1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


You were in college, working part-time, waiting tables
Left a small town, never looked back
I was a flight risk, with a fear of fallin'
Wondering why we bother with love, if it never lasts

Chan cứ tự hỏi, tại sao nhân loại lại bận tâm về tình yêu dẫu biết nó chẳng tồn tại mãi mãi.

Hồi đó, khi cậu nằm trên sofa với gương mặt Hansol kề sát bên mình sau khi cả hai chính thức dọn vào ở cùng nhau, cậu nghĩ, có lẽ bản thân đã hiểu rõ lý do.

"Ai mà tin nổi chứ?" Hansol cảm thán và Chan cảm thấy khóe môi bất giác cong lên. Như một phản xạ có điều kiện khi nhắc đến anh. Vòng tay Hansol siết chặt hơn và cậu cười phá lên khi anh hôn chóp mũi cậu.

Nhưng giờ đây, cậu tự ôm lấy mình, tự lau đi mấy giọt nước mắt ngốc nghếch cứ lăn dài vào hai giờ rưỡi sáng, trước trạm xe bus, Chan thật lòng thắc mắc tại sao nhân loại cứ mãi dính vào những thứ phiền phức này chứ.

Có lẽ vì chuyện tình của họ khởi đầu quá tốt đẹp. Quá hoàn hảo.

Thật ra Chan cũng chẳng biết chính xác từ đâu mà mọi thứ bắt đầu. Từ đâu mà Hansol và Chan trở thành HANSOL và Chan. Từ đâu mà anhem trở thành chúng ta.

Cậu chẳng giỏi giang gì việc mở đầu mấy câu chuyện cho lắm.

Nhưng cậu biết chính xác từ khi nào mà Hansol xuất hiện trong cuộc đời cậu. Đó là một buổi sớm mai khi Chan quyết định sẽ mặc kệ Seungkwan và tự mình đi ăn sáng ở một quán cafe be bé gần kí túc xá.

Rồi anh sẽ trở thành một phần quan trọng của cuộc đời em, Hansol nói. Nhưng lại ẩn dưới một lời chào khuôn mẫu thông thường "Tôi giúp gì được cho cậu?". Chan như lạc vào đôi mắt nâu xinh đẹp đó và rồi ngẩn ngơ đáp, Rất vui lòng, nhưng miệng cũng chỉ bình thản đặt một ly cà phê, một phần bánh kếp cùng câu hỏi bâng quơ "Có bao giờ anh cảm thấy muốn chính tay giết thằng bạn thân mình chưa?" Hansol cười phá lên, giòn giã và vang vọng đến mức Chan gần như muốn trả lại ly cà phê vì cậu khá chắc rằng mình tỉnh cả ngủ luôn rồi.

"Tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng tôi cũng rất vui nếu được nghe cậu kể chi tiết thêm đó, nếu cậu muốn. Tôi cũng gần tan ca rồi." Hansol đáp và Chan cảm thấy má mình nóng rực lên. Đến tận bây giờ cậu cũng không rõ bộ não vẫn đang ngái ngủ lúc đấy nên biết ơn hay căm ghét câu trả lời quá nhiều thông tin cần thiết nọ, nhưng có một điều chắn chắn – rằng đó là xuất phát điểm của hai người họ.

Hansol cũng là sinh viên đại học, cùng trường với cậu và Seungkwan, và cũng chung khóa nốt mặc dù bằng tuổi Seungkwan.

"Tôi làm thêm nhiều nên phải nghỉ vài học kì." Hansol giải thích, Chan ngồi cạnh gật gù lắng nghe. Anh trông không phải kiểu mơ màng như lúc sáng mới gặp Chan, thậm chí sau khi Chan đã hoàn toàn tỉnh táo sau ly cà phê và cả sau khi anh khoác chiếc áo hoodie thay cho bộ đồng phục ban nãy.

