Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mao Bang Vũ không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Ngô Minh Hàn như thế nào.

Hàng xóm? Bạn từ nhỏ? Hay là bạn thân... Hình như tất cả đều không chính xác cho lắm. Là người nhà ư? Nhưng hắn không mang họ Mao, hắn có bố mẹ, cũng có gia đình của mình.

Nhưng Mao Bang Vũ không thể phủ nhận, không biết từ lúc nào cậu đã coi Ngô Minh Hàn như ngôi nhà thứ hai của mình, thậm chí là nơi cậu có thể tin tưởng mà dựa vào.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm nhỏ dần rồi tắt hẳn. Mao Bang Vũ ngồi trên giường của Ngô Minh Hàn, vùi mặt vào hai đầu gối, cuộn tròn người lại.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, sau đó là tiếng cửa phòng bị mở ra. Ngô Minh Hàn xuất hiện với thân mình còn đầy hơi nước mà chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót trên người. Hắn nhìn thấy Mao Bang Vũ đang ngồi trên giường của mình, sợ tới mức chiếc khăn lau tóc đang cầm cũng rơi xuống đất.

"Mẹ nó! Sao đột nhiên cậu lại chạy sang đây?"

Ngô Minh Hàn nhặt khăn lên, đi tới đứng trước mặt Mao Bang Vũ.

Cậu thiếu niên còn mặc bộ đồng phục trên người ngẩng mặt lên, hai vành mắt đã đỏ hồng từ lúc nào, buồn buồn nói: "...Cậu có thể mặc quần áo vào rồi nói chuyện sau không?"

Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Mao Bang Vũ, Ngô Minh Hàn cũng ngoan ngoãn mặc cái áo ba lỗ đang vứt lay lắt trên giường vào người, hắn trùm cái khăn tắm lên đầu, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Mao Bang Vũ.

Mao Bang Vũ nhận lấy tờ khăn giấy của Ngô Minh Hàn, xì mùi mấy cái, cảm giác vị trí bên cạnh đã có người ngồi xuống.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngô Minh Hàn hỏi.

"...Tôi vừa nói chuyện điện thoại với Gia Hào." Mao Bang Vũ vừa nói vừa ném khăn giấy vào thùng rác.

"Chia tay rồi à?"

"Không phải!" Cậu thiếu niên nhíu mày nhìn người bên cạnh, khóe mắt vẫn còn mảnh vụn của khăn giấy dính vào.

"Nếu không thì làm sao..."

Tiếc quá thế mà lại không chia tay. Ngô Minh Hàn nói thầm trong lòng, đưa tay lên lấy mảnh vụn trên khóe mắt cho Mao Bang Vũ.

"Tôi đang nói chuyện với Gia Hào thì ba tôi về, nghe thấy hết rồi..." Ngô Minh Hàn vẫn còn đang cạy mảnh giấy trên khóe mắt cho cậu, Mao Bang Vũ nắm lấy cổ tay hắn, nói tiếp: "Ba tôi biết cuối tuần này tôi sẽ đi hẹn hò với bạn trai rồi, làm sao bây giờ?"

"Hả? Làm sao là làm sao?" Cổ tay Ngô Minh Hàn hơi đau vì bị Mao Bang Vũ nắm chặt, một lúc sau hắn mới sực nhớ ra: "À đúng rồi cậu còn chưa come out với gia đình."

"Làm sao bây giờ Ngô Minh Hàn? Tôi hoảng quá nên chạy một mạch ra khỏi nhà... Tối nay tôi có thể ngủ ở nhà cậu không?"

"Ngủ nhà ở nhà tôi á? Nhưng mà nhà cậu ngay bên dưới nhà tôi mà?"

Nói không chừng chỉ một lát nữa bác trai hoặc bà nội sẽ lên gõ cửa tìm cậu xách về nhà thôi.

Mao Bang Vũ lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại khiến Ngô Minh Hàn nhìn mà hoa cả mắt.

Ngô Minh Hàn giơ tay lên xoa xoa đầu mới phát hiện ra mình chưa sấy tóc. Hắn xuống giường đi vòng qua Mao Bang Vũ đang hoảng loạn như con kiến bò trên chảo nóng đến bàn học của mình, ung dung ngồi sấy tóc.

Tiếng máy sấy tóc vang lên trong căn phòng nhỏ quấy nhiễu suy nghĩ của Mao Bang Vũ. Cậu dừng lại một chút, nhìn cái đầu húi cua của Ngô Minh Hàn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Này, Ngô Minh Hàn."

"Hả?"

