Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thể đó không phải người mà anh thích năm 18 tuồi, nhưng muốn trở thành người mà anh yêu nhất năm 80 tuổi."

Tôi và Mã tiên sinh có thể xem như là khách quen của cửa hàng .

Tiên sinh bị chấn thương ở thắt lưng do tập nhảy. Còn tôi, từ khi còn đi học do ngồi không đúng tư thế, sau khi đi làm thì cứ cúi đầu vẽ bản thiết kế, và đó là nguyên nhân khiến tôi có vấn đề từ vai đến thắt lưng.

Dạo này tiên sinh hiếm lắm mới được ở nhà nghỉ ngơi nên việc massage sẽ tự nhiên được sắp xếp.

Mã Gia Kỳ đã xong từ sớm, anh sẽ cố ý ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ kế bên tôi, kể chuyện vu vơ về những đứa em trai say sữa đáng yêu của anh ấy để đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.

Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn ậm ừ vì đau. Đặc biệt là hôm nay anh ấy có vẻ nói nhiều hơn bình thường. Mã Gia Kỳ cau mày nhìn về phía nhân viên xoa bóp, thấy dáng vẻ trông khó hiểu của anh chàng.

"Lực của tôi hôm nay vẫn như thường lệ. Lâm tiểu thư gần đây không để ý đến vận động thư giãn cột sống cổ sao?"

"A...vừa qua công việc của tôi có chút bận." Tôi ngập ngừng không dám nói lớn, bởi vì Mã Gia Kỳ đang ở ngay bên cạnh, nếu như để anh ấy biết được tôi bận rộn ở studio trong vài ngày anh không ở nhà, sau khi về nhà chắc chắn anh ấy sẽ cằn nhằn tôi đến chết mất.

Nhưng Mã Gia Kỳ vẫn nghe thấy, anh lập tức trở nên lạnh lùng, ngồi trên sô pha không nói chuyện. Tôi nghe thấy sự im lặng, tôi biết rằng mình sắp gặp họa rồi.

Kết thúc buổi massage, khi tôi đang mặc áo khoác, Mã Gia Kỳ đã đứng bên cạnh tôi, một bên chống đỡ giúp tôi tiện hơn trong việc mặc đồ, một bên hỏi nhân viên xoa bóp về tình trạng của tôi.

"Vợ tôi sao rồi?"

Bình thường ở nhà tôi luôn thích thoải mái nên chẳng bao giờ ngồi thẳng lưng của mình và hưởng thụ cảm giác thư giãn đó sau một ngày làm việc, vì vậy khi nhân viên nói: "Tình trạng gù lưng của cô ấy có thể sẽ trở nên nặng hơn." Tôi cảm thấy Mã Gia Kỳ nhìn tôi với vẻ cảnh cáo.

Tiếp đó, nhân viên xoa bóp nói một loạt từ ngữ mà tôi nghe không quá hiểu, có lẽ tôi không nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng tổng kết lại bằng một câu: "Bệnh thoái hóa đốt sống của vợ anh rất nghiêm trọng"

-------------------------------------------------------

Trên đường về nhà, trong xe im lặng nhiều chút, để phá vỡ sự im lặng này tôi đã chủ động hỏi chuyện: "Gia Kỳ, eo của anh thế nào rồi?"

Mã Gia Kỳ quay sang nhìn tôi một cái, sau đó tiếp túc chăm chú lái xe và giọng nói có chút mỉa mai: "Dù sao thì cũng khả quan hơn tình hình của em."

Tôi bĩu môi với anh, thầm nghĩ: "Có gì nghiêm trọng đâu chứ."

Trong lòng thực sự rất bất mãn nhưng không thể hiện ra, tôi tự động bỏ qua đề tài này, "Tối nay chúng ta ăn gì đây? Bây giờ em đói quá đi."

Mã Gia Kỳ biết rõ tiểu cô nương này đang cố tình chuyển chủ đề, mặc dù rất giận nhưng vẫn không thể bỏ đói tiểu cô nương nhà mình. "Về nhà lão công nấu cơm cho em ăn."

---------------------------------------------------------

Trước khi ngủ, tôi ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang lại bản thân, Mã Gia Kỳ bất chợt đứng sau lưng tôi, nhấc chân tì lên lưng tôi và ra hiệu cho tôi phải ngồi thẳng lưng.

