Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Còn đây là phòng khách... dù hơi nhỏ nhưng rất ấm cúng." Trong cơn mơ màng, cậu nhận ra con robot của mình có vẻ hơi to lớn so với căn hộ, hoặc có lẽ chỉ riêng sự hiện diện của nó thôi đã hút hết không khí trong phòng.

Cậu thấy hơi xấu hổ khi phải dẫn nó đi tham quan căn hộ bừa bộn, bé xíu của mình nhưng người nọ chỉ bình thản theo sau cậu, lẳng lặng thu vào mắt mấy cái gối cũ, cái ghế bành lò xo đã rệu rã và cả mấy ly mì ăn liền vương vãi dưới sàn nhà.

Hakyeon nương theo ánh nhìn của nó xuống mấy cái ly dưới đất và có cảm giác phải lên tiếng biện minh: "À, tôi không có thời gian để nấu ăn."

"Hay dọn dẹp. Có thể thấy rõ từ mớ đồ này." cậu chàng robot sửa lưng. "Nhưng đó là lí do anh mua tôi về đây nhỉ?" Nó quan sát nét mặt Hakyeon. "Anh đang xấu hổ."

"Cái gì cơ?" Hakyeon buột miệng, chuẩn bị phủ nhận cả khi mặt đã đỏ tưng bừng. "Sao tôi phải xấu hổ chứ?"

"Bởi vì kể cả khi tôi chỉ là một con robot thì anh vẫn thấy ngượng khi để nhà mình trong tình trạng này." Nó thẳng thừng. "Đừng lo. Tôi có thể sửa lại hiện trạng này dễ thôi. Anh sẽ không cần phải thấy xấu hổ nữa."

Hakyeon xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của cậu. "Tôi tráo đổi cậu bạn thân siêu cấp phiền để rinh về một người khác y chang hay sao vậy trời?" Cậu chọc một ngón tay vào ngực nó. "Hai người giấu dao trong miệng đó hả?"

Nó lờ cậu đi, ló đầu nhìn căn bếp sau lưng. "Đó là bếp nhà anh sao? Sạch thật đó."

Hakyeon vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Đúng là vậy thật," nó quả quyết, bước về phía phòng bếp, "và cũng được trang bị đầy đủ nữa. Tôi có thể nấu ăn được trong này đấy." Nó nhìn Hakyeon, khoé miệng khẽ nhếch lên. Mặt nó ngây thơ hỏi cậu. "Anh đã bao giờ sử dụng căn bếp này chưa thế?"

"Cậu đang chế giễu tôi sao?" Hakyeon ngờ vực. "Tôi không nghĩ mình đã đánh vào ô "Hỗn láo" khi điền đơn hàng."

Nó cười mỉa. "Đúng vậy, nhưng anh đã yêu cầu phải cài đặt phần mềm Emocodex. Và nó cho phép tôi cảm nhận được mọi sắc thái cảm xúc của con người. Một điểm cộng nữa là tôi có thể sở hữu một tính cách hoàn thiện và nhất quán."

Hakyeon quắc mắt nhìn nó. "Tôi hối hận rồi đây."

Nó ngây người nhìn anh. "Nếu không hài lòng với tôi, quý khách có thể đổi trả mà không chịu phí giao hàng trong vòng 30 ngày kể từ ngày mua hàng---"

"Tôi chỉ giỡn thôi." Hakyeon vội vàng sửa lại. "Họ sẽ làm gì cậu khi tôi trả cậu về chứ? Tách từng bộ phận của cậu ra sao?"

Và sự im lặng sau đó đã cho cậu câu trả lời. Hakyeon rùng mình, vội vã chuyển chủ đề.

"Và đây là -- Chúa ơi!! Mimsy, tao đã dạy mày thế nào về việc đột ngột nhảy ra trước mặt người khác như vậy hả!" Con mèo cưng của cậu thình lình nhảy ra từ đâu đó và chạy về phía con robot, rụt rè cọ người vào chân nó, rừ lớn tiếng.

"Ồ?" Hakyeon nhìn. "Nó có vẻ thích cậu đó."

