Gyuwoo, Kiss The Groom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Howling

Translator: Fairy

Tags: Gyuwoo

Description: Sau khi hay tin người bạn thân kết hôn, Sunggyu cũng nhận ra tình cảm mình dành cho người kia là như thế nào.

5:00am

Điện thoại Sunggyu reo lên, báo có tin nhắn đến.

Một, hai, ba lần.

Sunggyu quay trở lại giường, kéo chăn phủ lên người mình, vùi mặt vào gối.

6:00am

Điện thoại lại reo. Một lần, hai lần...

Sunggyu nhẹ mở mắt ra, sau đó nhắm lại, khi nghe nó reo lần thứ ba.

7:00am

Điện thoại báo thức reo lên, mặc dù Sunggyu thấy nó cũng không có tác dụng gì, vì nhờ mấy cái tin nhắn phá đám kia mà anh đã tỉnh từ lúc nào rồi.

Anh ngồi dậy lấy điện thoại để trên đầu giường. Sunggyu không cần xem cũng biết là ai gửi tới, cũng biết là nó không hề quan trọng. Nhưng thật sự...nó vẫn khiến Sunggyu bật cười, đi vào nhà tắm đánh răng, rồi đọc tin nhắn.

Cc cưng à <3 buổi sáng hôm nay, mặt trời thật rực rỡ, nhưng nụ cười của anh còn rực rỡ hơn nữa~ Sunggyu đọc xong liền nhận ra mình trễ giờ làm mất rồi.

Sunggyu cố gắng đến công ty đúng giờ, và cũng may là giao thông không tệ lắm, đường đi không quá khó khăn. Khi Sunggyu bước vào trong tòa nhà, bước ra từ trong thang máy nằm ở tầng bảy của tòa nhà nơi tọa lạc phòng làm việc của anh. Thư kí mới của anh là một cô gái trẻ, hấp dẫn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy bút chì màu xám, áo khoát blue màu xanh dương đang cúi đầu chào anh, đưa anh một cốc cà phê nóng.

"Chào buổi sáng, Sunggyu-ssi." Người kia mỉm cười. Sunggyu cũng chào người kia khẽ mỉm cười.

"Cô là thư kí mới à?" Anh vừa đi về phía văn phòng mình vừa hỏi, cô gái cầm một cái máy tính bảng, cũng đi theo anh.

"Vâng, thưa anh." Cô gật đầu, đưa mắt nhìn xuống máy tính trên tay mình. "Tên tôi là Park Eunhye."

"Tốt, rất vui được gặp cô Eunhye-ssi." Sunggyu lại nói, đi vào trong phòng làm việc liền ngồi phịch xuống ghế ở chỗ bàn của mình. "Vậy lịch hôm nay của tôi thế nào?"

"Ah, anh có một cuộc họp với quản lý đối tác tập đoàn J và S nữa." Eunhye đang nói liền nghe tiếng cửa phòng bật mở. Eunhye xoay qua liền nhìn thấy một đồng nghiệp (đẹp trai hơn), đang mặc bộ vest đen bước vào, hai tay khoanh lại trước ngực.

Cậu mỉm cười với Eunhye rồi đi về phía bàn làm việc.

"Ah, rất vui được gặp thư kí mới của anh Sunggyu." Người kia mỉm cười, khiến cô gái bối rối. "Tôi tên là Nam Woohyun."

Sunggyu liếc mắt. "Xin lỗi cô Eunhye." cô gái nhanh chóng gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Woohyun lấy ly cà phê mà Eunhye pha, sau đó đen bỏ vào trong thùng rác.

"Này." Sunggyu nhăn nhó. "Em làm vậy để chi?"

Woohyun đặt một ly cà phê khác lên bàn, với một khối kem to đùng ở trên mặt.

"Em mua cho anh nè. Cái này ngon hơn đó."

Sunggyu nhẹ mỉm cười, ngậm lấy cái ống hút màu xanh kia. Woohyun biết sáng sớm phải cho anh uống thứ gì đó lành lạnh thì anh mới tỉnh táo được.

