oẳn sọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng bàn tay bắt đầu nhói lên vì tay cậu nắm chặt lại, móng tay ngắn cũn cắm sâu vào thịt. Dù vậy nhưng cậu vẫn không thể cảm nhận được gì từ nỗi đau thể xác, cái cậu cảm nhận được là nỗi đau từ sâu bên trong tâm hồn, chắc có lẽ xung quanh cậu là một khung cảnh ồn ào của những người đồng đội thế nhưng lúc này đây cậu chỉ cảm thấy như thể nơi này chỉ có cậu và cặp đôi kia.

__

Hanbin và Zhang Hao nhìn đối phương như thể họ đang ở trong thế giới riêng của hai người vậy. Những tiếng cười khúc khích nghịch ngợm, những cái chạm đùi, những cái nắm tay đan vào nhau, thì thầm bên tai nhau, mọi thứ trông thật riêng tư, mặc dù xung quanh họ là 26 người khác , không tính các nhân viên. Matthew hơn ai hết hiểu rằng tất cả những gì họ làm chỉ là để mang lại nội dung cho chương trình, sau khi được công bố là center của G-group và K-group, người hâm mộ đã không ngừng yêu thích phản ứng hóa học giữa họ, thậm chí còn đặt cho họ cái tên 'haobin'  .

Còn nhớ ở những tập đầu tiên, chương trình đã dành riêng cho Hanbin và Matthew hẳn một chuyên mục, thể hiện tình bạn lâu năm dễ thương của hai người, cùng nhau thực tập chung công ty nhưng tiếc rằng không thể debut, cả hai phải tự tìm con đường riêng cho mình. Rồi cuối cùng lại tái ngộ tại một chương trình sống còn tên 'Boys Planet', rất cảm động đúng chứ ? Người hâm mộ yêu thích nó nhưng chỉ từng ấy thôi vẫn chưa đủ.

Có một điều không thể được tiết lộ chứ đừng nói đến việc đề cập tới trong buổi phỏng vấn với staff.

Hanbin và Matthew đã là một đôi kể từ khi họ còn thực tập chung.

Đó là lý do tại sao Matthew cảm thấy nặng nề trong lồng ngực mỗi khi nhìn thấy bạn trai của mình dành quá nhiều thời gian cho Zhang Hao trước ống kính, Hanbin và cậu chỉ có thể gặp nhau trong giờ nghỉ hoặc khi chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở công diễn lần này , họ đã cùng một đội, cậu nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn cho cả hai.

Cậu đã sai.

Trong quá trình luyện tập cho công diễn cuối cùng, rất nhiều mâu thuẫn đã xảy ra, chủ yếu là do sự căng thẳng  mà họ phải chịu đựng, star creators cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhóm của cậu, vì 4 người trong 5 thành viên đều lọt vào top 9. Matthew đã khao khát muốn có được vị trí sub vocal 1 và cậu đã đạt được nó, nhưng rồi lại để tuột mất vị trí này sau một cuộc thảo luận nghiêm túc giữa các đồng đội của cậu.  Điều đó có làm tổn thương cậu không? Dĩ nhiên rồi. Rằng những gì Hanbin đã nói đã làm cậu tổn thương? Vâng, mặc dù cậu biết anh nói đúng, nhưng đừng phán xét cậu, cậu cũng chỉ một là con người bình thường và có quyền cảm thấy tồi tệ, vì vậy cậu đã khóc trong khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng cậu vẫn quay trở lại nhóm và tiếp tục luyện tập.  Dù sao thì mọi chuyện cũng không đi đến đỉnh điểm như mnet đã thể hiện trong chương trình.

Sau hôm ấy, khoảng một giờ sáng khi mọi người đang say giấc thì Hanbin đã lẻn vào giường Matthew, đánh thức cậu dậy khỏi cơn ngủ say. Cậu nhớ rằng người lớn tuổi hơn đang nằm nghiêng, sau đó đặt cơ thể của cậu lên trên cơ thể mình, vòng một cánh tay quanh eo Matthew.

