End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin không phải fan lớn của thời tiết lạnh lẽo dù anh tự hào vì trở là một hoàng tử mùa đông. Tháng mười hai của anh quẩn quanh từ tới trường, làm việc ở quán cafe, ở nhà, và ngốn càng nhiều đồ ăn nóng hổi càng tốt. Anh hiếm khi xuất hiện trên đường phố Gimsan lắm.

Tối nay lại là ngoại lệ. Dù anh muốn làm ấm cơ thể bằng cách nuốt vào món súp gà ngon nhất của cha mình, anh thà muốn rời khỏi căn nhà này hơn.

Mẹ anh vẫn tới thăm như thể nơi này vẫn là nhà bà ấy. Cái cách mà bà ấy khệnh khạng bước qua phòng khách khiến máu anh sôi lên. Bà ấy còn đủ can đảm để mang người bạn trai ngu ngốc của bà qua nữa.

Jin nhìn cha mình bận rộn làm bữa tối. Một nụ cười trên khuôn mặt ông khi nhìn thấy người vợ cũ nhưng Seokjin biết thừa cha mình quá rồi. Cái cách mắt ông ấy rũ xuống đủ để thuyết phục Jin rằng cha anh không cảm thấy ổn.

"Chào buổi tối." Song Ho chào mừng hai người khách. Ông cho Yujin với thứ như thể là cái ôm suông bắt buộc và người bạn trai với cái bắt tay hơn-cả-lúng-túng. Ông dẫn họ về bàn ăn nơi ông đặt đủ số đĩa cần thiết cho mỗi bữa tối. "Jin giúp anh món thịt bò. Nó là đầu bếp tài năng đấy." Cha Jin khoe.

Chẳng trách có nhiều phần ăn đến thế, Jin nghĩ. Nếu anh biết rằng mấy người này sẽ tới, anh đã bỏ mặc căn bếp và lôi cha mình đến nhà hàng gần nhất rồi.

Jin gét cái sự kiện trong vòng hai mươi phút nữa. Họ đều ngồi vào bàn nhưng anh chẳng có hứng ăn. Jin nghe mẹ mình khoác lác về sự phát triển công ty mới mà bà đang làm việc và cấp trên của bà đang dự định về việc mở rộng trong năm tới. Cha anh chỉ gật đầu và chúc mừng họ. Mặt khác, Song Ho cứ luyên thuyên về thành tích của con trai mình. Jin đứng đầu trong lớp là tất cả những gì ông ấy nói về mà chẳng hề chú ý về phản ứng thờ ơ mà người vợ cũ tỏ ra.

Jin giữ mặt thẳng thừng trong suốt bữa ăn. Anh nhìn vào mắt mẹ mình không chớp, mong rằng bà đủ can đảm mà đối diện anh. Bà đã đi vắng quá lâu rằng anh dường như quên mất lông mi bà dày thế nào. Anh chú ý đôi môi họ có cùng hình dạng và độ căng mọng như thế nào và ước rằng họ không có cùng đặc điểm như thế. Có cùng cái tên đã đủ tồi tệ rồi. Anh chẳng muốn bất cứ bộ phận nào của bà ấy trên người anh nữa.

"Em biết điều này hơi đột ngột nhưng bọn em thực ra không tới đây chỉ để cập nhật thông tin," Yujin bắt đầu nói khi móc tay qua người bạn trai.

Jin và cha anh nhìn nhau một cái. Một khoảng lặng diễn ra rồi Song Ho dựa người về phía trước và hỏi: "Là gì vậy?"

Yujin nhìn vào người đàn ông bên cạnh một cách thiết tha và cắn môi mình với trước khi trả lời câu hỏi. "Chúng em mời anh tới dự đám cưới vào tháng Hai này."

Cơn giận mà Jin vẫn giữ trong bụng giờ đẩy lên ngực anh và bùng cháy hết nơi cổ họng anh. Anh đông cứng trên ghế ngồi và ngực anh bắt đầu nhấp nhô như thể anh đang bị dìm xuống nước hay bị bóp nghẹt. Sự giận dữ trong anh khiến đôi mắt anh ngấn nước nhưng anh nháy mắt ghìm chúng lại. Đây không phải là thời điểm để lộ ra những cái cảm xúc thế này trước mặt mẹ anh dù nó rất đau đớn.