Tóc Ngô Minh Hàn không dài, sấy hai ba phút là đã khô, tiếng máy sấy tóc cũng ngưng hẳn.

"Hình như cậu rất dễ dàng chấp nhận... chuyện tôi là gay... đúng không?" Đột nhiên Mao Bang Vũ không biết nên hỏi vấn đề này như thế nào, cậu cúi đầu, nhìn những ngón tay của mình đang xoắn vào nhau, một lát sau mới ngập ngừng nói tiếp: "Cậu có cảm thấy... tôi không bình thường không?"

Mao Bang Vũ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Ngô Minh Hàn, vội vàng bổ sung: "Tại vì... tôi thấy cậu không giống như người sẽ ủng hộ đồng tính luyến ái cho lắm."

Thậm chí lần trước hắn còn nói với cậu sau này đồng tính cũng có thể kết hôn, điều này làm cho Mao Bang Vũ rất ngạc nhiên.

"Mẹ nó, ai kỳ thị cậu bao giờ?" Ngô Minh Hàn trợn mắt nhìn Mao Bang Vũ.

"Vậy là cậu thật sự không cảm thấy tôi như vậy rất là không bình thường sao?

"Thì... Tôi cũng từng cảm thấy không bình thường."

"Tôi biết ngay mà!"

"Chỉ là đã từng thôi! Từ sau khi gặp cậu thì tôi không cảm thấy như vậy nữa!"

Mao Bang Vũ rất bất ngờ, từ sau khi gặp được cậu ư?

"Ngô Minh Hàn, từ lúc còn học mẫu giáo cậu đã biết tôi thích con trai rồi hả?"

Ngô Minh Hàn cứng miệng không trả lời được, hắn đang cố gắng vận động bộ não bị thiếu mấy tế bào thần kinh của mình.

Nhớ tới kiếp trước, mặc dù hắn cũng từng đề cập đến chuyện minh hôn với Mao Bang Vũ ở kiếp này, nhưng chắc là Mao Bang Vũ chỉ nghĩ là hắn ngủ nhiều quá bị váng đầu mà thôi.

Ở đời trước, vô tình tôi để cậu bước vào cuộc đời tôi, lại vô tình để cậu chiếm lấy một góc trên lòng tôi suốt cả một đời. Sau này tôi mới biết được, chỉ là ban đầu không chấp nhận được những thứ mình không quen, để cuối cùng phải hối hận vì những hành động và lời nói của mình.

Nhưng đến kiếp này, dường như hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Mao Bang Vũ là đồng tính luyến ái có gì là sai, hắn đã thản nhiên mà chấp nhận. Trước khi ý thức được bình thường hay không bình thường thì hắn chỉ biết Mao Bang Vũ là người thân thiết nhất của mình.

"...Khi nào không quan trọng." Ngô Minh Hàn đứng lên, gãi mông mấy cái, nhấc chiếc quần đùi vắt trên ghế mặc vào người, đưa lưng về phía Mao Bang Vũ nói: "Quan trọng là, cậu chính là người nhà của tôi, cho nên..."

Mỗi khi Ngô Minh Hàn bối rối hắn lại đưa tay lên cào tóc. Một là không làm, hai là đã làm phải làm đến cùng. Hắn quay lại nhìn Mao Bang Vũ, hai tay nắm lấy vai cậu, nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi đỏ hét to:

"Con mẹ nó tôi với cậu ở chung với nhau bao nhiêu năm rồi, sao tôi lại có thể cảm thấy cậu không bình thường được!"

Đáp án của đời này, có lẽ chính là như vậy.

Mao Bang Vũ ngây người nhìn Ngô Minh Hàn hét vào mặt mình, hai bên tai hắn dần đỏ lên, ngượng ngùng cầm lấy chìa khóa trên bàn.

Cái gì mà ở chung bao nhiêu năm chứ? Câu này rất dễ gây hiểu lầm đó biết không? Nhưng mà bây giờ Mao Bang Vũ có muốn sửa cũng không kịp nữa rồi.

Nhìn thấy cậu trai nóng nảy nằm chùm chìa khóa chạy ra bên ngoài, Mao Bang Vũ gọi với theo: "Cậu muốn đi đâu?"

"Hả? Cậu bảo hôm nay ngủ lại nhà tôi còn gì? Tôi đi thông báo cho ba cậu."

"Cậu đi thông báo cho ba tôi bây giờ á?"

"Chứ không thì sao? Cậu chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài như vậy, bác trai không biết cậu đi đâu sẽ lo lắng lắm cho xem. Nếu bà nội về không thấy cậu ở nhà thì còn lo hơn nữa."