"Seokmae, anh xin lỗi, tha thứ cho anh nhé." 

Hanbin thì thầm đủ to để chỉ mình Matthew nghe thấy, khiến khoảnh khắc đó trở nên riêng tư hơn.

"Anh thực sự ghét phải nhìn thấy đôi mắt của em sưng lên vì khóc, thậm chí còn tệ hơn nếu đó là vì những gì anh đã nói vào buổi chiều." 

Matthew đưa một tay lên che một bên mắt, lười biếng dụi mắt, lắng nghe những lời của người con trai lớn tuổi hơn.

"Em đã làm rất tốt, anh không muốn em đánh mất tự tin vào bản thân chỉ vì điều này, anh sẽ rất vui khi giao vị trí này cho em nếu chung ta làm việc riêng, nhưng anh phải cố gắng để làm việc theo nhóm, anh muốn nhìn thấy điều tốt nhất cho nhóm, anh không cố gắng thanh minh bất cứ điều gì cho bản thân, anh chỉ muốn đảm bảo với em rằng em sẽ làm rất tốt, bất kể em nhận được vị trí nào đi chăng nữa, em biết em sẽ luôn nổi bật mà và star creator sẽ nhìn em giống cái cách anh luôn nhìn em, em là người vô cùng hoàn hảo trong mắt anh và anh hy vọng mọi người cũng sẽ thấy được điều đó."

Matthew lúc này vẫn nhắm nghiền mắt nhưng cậu hoàn toàn tỉnh táo. Cậu vẫn đang tựa vào ngựa Hanbin, chăm chú lắng nghe nhịp đập dồn dập từ trái tim anh, bằng cách này hay cách khác đều khiến cậu được an ủi, cậu biết người lớn tuổi hơn đang rất nghiêm túc nên cậu đã không kiềm chế được mà nở một nụ cười lười biếng trên môi.

"Hyung."  Cậu hắng giọng một chút mà không mở mắt, giọng cậu phát ra ngọng nghịu và uể oải do thực tế là cậu chỉ mới tỉnh giấc vài phút trước. Hanbin bắt đầu vạch những vòng tròn nhỏ trên eo Matthew, để cậu biết anh đang lắng nghe cậu.

"Đừng lo lắng về điều đó nữa, em hoàn toàn hiểu mà, ý em là, lúc đầu em đã cảm thấy rất tệ, nhưng bây giờ em đã hiểu rõ hơn."

Khẽ thở dài, cậu mở mắt, lạc vào bóng tối của căn phòng, nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ đủ để có thể quan sát khuôn mặt của bạn trai mình. Khi cậu quyết định ngẩng đầu lên để quan sát anh, Hanbin nhíu mày nhẹ.

"Em chỉ lo lắng về việc không đủ nổi bật, vài tuần nữa là chung kết rồi, em sợ mình không vượt qua được."

Biểu cảm của cậu thay đổi, cậu không còn cười nữa, mà là một cái bĩu môi nhỏ trong vô thức.

"Em đang nói gì vậy ?" hai bàn tay của Hanbin bây giờ đang đặt lên hai bên má của người con trai trẻ hơn, ôm trọn lấy khuôn mặt cậu . 

"Seokmae, chính sự hiện diện của em đã thu hút mọi ánh nhìn của khán giả, em giống như mặt trời rạng rỡ, em là ánh nắng của anh." 

Anh đưa tay đặt lên trán đối phương một nụ hôn, nhìn Matthew rồi mỉm cười hài lòng với điều đó, anh tiếp tục nói.

"Nụ cười của em là điều mà anh yêu, anh sẽ không bao giờ thấy mệt mỏi khi nhìn em cười và anh chắc chắn rằng không ai có thể bỏ lỡ nụ cười dễ thương từ Seokmae của anh, không...concept này là dành cho em và anh đảm bảo với em rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng tôi sẽ ra mắt cùng nhau, đó không phải là lời hứa của chúng ta sao?"