"Sao em không chịu làm thư kí của anh?" Sunggyu thở dài.

"Xin anh đó." Woohyun cười cười, nhảy nhảy chạy chạy đến bàn của Sunggyu, hai chân đan lại còn đá đá đầu gối của anh. "Em dư chuẩn để làm nha."

"Ờ." Sunggyu ậm ừ, hạnh phúc uống cà phê của mình. "Sao cũng được."

"Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?" Woohyun nhăn mặt.

"Tin nhắn nào?" Sunggyu mỉm cười, giả vờ không biết.

"Này." Woohyun đánh vào tay của Sunggyu. "Sao anh dám lơ em hả? Em nghĩ anh muốn chia tay với em rồi. Em sẽ nghĩ anh không còn yêu em nữa.

Sunggyu cười khẩy, mở laptop ra. "Chúng ta có ở bên nhau đâu mà đòi chia tay."

"Nhưng em muốn ở bên cạnh hyung~" Woohyun mè nheo. Sunggyu hoàn toàn không để ý tới, mắt dán vào màn hình laptop. "Hyung à~!"

"Ờ, ờ." Sunggyu thở dài, hoàn toàn không nhìn tới người kia.

"Hyung..." Gương mặt Woohyun đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Hm?"

"Em...Em có chuyện muốn nói với anh."

"Ok." Sunggyu gật đầu, nhìn cậu rồi lại tiếp tục check mail.

"Hông...em nói nghiêm túc thật đó." Woohyun kéo tay Sunggyu muốn người kia chú ý.

"Oh..." Sunggyu tựa vào ghế, quay sang nhìn người nọ. "Nó có liên quan đến cái bọng mắt của em không? Hay là cuối tuần này muốn ăn chơi lai láng ra sao?" Sunggyu chỉ nói đùa nhưng Woohyun lại vội vàng đưa tay rờ lên dưới mắt mình. "Thôi nào." Sunggyu vỗ đầu gối của Woohyun. "Anh đùa thôi mà. Ah, nếu không thì em--"

"Em không có làm vậy." Woohyun nhăn mặt, chỉnh lại cổ áo. "Mắt em...có tệ lắm không?"

Sunggyu nhíu mày. Anh quên mất Woohyun luôn thích chỉn chu mà. Woohyun đang cố gắng thể hiện bản thân hoàn hảo nhất có thể. Sunggyu không hiểu được, anh rõ ràng thấy Woohyun đã tuyệt rồi mà. Các cô gái nhìn thấy cậu kiểu gì chẳng như mèo thấy mỡ.

"Không..." Sunggyu mỉm cười. "Em đẹp lắm rồi, được chưa? Lúc nào cũng đẹp."

Woohyun im lặng, nhìn vào mắt Sunggyu một lúc để xem xem anh có nói dối hay không. Khi nhận ra anh nói thật, Woohyun mới mỉm cười.

"Em thấy hyung đẹp hơn mà."

Sunggyu cười khẩy. "Này, em nói đi đâu vậy. Không phải em có chuyện muốn nói sao?"

"Ah...đúng rồi--"

"Sunggyu-ssi, xin lỗi đã cắt ngang," Eunhye bước vào trong. "Cuộc họp sắp bắt đầu..."

"Rôi, rồi." Sunggyu nhanh chóng đứng dậy, đóng laptop lại. Sau đó quay sang Woohyun mà mỉm cười. "Lát nữa nhớ nói với anh đó nhé?"

Woohyun trông rất thát vọng, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

"Ừm, lát nữa."

"Có phải khùng quá rồi không?" Dongwoo ha hả cười, mân mê cái ly nước trong tay. Cậu đi đến, ngồi xuống bên cạnh Myungsoo với gương mặt không chút biểu tình. Bây giờ mọi người đang cùng nhau ở trong một club nào đó.