Ngô Minh Hàn chỉ tay vào Mao Bang Vũ nói một tràng. Những điều này thậm chí Mao Bang Vũ còn chưa từng nghĩ tới, thế mà Ngô Minh Hàn lại suy xét chu toàn như vậy.

Nghe xong Mao Bang Vũ đột nhiên cảm thấy mình hơi bất hiếu. Cậu phồng má, đứng lên đi theo Ngô Minh Hàn ra cửa.

Ngô Minh Hàn lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê đặt xuống đất.

Hắn quay lại nhìn Mao Bang Vũ vẫn còn đang ấm ức, vừa nãy hình như hắn hơi nóng nảy, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, có phải mình dữ quá rồi không?

"Khụ... Làm sao? Cậu muốn về nhà à?" Ngô Minh Hàn hỏi.

"...Tôi vẫn chưa biết nên nói với người nhà như thế nào."

Mao Bang Vũ cúi đầu nhìn sàn nhà, giơ tay lên sờ cổ, vặn vẹo mấy cái. Cậu đang vô cùng do dự, chính cậu là người chẳng nói chẳng rằng đã chạy ra khỏi nhà, bây giờ trở về cũng không biết giải thích từ đâu. Cho tới bây giờ cậu vẫn nghĩ mình đã giấu rất kỹ rồi.

"Vậy cậu cứ từ từ mà nghĩ, tôi đi báo cho ba cậu một tiếng trước." Ngô Minh Hàn vừa nói vừa xỏ đôi dép lê vào chân, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Mao Bang Vũ cũng bước theo, đứng bên cánh cửa màu xanh chưa đóng chặt lén lút thò đầu ra nhìn Ngô Minh Hàn đi xuống dưới. Ngô Minh Hàn đi tới chiếu nghỉ thì dừng lại, ngẩng đầu lên bổ sung một câu: "Nếu cậu sợ phải nói ra một mình, ông đây sẽ ở bên cạnh cậu."

Cậu đừng quên, người cậu phải đối mặt không phải người xa lạ mà chính là gia đình của mình.

Nói xong, Ngô Minh Hàn mới đi thẳng xuống nhà Mao Bang Vũ.

"...Cái gì mà ở bên cạnh cậu, nói như vậy rất dễ gây hiểu lầm đó." Mao Bang Vũ tựa trán lên cánh cửa, buồn bực tự lẩm bẩm một mình.

Ngô Minh Hàn mới đi tới cửa nhà Mao Bang Vũ đúng lúc Mao Chính Quốc đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn ông có vẻ rất lo lắng, nhìn thấy Ngô Minh Hàn từ trên tầng đi xuống mừng rỡ như bắt được hy vọng cuối cùng, vội vàng hỏi: "Minh Hàn, con có nhìn thấy Mao Mao không?"

Mao Bang Vũ vẫn trốn sau cửa nhà Ngô Minh Hàn, hai tai vểnh lên nghe ngóng, thậm chí còn mở hé cửa ra một chút.

Cậu nghe thấy ba mình lo lắng nói: "Vừa nãy bác nghe thấy Mao Mao nói chuyện điện thoại, gọi cái gì mà baby rồi thì bạn trai, sinh viên đại học bận rộn, phải nhớ có buổi hẹn hò cuối tuần gì gì đó..." Ông vừa nói vừa lấy điện thoại của Mao Bang Vũ trong túi quần ra: "Bác định hỏi nhưng Mao Mao vừa nhìn thấy bác đã bỏ chạy, ngay cả điện thoại cũng không mang theo."

Ngô Minh Hàn nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn tay thô ráp của Mao Chính Quốc, mặc dù ban đầu hắn đã nói chuyện này cứ để hắn xử lý, nhưng khi thật sự phải đối mặt Ngô Minh Hàn mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Hoặc nói đúng hơn là hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì hết, chỉ nóng nảy muốn đi báo với ba Mao Bang Vũ một tiếng thôi.

Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

"Bác trai, bác đừng lo lắng quá, Mao Mao đang ở nhà con."

"Ở nhà con?" Mao Chính Quốc mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.

Mao Bang Vũ trốn phía sau cánh cửa sợ đến mức nín thở.

"Vậy, Minh Hàn, con có biết... chuyện mà bác vừa nói không?"

Ngô Minh Hàn đột nhiên cảm thấy chột dạ, do dự gật đầu.

"Có nghĩa là Mao Mao thật sự đang hẹn hò cùng một nam sinh đại học sao? Cuối tuần này còn ra ngoài hẹn hò với người đó."

