương Nguyên, ăn ít mấy thứ đồ cay này đi, không phải anh ấy nhắc cậu bảo vệ cổ họng bao nhiêu lần rồi à?"

"Có sao, lâu rồi anh ấy không nhắc, tôi cũng quên rồi."

"Cậu dính anh ấy như vậy, sau này lớn rồi thì sao đây?"

"Lớn rồi vẫn dính được mà."

Cậu ta im lặng rất lâu mới trả lời tôi, một lát sau, tôi đặt hộp rỗng xuống cậu ta mới lên tiếng: "Để tôi kể truyện cổ tích cho cậu nhé."

Tôi cúi đầu thật thấp, khẽ nói được.

"Có một làng bị chuột phá, dân làng không làm gì được, ngày nọ có một người đàn ông thổi sáo đi qua, dân làng nói với hắn ta, chỉ cần hắn đuổi chuột đi được, họ sẽ trả thù lao cho hắn. Sau khi lũ chuột đi theo tiếng sáo của hắn nhảy xuống sông, dân làng lại nuốt lời. Người đàn ông rời đi, gặp được đứa trẻ trong làng, hắn nói nếu đứa trẻ lấy cho hắn một quả quýt, hắn sẽ báo đáp, sau đó cắt đứt chân của đứa trẻ.

" Tên này thần kinh à." Tôi không nhịn được chen miệng.

"Nghe tôi nói hết!" Tay cậu ta cầm thìa, đảo đảo trong hộp, có lẽ bánh sữa trong đó cũng nát cả rồi, không ăn được.

"Buổi tối hôm đó, người đàn ông trở lại trong làng, thổi sáo, dân làng giống như lũ chuột ban ngày, xếp hàng nhảy xuống sông, người duy nhất may mắn thoát nạn là đứa bé, bởi vì chân không còn nên cũng không thể đi lại, cuối cùng cô độc sống một mình trong làng đó."

Tôi vô cùng sợ cô đơn: "Kết cục này. . . Cậu chắc chắn là truyện cho trẻ con à."

Cậu ta cười một tiếng: "Có một số việc nhìn qua giống như giúp đỡ, nhưng thật ra lại là dằn vặt, mọi việc không có gì vẹn toàn đủ đường, hy vọng cậu hiểu được."

Tôi biết, tôi cùng Vương Tuấn Khải luôn luôn có khoảng cách, từ khi tôi bắt đầu có tâm tư lệch lạc với anh, tôi giả khờ khạo , lấy danh nghĩa anh em để lại gần anh hơn một chút, tôi vẫn luôn hiểu rõ, kẻ dối trá không có kết quả tốt.

Tương lai sau này, tôi nhận được gì, lại mất đi cái gì, nhưng thứ nhận được lại không đáng giá để tôi dùng đồ vật bị mất để trao đổi, có lẽ tôi cam tâm tình nguyện bị coi thường, biết sao giờ.

"Thiên Tỉ, vậy tôi nên làm gì."

"Đối mặt, hoặc là đem giả biến thành thật."

Vương Nguyên, mày nên trưởng thành.

=======================

Vương Tuấn Khải đang dọn hộp cơm còn dư lại của tôi, tôi có hơi do dự, suy nghĩ một chút, tôi vẫn hỏi: " Ngày mai anh lại đến chứ?"

Anh đứng dậy hỏi: " Em hy vọng anh tới sao."

Đương nhiên là hy vọng: "Ăn chùa ai lại chê chứ?"

"Được."

Tôi tìm quyển sách Thiên Tỉ đưa tôi trong ngăn bàn, "Dancing Dance" của Haruki Murakami.

Sách mới, sạch sẽ thuận mắt, giữa trang, có một đoạn văn viết bằng bút mực xanh

"Tôi nên làm sao cho phải."

"Trưởng thành."

"Không muốn trưởng thành."

"Vậy không còn cách nào khác."

=================================

21:17/09042020

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net