"Gì vậy?" Sunggyu chồm người qua cái bàn, vươn tai muốn nghe Dongwoo đang nói gì.

"Anh biết không?" Sungyeol đang ngồi ở bên cạnh Sunggyu, thúc thúc anh, mỉm cười.

"Không..." Sunggyu nhăn mặt, nhấp một ngụm đồ uống. "Anh thật sự không biết mà."

"Woohyun sắp kết hôn rồi." Dongwoo nói, uống ùng ục ly nước trong ly.

Sunggyu cười cười. "Xin lỗi. Cơ mà anh không nghe rõ lắm. Hình như em nói Woohyun sắp kết hôn hả."

"Thì anh ấy nói thế mà." Hoya thở dài, chống khuỷu tay lên bàn.

"Woohyun?" Sunggyu nhìn mấy người bạn xung quanh mình, không thể tin được. "Woohyun của anh hả? Nam Woohyun?"

"Phải rồi hyung." Sungjong nghi hoặc nhìn anh. "Gì vậy? Ảnh không nói với anh sao?"

Sáng hôm sau Sunggyu tỉnh dậy, bị cơn say hành hạ đến vật vã. Tối qua anh định không uống nhưng lại nhớ đến chuyện Woohyun sắp kết hôn. Sunggyu lắc đầu, tự cười một mình.

Không thể nào, Sunggyu nói. Tại sao mọi người lại nói Woohyun đám cưới chứ? Với lại, nếu chuyện đó xảy ra thì anh cũng có thể hiểu được. Nhưng mà Woohyun kết hôn với ai mới được chứ? Sunggyu biết cậu hẹn hò với cô gái nào đó được vài tuần nhưng bấy nhiêu đó đâu đủ để đám cưới chứ. Thêm nữa là cô đó không phải mẫu người của Woohyun đâu (theo quan điểm của Sunggyu).

Sunggyu lắc đầu gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

"Ah, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi." Woohyun thở dài, ngối xuống bên cạnh anh, trên tay cậu là mâm đồ ăn sáng vừa mới nấu. Chuyện này vô cùng bình thường, vì anh đã đưa chìa khóa nhà cho Woohyun, để khi nào người này muốn đến chơi. Sunggyu cũng hay như thế với nhà của Woohyun. "Đây." cậu đưa cho anh một ly nước trái cây.

"Cám ơn." Sunggyu lầm bầm nói, hớp một ngụm rồi quay sang Woohyun. "Em biết không, thật sự hôm qua anh say lắm đó."

Woohyun mỉm cười. "Sao? Có gì sao?"

"Hình như anh nghe Dongwoo với mấy đứa kia nói em sắp kết hôn nữa cơ!" Sunggyu nhỏ giọng nói. Có khùng không cơ chứ?" Anh mỉm cười, đẩy đẩy Woohyun, người trở nên khó chịu, gương mặt dần nghiêm túc.

"Uh..." Woohyun mỉm cười đầy hạnh phúc. "Là...Là thật đó anh."

"Đúng không? Có lẽ anh...khoan đã, gì?" Sunggyu sửng sốt, làm rơi cả đĩa đồ ăn xuống đất. "Em...Em đùa đúng không? Ai? Khi nào? Sao mà--?"

"Sáng qua em đã định nói với anh rồi!" Woohyun lớn tiếng nói, sau đó thở dài. "Đó...Đó là chuyện em muốn nói với anh. Nhưng em buồn là anh nghe mấy người kia nói rồi."

Sunggyu chỉ chăm chăm nhìn cậu, há hốc mồm. "Anh...Anh không hiểu.'"

"Anh có nhớ cô gái em hẹn hò vài tuần trước không?" Woohyun cười.

Woohyun nhăn nhó. Đương nhiên là anh nhớ cô gái kia, người không phải mẫu người lý tưởng của Woohyun rồi. Anh thật mong hai người bọn họ sớm chia tay và không còn vướng bận gì nữa.