"Bác trai, con có thể giải thích..."

"Giải thích cái gì?" Mao Chính Quốc đột nhiên tức giận quát to: "Chuyện này, thật là không ra thể thống gì mà!"

Không ra thể thống gì.

Năm chữ này giống như một cái đinh ghim sâu vào trong đầu Mao Bang Vũ.

Ngô Minh Hàn ngạc nhiên hé miệng mà chẳng nói được câu nào. Hắn lén lén ngước mắt lên tầng trên. Tuy hắn không nhìn thấy đằng sau cánh cửa nhưng Ngô Minh Hàn biết Mao Bang Vũ chắc chắn lại khóc rồi.

"Mao Mao đang ở nhà con đúng không? Bác phải đi gặp nó!" Dứt lời, Mao Chính Quốc vòng qua người Ngô Minh Hàn định đi thẳng lên tầng trên.

Nhưng vẫn bị Ngô Minh Hàn ngăn lại.

"Minh Hàn? Con làm gì vậy?" Mao Chính Quốc đứng trên bậc cầu thang nhìn cánh tay của cậu nhóc đang chắn trước người mình.

Mao Bang Vũ đã sắp không kìm được mà khóc lên thành tiếng, sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Ngô Minh Hàn.

"Bác trai, bác cảm thấy chuyện này chẳng ra thể thống gì đúng không? Con cũng nghĩ y như bác!"

"???"

"???"

Trên mặt hai cha con nhà họ Mao đồng thời xuất hiện những dấu chấm to đùng.

"Minh Hàn..." Mao Chính Quốc đột nhiên cảm thấy không biết nói gì cho phải.

"Ngô Minh Hàn, rõ ràng vừa nãy cậu còn nói cậu không cảm thấy tôi là người không bình thường cơ mà? Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy..." Mao Bang Vũ dựa vào ván cửa ngã ngồi xuống sàn nhà. Cậu ôm lấy hai chân co người lại, im lặng tự lẩm bẩm một mình.

"Lúc trước con cũng cảm thấy như thế, một sinh viên đại học lại hẹn hò với học sinh cấp ba rất là không bình thường! Con còn nghĩ có phải tên kia ở trường đại học không có ai thèm yêu nên mới phải tìm học sinh cấp ba..."

Trần Gia Hào ở đâu đó đột nhiên hắt xì một cái.

Ngô Minh Hàn nói tiếp: "Nhưng bọn họ cũng chỉ hơn kém nhau hai tuổi mà thôi. Năm ngoái mới bắt đầu hẹn hò, tên họ Trần đó cũng mới tốt nghiệp trung học không lâu. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không phải không chấp nhận được..."

Con mẹ nó!

Ngô Minh Hàn âm thầm chửi chính mình.

Tại sao đột nhiên hắn lại đi nói tốt cho Trần Gia Hào vậy?

Chắc là tại vì đứng trước mặt ba của Mao Bang Vũ hắn đã mất đi năng lực sắp xếp ngôn ngữ của mình.

Hắn đưa mắt nhìn lung tung, thật sự không dám nhìn bây giờ Mao Chính Quốc đang có vẻ mặt như thế nào.

Mao Bang Vũ dùng hai tay áo lau nước mắt trên mặt, đầu dựa vào cánh tay. Thật sự không thể tin được, Ngô Minh Hàn ngốc đến mức buồn cười.

Mao Chính Quốc ban đầu rất tức giận, bây giờ đã bình tĩnh hơn một chút, ông nhìn cậu nhóc trước mặt, lại nhìn lên căn nhà ở tầng trên: "...Con cho rằng, bác tức giận là vì nó hẹn hò với sinh viên đại học sao?"

"À... Không phải." Ngô Minh Hàn lùi về phía sau, hai tay nắm chặt lấy ống quần.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của Mao Chính Quốc.

Có người từng nói với hắn, lúc nào không dám nhìn vào mắt người khác thì cứ nhìn vào giữa hai lông mày.

"Nói thật, con cũng rất lo lắng chuyện Mao Mao hẹn hò. Nhưng con đã gặp người đó rồi, có vẻ không phải là người xấu."

Ngô Minh Hàn tạm dừng một chút, có xấu hay không thì vẫn cần phải xem xét, nhưng ít nhất bây giờ Trần Gia Hào vẫn chưa làm chuyện gì có lỗi với Mao Bang Vũ. Chắc là vậy nhỉ? Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: "... Ngoại trừ việc tên đó là người xấu ra, còn lại bất kể Mao Mao thích ai cũng không có gì là không bình thường."