Mặc dù anh vẫn chưa tha thứ hoàn toàn cho mẹ mình vì những gì bà đã làm đã kéo căng mối quan hệ của họ, anh biết bà vẫn xứng đáng được hạnh phúc và viên mãn mà bà tha thiết khát khao. Đúng vậy, anh xem thường người đàn ông mới bên cạnh bà nhưng nếu ông ta khiến bà hạnh phúc, sao Jin phải xen vào làm gì?

Thứ khiến máu anh sôi lên là cách mà cha anh chấp nhận với mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của họ. Không một lần Song Ho động một ngón tay lên người vợ cũ hay nâng cao tông giọng trong các cuộc cãi nhau. Ông luôn là người xin lỗi cho những sai lầm chẳng phải lỗi của ông. Và khi mẹ Jin rời khỏi nhà và yêu cầu ly hôn, ông chẳng thèm nháy mắt một cái và để bà làm những gì bà ấy muốn. Ông cũng chẳng phản đối luôn. Ông nhận hết sự chỉ trích về mình. Và giờ, ngay cả khi Jin biết sự đau đớn trong mắt ông và sự run rẩy nơi ngón tay ông, Song Ho vẫn xoay xở để nở một nụ cười và nói, "Chúc mừng, anh thật sự vui mừng cho em." Ông nhìn vào đôi mắt người vợ cũ. Jin biết cha vẫn còn yêu mẹ mình.

Trước khi anh xỉ vả trong giận dữ và phun ra từ ngữ mà anh chắc chắn sẽ hối hận sau này, di động Jin rung lên. Ba người cùng với anh nhìn anh, ngạc nhiên.

"Kim Seokjin," Mẹ anh nói với giọng nghiêm khắc. "Sao con không nghe điện thoại?"

Anh nhìn và, chẳng buồn che giấu sự khó chịu thể hiện trong sự sưng xỉa trên mặt anh nhưng vẫn lịch sự xin phép lượn ra ngoài phòng khách.

Anh trả lời điện thoại mà chẳng thèm nhìn người gọi. "Gì vậy?"

"Giật mình không?" Sự căng thẳng trên vai Jin hạ xuống ngay khi anh nghe thấy giọng Namjoon ở cuối đầu dây. Anh liếc nhìn lại về bàn ăn tối. Cha anh lười biết cắt miếng thịt bò trên đĩa anh trong khi mẹ anh tiếp tục nhìn đắm đuối vào vị hôn phu như thể mấy đứa trẻ trâu vậy.

"Anh bận à?" Namjoon hỏi.

"Không, sao?" Jin trả lời, luồn ngón tay qua mái tóc.

Tiếng nói chuyện phía Namjoon có thể nghe rõ được. "Cùng đi ăn tối nhé. Em tìm được đồ ăn đường phố tuyệt lắm gần Trường cao trung Ancheon và anh sẽ thích nó cho xem."

Jin cười. Namjoon nghĩ anh khi cậu nhìn thấy đồ ăn? Jin chắc đã mài dũa bản chất háu ăn của mình lên người bạn trai giả. "Sao em lại ở Ancheon hả, đồ trứng?" Jin cười khúc khích khi đặt tay lên eo mình. Anh giữ giọng thật thấp. Mối quan hệ của anh với Namjoon, không quan trọng nó được dựng lên thế nào, đều không phải là mối quan tâm của cha anh.

"Em không biết." Namjoon trả lời với tông giọng bèn bẹt. "Em đang thèm thứ gì đó ngọt nên em tới quá cafe của anh nhưng quán đóng cửa nên em tới cửa hàng tiện lợi nhưng em nhìn thấy poster của--"

"Hãy cứ nói là em nhớ anh để chúng ta kết thúc cuộc hội thoại này ngắn gọn, nhé?" Jin trêu chọc, lấy được nụ cười khoái trá từ đầu dây bên kia. "Được rồi, anh sẽ gặp em. Anh nghĩ anh biết em ở chỗ nào rồi. Cứ ở đó nhé." Anh cứng rắn nhận xét. Namjoon thường có xu hướng lang thang khắp nơi điều thi thoảng khiến Seokjin mất rất nhiều thời gian.