Lâu ngày tôi cảm thấy ngồi như này rất mỏi nên vô thức ngả vào lòng chồng, anh cũng chằng hề có ý kiến gì chỉ cần ngồi thẳng lưng thì như nào cũng được.

Vì vậy, trong những ngày tới, hễ mà tôi ngồi trên ghế không có chỗ dựa chắc chắn sẽ đệm bằng người có thể di chuyển đứng ở sau lưng tôi.

Một hôm, anh như thường lệ đứng phía sau lưng tôi, thấy anh nhìn tôi lướt điện thoại một cách chán nản tôi đành bỏ điện thoại xuống sau đó bắt chuyện với anh.

"Chồng à, lúc tốt nghiệp anh có tặng cúc áo thứ hai trên đồng phục không?" Trùng hợp tôi vừa nhìn thấy bức ảnh của nhóm hát bài "Dư vị mùa hè". Đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi lần anh cởi cúc áo cũng đủ để khiến trái tim tôi loạn nhịp.

"Hả? À...anh ở trường cấp 3 được có mấy ngày, quen biết mới được có mấy người thì làm sao mà tặng." Mã Gia Kỳ ngập ngừng một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

"Vậy là anh đã nhận được nó phải không?" Tôi ngước mắt nhìn anh.

Anh mỉm cười: "Cảm ơn bạn vẫn nên là fan của tôi, tôi thi đại học xong đâu có thời gian để quay lại trường."

Tôi cười không nói gì, Mã Gia Kỳ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó. Anh hơi cúi xuống nói: "Nhưng anh hình như nghe Diana (bạn thân tôi) nói, anh không phải mối tình đầu của em?"

Tôi chần chừ một lúc, "Đúng a, đu idol sao không tính là mối tình đầu chứ?"

"Hả? Không tính việc đu idol."

"Aida...Gia Kỳ, khi còn trẻ ai mà chả có lúc không đủ tỉnh táo yêu phải một vài tên hỗn đản chứ?" Tôi cười ngượng ngùng.

"Anh không có" Mã Gia Kỳ trả lời theo bản năng, cẩn thận suy nghĩ câu tôi vừa nói, sau đó anh cau mày hỏi tôi: "Có bao nhiêu?"

"Không có, không có, chỉ có một thôi."

"Hhm? Vậy em đã đưa cho anh ta cái nút áo của em?" Biểu cảm trên khuôn mặt Mã Gia Kỳ thể hiện rằng, nếu không trung thực em sẽ xong đời.

"Vâng" Tôi thấp giọng đáp lại, rồi ngay lập tức giải thích: "Chúng em yêu nhau chưa đầy một tháng, không có nắm tay cũng không có ôm, chỉ là cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm. Chúng em chia tay sau khi tốt nghiệp vài ngày, cũng là em đề cập đến!"

Tôi thấy chồng gật đầu tỏ vẻ hài lòng, dù sao thì lần đầu tiên hẹn hò với Mã Gia Kỳ, chúng tôi đã làm được nhiều việc hơn trong một tháng so với mối tình đầu.

"Anh ghen à? Ngài cà tím chua ngọt*." Đến lượt tôi trêu chọc anh.

(*糖醋茄子先生: nguyên văn câu này đây)

"Đương nhiên"

--------------------------------------------------------

Kỳ nghỉ của Mã Gia Kỳ sắp kết thúc, tôi ở trong phòng giúp anh thu dọn hành lý, anh bước vào cùng với một cái hộp và nói đó là quà dành cho tôi. Tôi đặt chiếc hộp sang một bên, từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một hộp trang sức nhỏ, "Cái này là bồi thường cho anh, ngài cà tím chua ngọt ạ."

Anh cầm lấy định mở nó ra, tôi giữ lấy tay anh rồi nói: "Lên máy bay rồi hẳn mở".

Mã Gia Kỳ có chút ngạc nhiên và khó hiểu nhưng vẫn giữ chút lãng mạn tôi giành cho anh.

"Vậy thì mở quà của anh đi." Ai mà chả không thích quà, không đợi anh nói xong tôi đã mở hộp. Hay lắm, đó là cái đai chống gù lưng. Tôi nhìn anh.

