Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc nhuộm, trên kệ bày ra đủ kiểu mẫu tóc giả, tất cả những thứ này đều được thiết kế dựa trên yêu cầu, từ lượng tóc cho đến màu tóc đều giống y như thật.Người ngồi trên ghế da vuốt mái tóc xám đen, tóc rụng vương đầy trên lòng bàn tay.

Thợ cắt tóc bước tới, cầm trên tay dụng cụ rẻ tiền, một chút cũng không tương xứng với nội thất sang trọng nơi đây.

Nói thật, hắn rất ít khi gặp người tới cắt tóc mà muốn cạo trọc đầu.

Lưỡi tông đơ đã điều chỉnh xong góc độ, hắn nhìn Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ ngồi phía bên cạnh một cái, rồi lại nhìn người đang ngồi trên ghế.

"Cắt đi."

Trương Chân Nguyên nhàn nhạt nói, tựa như mình chỉ là một người đứng xem vậy.

Khoảnh khắc lưỡi tông đơ chạm vào da đầu, cứ tưởng rằng trong lòng đã rất kiên định, vậy mà vẫn không nhịn được run lên một cái, Trương Chân Nguyên dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.

Tiếng rè rè của máy móc như ngăn cách giữa ồn ào và tĩnh lặng, thế giới sau khi nhắm mắt chỉ còn lại một mình cậu, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng tắt nguồn điện, âm thanh xung quanh thoáng cái ồ ạt kéo về.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm mỗi người một bên vuốt bả vai cậu, Trương Chân Nguyên nghe thấy tiếng thợ cắt tóc đi tới rút nguồn điện ra, nghe ra được hắn cố làm nhanh nhẹn cho cậu mở mắt.

Trong nháy mắt, Trương Chân Nguyên thật lưu luyến cảm giác này, nhắm mắt lại dường như có thể tưởng tượng rằng mình chẳng qua là vì tham gia hoạt động mà tới hóa trang thôi, hoàn toàn không khác gì với những lần đến đây lúc trước.

Bình an, khỏe mạnh.

Mi mắt khẽ tách ra, con ngươi co lại để thích ứng với ánh đèn xuất hiện đột ngột, cuối cùng tập trung ở trên gương.

Ánh sáng trong mắt biến mất không còn dấu vết.

Mã Gia Kỳ nhìn về phía Đinh Trình Hâm, lại nhìn về phía cậu.

Anh đưa tay lên sờ cái đầu nhỏ của cậu, giọng điệu dịu dàng tựa như đây chỉ là đứa trẻ nhỏ lỡ làm chuyện ngốc nghếch vậy.

"Chân Nguyên nhà chúng ta đúng là đẹp trai quá đi mất, cạo đầu luôn rồi mà giá trị nhan sắc vẫn cao như vậy."

Cậu vẫn ngồi đó im lặng không nói lời nào, cúi đầu không muốn nhìn chính mình trong gương.

Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại, kéo nó đập nhanh rồi chậm lại, kéo theo cả lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn âm ỉ.

Tóc vương đầy dưới đất đều như đang nhắc nhở cậu, cậu đã không còn là một người bình thường nữa, lúc trước còn có thể dùng đồ trang điểm làm tăng lên chút sức sống, hay có thể dùng lý do giảm cân mà che dấu bệnh trạng.

Giờ khắc này, những thứ vẫn luôn tận lực che dấu, tất cả đều bị phơi bày ở trong không khí, buộc cậu phải đối mặt.

Rõ ràng là Đinh Trình Hâm cũng luống cuống, với tay lấy một bộ tóc giả trên giá đội lên đầu Trương Chân Nguyên.

"Em nhìn xem, bộ này y hệt kiểu tóc lúc trước của em, hơn nữa sau này em còn có thể tùy ý đổi màu đổi kiểu, cũng không sợ làm tóc bị tổn thương..."

Trương Chân Nguyên bị chọc lộ nụ cười chẳng giống cười, đặt tay lên vỗ nhẹ bàn tay Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca, em không sao, thu dọn nhanh rồi đi chụp ảnh thôi."

Thợ cắt tóc bước tới nhìn cậu, chọn cho cậu một bộ tóc giả, Trương Chân Nguyên cũng lười quay đầu nhìn lại gương, thầm chấp nhận bộ tóc này.

Hai người lấy điện thoại ra ghi nhớ lại những việc cần chú ý, thợ cắt tóc dùng keo xịt tóc hóa trang cho cậu, thợ trang điểm cũng bước đến bắt đầu làm việc.

Hóa trang xong, Trương Chân Nguyên nhìn bản thân mình trong gương, không khác gì với người bình thường, giống như tóc là từ đỉnh đầu mình mọc ra vậy.

Đinh Trình Hâm lái xe chở hai người đến công ty.

Hôm nay cần chụp ảnh tuyên truyền cho concert mùa xuân.

Những người còn lại đều đã bắt đầu quay chụp, Trương Chân Nguyên lấy liều thuốc mới kê từ chỗ Hân ca, uống xong trước khi Tống Á Hiên hoàn thành phần quay chụp.

Ảnh cá nhân đã chụp xong, bây giờ là đến thời gian chụp ảnh đôi.

Fans couple càng ngày càng đông, Nguyên Hiên cũng trở thành một trong ba couple lớn, lần nào cũng có ảnh chụp đôi.

Tống Á Hiên luôn nghĩ ra rất nhiều tư thế tạo dáng kỳ lạ, bị Lưu Diệu Văn quăng qua một bên thì đều được thực hiện ở chỗ của Trương Chân Nguyên.

Em ấy biết Trương Chân Nguyên sẽ cưng chiều mình, cưng chiều không có giới hạn.

Thử hết một lần tất cả những ý tưởng lung tung kia, chụp tới nỗi nhiếp ảnh gia phải kêu ngừng mới chịu trở lại như bình thường.

Trương Chân Nguyên rất thích quay chụp, nhất là lúc chụp ảnh đôi, cậu có thể một mình ở bên cạnh em ấy, có thể tự nhiên mà bước vào thế giới nhỏ của em.

Chỉ có điều, sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Cuối cùng là chụp ảnh cả nhóm, cũng chụp hệt như những lần lúc trước vậy, thuận tay cầm đạo cụ rồi tạo dáng.

Thỉnh thoảng chen chúc ôm nhau thành một cục, đủ loại biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt.

Cùng khoác vai nhau, mặc kệ là bả vai của ai hay bàn tay của ai, đều cười hết sức xán lạn, trong mắt là sắc màu chỉ tuổi trẻ mới có được.

Nhiếp ảnh gia cười, hô ba hai một lần cuối.

Tống Á Hiên nắm lấy tay Trương Chân Nguyên.

Vậy nên trong máy ảnh lại có thêm một bức mười ngón tay đan chặt vào nhau.

——

Ngày 05 tháng 03 năm 2022. Trời nắng.

Định đặt một cái tên cho cuốn nhật ký này, thế nhưng vẫn luôn nghĩ không ra. Đúng là từ trước đến nay vẫn luôn không giỏi đặt tên mà.

Hôm nay đi cạo tóc, công ty mời tới một người làm tóc giả rất giỏi, khiến tôi nhất thời hốt hoảng, cứ tưởng rằng đó vốn là dáng vẻ trước giờ của mình.

Chỉ là vẫn mãi không sao quên được khoảnh khắc tóc rơi đầy đất.

Tôi nghĩ, nếu như Tống Á Hiên thấy được, nhất định sẽ khóc rất lâu cho mà xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net