Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đầu tiên của show nhóm đã bắt đầu ghi hình từ sáng sớm, camera được bố trí sẵn ở nhiều góc, Trương Chân Nguyên dậy sớm hơn bọn họ một chút, đội tóc giả rồi trang điểm xong xuôi, sau đó mới dám lén lút nằm xuống giả bộ ngủ tiếp.

Tổ đạo diễn luôn bày ra những chiêu trò cũ rích, chắc chắn là không thể nào mở màn chương trình một cách bình thường được, loại chuyện như gọi ngủ dậy sớm đã được sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.

Người nhận nhiệm vụ lần này là Lưu Diệu Văn, em ấy lặng lẽ lẻn vào từng căn phòng, nhẹ nhàng đặt chiếc loa xuống, một âm thanh vang lên "Bluetooth đã kết nối!", sau đó bắt đầu phát ra âm nhạc khiến người ta phiền não.

"Ai vậy!"

Trong phòng lần lượt thay nhau vang lên tiếng oán giận, một trận chuông reo ồn ào qua đi, tất cả lại khôi phục trạng thái như mọi ngày.

Lưu Diệu Văn cùng Đinh Trình Hâm chạy ra sân chơi bóng rổ, Mã Gia Kỳ ngồi ở trên ghế sofa đọc sách, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ở trong phòng làm bài tập, Tống Á Hiên cùng Trương Chân Nguyên tiếp tục biên khúc bên cây dương cầm.

Một người ấn phím trắng đen, một người ôm cây guitar, tùy ý đàn một giai điệu nào đó, gặp được hợp âm nào phù hợp sẽ vội vàng ghi lại, trên tờ giấy A4 không tránh được những nét vẽ bừa bộn, thi thoảng đột nhiên nghĩ được một vài câu hát cũng sẽ ghi ra.

"Kết cục luôn là chia lìa, có được phải biết quý trọng."

Tống Á Hiên nói ra một câu, Trương Chân Nguyên theo bản năng viết lên trên giấy, chân mày từ từ nhíu lại, sau đó dùng nắp bút chọt nhẹ bả vai em ấy.

"Lời hát này cũng quá đau thương rồi, kết cục sao lại luôn là chia lìa."

Không đợi Tống Á Hiên mở miệng đáp lại, người cầm bút đã gạch ngang một đường mực đen trên giấy, tiếp đó viết xuống bên cạnh một câu khác.

"Kết cục chưa chắc sẽ luôn là chia lìa, có hay không có được đều nên quý trọng."

Trương Chân Nguyên cầm lấy cây bút vừa đặt xuống trên bàn, lại viết tiếp một dòng chữ.

"Nếu như kết cục đã được định trước, liệu tôi có nên bày tỏ tiếng yêu?"

Bọn họ cứ thế mỗi người viết mỗi câu, tựa như là một đôi đang đối thoại, lại như đang mượn lời hát viết ra thay tiếng lòng.

"Trương ca, sao giờ lại đến anh đau thương quá rồi?"

Tống Á Hiên dường như rất không vừa ý với lời ca này của cậu, hay là không hài lòng đối với cậu thì đúng hơn.

"Anh đau thương chỗ nào?"

Trương Chân Nguyên hỏi ngược lại một câu, quả thật là cậu không hề cảm thấy những lời này ngột ngạt, chẳng qua chỉ là một câu hỏi bình thường thôi mà, cũng xem như là nghi vấn sâu tận đáy lòng cậu bấy lâu nay.

Đầu ngón tay gõ gõ trên tờ giấy, Tống Á Hiên hất cằm vô cùng kiêu ngạo.

"Anh xem câu này của anh, kết cục đã định trước rồi thì tại sao lại không bày tỏ tiếng lòng chứ?"

"Kết cục đều đã định trước rồi thì dựa vào cái gì phải đi bày tỏ tâm ý?"

"Thì chính là phải bày tỏ thôi."

"Vậy nếu là em, em sẽ làm chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Tranh luận một hồi đổi lấy chính là sự trầm mặc, hai người cũng không tìm được chỗ dựa để chống đỡ cho quan điểm của mình, có lẽ đây chính là cảm giác bế tắc mà thầy cô quay chương trình tống nghệ hay dặn dò đi.

Lưu Diệu Văn xuất hiện rất đúng lúc, nói là muốn chơi 2 đấu 2, cộng thêm Hân ca chỉ còn thiếu một người, nói xong liền tới lôi Tống Á Hiên ra cửa.