Ngón tay cái của anh đang vuốt ve má của Matthew, cậu đang chăm chú lắng nghe anh như một chú cún con.

"Bọn mình đã hứa vào thời gian giống như bây giờ, khi bọn mình còn ở chung phòng trong kí túc xá mà, xin em đừng nghĩ về điều đó nữa, không có anh thì không có em."

_

Đó là những từ cuối cùng đó vang vọng trong đầu Matthew, chúng là những từ ngăn cản việc cậu phát điên lên mỗi khi nhìn thấy Hanbin ở gần Zhang Hao.  Bởi vì cậu thực sự tin tưởng Hanbin, cậu tin tưởng tình yêu mà bao năm nay mà họ đã gìn giữ, như thể nó là thứ quý giá nhất của cả hai người, chính vì cậu tin tưởng từng lời anh nói, cậu tin tưởng từng nụ hôn, từng cái chạm tay, từng tiếng cười, từng cái ôm.

Đây là tất cả chỉ là nội dung cho cái chương trình chết tiệt phải không?

"Em đang làm gì vậy?"

Một bàn tay chạm vào bàn tay đang nắm chặt của cậu khiến cậu giật mình bật khỏi chỗ ngồi, anh lập tức nhìn về phía giọng nói bên cạnh, bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Jiwoong, người đang ở khoảng cách quá gần

"K-không có gì ạ, sao anh lại hỏi thế, hyung?"

Cậu cố gắng nở nụ cười tươi nhất với Jiwoong, nhưng nụ cười vẫn gượng gạo dù cho cậu đã cố gắng

"Trông em như đang ghim móng tay mình vào lòng bàn tay vậy, em đang tự làm đau bản thân đó."

Jiwoong cố gắng tách những ngón tay của Matthew ra, để ý thấy dấu móng tay trên làn da đỏ ửng, anh nhìn chúng có chút khó chịu, anh đặt lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay của người trẻ hơn, cọ xát chúng vào nhau để anh có thể an ủi cậu, rồi nở một nụ cười dễ thương.

"Chúng ta không muốn bàn tay xinh đẹp này của em chảy máu, đúng chứ?"

Matthew giờ đang mỉm cười trước những lời đó, cậu đáp

"Em hứa sẽ chăm sóc đôi tay của mình tốt hơn."

Anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi Jiwoong đan ngón tay vào tay anh, họ vẫn giữ khoảng cách với đối phương, như thể họ đang ở trong thế giới riêng của hai người, vì họ đang ở trong căn phòng có tất cả thực tập sinh, ngoại trừ nhóm đến lượt đang đến lượt giới thiệu bản thân

"Nhìn này! Ở đây chúng ta có một cặp tình nhân nữa nè!" 

Cả hai đều nghe thấy giọng hô lớn của Junhyeon vang khắp phòng, khiến những người khác phá lên cười và hú hét.

"Mày không thể giữ im lặng giùm anh được à ?"

Jiwoong hỏi một cách trêu chọc mà không buông tay Matthew bất cứ lúc nào, bất chấp sự náo nhiệt của những người khác khi nhìn thấy họ trong tình huống đó.

Ồ đúng rồi, hoàn toàn không ai ở Boys Planet biết rằng Hanbin và Matthew là một cặp.

"Yên tâm đi Jiwoong hyung, tụi này sẽ không làm phiền hai người nữa trong buổi hẹn hò ngẫu hứng của hai người, nhưng hãy nhớ rằng tụi này cũng có mặt trong khi hai người đang tình tứ đấy!"

Junhyeon nói xong rồi ổn định chỗ ngồi với một nụ cười ngọt ngào, những người khác vẫn đang cười phá lên.