Chan thật sự đã xả hết nỗi lòng cùng anh bạn mới quen, hầu hết là về Seungkwan và ý đồ muốn bóp chết y như thế nào. Hansol cười nghiêng ngả trước mọi câu chuyện của cậu và Chan chẳng hề phiền hà chút nào.

"Tôi chẳng biết giúp cậu thế nào luôn Chan ạ. Tôi nghĩ tôi không có ai để gọi là bạn cả, chứ đừng nói là bạn thân."

"Anh điêu vừa thôi."

"Ừ thì tôi có bạn cùng khoa tôi gặp mỗi khi lên lớp, thế thôi. Nhưng mà ngoài giờ học thì tụi tôi chẳng là gì cả. Và người dưng với nhau thì chẳng ai trút hết bầu tâm sự như cậu nãy giờ đâu." Hansol phân trần, nhưng nụ cười thật dịu dàng làm sao. Chan hừ mũi.

"Ừ thì tôi cũng đâu có thường làm vậy đâu chứ." Cậu đốp lại, Hansol chỉ gật đầu, nụ cười vẫn luôn trên môi.

"Thế tính ra tôi cũng đặc biệt phết nhỉ." Hansol phổng mũi châm chọc làm Chan chỉ biết giả vờ đảo mắt, hi vọng sẽ làm anh phân tâm khỏi đôi má đang dần ửng hồng.

Họ trao đổi số điện thoại ngay hôm đó, Hansol vẫy tay tạm biệt trong khi ngáp một cái rõ to, thế là Chan liền nhanh trí gửi một tin chúc ngủ ngon, và thức dậy với tin nhắn trả lời đến vào buổi sáng hôm sau cùng một icon nháy mắt.

Đó chắc chắn là điểm khởi đầu từ phía Lee Chan.

Nhưng không có dấu hiện nào khiến Chan nghĩ Hansol có ý gì với cậu, cho đến tận vài tháng sau.

Suốt khoảng thời gian đó, Chan và Hansol đã ngầm đồng ý cả hai sẽ nhắn tin thật nhiều và thỉnh thoảng cùng ăn trưa. Seungkwan quý Hansol ra mặt và nhóc Chan cứ phải liên tục nhét đồ ăn vào mồm thằng bạn để y không làm bẽ mặt mình trước mặt crush. Họ gặp nhau ở thư viện mỗi cuối tuần, Seungkwan xin cá mười bảy trái quýt hallabong rằng thằng nhóc này làm quái gì biết thư viện nằm đâu, chỉ đến để gặp Hansol thì có.

Những bài kiểm tra cuối kì trôi mau, Hansol rủ cả hai ra ngoài chơi sau buổi thi cuối cùng, và cả ba cũng lẻn được vào kí túc xá an toàn. Chan say bí tỉ tới mức chủ động rủ Hansol ngủ chung giường, nhưng lại đủ tỉnh táo để xấu hổ tưng bừng khi Hansol bật cười châm chọc rằng nếu muốn ngủ chung thì trước hết phải mời anh đi hẹn hò đã chứ nhóc. Seungkwan cười đến rung cả giường làm Chan phát khùng, quát cả hai ông anh lớn ầm lên, rồi tự nhiên như không chui vào dưới tấm ga trải giường đánh một giấc ngon lành đến sáng.

Hôm sau Seungkwan rủ Hansol tham gia vào chuyến đi biển cuối tuần, Hansol ban đầu khá chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý vì Chan cứ mè nheo mãi, còn mạnh mồm hứa sẽ ăn tối ở chỗ anh làm suốt một tuần liền.

Bãi biển vẫn đông như thường ngày, ừ thì, mùa hè mà. Seungkwan bằng một cách nào đó quên bẵng rằng y đã rủ nguyên đám bạn thân đến khiến Chan phải rối rít xin lỗi Hansol, không quên kéo anh đi cùng khi mọi người chia nhau thành hai nhóm để lên xe anh Seungcheol và Wonwoo. Tận dụng quyền ưu tiên "em út đáng yêu của cả nhà" mà nhóc Chan đã chiếm được vị trí êm ái ở ghế sau xe Wonwoo cùng Hansol và Jihoon, trong khi anh Seokmin – anh bạn trai tốt bụng cực kì của Wonwoo thì ngồi ở ghế phụ lái. Seungkwan hẳn là khó chịu lắm vì bị bỏ rơi, nhưng thôi ai bảo lắm mồm cơ, ráng mà chịu.