Jin nhanh chóng túm lấy áo khoác từ giá treo và bước tới khu ăn tối. "Cha, con phải đi gặp bạn bây giờ. Con sẽ về trước nửa đêm."

"Cái gì?" Cha anh ngẩng đầu. "Mẹ con và Kyung Mo đang ở đây. Họ không tới thăm ta thường xuyên và con co thể gặp bạn vào thời gian khác mà. Bảo bạn con lùi lịch lại đi."

"Thôi nào, cha," Jin rên rỉ. "Chúng ta sẽ thăm họ vào lễ cưới mà," Anh chỉ tay vào cặp đôi. Anh cố gắng để nghe mỉa mai nhưng mỗi khi anh nói với giọng ngay thẳng hay thô lỗ, lúc đó nó chẳng hề quan trọng.

"Không," cha anh trả lời. Mặt ông rõ ràng nghiêm trọng hơn lúc trước.

"Ôi, Song Ho, cứ mặc nó đi," Yujin từ bỏ. Jin nhìn bà với sự ngạc nhiên trên mặt nhưng khôn nói lời nào. Mẹ anh, trong một bước ngặt châm biếm của sự kiện, có thể là người cứu anh khỏi những bữa tối kinh hãi thế này. "Nó đủ lớn để tự lo cho mình rồi. Với cả, nó nói đúng," bà quay sang nhìn con trai với biểu cảm táo tợn như nhau. "Chúng ta có thể gặp nhau vào lễ cưới." Jin nhìn vào đôi mắt sắc lẹm của Yujin. Anh cảm thấy một bên miệng mình giật giật trong giận dữ nhưng anh là người phá vỡ cái nhìn chằm chằm nóng nảy giữa họ.

Không nói thêm lời nào nữa, Jin bước ra khỏi căn nhà.

Jin tìm thấy Namjoon đang ngồi bên vệ đường với hai xiên cừu nướng trong tay. Cậu cắn miếng thịt từ một trong hai chiếc xiên rồi ăn một miếng lớn hơn trên cái còn lại như một đứa trẻ tham lam. Jin lắc lắc đầu và mỉm cười khi tiến lại gần người-bạn-trai-giả-vờ của mình.

Mắt Namjoon mở to khi cậu nhìn thấy Jin. Cậu lập tức đứng dậy và ném cho anh nụ cười hai lúm đồng tiền toe toét. Anh để ý tuyết chất đống trên đầu người kia. Khi Jin lại đủ gần, Namjoon vươn tay để quệt đi dấu vết phủ băng trên mái tóc đen của mình. "Em nên đội một chiếc beanie hay thứ gì đó mới phải." Namjoon tặc lưỡi nơi vòm miệng.

"Và em nên giữ lại cho anh thứ gì đó mới đúng." Jin đáp lại trước khi tóm lấy một trong hai chiếc xiên và cắn miếng thịt. Môi anh tạo thành cái bĩu môi hình trái tim, hình dáng mà Namjoon luôn nhìn thấy mỗi khi cậu ra ngoài ăn với Seokjin.

Họ dành hàng giờ nhồi vào miệng với càng nhiều đồ ăn trên phố mà họ có thể. Bà cô bán đồ nướng nửa ấn tượng vì lượng thức ăn mà họ đang tìm cách nhồi nhét nhưng nửa khó chịu vì cách Seokjin thể hiện sự hài lòng của anh hơi lớn tiếng. Namjoon cười suốt buổi tối, hầu như đều bởi Seokjin và trò đùa ngốc nghếch của anh. Khi trả tiền cho bữa ăn, anh đề nghị cả hai đi dạo một chút.

