07 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm 2022, trên một lối nhỏ hẻo lánh có một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, tiệm tạp hóa mở trên lối nhỏ vốn không người qua lại, dường như rất lạ lùng nhưng dường như không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Nếu đã có người có thể sử dụng Tachyon để quay về quá khứ từ năm 2072, thực hiện quay ngược thời gian được lần thứ nhất thì dĩ nhiên cũng sẽ có lần thứ hai.

Các cô gái yêu thích bọn họ đều đã quên đi, nhưng không sao cả, sẽ luôn có người nhớ đến.

Cụ già tuổi xế chiều cũng đã dùng Tachyon quay về năm 2022, Tống Á Hiên đeo chiếc mặt nạ giả đầy nếp nhăn, đang lau dọn quầy hàng của cửa tiệm, nhìn một đám "tư sinh" bước xuống xe, các cô chặn lại một chiếc xe Van.

Chất giọng hỗn tạp của các cô đổ dồn về phía chiếc xe kèm với tiếng đập vào cửa sổ xe: "Mở cửa."

Âm thành bên ngoài xe tựa như thuỷ triều hết lần này đến lần khác rót vào tai: "Xuống xe." "Các cậu xuống xe." "Nói cho rõ." "Mẹ nó, xuống xe nói rõ đi."

Mã Gia Kỳ khẽ nhắm mắt, anh đẩy tài xế ra, ngồi vào ghế lái: "Để em."

Tiếng máy móc khởi động vang lên lần đầu, "tư sinh" nhanh mắt nhìn thấy tài xế đã đổi thành Mã Gia Kỳ, bên ngoài xe vang lên: "Mã Gia Kỳ, em muốn giết người đấy hả?" "Cậu ấy chưa có bằng lái, không dám lái xe đâu."

Tiếng máy móc khởi động vang lên lần thứ hai: "Mã Gia Kỳ điên rồi."

Mã Gia Kỳ đỏ bừng mắt: "Các người xem tôi có dám hay không?"

Mã Gia Kỳ thật sự điên rồi.

Tiếng máy móc khởi động vang lên lần thứ ba, cuối cùng thì "tư sinh" vây quanh chiếc xe cũng lùi lại, tài xế ngồi về vị trí, lái xe rời đi.

Thật ra nên sớm biết rằng, nếu thật sự là "tư sinh", các cô chỉ sẽ điên cuồng hơn, nào có dễ dàng rút lui vì một màn chạm trán như thế.

Bọn họ là nhóm nhạc thối nát nhất, các cô cũng là người hâm mộ thối nát nhất.

Dõi theo chiếc xe chọn chạy về phía lối nhỏ bởi vì sự quấy rối của các cô, nơi đó có xe và tài xế các cô đã chuẩn bị xong xuôi.

Có người vừa khóc vừa nói: "Chúng ta thật sự đã giết các em ấy." "Tôi cũng không biết mình yêu họ, hay là đang hận bọn họ nữa rồi."

Muốn yêu nhưng lại muốn giết họ.

"Dù sao vẫn có người có thể sống sót, vẫn có người sẽ sống tiếp."

Vali được đựng sau cốp của chiếc xe mới phát ra tiếng chuyển động của máy móc làm Nghiêm Hạo Tường cách giác lên tiếng hỏi tài xế: "Có gì trong cốp xe đấy?"

Hình như tài xế không nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường.

"Tôi hỏi anh rốt cuộc trong cốp xe có gì hả?" Nghiêm Hạo Tường đứng bật dậy: "Tại sao trong cốp xe phát ra tiếng máy móc chuyển động?"

"Anh nói đi chứ."

Lúc đó, thuốc lá trong tay Lưu Diệu Văn, một ít tàn thuốc rơi ra ngoài cửa sổ, đốm lửa đốt cháy xăng xe bị rỉ cả đoạn đường.

BÙM, ánh lửa nối tiếp bùng lên, lật xe rồi.

Cùng lúc đó, Tachyon được vận chuyển trong cốp xe cuối cùng cũng đột phá tốc độ ánh sáng, đưa bọn họ tiến vào khe hở thời gian.