Và ngạc nhiên hơn là, Hansol làm thân với mọi người rất nhanh. Anh biết vài cuốn sách tiếng Anh mà Wonwoo phát cuồng dạo gần đây, có niềm đam mê đặc biệt với âm nhạc giống Jihoon – người đang cực kì hào hứng trao đổi, và, ừ thì Seokmin thì ai mà chẳng kết bạn được chứ. Nhưng Chan có chêm vào rằng hai người có cùng ngày sinh nhật đó, khiến Hansol thích thú huých tay cậu, "Này làm sao mà em nhớ được vậy?". Có lẽ mùi nước hoa xe hơi của Wonwoo hơi nồng khiến Chan say mất rồi, nhưng cậu vẫn thu hết can đảm nhìn vào đôi mắt nâu hổ phách đấy và đáp lời "Anh biết em để ý đến anh mà." Và khi trông thấy vài vệt hồng thoáng qua trên má Hansol khi anh vội mỉm cười quay đi, cậu biết mình vừa ghi một bàn thắng đậm.

Căn nhà nghỉ họ thuê quá ... chà, nói sao nhỉ. Cứ xem như là vì không có nhiều nơi vừa túi tiền mà lại chứa đủ mười ba thanh niên đi. Thế là có nhiều phòng đủ chứa 3 người và vài phòng dành cho 2 người, Chan bị phân vào căn phòng bé nhất với độc một chiếc giường, cùng Hansol.

Hẳn rồi.

"Mọi người sẽ ra biển chơi liền đó. Em cứ vất túi vào đây rồi đi thôi nào." Seungkwan giục, Chan chỉ biết vâng lời rồi chộp lấy chiếc camera trước khi chạy vội theo. Cậu cảm giác Hansol theo sau cậu nhưng có gì đó khiến cậu không thấy thoải mái tí nào.

Cả đám chơi đùa dọc bờ biển, xô đẩy, té nước vào nhau, reo hò ồn ào cả một góc trời. Wonwoo và Seokmin lui về phía sau, hai tay đan vào nhau trong khi thì thầm tâm sự đủ điều. Chan chỉ thở dài.

"Em lúc nào cũng ngắm nhìn họ như thế này thôi à?"

"Gì cơ ạ?"

"Ý anh là cả nhóm ấy. Em như kiểu, cứ đừng từ xa ngắm nhìn họ từ sáng tới giờ." Hansol đáp, bước đến sánh vai bước cạnh Chan, cậu nhóc cũng tắt máy ảnh, để nó treo lủng lẳng trên cổ.

"Em nhỏ nhất nhóm mà, vừa mới gia nhập cùng mọi người năm nay thôi nên có lẽ em vẫn thấy hơi xa cách một tí. Dù hai anh Wonwoo và Seokmin luôn cố kéo em vào chơi chùng và cả anh Seungcheol nữa, cái anh bự con ấy." Cậu vừa kể chuyện vừa chỉ tay về phía xa nơi Jeonghan đang trốn sau lưng Jun, chắc lại vừa bày trò chọc phá gì Seungcheol rồi vì anh ấy hét ầm lên đầy bất mãn.

"Mọi người vui nhỉ. Ồn ào thì số một luôn."

"Anh thấy Seungkwan hợp cạ với mọi người như thế nào rồi đấy." Chan quay sang Hansol cười thật tươi, không hề để ý đến tảng đá dưới chân, và điều gì đến cũng phải đến, cậu vấp chân té nhào. Nhưng thay vì ngã chổng vó trên nền cát ướt lấm lem và làm bể cả máy ảnh thì cậu cảm nhận được một vòng tay ôm lấy lưng mình, cổ tay cũng được giữ cố định bởi bàn tay lớn hơn. Chan nhìn lên, vừa đúng lúc Hansol cũng nhìn cậu. Trời ngả bóng hoàng hôn sau lưng Chan, Hansol cứ mãi ngắm cậu với đôi mắt nâu hổ phách kia, khiến cậu nghĩ cú ngã ban nãy chắc chẳng khiến cậu đau đến mức này.