Họ tản bộ qua những con phố khu Ancheon, chỉ vào sự trang trí cho Giáng sinh sớm mà những cửa hàng treo lên. "Anh có thích đèn nhấp nháy không?" Namjoon hỏi khi những chiếc đèn lung linh nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc.

"Chỉ trong phim kinh dị thôi." Seokjin trả lời.

Ancheon sáng bừng hơn so với Gimsan nhiều theo nghĩa nơi đó phải là một thành phố hơn là một thị trấn yên tĩnh. Thông thường, Namjoon thích thứ đằng sau hơn bởi cậu theo nghĩa đen lớn lên trong những đêm như thế này, cậu luôn biết ơn rằng cậu hiểu rõ vẻ đẹp và sự ồn ào của thành phố khi Seokjin ở bên cạnh cậu. Dù họ chỉ đang giả mạo tình cảm của họ, cậu cảm thấy được ở gần Seokjin mang lại cho cậu chút an bình mà không phải hy sinh cảm giác phiêu lưu không giống như những người bạn gái cũ của cậu. Với suy nghĩ đó, cậu nhét bàn tay đang đi găng của mình vào tay Seokjin.

"Em đang làm cái gì thế?" Seokjin hỏi, rút tay lại từ người kia chỉ để bị vồ lấy bởi Namjoon một lần nữa.

"Em đang nắm tay bạn trai mình." Namjoon trả lời xấc xược.

"Anh không phải bạn trai em, "Seokjin húc đầu vào cậu với đôi mắt nửa vầng trăng. Nhưng lần này, anh không thả tay khỏi Namjoon và thay vào đó siết ngón tay chặt hơn.

Đó là một cảm xúc khác hẳn khi Namjoon nắm tay anh khi chỉ còn có hai người họ. Thường thường, khi Kang Hee, bạn gái cũ của Jin, bên anh, họ thể hiện tình cảm với nhau gấp mười phần phóng đại để khiến cô ta ức chế như là sự trả đũa cho sự lừa dối của cô ta với một thằng khác. Nhưng khi họ trong sự riêng tư, cả hai đều trầm xuống và chỉ cảm thấy thoải mái. Sự động chạm của Namjoon rất điềm tĩnh và dịu dàng không như bản chất của cậu ấy nói chung. Anh cũng thích sự thật là Namjoon luôn khởi xướng skinship giữa họ. Jin thì luôn là người chạm tới cô bạn gái cũ trước.

Jin thả tay Namjoon ra khi hai người tới khu vui chơi bị bỏ hoang gần sân trượt băng. Sự thiếu hụt những ngón tay của Seokjin mang lại cho bàn tay Namjoon sự lạnh lẽo mặc dù đã được bao lại với đôi găng tay len.

Người lớn tuổi nhảy tới xích đi và ngồi xuống với hơi thở dài: "Đôi chân này đang giết anh."

Namjoon chiếm chỗ ngồi bên cạnh Seokjin và bắt đầu đẩy mình khỏi mặt đất. "Nhìn em cao chưa này, hyung." Namjoon khoe khoang.

Jin nhìn cậu với nụ cười buồn trước khi nói. "Em làm anh xấu hổ quá."

Namjoon thả chậm cú đẩy cho đến khi dừng lại. Khi hai chân cậu cắm rễ trên mặt đất, cậu nhìn biểu cảm ngập ngừng của người anh khi người lớn hơn nhìn chằm chằm vào nền tuyết. Namjoon huých vào anh và nhếch miệng cười ngượng ngịu khi đặt trán lên tay cầm của xích đu.

"Gì?" Jin nhướn mày hỏi.

Chầm chậm, Namjoon lần mò bên trong áo khoác mình và trình ra hai lon bia. "Muốn không?"

"Aishh" Jin vươn tới, tóm lấy chai bia với sự bực bội giả dối. "Anh nên mách với cha em mới phải."

"Anh không thể đâu. Anh cũng sẽ gặp rắc rối cho xem." Cả hai bật mở nắp lon và thở dài khi cảm giác sủi tăm trượt xuống cổ họng và làm ấm dạ dày họ.