Ống kính cũng vừa vặn hướng về phía hai người, dưới comment có lẽ có cả một tốp người ăn được đường luôn rồi.

Mã Gia Kỳ khép sách lại nhìn Trương Chân Nguyên đang sửa sang, ngồi xuống thử đàn một điệu nhạc mà bọn họ vừa viết xong.

"Em định lúc nào thì nói cho Á Hiên?"

"Không tính nói cho em ấy."

Tiếng đàn chợt ngừng, Mã Gia Kỳ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.

"Không thể cho em ấy một cơ hội yêu em sao?"

Trương Chân Nguyên buông cây đàn guitar xuống, ánh mắt rơi vào nét chữ mà Tống Á Hiên lưu lại trên nền giấy màu trắng.

"Chưa từng có được, thì lúc mất đi sẽ không phải hoài niệm sâu sắc."

Cuộc đối thoại tránh máy quay này cứ như vậy mà qua loa kết thúc, bọn họ đều hiểu nỗi khổ tâm trong này, cũng hiểu được mọi thứ đều là bất đắc dĩ.

Một ngày cứ đơn giản trôi qua như vậy, giản đơn nhưng chân thực.

Tống Á Hiên có lẽ là bởi vì cuộc tranh chấp ngắn ngủi lúc chiều, hoặc cũng có lẽ là bởi vì vừa mới chơi thua trận bóng rổ.

Dáng vẻ nhìn không được vui vẻ cho lắm, thế nhưng vẫn cứ nghĩ đủ mọi cách để chặn Trương Chân Nguyên lại nói chút gì đó.

Trương Chân Nguyên luôn có thể nắm bắt được mấy tâm tư nhỏ bé này của em ấy.

Thật ra cậu vốn là muốn dỗ dành em ấy từ sớm, thế nhưng nhìn khí thế hung hăng của em ấy thì không thể không bỏ chạy.

Ban đầu tránh ở trong phòng, sau lại sát chung một chỗ xem ti vi với Đinh Trình Hâm, nhưng thời điểm vào phòng bếp rửa chén lại không tránh được để cho đối phương nắm được sơ hở.

Cánh tay bị người kia kéo trở lại, cửa phòng bếp đóng sập, sau đó cạch một tiếng, khóa trái cửa.

"Mau ra ngoài thôi, tí nữa còn phải thu dọn đồ đạc để ngày mai đến homestay."

"Trương Chân Nguyên."

Dường như đã rất lâu cậu không nghe thấy Tống Á Hiên gọi cả họ tên ra như vậy, nhìn sơ qua đúng là em ấy chẳng mấy vui vẻ, ánh mắt nghiêm túc muốn đòi mạng, nhìn đến mức tim của Trương Chân Nguyên chẳng thể tự chủ mà đập thình thịch từng hồi.

"Sao vậy?"

"Chỗ tranh luận hồi chiều nay, em còn chưa nói hết."

Trương Chân Nguyên muốn giãy cánh tay ra, ngược lại càng bị Tống Á Hiên nắm chặt hơn, không thể làm gì khác ngoài cười một cái cho qua chuyện.

"Không phải chứ, em còn nghĩ gì nữa? Được được được, vậy chúng ta sẽ sửa từ của câu kia lại."

Tống Á Hiên không để ý sự nhượng bộ của cậu, dùng đôi mắt thâm tình khóa chặt ánh nhìn của cậu lại, sau đó dây dưa một chỗ.

"Mặc dù em biết kết cục là không thể nào, thế nhưng em vẫn là muốn nói với anh..."

"Biết là không thể thì đừng nói nữa."

Trương Chân Nguyên sợ thật rồi, bọn họ đều nói Tống Á Hiên là một cậu bé gan nhỏ, sẽ không chủ động bày tỏ.

Thế nhưng từ trước tới giờ em ấy vẫn luôn trao hết những chủ động và dũng cảm cho cậu, cảm giác mơ hồ trước kia ngay giây phút này đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, những thứ mà cậu vốn tưởng rằng là đối xử công bằng giờ đây cũng trở nên thật mập mờ, khoảnh khắc này chợt nhận ra mọi thứ thật giống như đều là cái cớ che đậy cho những thiên vị dành cho cậu mà thôi.

Tống Á Hiên thích cậu.

Bọn họ ai cũng biết.

——

Ngày 28 tháng 03 năm 2022. Trời nắng.

Tống Á Hiên, tôi yêu em.

Đành để kiếp sau nói cho em nghe vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net