"Nhưng các cậu chẳng bao giờ phàn nàn gì khi Hanbin hyung và Hao hyung trông như hai đứa mới lớn đang tình tứ trong buổi hẹn hò đầu tiên của họ vậy."

Matthew mở to mắt khi nhận ra thứ vừa phát ra từ miệng mình, rồi mím chặt môi và siết chạy tay Jiwoong , cậu đã vô tình bộc lộ một chút ghen tuông mà cậu đã kìm nén suốt từ nãy tới giờ.   Kể từ khi Hanbin quyết định ngồi cạnh Zhang hao và cư xử như vậy. Cậu liếc xéo cặp đôi đang ngồi ngay ngắn trên ghế và giữ khoảng cách với nhau, cậu nhìn Hanbin đang thất vọng như cách anh nhìn cúi mặt nhìn chằm chằm xuống nền nhà.

Cho đến giờ không ai nói bất cứ điều gì.

"Ừm, dù sao tụi này cũng đã quen với việc họ luôn như vậy rồi, nếu một ngày nào đó em thấy họ hôn nhau trên cầu thang, em cũng sẽ chẳng thấy bất ngờ đâu."

Junhyeon lại cố đùa. Tuy nhiên không ai cười, điều đó chỉ khiến cậu bị Gunwook và Gyuvin tán vào đầu để nhắc nhở bạn mình ngậm miệng lại.

Chà, chắc có lẽ một vài người đã phát hiện ra Hanbin và Matthew đang ân ái trong những góc khuất nhất của Planet Camp, vì vậy mối quan hệ của hai người không hẳn là hoàn toàn là bí mật, nhưng hai người vẫn chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì với người khác, chẳng ai muốn trông giống như một cặp đôi đồng tính ngồi lê đôi mách.

Matthew đứng dậy khỏi ghế, buông tay Jiwoong ra, lầm bầm bảo cậu muốn đi vệ sinh, cậu thật ra không muốn đi, cậu chỉ muốn được ở một nơi nào đó thật thoải mái để có thể kiềm chế bản thân khóc và đập phá bất cứ thứ gì cản đường cậu. Lúc này cậu không biết do mình quá bất an hay đó là sự ghen tuông của bản thân mà cậu đã cố gắng che giấu kể từ khi chương trình bắt đầu. Cậu không bao giờ kể điều đó với Hanbin, bởi vì cậu nghĩ điều đó thật ngu ngốc và cậu chỉ đang làm quá mọi chuyện.

Cậu rời khỏi phòng nhanh nhất có thể, báo cáo một số nhân viên rằng cậu có việc khẩn cấp nên sẽ tới muộn vì ở trong phòng tắm, may mắn thay họ đã nghỉ giải lao một chút sau phần giới thiệu.

Matthew bước vào phòng tắm gần thứ hai, cậu không muốn vào phòng tắm gần nhất vì cậu muốn có một chút sự riêng tư để có thể bình tĩnh suy nghĩ và làm dịu cảm xúc của mình.

Cậu cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cậu vịn vào một trong những chiếc bệ bồn rửa tay, cố gắng giữ tư thế của mình, cậu cảm thấy rất đau khổ và nước mắt chực trào ra không ngừng, cậu rất sợ sẽ thể hiện một cách tồi tệ trước mặt những người hâm mộ đã cổ vũ và bình chọn rất nhiều cho cậu, sợ không thể ra mắt, cậu sợ rằng mình sẽ mất đi Hanbin. Những lời chết tiệt đảm bảo rằng anh yêu cậu là điều duy nhất thúc đẩy cậu không nghĩ như vậy

Nhưng bây giờ cậu không còn chắc chắn về điều đó nữa.

Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra, cậu ngẩng đầu lên trước hành động khiến cậu mất cảnh giác, nhìn thấy Hanbin đang kích động vì anh đã tìm kiếm Matthew như điên ở khắp các phòng tắm, anh biết cậu sẽ không đi đến phòng gần nhất, làm sao anh lại không biết được chứ? Anh ấy hiểu cậu rõ như lòng bàn tay.