"E-Em thậm chí còn không hiểu cô ấy nữa!" Sunggyu lắp bắp nói.

"Không phải tình yêu khiến con người ta điên cuồng như thế sao?" Woohyun thỏa mãn thở ra một hơi, hoàn toàn không để ý thấy thái độ khó chịu của Sunggyu.

"Vậy..." Sunggyu cụp mắt. "Em thật sự kết hôn với cổ sao? Không phải...quá sớm sao?"

"Tại sao?" Woohyun háo hức quay sang. "Anh chỉ sống có một lần thôi đúng không? Yolo!"

Sunggyu tạm thời không thèm quan tâm đến Woohyun đang bực bội, vì Woohyun két hôn, rõ ràng là quyền của cậu. Nhưng anh không thể nói gì bởi vì nếu vậy, trông anh sẽ xấu hơn trong mắt của Woohyun. Với lại...anh sẽ nói gì đây? Đừng kết hôn, vì cô gái đó không phải hình mẫu của cậu? Cô ấy không đủ tốt đối với cậu? Hay là có người khác tốt hơn?

Sunggyu thậm chí còn không biết ai sẽ tốt hơn cô gái đó, cho nên anh không nói gì cả.

"Vậy...em tự hỏi, liệu anh có phải là người đàn ông tốt nhất của em không?" Woohyun tràn đầy hy vọng nhìn sang Sunggyu. "Anh sẽ đúng không? Bởi vì thật sự hyung đã là người đàn ông tốt của em rồi." Woohyun chỉ nói đùa thôi, nhưng Sunggyu lại không cười. "Anh giận à?" Woohyun bĩu môi. "Đó không phải vì em không nói trước với anh sao?"

Sunggyu cắn môi. Anh thật sự muốn nói gì đó. Nhưng mà nói gì mới được chứ? Không phải anh nên vui vì người bạn của anh tìm được tình yêu đích thực sao? Tại sao anh lại không hề cảm thấy vui gì hết vậy?

"Không..." Sunggyu thở dài. "Anh không giận...nhưng em phải nói trước với anh chứ."

"Vậy anh sẽ như thế đúng không?" Woohyun ngây thơ mỉm cười. "Anh sẽ là người đàn ông của đời em đúng không? Đúng không?"

Sunggyu không thể nào từ chối được.

Cuối tuần, Woohyun buộc Sunggyu phải đi chọn lễ phục với cậu và giúp chuẩn bị cả lễ cưới nữa.

"Tại sao anh phải đi cùng với em?" Sunggyu làu bàu và trong điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe taxi.

"Bởi vì!" Woohyun hạnh phúc ngân nga. "Sáng nay chị Minhee bận đi tập yoga rồi." Minhee...chính là cô gái không-phải-là-mẫu-người-lý-tưởng trong truyền thuyết của Woohyun đây.

Sunggyu thật sự không thích người này. Người gì đâu vừa đẹp. Vừa thông minh. Lại còn tốt bụng.

Rồi, đó mà cũng là lý do nữa sao. Nhưng Sunggyu thấy một người hoàn hảo không tỳ vết như thế thật đáng ngờ. Anh có linh cảm rằng Minhee có lẽ là một sát thủ nguy hiểm hoặc đại loại như thế. Anh đã nói giả thuyết này với Hoya, tự hỏi rằng không biết mình có nên theo dõi cô gái kia không. Mặc dù...cũng không phải cậu chưa từng làm thế, trừ cái lần ở trường cấp ba ra--nhưng giờ không phải lúc bàn chuyện đó.

Taxi dừng ở một góc đường, và sau khi thanh toán, Sunggyu liền xuống xe đi bộ. Anh và Woohyun hẹn gặp nhau ở tiệm phục trang. Trong thành phố này cũng có nhiều shop quần áo đắt giá lắm. Vậy nên để đặt hẹn với một thợ may tốt ở đây, hầu như không thể đâu.

