One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Marco gặp Edward Newgate lần đầu tiên, cậu đã gần như đánh mất chính mình và cũng nhờ có ông mà Marco mới học lại được mong muốn được sống.

.

Cậu sinh ra ở West Blue, trong một gia đình nghèo nhưng chứa đầy tình yêu thương với người mẹ phải làm hai công việc chỉ để đủ tiền mua giấy và mực cho cậu; cùng một người chị gái đã kiên nhẫn chăm sóc cậu khi mẹ của họ vắng nhà và đan giỏ để bán. Bản thân cậu không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm và những tấm bản đồ vẽ hòn đảo của cậu đã kiếm được tiền từ những du khách đi ngang qua đây. Đó là một cuộc sống đơn giản nhưng tốt đẹp và cậu không mong ước điều gì ngoại trừ việc có thể ra khơi vào một ngày nào đó.

Rồi một ngày nọ, Marco tìm thấy một loại trái cây kỳ lạ trong lúc đang hái trái cây trong vườn nhà mình. Cậu đã nếm thử xem nó có đủ ngon để chia sẻ với gia đình của mình không. Nó có vị rất kinh khủng và đó cũng là lúc cậu có được khả năng tự chữa lành bằng ngọn lửa xanh lam bao phủ quanh da cậu. Tuy nhiên, mẹ và chị gái của cậu đã không quan tâm đến nó và cậu cũng vậy - cho đến khi một cơn dịch bệnh quét qua ngôi làng của họ và Marco nhanh chóng nhận ra cậu là người duy nhất sống sót.

Lúc đó cậu chỉ mới 11 tuổi và đó cũng là một trải nghiệm rất kinh hoàng.

.

.

.

Marco che giấu tuổi của mình khi đi du lịch cùng với các thương nhân, cung cấp nguồn lao động chân tay để đổi lấy thức ăn khi cậu nhận thấy sức mạnh của mình đã tăng lên rất nhiều (có lẽ do loại trái cây đó). Nó vẫn ổn cho đến vài tháng sau khi một đám cướp ngẫu nhiên tấn công một tàu buôn mà cậu đang đi.

Không may cho Marco, đám người đó đã nghe nói về sức mạnh của cậu và tên thủ lĩnh của chúng biết về loại trái cây mà cậu đã ăn.

Đó là lần đầu tiên Marco biết được thế giới rộng lớn hơn nhiều so với những gì mà cậu từng biết.

.

.

Dưới xiềng xích bằng đá biển, Marco bị buộc phải làm việc cả ngày lẫn đêm trong nhiều năm khi đám cướp trở nên giàu có nhờ khả năng điều hướng của cậu, cho đến khi cậu bắt đầu cân nhắc đến việc tự gieo mình xuống biển khi chúng đến được Đại Hải Trình.

Đó cũng chính là thời điểm mà cậu gặp Edward Newgate.

Râu Trắng rất nổi tiếng ở Đại Hải Trình vì sức mạnh khủng khiếp của ông, vì vậy ông đã rất hứng thú khi một số thủy thủ đoàn tân binh thách thức ông khi hai băng đụng độ. Ông đã nghĩ, đối với một nhóm người còn không được tính là hải tặc, chúng dũng cảm kinh khủng. Nhưng ông rất nhanh biết được sự tự tin đó đến từ đâu.

.

Tên thủ lĩnh của chúng quay trở lại cabin chỉ để kéo theo một đứa trẻ ốm yếu với đôi mắt mệt mỏi nhất mà Râu Trắng từng thấy. Một đứa trẻ bị trói trong xiềng xích.

Râu Trắng biết về sự tàn nhẫn của thế giới, về chế độ nô lệ, về lòng tham của con người và không khí bắt đầu rung chuyển dưới cơn thịnh nộ của ông.

Tên thủ lĩnh trông có vẻ khiếp sợ nhưng gã ta đã đá vào đứa trẻ tóc vàng gã vừa đưa tới và gào thét kêu cậu bé hãy chiến đấu.