Có vẻ con robot vừa đột ngột thay đổi, nó có vẻ thoải mái và mở lòng hơn khi cúi xuống, gãi nhẹ đầu Mimsy. Cô mèo cong người dưới bàn tay con robot và kêu lớn tiếng hơn nữa. Và con robot cười, tiếng cười vui thích mà Hakyeon không ngờ tới. "Tôi cũng thích cô nàng nữa." Rồi nó đứng thẳng dậy, phủi phủi tay. "Nói thật, tôi thích rất nhiều điểm trong căn hộ này."

Ánh nhìn của nó không nao núng chút nào khi chạm phải ánh mắt cậu.

Và Hakyeon thấy như tim mình vừa lỡ một nhịp.

~*~

"Chào buổi sáng Chủ nhân Cha Hakyeon. Đến giờ phải dậy rồi."

Còn đang lờ đờ, cậu hoàn toàn không nhớ mình đã đổi chuông báo thức khi nào. Tuần này cậu để nhạc chuông của idol nào nhỉ? Thật là êm dịu quá đi.

"Chủ nhân Cha Hakyeon à? Nếu anh còn ngủ nữa thì sẽ trễ giờ làm đấy."

Tiếng có vẻ phát ra từ chính phòng cậu. Công nghệ đã phát triển tới mức một âm thanh ảo có thể thật tới mức này rồi sao. Phát triển đến mức cậu cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên vai, lật người cậu dậy đối mặt với đôi mắt nâu đậm...

"Áaaaa!!!" Hakyeon hét chói tai, tóm lấy khăn trải giường và cố gắng cứu lấy chút tự trọng còn sót lại cho bản thân. Đầu cậu điên cuồng suy nghĩ, tính toán thiệt hại của chuyện vừa xảy ra. Trên người cậu đang mặc ít đồ tới cỡ nào? Cậu có còn mặc quần ngủ không? Cái áo bị quăng đi đâu rồi? Tại sao cậu lại có cái suy nghĩ điên khùng chỉ mặc mỗi boxer mà đi ngủ chứ?

Con robot chỉ nhìn cậu dửng dưng, chẳng mảy may quan tâm mình vừa làm Hakyeon hoảng loạn cỡ nào.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Hakyeon gặng hỏi, kéo tấm khăn trải giường che trước ngực.

"Tôi đang đánh thức cậu," nó kiên nhẫn giải thích. "Cậu phải vào làm lúc 8 giờ và bây giờ đã 7 giờ 15 rồi."

"Cậu không thể cứ xông vào đây như thế! Lỡ như tôi đang làm... chuyện gì khác thì sao?"

"Anh thì có thể đang làm gì cơ chứ?"

Hakyeon đỏ mặt. "Cậu biết mà... mấy chuyện đó ấy."

"Tôi không..."

"Sao cũng được!" Hakyeon nhanh chóng cắt lời. "Kể từ bây giờ, cậu phải gõ cửa trước khi vào phòng. Đừng có tự nhiên lướt vào đây khi tôi đang ngủ. Và đừng có gọi tôi là Chủ nhân," cậu thêm vào. "Nghe cứ như cậu là một tay quản gia hồi thế kỉ 19 ấy."

"Đương nhiên rồi thưa Ngài Cha Hakyeon."

"Không phải..." Cậu thấy hơi đau đầu. "Cứ gọi Hakyeon là được rồi."

"Được rồi, tôi sẽ gọi anh là Hakyeon."

10 phút sau, cậu tắm rửa sạch sẽ, thay đồ và ngại ngùng ngồi vào bàn ăn, thấy hơi có lỗi vì đã nổi điên lúc sáng sớm. Con robot có vẻ không bị ảnh hưởng gì mấy về trò hề lúc nãy và đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Một mùi thơm tuyệt vời toả ra từ bếp lò chỗ cái nồi đang sôi sùng sục.

"Tôi có một cái nồi sao?" Cậu hỏi to.