Vậy nên Sunggyu mới nhận ra, Woohyun có bao nhiêu nghiêm túc với đám cưới này. Anh khẽ thở dài rồi đẩy cửa. Anh thấy Woohyun đã đến nơi, cùng đứng với mấy người bạn của họ là Dongwoo, Sungyeol và Myungsoo nữa.

Woohyun là người đầu tiên để ý thấy sự xuất hiện của Sunggyu. Cậu lúc nào cậu cũng như thế. Mẹ của Woohyun luôn đùa rằng, liệu Sunggyu có phải là Waldo hay không, mà chỉ có Woohyun hiểu thôi "Waldo đâu rồi?"

"Anh đến rồi." Woohyun mỉm cười, nhìn Sunggyu đi về phía hai người bọn họ.

"Anh cũng đâu còn lựa chọn nào khác." Sunggyu lầm bầm, đưa tay nhét vào trong túi, ngồi phịch xuống salon trong phòng thay quần áo. Sunggyu thật sự rất thích nhìn thấy nụ cười của Woohyun.

"Có nghe nóng không~?" Sungyeol từ trong phòng thay đồ đi ra, khoát tay lên vai Myungsoo--cả hai cùng mặc một bộ lễ phục đắt tiền, với đôi giày bóng nhoáng hợp màu.

"Anh cũng nóng!" Dongwoo cũng đi theo sau hai người, mặc một bộ tương tự. "Tụi em đẹp trai không hyung?" Hai người quay sang Sunggyu, thấy anh đang cười.

"Ờ, mấy đứa trong như siêu mẫu ấy." Sunggyu chỉ nói đùa thôi nhưng mấy người bọn họ lại tưởng thật, lại còn tạo dáng ở người mẫu trước gương nữa.

Woohyun mỉm cười, quay sang Sunggyu.

"Vậy--"

"Anh sẽ mặc bộ vest của anh." Sunggyu lên tiếng nói.

"Oh..." Woohyun gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh. "Được rồi."

Cậu nhìn sang Sunggyu, cũng đang khó hiểu mà nhìn cậu. Sunggyu cũng không biết tại sao mình lại giận. Không phải anh nên vui sao? Giống như mấy người kia...

Mà tại sao anh không vui chứ?

Tại vì Woohyun đợi thật lâu mới chịu nói với anh đó. Sunggyu tự thuyết phục mình bằng lý do như thế. Sao lại có người để thiệt lâu như vậy rồi mới chịu báo cho bạn bè hay chứ?

"Anh giận kìa." Woohyun lầm bầm nói. "Có chuyện gì sao?"

Sunggyu cười cười, quay sang Woohyun. "Em hỏi anh đó hả? Tại em chứ gì nữa."

"Em?" Woohyun chỉ vào mình. "Ah, tại em không thông báo là em đám cưới sao? Hay," cậu nói rồi bật cười. "Vì sáng cuối tuần mà em bắt anh phải thức dậy sớm --?"

"Anh không thèm quan tâm chuyện vớ vẩn đó!" Sunggyu lớn tiếng khiến ba người kia cũng giật mình. Woohyun vẫn xem như không có gì, chỉ mỉm cười. Khi Sunggyu cáu thì cậu luôn là người đứng ra giàn xếp còn gì.

"Hyung à...em không hiểu." Woohyun nghiêng nghiêng đầu.

Sunggyu thở dài một hơi thật lớn, mệt mỏi xoa thái dương. Anh đâu phải là người hai cáu gắt vô lý như thế. Nhưng biết làm sao được. Chỉ vì anh đang phiền. Và bực bội nữa. Mà anh cũng không biết tại sao.

Mà lại còn bực hơn khi Woohyun còn không hiểu nữa chứ. Woohyun lúc nào cũng hiểu chuyện trước cả anh nữa cơ mà.

"Không có gì..." Sunggyu làu bàu nói. "Vậy..." Anh gượng cười. "Chú rễ thì sao?" Anh quay sang Woohyun, hình như chưa tin tưởng lắm và nó thì thể hiện rành rành ở trong mắt của cậu rồi.