Râu Trắng hài lòng khi thấy rằng ít nhất cậu bé vẫn còn đủ sức sống để đứng dậy khi đối mặt với ông, đồng thời quan sát ông một cách cẩn trọng. Tinh thần của cậu bé vẫn chưa bị phá vỡ.

Râu Trắng bắt đầu lao về phía trước với thanh bisento trong tay, lắc con tàu nhỏ theo từng bước chân của mình, để tóm lấy gã thủ lĩnh của băng cướp và yêu cầu gã ta đưa cho ông chìa khóa của dây xích trên tay cậu bé. Khi đến gần cậu bé, ông kinh hoàng nhận ra cậu bé ấy đang thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lại như đang chờ đợi cái chết.

Tâm trí của Râu Trắng chìm trong màu đỏ.

Vài phút sau, đám cướp đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cậu bé tóc vàng cũng được giải thoát khỏi xiềng xích và được đưa trở về tàu của Râu Trắng. Lúc này ông đang quan sát cậu bé từ từ ăn hết số thức ăn mà ông đưa cho cậu ấy. Ông có thể nhận thấy rõ ràng rằng cậu bé chỉ đơn giản là chờ xem Râu Trắng định làm gì với cậu. Vì vậy, Râu Trắng đã nhẹ nhàng hỏi cậu bé, mặc dù ông thậm chí còn không biết tên của cậu, rằng liệu cậu có muốn trở thành con trai của ông hay không.

Ông đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi cậu bé nói đồng ý.

---

Khi Marco được gã thủ lĩnh đưa ra ngoài và đẩy về phía người đàn ông khổng lồ, người mà gã ta đã ngu ngốc thách thức, cậu ngay lập tức biết được bản thân không thể nào sánh được với sức mạnh đang đứng trước mặt mình. Những năm qua là một bài học khắc nghiệt về giới hạn mà cơ thể cậu có thể chịu đựng được, và thứ sức mạnh của người đàn ông đang đứng trước mặt cậu rõ ràng quá áp đảo so với cậu. Cậu sẵn sàng chiến đấu nếu cần nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Marco cảm thấy nhẹ nhõm khi người đàn ông tiến về phía họ với tất cả sức mạnh và sự chắc chắn như một trận động đất vì ít nhất, cái chết của cậu sẽ diễn ra nhanh chóng, và thậm chí cậu có thể còn không kịp cảm thấy đau đớn. Cậu thấy bản thân rất bình tĩnh khi nhắm mắt chờ đợi. Cậu đã không dám ước ao bất cứ điều gì trong nhiều năm nhưng cái chết vào lúc này có lẽ là lựa chọn khá tốt.

Marco đã rất sốc khi người đàn ông cẩn thận đi ngang qua cậu và không mảy may vội vàng quay lại. Rõ ràng đó là tất cả thời gian mà người đàn ông đó cần để nâng cậu lên và phá vỡ không khí trên tàu. Chỉ trong vài giây, cabin và gần như toàn bộ thủy thủ đoàn đã biến mất.

Marco sợ hãi quan sát khi người đàn ông tiếp cận gã thủ lĩnh, kẻ đang tuyệt vọng cầu xin sự thương xót trong khi gã đang cố gắng tìm đường rút lui. Ông ấy đã phải kiềm chế bao nhiêu để có thể kiểm soát thứ sức mạnh khủng khiếp của ông (một sức mạnh kỳ lạ, có lẽ nó tới từ một trái ác quỷ khác, trái ác quỷ đầu tiên mà cậu nhìn thấy sau khi sở hữu sức mạnh mới) ở mức vừa đủ khi đánh nhau với một thành viên trong băng như vậy? Thật thỏa mãn khi nhìn thấy ông ta bóp nát cơ thể của gã thủ lĩnh chỉ bằng một tay theo cách mà Marco thường mơ ước được làm. Nếu không còn gì khác, cậu thực sự rất biết ơn vì nguồn gốc nỗi đau lớn nhất của cậu giờ đã chết.

Tuy nhiên, người đàn ông dường như đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó, vì ông ấy đang tìm kiếm thứ gì đó trên quần áo của gã thủ lĩnh đã chết.