Anh kéo tôi ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay tôi, thi thoảng siết chặt tay tôi. "Anh không ở nhà, em không được phép gù lưng, nghe không?" Tôi ra sức gật đầu, "Mặc dù thứ này không bằng đệm thịt người, nhưng ít nhất có thể điều chỉnh."

Tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chồng mình, không dám cãi lời anh ấy: "Người xoa bóp lần trước nói nếu cột sống cổ của em nghiêm trọng hơn sẽ chèn ép các dây thần kinh và sẽ rất khó chịu." Mã Gia Kỳ vẫn nhìn tôi, hốc mắt anh hơi đỏ, anh vòng tay ôm lấy tôi, "Anh không muốn làm em khó chịu."

Tôi ngẩng đầu lên và ôm lấy mặt anh: "Tiểu cô nương lần này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời Cà Tím"

---------------------------------------------------------

Có lẽ đây là thời điểm mà Mã Gia Kỳ mong chờ nhất khi lên máy bay, vừa lên máy bay anh đã nóng lòng mở hộp trang sức ra để xem món quà mà tiểu cô nương nhà mình đã chuẩn bị.

Hiên Hiên và Đinh Ca ở bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt.

Trong chiếc hộp nhỏ có một tấm thiệp và một chiếc vòng tay cùng với năm cái cúc cái.

Mã Gia Kỳ ngờ vực suốt cả một đường cũng không biết những chiếc cúc này từ đâu ra, "Lẽ nào cô ấy đã gỡ hết toàn bộ cúc áo? Không thể, những con số này cũng không đủ"

Vừa xuống máy bay, anh đã gọi cho tôi và hỏi.

"Ai nói em chỉ có một bộ đồng phục chứ. Khi đó, chúng em đã bắt kịp với thay đổi kiểu dáng đồng phục học sinh, kiểu dáng cũ quá xấu, em mặc nó tổng cộng có hai lần, những chiếc cúc áo mà em gửi cũng là từ bộ đồng phục cũ. Em đã đặt mua năm bộ đồng phục mới, nó có năm cái cúc á."

Mã Gia Kỳ bên đó cười rất vui vẻ, tôi trở nên nghiêm túc lặp lại nội dung trên tâm thiệp

"Tuy rằng không phải là người em thích năm 18 tuổi, nhưng anh nhất định là người em yêu nhất năm 80 tuổi"

Đinh lão sư và Hiên Hiên sau đó kể cho tôi nghe Mã Gia Kỳ ngày hôm đó đã có bao nhiêu điểm khác thường còn liên tục hỏi còn bao lâu nữa mới lên máy bay. Sau khi mở hộp quà, anh cứ liên tục xoa xoa chiếc vòng và suy nghĩ về điều gì đó, khi Hiên Hiên chuẩn bị đi ngủ, thấy anh vẫn đang suy nghĩ, khi tỉnh dậy cậu thấy anh vẫn còn suy nghĩ. Sau khi gọi cho tôi, anh ấy cứ cười rất vui vẻ, vui vẻ cả một ngày.

------------------------------------------

Lời tác giả:

Đến đây nào~~

Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng bạn nên đặt thêm đồng phục học sinh, sớm muộn gì bạn cũng sẽ cần chúng thoaiiiii 

_____________________________________

"Cuộc đời vốn là một chuyến hành trình dài. Hôm nay sẽ là ngày khởi đầu cho những ngày tuyệt vời trong chuyến hành trình sắp tới!"Ngày sinh nhật đối với tất cả mọi người nó đều mang có ý nghĩa rất quan trọng. Nó đại diện cho sự trưởng thành, sự khởi đầu và cả những điều bí mật trong tương lai phía trước. Mã Gia Kỳ của tuổi 19 là một Mã Gia Kỳ không ngừng cố gắng theo đuổi ước mơ, khát vọng. Còn Mã Gia Kỳ của tuổi 20 sẽ là một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, tỏa sáng với những thứ mà bản thân theo đuổi. Chúc cho Tiểu đội trưởng có một sinh nhật thật vui vẻ, ý nghĩa. Sang một tuổi mới, chúc chàng trai của chúng ta có thật nhiều sức khỏe và thuận lợi trên con đường mà mình đã chọn. Nguyện cho cậu sẽ mãi là bông hồng Cappuccino nhẹ nhàng mà tràn đầy ma lực mê người. Nguyện cho chúng ta sẽ mãi mãi đồng hành bên nhau. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Mã Gia Kỳ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net