Mao Chính Quốc do dự mãi mới nói: "Chẳng lẽ con cũng là..."

"Không không, con không phải gay! Bác trai đừng hiểu lầm!" Ngô Minh Hàn vội vàng xua tay giải thích.

"..."

"Mao Mao không muốn nói cho người nhà biết cũng là vì cậu ấy sợ bác và bà nội sẽ tức giận."

Ngô Minh Hàn ngãi đầu, áp lực đến nỗi sắp rụng hết tóc rồi.

Mao Chính Quốc suy nghĩ một lát, cúi đầu nói: "Không phải là bác tức giận... Chỉ là, nhất thời bác vẫn chưa chấp nhận được."

Mao Bang Vũ khịt khịt mũi, nhắm mắt lại, cơn sóng trào trong đôi mắt lại chảy ra.

"Vậy... Chắc là phải cần một thời gian." Ngô Minh Hàn miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên nói: "Bây giờ chưa chấp nhận được cũng không sao. Đột nhiên phải chấp nhận chuyện này đúng là rất khó, nếu sau này bác và Mao Mao có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau thì tốt rồi..."

Hiện tại Ngô Minh Hàn cực kỳ muốn chạy trốn.

Suy nghĩ một lát hắn lại bổ sung: "Người một nhà chính là phải thấu hiểu lẫn nhau! Nếu đến lúc đó Mao Mao còn chạy nữa con sẽ bắt cậu ấy về cho bác!"

Ai cần cậu bắt về? Mao Bang Vũ cảm thấy mình vừa khóc vừa cười thật sự rất ngốc, còn ngốc hơn cả Ngô Minh Hàn.

Mao Chính Quốc nhìn Ngô Minh Hàn căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi, bất đắc dĩ mỉm cười.

"Mao Mao thật sự rất may mắn khi quen được một người tốt như con."

"À vâng, cảm ơn bác trai."

Nhưng lời nay sao quen quá, cứ như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

"Quả thật bây giờ bác cần bình tĩnh suy nghĩ một chút." Mao Chính Quốc vỗ vỗ vai Ngô Minh Hàn: "Minh Hàn à, cảm ơn con."

"Thật ra con cũng không làm được gì... À phải rồi, Mao Mao nói hôm nay muốn ngủ lại nhà con, có được không ạ?"

___

Ngô Minh Hàn cầm theo cặp sách và quần áo của Mao Bang Vũ trở về nhà mình, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Mao Bang Vũ ngồi cuộn mình dưới đất.

Hắn nheo mắt đi vào, cúi xuống nói với Mao Bang Vũ: "Mẹ nó, cậu khóc xấu chết đi được."

Mao Bang Vũ ngẩng đầu, nhìn lại Ngô Minh Hàn với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Ngô Minh Hàn trợn mắt không thèm để ý đến cậu nữa, cởi dép đi vào bên trong, Mao Bang Vũ cũng đứng lên theo.

Hai thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn đứng ở lối vào nhỏ hẹp, cả hai đều thấy hơi khó chịu.

Ngô Minh Hàn nhét túi sách vở và quần áo vào tay Mao Bang Vũ: "Mẹ nó, không phải cho cậu ở nhờ miễn phí đâu, hôm nay cậu phải giúp tôi giải bài tập."

Mao Bang Vũ cũng đáp lại bằng một cái trừng mắt: "Tốt nhất là cậu đừng hối hận."

Cánh cửa màu xanh khép lại, bên trong tiếp tục diễn ra một cuộc đấu võ mồm.

"Mẹ nó mệt chết tôi rồi."

"Như vậy mà đã mệt chết, lát nữa làm bài tập thì phải làm sao?"

"Đù má! Tha cho tôi đi!"

"Biết ngay là cậu sẽ hối hận mà!"

Mao Bang Vũ ôm quần áo trên tay, nhìn Ngô Minh Hàn đang tìm kiếm khăn mặt sạch trong tủ.

"Này Ngô Minh Hàn."

"Cái gì?"

Ngô Minh Hàn cầm khăn mặt trên tay quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mao Bang Vũ ý bảo cậu nói tiếp.

Mao Bang Vũ tiến đến lấy cái khăn mặt trong tay hắn rồi đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn không quên mỉm cười với Ngô Minh Hàn: "Cảm ơn cậu."

Ngô Minh Hàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng trước mặt, bên trong bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.

"...Có gì đâu, việc ông xã cậu nên làm mà."

Hắn đặt tay lên lồng ngực nơi trái tim đang đập loạn, tự lẩm bẩm một mình.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net