"Seokmae."  giọng anh phát ra mệt mỏi.  "Anh đã tìm em khắp nơi, đó là tất cả-."

"Sao anh không đi với Hao hyung?"

Matthew cố gắng muốn giữ cho những từ ngữ không quá tàn nhẫn rời khỏi miệng mình, vậy nên cậu đã ngạc nhiên bởi giọng điệu khô khan mà cậu sử dụng, như cách cậu làm Hanbin bất ngờ.  "Em-Chúa ơi, em không có ý đó."

"Đừng nói như vậy, không sao đâu, anh hiểu mà."

Hanbin lấy lại bình tĩnh, hơi thở lúc này đã ổn định hơn, anh đóng cửa phòng tắm và tiến lại gần Matthew, cậu không còn dám nhìn thẳng vào anh, chỉ chăm chăm rửa tay.

"Nhìn anh này"

Matthew từ chối nhìn anh.

"Hừ, nhìn anh đi"

Matthew siết chặt bàn tay đang đặt trên bệ, cậu không muốn nhìn lên vì nhiều lý do, cậu biết rằng ngay khi mắt cậu chạm mắt Hanbin, cậu sẽ bắt đầu khóc, cậu cũng không biết phải nói với anh ấy chính xác điều gì. Làm sao cậu có thể giải thích cho anh ấy cảm giác của cậu nếu như cậu thậm chí còn không hiểu rõ chính mình? Suy nghĩ của cậu là một mớ hỗn độn và đó thực sự là một trở ngại lớn cho chính cậu cũng như cho mối quan hệ giữa cậu và Hanbin.

Hanbin đặt lên một tay lên cằm Matthew, bắt cậu nâng đầu lên, buộc cậu phải nhìn mình. Khuôn mặt của Matthew là một mớ hỗn độn, đôi mắt long lanh của cậu sắp bật khóc, đôi môi cậu đỏ và sưng lên vì bị cắn chặt để kìm nén cảm giác muốn khóc bằng mọi giá và đôi má ửng đỏ nhẹ nhàng do lớp trang điểm. Hanbin đưa tay còn lại đến một trong hai cánh tay của Matthew, kéo cậu sát vào người mình hơn, dùng cánh tay này vòng qua eo cậu, trong khi tay còn lại của anh vẫn đặt trên cằm đối phương, anh không muốn Matthew lại lảng tránh ánh mắt của mình thêm nữa.

"Đừng nghe Junhyeon, em biết thằng bé hay nói linh tinh mà."  Anh bắt đầu nói. "Em hiểu hơn ai hết rằng anh yêu em nhiều cỡ nào mà."

"Anh thích Hao hyung đúng không?"

Gương mặt Hanbin từ thư thái chuyển sang cau có. Matthew đã cố gắng hết sức để không suy sụp khi hỏi câu hỏi đó vì lo sợ về câu trả lời. Nhưng cậu thực sự đã hỏi câu hỏi đó, cậu đã hỏi nó trước mặt Hanbin và bây giờ không thể quay đầu lại. Nếu hai người kết thúc một lần và tất cả vào khoảng khắc này thì cậu sẽ chấp nhận, mấy ngày sau chắc cậu sẽ trầm cảm mất, may mà được nghỉ vài ngày nên cậu có thể cố gắng giải tỏa đầu óc cho những việc khác, ví dụ như đi dạo, trò chuyện với người hâm mộ của cậu rằng trong thời gian này của chương trình cậu đã có nhận được điều gì, có lẽ cậu sẽ đến-

"Gì cơ?" 

Cậu mải mê suy nghĩ mà quên mất Hanbin đang đứng trước mặt cậu, với vẻ mặt khó hiểu.

"Em có biết mình vừa nói gì không?"