"Ừm, vài cái. Anh cũng có một cái chảo, lò nướng, máy trộn bột và vài loại máy ép, máy xay sinh tố khác nhau nữa."

Thành quả của Wonshik, Hakyeon chắc mẩm. Hongbin đúng là đã biến cậu ta thành tên cuồng sức khoẻ mà.

Cậu nghe thấy tiếng leng keng của đồ sành và một chén kim chi hầm xuất hiện trước mặt cậu. Nó còn nóng và sủi bọt, mùi cay và chua của kim chi hoà quyện vào nhau tuyệt đến mức Hakyeon chỉ biết nhìn chằm chằm nó vui sướng. Sau khi kinh qua đủ loại đồ ăn sáng từ sữa chua lạnh, bánh mì bơ hay điểm tâm (món có thể chuẩn bị dễ dàng nhất), một bữa sáng nóng hổi vượt xa cả mơ với Hakyeon.

"Đây là tất cả những đồ anh có trong tủ lạnh rồi." Nó trách cứ, múc một chén cơm nóng để trước mặt cậu. "Lần tới tôi sẽ đi mua sắm dùm anh. Và anh cũng hết đồ ăn kèm rồi, cho nên ráng chịu ăn cơm không đi."

"Thật không thể tin được!" Hakyeon khàn giọng, lùa một đũa đầy cơm vào miệng và nhét thêm mấy miếng kim chi. "Cảm ơn cậu."

Chắc có lẽ vì được cảm ơn nên nhìn nó rất hài lòng.

Có hơi ngại khi phải tọng thức ăn vào miệng trong lúc nó nhìn cậu không chớp mắt từ phía bên kia bàn, xem xét từng biểu hiện một, nhưng Hakyeon dễ dàng bị phân tâm bởi món hầm, món canh kim chi ngon nhất mà cậu từng được ăn. Cậu nhanh chóng húp trọn giọt súp cuối cùng (thậm chí còn liếm thành chén thèm thuồng) và gác đũa lên chén cơm đã hết sạch.

"Để đó tôi dọn cho." Nó bảo đảm, đưa cho cậu cái cặp da.

"Cảm ơn cậu." Hakyeon nói chân thành, đầu óc vẫn còn chìm trong món hầm lúc nãy. "Món đó rất đỉnh đấy!"

Và nó cười tươi lộ lúm đồng tiền.

Nó tiễn Hakyeon ra cửa và đứng nhìn anh xỏ giày vào. "Ừm," Hakyeon ngập ngừng, chỉnh lại đồ cho ngay ngắn. "Tôi đi làm đây."

"Chúc anh có một ngày tốt lành, Hakyeon." Nó nói.

"Cậu cũng vậy nhé..." Và rồi sự thật là cậu vẫn chưa biết tên nó làm cậu ấp úng. "Tôi nên gọi cậu là gì?"

"Số seri của tôi là AT3019-75."

"Tôi không thể gọi cậu như vậy được." Hakyeon nói kinh hãi. Căng não nghĩ ra một cái tên. "Cậu sẽ là Taekwoon nhé." Hakyeon quyết định. "Đó là tên cậu bạn thân nhất hồi mẫu giáo của tôi. Chúng tôi mất liên lạc khi cậu ấy chuyển qua Mĩ sống. Nhưng mà tôi thấy cả hai cậu đều có cái vẻ nghiêm trọng, xa cách ấy."

Và con robot - giờ là Taekwoon - nhướn mày. Nhưng nhìn nó có vẻ tự hào vì được đặt tên. "Đi an toàn nhé, Hakyeon."

"Gặp cậu sau Taekwoon."

Hakyeon cúi xuống nhặt cái cặp da lên, và khi ngẩng đầu lên, cậu bất ngờ nhận thấy một nụ hôn nhẹ rơi trên má. Nó làm cậu không tự chủ mà đưa tay lên ôm lấy má.

Có lẽ cậu đã lắp bắp gì đó, nhưng suốt đường đi làm trong đầu cậu chỉ quẩn quanh về cái hôn đó và nụ cười mỉm vui vẻ của Taekwoon trước khi cậu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net