Jin quay về phía Namjoon người đang nhô cằm ra trong khi cười với chính mình. "Có chuyện xảy ra giữa em và cha em hả?"

Namjoon quay lại nhìn anh. "Sao anh lại hỏi thế?"

"Anh không biết." Jin nhín vai và húp một ngụm bia. "Em luôn hẹn gặp anh buổi tối mỗi khi em và cha em cãi nhau."

Cậu trai với má lúm đồng tiền nhớ ra lần cuối cậu gọi cho Jin. Cậu đã say mềm và than vãn về người em không phải ruột thịt của mình. "Em gọi anh vì em nhớ anh."

"Ya," Jin nạt nộ. "Dừng ngay việc tán tỉnh anh đi."

Ngạc nhiên bởi cậu lại chọc Jin lần nữa Namjoon cười lớn. "Xin lỗi."

Cả hai ngồi trong yên lặng và nhấp đồ uống. Tuyết chất đống cạnh đế giày họ khi cả hai lười biếng vung vẩy trên ghế. "Còn anh thì sao?" Jin chớp mắt nhìn Namjoon hi anh nghe giọng người nhỏ hơn. "Có chuyện gì xảy ra ở nhà không?"

Jin lại nở một nụ cười buồn khác. "Và tại sao em lại hỏi thế?"

Namjoon cắn môi. "Anh rất trầm lặng. Anh chưa bao giờ yên lặng."

Seokjin nghĩ nó thật lố bịch khi úp mở đề tài về việc mẹ anh tới thăm và thả một quả bom đám cưới lên anh và cha anh. Đó không phải là việc của Namjoon. Họ còn chẳng biết gì về cuộc sống của nhau ngoài những thông tin cơ bản họ cần phải biết khi trở thành bạn trai giả. Và có thể sự thật mà Namjoon lúc say khướt đã tiết lộ vì người em không chung dòng máu của mình.

"Nó ổn nếu anh nói cho em," Namjoon chen ngang vào dòng suy nghĩ của Jin. "Chỉ là... Nếu anh cần gì, em luôn sẵn sàng giúp đỡ."

Jin tu hết giọt cuối cùng của lon bia và vươn người vỗ nhẹ lên đầu cậu bạn đồng hành. "Cảm ơn. Anh ổn, đừng lo lắng."

Namjoon bắt lấy tay anh từ đầu mình và giữ trong lòng bàn tay. Cậu đặt những ngón tay đan vào nhau lên đùi, vẽ những đường tròn với ngón cái một cách lười nhác.

Khi màn đêm buông xuống, càng nhiều người trượt trên sân băng bên cạnh khu vui chơi nơi Jin và Namjoon ngồi, đầu hơi ong ong. Những đứa trẻ lấp đầy không khí với tiếng cười. Bạn bè giúp họ bật đèn flash. Có một vài tiếng rên rỉ hòa với tiếng ồn khi có người trượt và hạ cánh bằng đầu gối họ. Những cặp đôi rắc lên màn đêm với tiếng của những nụ hôn trơ trẽn. Jin không hề hài lòng khi một cặp đôi trẻ làm như thế khi họ đi ngang qua sân chơi.

Namjoon nhìn cách khuôn mặt Jin nhăn nhó. Chắc là khiến anh nhớ đến Kang Hee, cậu nghĩ. Trái tim Namjoon đau thay cho bạn cậu. Không quan trọng bao nhiêu bực bội khi cậu biết Jin thuở ban đầu, người lớn tuổi hơn có một trái tim tốt đẹp nhất mà con người có thể có được. Anh không chỉ là người con ngoan của cha anh mà còn quan tâm tới người em Jungkook dù cả hai không hề có quan hệ máu mủ. Và với Namjoon, dù mối quan hệ lãng mạn của họ chỉ là một vở diễn, Jin vẫn xứng đáng tìm được người phù hợp với cách mà anh ấy cho đi yêu thương.

"Cô ấy không xứng đáng với anh." Namjoon thì thẩm đủ lớn để Seokjin nghe thấy. Giọng cậu đàn chặt với từng chút chân thành cậu có thể gom lại. "Anh là người tốt và nếu cố ấy rời anh chỉ bởi vì anh quá yêu cô ấy, thì sẽ tốt hơn anh để cô ấy đi."