Anh nhấn mạnh lại một lần nữa, nhưng lần này anh lắc đầu từ bên này sang bên kia, Matthew đã làm rất tốt khi không khóc.

"Anh không thích Hao hyung, anh chỉ thích Seok Matthew, Seokmae của anh thôi, anh không biết em có nhận ra cái tên đó không, nhưng người anh yêu chỉ có em."

Ánh mắt Hanbin hiện lên sự xót xa nhưng đồng thời cũng là sự bình tĩnh, vì anh muốn làm Matthew bình tĩnh lại.

"Em biết những gì hai người làm chỉ để tạo nội dung, nhưng..." Cậu khựng lại vài giây trước khi cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra. "Em không thể không nghĩ rằng hai người mới là một đôi cặp yêu nhau hai năm chứ không phải là em và anh, em cảm thấy rất ghen tị khi hai người có thể thể hiện tình cảm ở nơi công cộng trong khi bọn mình thậm chí còn không thể nhìn nhau khi máy quay quay đến hai đứa . Em nên là người nắm tay anh mọi lúc, em nên là người mà anh đến gần để thì thầm vào tai em, em nên là người chia sẻ những cái ôm với anh. Hyung, bây giờ em đang cảm thấy rất bất an, em biết rằng anh yêu em giống như em yêu anh, nhưng em không thể ngăn cản cảm xúc ấy và càng ngày nó càng xâm chiếm tâm trí em nhiều hơn, em không nói với anh về nó trước đây là vì em đã không  muốn anh coi em như một đứa ích kỷ chỉ muốn giữ anh cho riêng mình."

Cuối cùng cậu cũng cảm thấy một hai giọt nước mắt trào ra, cậu cảm thấy bản thân thật thảm hại và nực cười.

Hanbin đưa hai tay lên má Matthew, dùng ngón tay cái quệt đi những giọt nước mắt trơn trượt, anh muốn ôm cậu mãi mãi không buông bằng mọi giá, anh cảm thấy vô cùng muốn khóc khi nghe bạn trai mình nói như vậy, khi nghĩ rằng mình đã như vậy. Kìm nén suốt thời gian qua khiến cậu cảm thấy quá tồi tệ, anh không thể tưởng tượng nổi mọi cảm nhận mà Matthew phải trải qua vì anh.

Anh đưa mặt mình lại gần đối phương, nghiêng vài cm để có thể chạm vào môi đối phương. Cái chạm môi của cả hai khẽ run lên vì bao cảm xúc hiện diện trong giây phút tuy ngắn ngủi nhưng lại là điều cần thiết để xoa dịu trái tim của cả hai đang vụn vỡ.  Hanbin ngoảnh mặt nhìn ánh mắt của Matthew, chuyên tâm quan sát đôi mắt ấy, đôi mắt còn sáng hơn cả những vì sao giữa bầu trời đêm đen kịt, không biết vì giọt nước mắt vừa rơi hay vì cậu quá yêu Hanbin.  Cậu không cần nói thành lời cũng cho anh biết. Đó cũng có thể là ánh mắt của nỗi sợ mất đi người cậu quan tâm nhất trong cuộc đời này và cậu chắc chắn trong  cả những kiếp sau. Vì chính anh cũng sẽ nhìn thấy, vì nó ở mỗi người, miễn là cậu có một tương lai và một kết thúc có hậu cùng với Hanbin, giống như trong những câu chuyện cổ tích mà cậu đã nghe rất nhiều từ thời thơ ấu hay thậm chí cho đến tận bây giờ.  Hai tay Hanbin trượt xuống hai bên eo của Matthew, kéo cậu sát vào người mình hơn, hai tay của Matthew đặt lên vai Hanbin, yên vị ở đó.

"Anh biết rằng có lẽ anh sẽ trông thật lố bicj khi nói với em rằng đừng cảm thấy bất an, bởi vì điều mà anh muốn làm là khiến em ngừng cảm thấy tồi tệ."

