Chapter 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em không phải asexual, em có hứng thú với anh không?" Taehyung bật thốt ra.

Và thế là cái miệng ngu xuẩn của cậu lại nhanh hơn não rồi. Jungkook ngừng bước chân.

Taehyung bắt đầu hoảng loạn, xua xua hai bàn tay. "Đừng trả lời! Làm ơn, anh xin lỗi vì đã hỏi điều ngu ngốc. Anh cần phải lắp một cái bộ lọc từ não về miệng thôi. Làm ơn, đừng giận, anh biết em không muốn nói về mấy chuyện này, nên- "

"Em không biết." Jungkook thì thầm.

"Hở?"

"Như em nói trước đó, em chưa từng cảm thấy chút lãng mạn nào với ai. Chưa từng. Nên em không biết nếu em có hứng thú với anh không." Jungkook tiếp tục. "Nhưng em có thích anh. Anh thú vị lắm. Anh rất hài hước, và em thích đi chơi cùng anh. Em chỉ không cảm thấy gì đó nhiều hơn thế, dù cho cái 'nhiều hơn' đó có nghĩa là gì. Em không biết có cách nào khác để giải thích chuyện ấy. Nếu em không phải asexual, em có lẽ sẽ quan tâm tới anh. Ai mà biết? Nhưng đây chỉ là suy đoán. Anh đã từng nói rằng sự thu hút là thứ mà anh không thể kiểm soát, và em không thể kiểm soát chuyện này."

Jungkook tiếp tục bước đi. Taehyung đuổi theo, chán nản. "Anh xin lỗi, Jungkook. Anh không nên hỏi thế."

"Đừng xin lỗi vì tò mò, hyung." Jungkook khẽ động viên. "Em không phải là bình sứ, anh không cần phải lo về việc làm vỡ em. Em thấy thoải mái với việc mình là asexuality hàng năm nay rồi. Nếu câu hỏi đó ảnh hưởng tới em, nó có nghĩa là em vẫn chưa chấp nhận bản thân mình."

Taehyung giữ im lặng.

Cả hai tới nhà Jungkook khoảng bốn mươi phút sau. Taehyung hối hận vì đã không đổi giày, đôi giày sandal đế vuông khiến chân cậu đau muốn chết. Jungkook đã đề nghị cõng cậu, nhưng người lớn hơn nhanh chóng từ chối. Chiếc váy trắng của Taehyung khá ngắn, và nếu cậu nhấp nhận lời đề nghị của Jungkook, tay cậu ấy sẽ không chạm vào thứ gì ngoại trừ mông và đùi của Taehyung. Khi Taehyung chỉ ra điểm đó cho cậu bé, Jungkook chẳng hiểu chuyện khó khăn ở đây là gì. "Chỉ là mông thôi mà." Jungkook cãi lại, điều đó khiến Taehyung còn đỏ mặt hơn bình thường.

"Anh đói chưa?" Jungkook hỏi, lục lọi đồ trong tủ lạnh.

"Ờ, có chút." Taehyung gật đầu. "Em có gì?"

"Anh có phiền ăn chút đồ Trung quốc mang về còn dư không?" Người tóc đen hỏi.

"Không sao."

"Tuyệt." Jungkook nhẹ nhõm hẳn. "Mẹ em và em chưa đi chợ. Bọn em không muốn mua quá nhiều đồ ăn bởi bọn em sẽ về Busan tuần sau."

Taehyung ngẩng đầu lên. "Cho lễ Chuseok, phải không?"

"Yup." Jungkook đặt ba hộp đồ ăn lên bàn bếp. "Jimin cũng về nữa. Bọn em cũng sẽ không đi chơi nhiều, dù vậy, bởi bọn em sẽ ở bên họ hàng thân thiết 90% kỳ nghỉ."

"Nghe tuyệt quá!" Taehyung vui vẻ trả lời, kiểm tra qua hộp đồ ăn. "Anh biết mọi người sẽ có nhiều kỷ niệm vui. Ồ, em có gà Kung Pao nè! Anh sẽ ăn cái đó!"

"Nếu anh là người ăn nó, không phải sẽ bị gọi là gà Hyung Pao à?" Jungkook nhướn một bên mày khi cậu xúc một muỗng gà vào đĩa.

"Jungkook, im ngay. Mấy trò chơi chữ của em chẳng ra gì cả." Taehyung rền rĩ.

Cười lớn, Jungkook đặt đĩa đồ muốn ăn của họ vào lò vi sóng để hâm nóng. "Quê anh ở Daegu phải không? Thế anh sẽ làm gì vào lễ Chuseok?" Cậu hỏi.

"Ồ, anh sẽ không về nhà." Taehyung ngẫu nhiên tiết lộ.

Jungkook đứng hình. "Cái gì? Tại sao?"