Seokjin mỉm cười yếu ớt, không nhìn vào mắt cậu. "Anh chỉ sợ thôi."

"Về?" Namjoon dựa vào với sự ngạc nhiên. Đó là một lần hiếm hoi Jin có cái tông giọng nghiêm túc như vậy. Anh thường là người luôn cãi nhau vặt với Namjoon với đống hỗn độn trệu trạo của anh và sự biện hộ lớn tiếng nhưng không khí xung quanh họ lại nặng nề thêm. Đầu Seokjin dường như cũng hạ thấp xuống khi anh nói.

"Anh không muốn có kết cục giống cha anh," Jin thở ra. "Anh yêu ông ấy, anh thực sự đấy. Và ông ấy yêu rất nhiều người rất nhiều nhưng có lúc, anh ước ông ấy đã không. Ông ấy luôn là người cho mà không nhận lấy thứ gì đó lại và anh sợ nó cũng sẽ xảy ra với mình. Nếu như anh cho đi quá nhiều của bản thân đến nỗi không còn lại gì thì sao?"

Namjoon siết chặt tay anh. Cậu có thể rõ ràng thấy giọt nước hình thành trong đôi mắt người lớn tuổi hơn nhưng biết rằng Jin có bao nhiêu cứng đầu, nó ngay lập tức nghẹn lại không để lại dấu vết nào. Namjoon ước Jin sẽ khóc và bày ra những cảm xúc nơi đáy lòng. Cũng như cậu thích người hyung của mình trở thành người tạo không khí, trở thành viên thuốc hạnh phúc, cậu cũng muốn Jin thoải mái với mình khi nhắc tới chuyện bộc lộ phần tối trong anh. Có lẽ mình chỉ ích kỷ mà thôi, Namjoon tự bảo. Cậu phải nhắc nhở chính cậu rằng phần này không phải là một phần trong kế hoạch. Ngay khi Kang Hee rời đi, Jin có lẽ sẽ chẳng muốn nhìn thấy cậu lần nữa, biết rằng Namjoon đã biết hết câu chuyện của mình.

"Em không nghĩ anh sẽ có kết cục giống cha anh." Namjoon quả quyết. "Đầu tiên, anh đẹp trai hơn ông ấy nhiều."

Với lời bình luận ấy, Jin cười mặc dù nó yên lặng hơn bình thường. "Em còn chưa nhìn thấy cha anh bao giờ." Jin chỉ ra khi anh quay sang Namjoon.

"Này, em đang cố làm anh vui mà. Đây là khoảnh khắc cả-đời-chỉ-có-một thôi đấy." Namjoon cãi lại.

Mặt Jin sáng hẳn lên khi Namjoon nhận xét. Anh dựa vào dây cầm của chiếc xích đu và nghịch ngợm ngón tay của người đồng hành khi thả ra một điệu cười khúc khích lần nữa. Bằng cách nào đó, ảnh cảm thấy nhẹ nhõm khi anh có thể nói ra những suy ấy cho Namjoon. Jin thực sự không thích mở lòng với người khác và thà giải quyết vấn đề của mình khi có thể. Việc Namjoon lắng nghe anh là quá cảm kích rồi. Ít nhất, có ai đó biết về sự bấp bênh của anh và không đánh giá dù chuyện gì đi nữa.

Tuy nhiên khoảnh khắc hạnh phúc của họ bị phá vỡ nhanh chóng, khi một cặp đôi trẻ khác đuổi theo nhau chỉ để ngã vào tuyết như những cử chỉ trên TV.

"Aish!" Jin chửi thề lớn tiếng tới cặp đôi kia. Đôi mắt Namjoon mở rộng khi cậu thấy Jin tức giận thế nào như thế anh bị xúc phạm nặng nề. "Mấy người có thể gian dâm ở nơi khác không, hả? Chúng tôi đang cố nói chuyện ở nơi này." Sợ hãi một kẻ lạ mặt la hét với họ, cặp đôi vội vã chuồn đi, vừa phủi đi tuyết trên quần áo họ. "Ah, mấy người này. Thật là," Jin lẩm bẩm.