Hanbin bắt đầu nói với tông giọng trầm nhưng dễ nghe, như thể anh chỉ muốn Matthew là người duy nhất trên thế giới này có thể nghe thấy những lời của mình. 

"Nhưng thực ra, em không cần phải cảm thấy như vậy đâu, Seokmae, trong suốt những năm này, người duy nhất anh yêu mãnh liệt là em, chỉ có em thôi, em không biết anh đã ước ao được ôm lấy em biết bao nhiêu đâu, hoặc được nắm tay em trước ống kính, dù sao thì Hao hyung cũng là một người bạn tuyệt vời của anh, vì vậy tôi không cảm thấy khó chịu khi thể hiện tình cảm đó, thậm chí còn hơn thế nữa khi anh ấy biết rằng anh đang có mối quan hệ tình cảm với em.  Nên là -"

"Khoan đã, cái gì cơ ạ?"  Matthew ngắt lời, đồng thời mắt cậu mở to hơn bình thường, tỏ rõ sự ngạc nhiên trước thông tin mới.  "Hao hyung biết chuyện của chúng ta sao...?"

Hanbin ngượng ngùng cười, né tránh ánh mắt của đối phương vài giây, sau đó quay lại đối diện với đôi mắt xinh đẹp mà anh vô cùng yêu thích.  "Một trong nhiều khoảnh khắc mà máy quay ghi lại bọn anh, nhưng không thể ghi lại được âm thanh của cuộc trò chuyện, anh đã nói với anh ấy và anh nghĩ việc bọn anh luôn nói về mối quan hệ của hai đứa mình đã trở thành thói quen, Hao hyung không phiền với việc độc thoại của anh về tình yêu mỗi khi anh nhớ em đâu, thực ra anh ấy mừng cho bọn mình, anh ấy đã trở thành người mà anh có thể tin tưởng, nhưng anh nghĩ điều đó đã vượt quá tầm kiểm soát."  Hanbin bắt đầu để lại những cái vuốt ve ở hai bên eo của Matthew phía trên lớp vải quần áo của cậu. "Giờ thì anh biết được cảm xúc của em rồi, anh nghĩ anh cần làm gì đó thôi."

"Hyung, đó không phải là điều mà anh có thể kiểm soát được, mỗi chúng ta đều được định sẵn để hành động theo một cách nhất định, các vị trí đã được phân công ngay từ đầu chương trình."  Những ngón tay của Matthew mân mê mép cổ áo khoác của Hanbin.  "Đôi khi em rất ghen tị với Gyuvin và Yujin, vị trí của hai đứa nó luôn gắn liền với nhau."

"Này, đừng nói vậy, dù sao bọn mình vẫn là một đôi và bọn mình biết cách yêu nhau khi rảnh rỗi."

"Em đoán là vậy."  Matthew mím chặt môi dưới, đó là dấu hiệu cho thấy cậu không hề bị thuyết phục và Hanbin hoàn toàn biết điều đó.

"Seokmae."  Anh vội vàng đặt một nụ hôn vội vàng lên môi cậu, buộc Matthew ngừng cắn chặt vào môi mình.  "Anh hứa với em khi anh và em được ra mắt cùng nhau, bọn mình sẽ bù đắp tất cả thời gian đã mất, rồi bọn mình có thể có một vài cuộc trốn thoát, sẽ dành thật nhiều thời gian cho nhau, anh hứa với em rằng mọi thứ sẽ khác so với hiện tại"

"Và nếu em không được ra mắt?"

Câu hỏi đó khiến cả phòng tắm im lặng, nhưng cả hai vẫn nhìn vào mắt nhau như thể lời nói vẫn chưa đủ, họ muốn truyền đạt một cách trọn vẹn tất cả những cảm xúc trong họ, nhưng dường như đó là một nhiệm vụ bất khả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net