Taehyung thở dài. "Anh chắc em lúc này cũng đoán ra được không có nhiều người thích việc anh crossdress. Đó bao gồm cả ba mẹ anh và toàn bộ họ hàng. Ba mẹ anh không muốn anh có mặt khi gặp mặt họ, bởi những người đó luôn dạy dỗ họ vì để anh như thế này, và anh trích lại 'một drag queen'. Anh không tham dự lễ Chuseok với gia đình đã tám năm rồi. Họ để anh ở nhà ngay khi anh đủ lớn để tự trông nom mình.

Jungkook cuộn chặt nắm đấm. "Đó thật ti tiện."

"Anh không để tâm đâu." Taehyung xua tay. "Ở nhà một mình trong vài ngày cũng khá vui. Anh dành thời gian với chú cún của anh Soonshim và chăm sóc cô bé. Bọn anh đi bộ rất lâu, anh trượt ván, và sẽ ăn đủ loại đồ ăn mà anh muốn. Anh không biết chuyện sẽ thể nào bởi anh giờ đã sống trong ký túc xá, nhưng nó sẽ ổn thôi. Anh có thể la hét trong yên bình mà không có Jimin lúc nào cũng đe dọa giết anh."

"Không." Jungkook kiên định nói, mở lò vi sóng để lấy đồ ăn đã được hâm nóng của họ ra. "Không đời nào em để anh ở đây một mình. Nếu mẹ em mà có ở đây, bà ấy cũng sẽ đồng ý với em. Anh sẽ về Busan với Jimin và em."

Taehyung ngạc nhiên. "Về Busan? Không, không, anh không thể làm thế. Anh không phải là người thân của em hay Jimin. Chuseok là dành cho gia đình máu mủ với em. Anh không thể vi phạm truyền thống đó được."

"Ờ, ba mẹ anh vẫn vi phạm truyền thống khi bảo rằng anh không được tham dự với họ đấy thôi." Jungkook vặn lại. "Em từ đây tuyên bố là một người nhà họ Jeon danh dự cho lễ Chuseok. Gia đình em sẽ thích anh lắm, Tae. Và khi mẹ em trở về và em sẽ sẽ giới thiệu anh với bà, bà cũng sẽ thích anh thôi."

"Nhưng-"

"Không nhưng nhị gì hết." Jungkook giơ một tay lên ngăn không cho cậu nói. "Anh chưa từng có một gia đình thật sự phải không? Anh vờ như chẳng bận tâm về nó, nhưng thực ra nó không ổn. Anh luôn bị bao vây bởi những kẻ đầy hằn học với cuộc sống của anh. Ở nhà, ở trường, trên đường. Đã đến lúc anh được bao bọc trong tình yêuchấp nhận. Em có lẽ không có kinh nghiệm trong tình cảm lãng mạn, nhưng em biết cảm giác yêu thương gia đình và bạn bè là như thế nào. Anh là bạn em, Tae, nên em muốn anh về cùng Jimin và em."

Taehyung không nói được lời nào. Cậu cố thốt ra, nhưng không từ nào thoát ra khỏi miệng cậu. Cậu chớp mắt, cố kiềm chế những giọt nước mắt và gật đồng đồng ý.

"Tốt." Jungkook ngồi lại với vẻ hài lòng. "Giờ chén thôi. Chúng ta có thể không có Super Mario 3D World ở đây, nhưng em cũng có mấy trò được lắm."

Taehyung vui vẻ nhồi nhét vào miệng với gà Kung Pao, thân thể cậu nhẹ tênh và trái tim cậu tràn ngập với sự đáng yêu của người tóc đen.

~.~.~.~.~.~

Mẹ Jungkook rất... lởi xởi. Khi cô Jeon trở về, cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, kiểu tại sao Jungkook lại chơi với một sinh viên mặc váy. Cô ấy chấp nhận Taehyung như con trai mình, lảm nhảm về chuyện cô ấy vui mừng thế nào khi Jungkook cuối cùng có thể kết thêm bạn mới.

"Đừng hiểu lầm ý cô, Cô thích Jimin, Jungyeon, Nayeon, Jeonghan và Seungcheol rất nhiều, nhưng chỉ có chúng làm bạn với Jungkook." Cô ấy phấn khích nói. "Và thằng bé đã chơi với tụi nó từ ba năm trước lận! Nên cô rất vui vì nó đã làm quen với cháu, Taetae!"

Jungkook, tất nhiên, cực kỳ xấu hổ khi mẹ mình tiết lộ những thông tin như vậy, nhưng vẫn nhìn cô ấy đầy yêu thương. "Eomma, Taehyung không có gia đình ở Daegu hay nhà để trở về. Anh ấy có thể đi cùng chúng ta về Busan cho lễ Chuseok không?"