"Với tư cách là một người tự nhận luôn để ý đến những điều bâng quơ anh nói, em chắc chắn chẳng thèm để ý gì đường đi gì cả." Hansol châm chọc. Hansol ấy mà, lúc nào nói chuyện cũng dùng mấy câu đùa cợt kiểu này cả. Thậm chí những lúc thật lòng.

"Em bảo là em em để ý đến anh cơ mà." Chan cự lại ngay, vội giật mình nhận ra mồm miệng lại nhanh hơn não. Hansol không nói gì nhiều sau đó, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt tay cậu suốt quãng đường.

Sau khi ăn tối no nê, Chan lại lẻn ra khỏi nhà và đi bộ dọc bờ biển. Cậu ngồi bên bờ nước, thoải mái để mặc những con sóng chơi đùa cùng đôi chân mình, cười thích thú khi cơn gió đêm làm cậu rùng mình.

"Em sẽ bị ốm đấy." Tiếng Hansol vang lên sau lưng, Chan quay lại, nhận ra bóng người quen thuộc đang thong thả cho tay vào túi quần, dịu dàng cười với cậu.

"Anh làm gì ở đây vậy?" Ban nãy cậu rõ ràng thấy anh còn đang trò chuyện hăng say cùng Joshua và Minghao cơ mà.

"Đi tìm em." Hansol nhún vai, nụ cười vẫn trên môi. Chan lúng túng quay đi, dẫu vậy vẫn để Hansol ngồi cạnh mình. Chan lại run lên vì lạnh, chiếc áo phông mỏng dính này chẳng chắn được bao nhiêu gió và việc Hansol ngồi sát như thế này càng không giúp được gì mấy. Thế là Hansol liền vòng tay qua người cậu, xoa xoa làm ấm hay tay cậu, kéo người nhỏ lại gần hơn.

"Anh muốn cảm ơn em." Hansol đột nhiên lên tiếng khiến Chan giật mình.

"Anh không nghĩ anh sẽ...ờm...anh nghĩ mình đã vui vẻ hơn rất nhiều từ khi gặp em." Hansol húng hắng giọng ngại ngùng, Chan gật đầu cười nhẹ, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Hansol vì không cưỡng lại được khao khát hôn anh một cái ngay đó.

"Em trông như kiểu một chàng trai ngoan hiền hồi mình mới gặp và Seungkwan suốt ngày đổ lỗi tại anh mà em trở nên nổi loạn vì cứ đi chơi đêm với anh nên anh nghĩ anh cũng nên xin lỗi nữa." Hansol nói thật nhanh rồi cười phá lên.

"Seungkwan là đồ ngốc! Mấy ảnh cứ nghĩ em quá ngây thơ hay gì ấy!" Chan xù lông bất mãn khiến Hansol càng cười to hơn.

"Ừ, lúc ăn anh có để ý. Anh Wonwoo như kiểu cố lắm mới không dùng thìa đút em luôn ấy chứ."

"Anh im đi!!!"

"Ơ anh nói thật mà!" Hansol cự lại thì bị Chan xô ngã lăn ra cát. Tiếng cười vẫn giòn tan không ngớt. Chợt anh giật tay áo cậu, tự kéo mình dậy. Cả hai ngồi cạnh nhau một lúc lâu, cạnh bờ nước, và Chan nhận ra đây là lần đầu tiên anh choàng tay qua người cậu như thế. Hansol đứng lên trước, chìa tay đỡ lấy Chan, và cứ giữ như thế cho đến khi cả hai về đến tận cửa, khiến Chan hơi ngại một tí xíu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net