"Ừ đúng rồi, anh sẽ mặc gì, Woohyun hyung?" Sungyeol xen ngang cuộc thi đấu mắt giữa anh và Woohyun.

"Ah, đúng rồi." Woohyun vỗ vỗ đầu gối của Sunggyu rồi đứng dậy đi thử đồ.

Sunggyu nhẹ thở ra. Chỉ là vỗ một cái. Một cái chạm nhẹ mà thôi. Nhưng bởi vì đó là Woohyun nên khiến anh cũng dễ chiu phần nào. Nó khiến anh thấy ổn, không còn chuyện gì bất mãn nữa.

Sunggyu tự hỏi còn đối với Minhee thì sao. Woohyun có như thế với Minhee không? Còn cô có làm thế với vậu không? Cái động chạm nhẹ nhàng như thế có khiến Woohyun dễ chịu như cậu đối với anh hay không?

"Khoan đã..." Sunggyu lắc đầu. "Mình đang nghĩ cái gì thế này?"

Tiếng hò hét cùng huýt sáo vang lên khiến anh cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ.

Sunggyu quay sang liền thấy Woohyun đang bước ra từ phòng thay quần áo. Một cái bện lưới, nhìn thấu bên trong là cái áo tank top, cùng hai sợi dây vắt lên hai vai. Nếu nhìn gần thì thế nào cũng nhìn thấy--

Sunggyu nuốt một ngụm nước bọt.

"E-Em mặc cái thể loại gì vậy?" Anh khó khăn nói còn Dongwoo và Sungyeol thì phụt cười, trong khi Myungsoo thì lôi máy ảnh ra chụp.

"Em mặc cái này đi tuần trăng mật mà." Woohyun nói, tạo dáng trước ống kính.

Sunggyu hốt hoảng nhìn xung quanh, cởi áo khoát ra choàng lên trên người Woohyun.

"Ông tướng, mau cởi ra nhanh đi!" Sunggyu lớn tiếng nói, trùm áo khoát ở...phần dưới của Woohyun, đẩy cậu trở lại phòng thay đồ, không màng đến sự phản đối của khán giả bên ngoài.

"Anh làm gì ghê vậy?" Woohyun đứng trong phòng thay quần áo mà bật cười, còn Sunggyu thì đóng cửa lại. "Em chỉ đùa thôi---"

"Đ-Đó không phải chuyện để giỡn!" Sunggyu lắp bắp nói. "Em...em sắp kết hôn rồi đó. Không được ở giữa mọi người mà trần trụi như vậy được."

"Gì?" Woohyun nhíu mày.

Hay quá ha, Sunggyu nghĩ. Để rồi anh lại tự hỏi mình về hành động kì lạ của bản thân. Ngày nào anh cũng có thể cười nói cùng với mọi người được mà. Nhưng...hôm nay anh không thể cười được khi thấy Woohyun mặc cái áo thiếu vải cùng cái lưới thưa như khoe bày mọi thứ như thế kia. Và anh cũng không muốn nhắc đến chuyện đồ lót ở bên dưới nữa...

Đó đương nhiên chẳng có gì hệ trọng cả. Sunggyu đã từng nhìn thấy Woohyun nude biết bao nhiêu lần rồi. Anh sao vậy? Hai người đã là bạn thân biết bao nhiêu lâu rồi, ăn nằm cũng không nhớ bao nhiêu lần, với lại ở nhà Woohyun cũng không có mặc nhiều quần áo lắm đâu.

Nhưng bây giờ...nó khiến anh thấy bực mình biết bao nhiêu. Vì nghĩ đến có người nào đó sẽ sở hữu khối thân thể đó. Minhee mới là người có thể nhìn Woohyun như thế.

Cô ấy sẽ là người duy nhất được ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Woohyun, thứ luôn khiến anh hạnh phúc, nhưng cũng rất là đáng yêu nha.