"Tại sao không chứ!" Cô Jeon reo lên, như thể nói không sẽ là một điều vô cùng lố bịch. "Ngay khi con và Tae trở thành bạn, cậu bé đã là một phần gia đình ta rồi!"

Sự ấm áp từ bà Jeon có một chút đáng sợ với Taehyung. Cậu chỉ có một người mẹ lạnh lùng không quan tâm tới việc cậu đang làm hay cậu cảm thấy thế nào. Điều này khiến cậu sinh viên tóc tím ngân ngấn nước mắt lần nữa.

Sau khi nói chuyện với cô Jeon khoảng một tiếng, mặt trời lặn mất tăm rồi. Đã chín giờ tối rồi cơ đấy.

"Cô có thể chở cháu về nhà." Cô Jeon ướm hỏi. "Hoặc cháu có thể ngủ một đêm tại đây và cô sẽ chở cháu về trường đại học Gidae sáng mai trước khi bắt đầu ca làm của cô tại bệnh viện."

"Ừ, em không phiền đâu." Jungkook lập tức thêm vào. "Nhà em có ghế ngủ anh có thể dùng nếu anh muốn."

"Dạ...được ạ?" Taehyung khẽ hỏi.

"Tuyệt vời! Kookie, ghế ngủ ở trong gara ý, chúng ta nên lấy nó ra nhanh lên!"

Ghế ngủ được đặt trong phòng Jungkook. Chỉ là nó có đủ chỗ để đặt ở đó thôi, và nó được kê ngay gần giường Jungkook. Đầu Taehyung xoay mòng mòng với sự đột ngột của tất cả chuyện này. Cô Jeon luôn cho phép tất cả người lạ đến nhà cô ngủ lại đây à?

Taehyung ngồi dưới đất khi Jungkook bắt đầu cởi áo. Cậu hét lên một tiếng xấu hổ và che mặt với chiếc gối đơn của mình.

"Tae, em có vài bộ đồ hợp với anh đấy. Xin lỗi nếu nó hơi to." Jungkook nói, chẳng chú ý gì tới sự đau khổ của Taehyung.

Cậu ấy ném chiếc áo T-shirt trắng trơn và quần short bóng rổ xanh lam về phía người hyung. Taehyung lưỡng lự bỏ chiếc gối xuống, nhưng lại ngay lập tức giơ nó lên khi cậu thấy Jungkook đang mặc chiếc quần ngủ, mà vẫn chưa mặc áo vào. Cậu thoáng thấy làn da trắng sữa và những thớ cơ rõ ràng, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ không rời khỏi tâm trí cậu rất lâu về sau mất thôi.

"Thay đồ đi Tae." Jungkook thúc giục. "Em có vài bộ phim chúng ta có thể xem, em chắc anh sẽ thoải mái hơn khi anh không mặc bộ đồ dễ thương của mình nữa."

"E-Em có thể quay đi không?" Tiếng đáp lại nghèn nghẹt của Taehyung vang lên sau chiếc gối.

Jungkook có chút bối rối sao cậu phải quay đi khi cả hai đều là đàn ông, nhưng cậu đột nhiên hiểu ra.

"Ừ, được thôi." Cậu đồng ý, và cứ thế mà làm.

Taehyung cởi bỏ chiếc áo và kéo váy xuống nhanh nhất có thể. Thay đồ trước mặt người khác đã đủ xấu hổ rồi, thay đồ trước mặt một người với tấm thân như của thần Adonis tái thế càng tàn phá thần kinh hơn.

"Muốn xem Captain America: Nội chiến không?" Jungkook hỏi, giơ lên chiếc DVD.

Taehyung khúc khích cười. Chẳng có gì là bí mật với chuyện Jungkook là một fan cuồng Marvel, nếu như hàng đống figurine Iron Man và hàng tá poster phim dính khắp phòng cậu chỉ ra điều gì.

"Được thôi, nghe hay đấy. Nhưng cho em biết, anh team Cap."

Jungkook há miệng ngạc nhiên, kinh sợ. "Không đời nào. Cap là kẻ xấu (rogue: ý chỉ badboy nhưng vẫn làm người khác thích), rất nguy hiểm cho công việc của họ. Tony mới là người đúng."

"Nhưng Cap là hiện thân của anh hùng. Nhiều lúc họ phải trở nên xấu xa để cứu mọi người." Taehyung khăng khăng.

"Không thể được khi cả triệu tính mạng con người đang gặp nguy hiểm."

Taehyung và Jungkook cứ cãi vã qua lại như thế suốt cả bộ phim. Cả hai không chịu đi ngủ cho tới quá nửa đêm. Taehyung là người ngủ cuối cùng, tiếng Jungkook ngáy khe khẽ nhanh chóng ru cậu vào giấc mộng. 


______________

4:10pm

02 Mar 2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net