"Anh làm sao thế?" Namjoon cười. "Nhạy cảm quá hả?"

Jin trợn mắt. "Người ta nên kiềm chế với những cử chỉ thể hiện tình yêu nơi công cộng."

Namjoon huých vào nơi bàn tay họ vẫn-đan-vào-nhau. Jin nhìn cậu với cái đầu nghiêng sang một bên. "Anh nên nói thế khi anh không nắm chặt tay em thế này."

Jin đá tuyết trên chân mình. "Cái này khác. Chúng ta không phải bạn trai." Lời nhắc nhở tung ra một cơn ớn lạnh lên sống lưng Jin và Namjoon. Bọn họ không phải bạn trai thế sao cả hai lại nắm tay nhau? "Để giữ tay anh ấm lại." Jin thêm vào, có hơi chút yên lặng lần này.

Namjoon cười khùng khục. "Nếu anh nói như vậy."

"Em đang hỗn với anh đó hả?" Namjoon cười mỉa. Ah, Jin hyung trở lại rồi, cậu nghĩ. "Em không nhìn thấy cách người ta hút mặt nhau hả? Cái này," Jin đưa lên đôi tay đang nắm chặt của họ. "Chẳng là cái sất gì hết."

Lúm đồng tiền trên má Namjoon sâu hơn khi cậu nghe tiếng Jin lầm bầm. Tay còn lại che đi miệng cậu thứ dường như phát ra tiếng lớn hơn từ bên trong cậu. "Ah, anh làm như thể hôn chẳng phải là chuyện tốt gì cả."

Mặt Jin nao núng. "Không phải." Cái nắm của anh trên tay Namjoon thả lỏng và cái bĩu môi xuất hiện trên khuôn mặt anh. "Nó chỉ là có chút ghê ghê."

"Anh nói như kiểu anh chưa bao giờ hôn vậy," Namjoon nhận xét. Hai mắt Jin nhìn vào đôi giày mình. Bàn chân anh khẽ đá lên tuyết. Như thể có cái bóng đèn sáng bên trên đầu cậu, Namjoon nhận ra ý nghĩa đằng sau những cử chỉ của Jin và phản ứng lúc trước với các cặp đôi. "Không thể nào. Anh chưa bao giờ hôn thật hả?"

Jin giằng tay mình ra và nắm lấy dây xích đu trước khi quay đi khuôn mặt đỏ như của cải đường khỏi đôi mắt xét nét của Namjoon. "Câm miệng. Anh vẫn nghĩ nó ghê tởm thôi."

"Ôi, chàng trai ơi," Namjoon trêu chọc. "Anh bỏ lỡ mất một thứ tuyệt vời rồi." Cậu trai có má lúm tiếp tục tạo ra những tiếng hôn để quấy rầy Seokjin mất đi lý trí nhiều hơn. Người lớn tuổi hơn che đi tinh mình với hai tay và nụ cười e thẹn xuất hiện trên môi anh. "Anh hẹn hò với Kang Hee bao lâu rồi?"

"Hai năm." Jin thì thầm.

Cằm Namjoon rơi xuống lần nữa và cậu còn dùng tay che miệng phóng đại nó. "Và anh còn chẳng cố gắng để hôn cô ấy?" Đầu Jin lắc từ bên này sang bên kia. "Trời ơi. Anh làm cái mẹ gì để chịu đựng được vậy?" Namjoon tặc lưỡi lần nữa.

"Ya," Seokjin nhảy dựng lên. Mặt anh đỏ hơn từng phút và Namjoon không thể quyết định đó là do trời lạnh hay sự xấu hổ của ảnh nữa. "Gọi anh cổ hủ cũng được nhưng anh muốn nụ hôn đầu của bọn anh khi bọn anh làm đám cưới, thứ mà giờ rõ ràng sẽ chẳng xảy ra."

Namjoon túm chặt bụng mình để giữ cậu khỏi ói cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net