Marco sững sờ nhìn ông ta bước đến chỗ cậu với chiếc chìa khóa dẫn đến tự do của cậu. Cậu không thể rời mắt khỏi chiếc chìa khóa khi ông ta bước lại gần cậu. Đột nhiên, khát vọng được tự do, được sống, được ra khơi tràn ngập trong cậu và khiến cậu không thể kiềm được cảm xúc của mình. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cậu mơ ước về nó.

Ông ấy ra lệnh cho cậu đưa tay ra và Marco đã làm theo. Cậu run run đưa tay ra trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Một niềm hy vọng không thể dập tắt, bùng lên bên trong cậu, bắt nguồn từ đôi mắt nhân hậu của người đàn ông với đôi tay to lớn, mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng tháo bỏ xiềng xích đã giam cầm cậu trong suốt nhiều năm.

Khi sợi xích được tháo ra, cả cơ thể của Marco được bao bọc trong ngọn lửa.

Cậu không cố ý, nhưng đột nhiên, cậu cảm giác như những bản năng của mình đang trỗi dậy và cậu thoải mái chiều theo ý chúng. Marco vui mừng khôn xiết khi có thể thực hiện theo ham muốn của bản thân lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài.

.

Khi Marco quay trở lại với thực tại, cậu thấy rằng bằng cách nào đó cậu đã biến thành một con chim bao bọc trong lửa. Một con Phượng hoàng. Một góc nhỏ trong tâm trí cậu thì thầm, khao khát được thỏa mãn trí tò mò và làm bất cứ điều gì cậu muốn (điều mà cậu đã cẩn thận kìm nén cho đến tận bây giờ).

Người đàn ông không hề bối rối khi ra hiệu cho Marco đi theo ông và ông đã tự giới thiệu bản thân tên là Edward Newgate, thuyền trưởng của băng hải tặc Râu Trắng.

.

Marco được đưa lên tàu của Râu Trắng, nơi có đủ loại người nhìn cậu với vẻ thích thú nhưng không phàn nàn bất cứ điều gì khi cậu đi theo Râu Trắng vào bên trong. Cậu đã biến trở lại thành người khi Râu Trắng lớn tiếng yêu cầu thức ăn và nước uống.

Khi thức ăn và đồ uống được dọn ra trước mặt Marco, cậu bắt đầu cẩn thận xử lý toàn bộ chúng. Cậu không thể nhớ lần cuối cùng cậu được lựa chọn thức ăn và ăn cho đến khi no là lúc nào cho nên cậu đã tận hưởng cơ hội lần này.

Bây giờ Marco muốn rất nhiều thứ. Cậu muốn thử biến hành Phượng hoàng một lần nữa và xem thử cậu có thể bay được hay không; muốn được thử nhiều loại thức ăn hơn và ăn những gì mà cậu muốn; muốn lại được vẽ bản đồ; có lẽ học thêm về y học vì cậu đã nghĩ đến nó kể từ sau khi cậu mất gia đình và quê hương.

Marco đã phớt lờ Râu Trắng khi ông hỏi về dự định tương lai của cậu, nhưng cậu đã ngẩng mặt lên đối diện với ông khi nghe Râu Trắng nói, "Này nhóc con, con có muốn gia nhập băng hải tặc của ta không? Trở thành hải tặc và được tự do?"

Câu trả lời đến với Marco dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, "Có."

.

.

Bây giờ, Marco có quá nhiều thứ mà cậu mong muốn và có vẻ như cậu đã tìm thấy một nơi mà cậu có thể theo đuổi chúng.

Xét cho cùng, trên tất cả, có một thứ mà cậu đã mong muốn hơn bất cứ thứ gì khác, một thứ mà cậu đã rất muốn thừa nhận.

Tự do.

Và bây giờ, cậu vừa được ban tặng điều đó bởi bàn tay to lớn, đôi mắt nhân hậu và nụ cười tươi trên gương mặt của Râu Trắng khi cậu nói đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net