Cô ấy cũng là người duy nhất được nắm tay với Woohyun. (Mặc dù lúc nào Sunggyu muốn nắm cũng chỉ có thể gạt tay của Woohyun sang một bên).

Cô ấy sẽ là người duy nhất nhận được những tin nhắn ngọt ngào từ Woohyun nữa.

Cô ấy sẽ là người có diễm phúc nếm được bữa sáng ngon tuyệt của Woohyun, và cả bữa tối. (Đặc biệt là mấy món bỏ lò đó nha, Sunggyu nghĩ.)

Sunggyu không thích điều này. Anh không biết tại sao, chỉ là không thích thôi.

"Hôm nay anh bị gì vậy?" Woohyun lầm bầm nói, cởi áo tank top qua đầu. Sau đó gấp nó lại, mím môi đầy tập trung.

Sunggyu cũng không biết bản thân bị làm sao. Nhưng tóm lại anh chỉ biết chăm chăm nhìn Woohyun, nghĩ đến những chuyện Minhee có thể làm với Woohyun mà anh thì không. Anh sẽ không có một cơ hội nào nữa...

"Yah, anh bị cái gì vậy?" Woohyun chuyển sang giọng quan tâm, bĩu môi nói.

Nhưng Sunggyu chưa nói gì, đã đưa tay ôm mặt của Woohyun rồi nhích tới.

Woohyun nhìn anh, nhẹ thở ra. "Hyung..." Woohyun thì thào, đôi mắt cậu nhìn đôi môi của Sunggyu. "Anh làm gì...?"

"Anh chưa bao giờ có cảm giác..." Sunggyu lầm bầm nói, chăm chú nhìn đôi môi của Woohyun. "Anh sẽ không bao giờ..." Sunggyu nhỏ giọng, cắn môi, đôi mắt đầy van xin.

"Gì...?" Woohyun thở ra. Cậu không còn chút sức lực nào để kháng cự nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt của Sunggy, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đôi môi hai người như hòa tan vào nhau rất khó hiểu. Giống như là chúng vốn dành cho nhau vậy. Thật tuyệt. Nó cũng giống như chúng nó sinh ra là dành cho nhau. Thật tuyệt. Cũng thật nóng bỏng. Sunggyu tự hỏi hai người không hôn nhau trước đó...tại sao anh chưa bao giờ hôn Woohyun.

Woohyun lập tức đáp lại nụ hôn, nắm áo Sunggyu kéo anh lại gần hơn. Căn phòng thay quần áo chật hẹp cũng đột nhiên thật rộng lớn khi hai cơ thể áp sát và nhau, môi lưỡi hai người cùng day dưa, đâu đó vang lên tiếng rên rỉ. Sunggyu đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của Woohyun, tay còn lại ôm một bên gò má của cậu. Woohyun cũng dùng tay bắt lấy áo sơ mi đối phương, níu kéo anh ở lại.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến hai người giật mình mà tách nhau ra.

"Này, hai người không phải ở trong đó xử nhau đấy chứ?" Dongwoo lên tiếng nói.

Sunggyu trợn mắt, quay sang Woohyun, nhìn cậu đang nắm áo mình, hoảng hốt.

"Um..." Woohyun nói.

"E-Em không được làm như thế, bởi vì em sắp kết hôn rồi đó biết không!" Sunggyu nhanh miệng nói rồi rời khỏi phòng thay đồ. Ngay cả khi nghe Dongwoo, Myungsoo và cả Sungyeol gọi thì anh cũng không dừng lại.

Sunggyu ngồi bên ngoài tiệm lễ phục, nơi có một cái ghế dài chờ xe buýt, đưa tay ôm đầu.

Anh ước rằng mình có thể viện lý do là bản thân không kiềm chế nên mới khiến chuyện xảy ra như thế. Nhưng nghe vô lý và ấu trĩ quá. Bởi vì anh biết. Sunggyu đã từng yêu rồi. Anh biết ý nghĩa của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net