Có điều, không biết có ai còn nhớ, ngày xảy ra chuyện, chiếc xe đã ngừng lại một lần trong lúc di chuyển.

Khi đó Tống Á Hiên đã xuống xe, bên sông có một tiệm tạp hóa nhỏ, tiệm tạp hóa nhỏ cực kỳ lạ lùng xuất hiện ở nơi đồng không mông quạnh, nhưng khi đó Tống Á Hiên lại không nhận ra điều gì bất thường. Cậu đi đến, mua một bao thuốc lá và một cái bật lửa.

Ngoài ý muốn, hình như ông lão của tiệm nhận ra cậu, ông hỏi: "Vì sao muốn mua bật lửa?"

"Vì sao?" Tống Á Hiên suy nghĩ: "Không vì sao cả."

Thời gian luôn sửa chữa được mọi thứ, cho dù không mua thuốc, cũng sẽ xuất hiện các khả năng gây ra vụ nổ. Sau khi thông suốt, cuối cùng, cụ già vẫn lấy thuốc lá và bật lửa đưa cho Tống Á Hiên.

Trước khi cậu rời đi, ông cụ của tiệm nói với cậu: "Đợi đã." Ông lại đưa cho Tống Á Hiên một hộp cứu thương nhỏ, hộp cứu thương nhỏ đến nỗi Tống Á Hiên có thể nhét nó vào túi quần.

"Tặng cậu cái này." Ông cụ này, ấy vậy mà, càng nhìn lâu càng thấy quen, ông mỉm cười, nói với Tống Á Hiên: "Sẽ dùng đến đấy."

Và vào khi lần nữa ngồi lên xe, Lưu Diệu Văn dùng sức đóng cửa lại, đầu ngón tay bất cẩn bị cào xước: "Đệch." Đầu ngón tay bắt đầu rỉ máu.

Tống Á Hiên nhìn đầu ngón tay của Lưu Diệu Văn dính máu tươi, cậu dường như nhớ đến gì đó, lấy trong túi ra một hộp cứu thương nho nhỏ, lẩm bẩm: "Dùng đến thật này." Cậu dán miếng băng keo cá nhân lên đầu ngón tay của Lưu Diệu Văn.

Cái hộp cứu thương nhỏ không chỉ dùng vào lúc này thôi đâu, ông cụ dõi theo bóng lưng của Tống Á Hiên ở phía xa.

Tiến vào khe hở thời gian, sáng ngày thứ ba của trò chơi Ma Sói, lúc Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng, vết thương do mảnh thuỷ tinh cứa vào trên mu bàn tay phải tối hôm qua nứt ra chảy máu, Lưu Diệu Văn than đau.

"Em sao thế?" Tống Á Hiên hỏi cậu.

"Không sao, tối qua tâm trạng không tốt, đập gương xả giận thôi." Lưu Diệu Văn thuận mồm bịa chuyện: "Không cẩn thận tự bị thương."

"Anh giúp em xem thử."

"Không sao, Tống Á Hiên, anh chăm sóc bản thân cho tốt là được." Trước mặt Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn luôn dùng giọng điệu và trạng thái của người chăm sóc: "Em thì chỉ là chuyện nhỏ thôi." Lưu Diệu Văn nói, rút tay lại.

"Chuyện nhỏ gì chứ?" Tống Á Hiên ấn vào miệng vết thương của Lưu Diệu Văn, nghe Lưu Diệu Văn kêu đau, Tống Á Hiên nói: "Chắc thuỷ tinh đâm vào thịt rồi. Trong phòng anh có hộp y tế, anh băng lại giúp em."








Cuối cùng, Lưu Diệu Văn vẫn bị Tống Á Hiên đưa về phòng băng bó vết thương, vừa đi Lưu Diệu Văn vừa bóc phốt: "Dựa vào tay nghề của anh, thà cứ ban chết cho em thì hơn."

"Dùng đến đấy." Ông cụ dõi theo bóng lưng của Tống Á Hiên ở phía xa, lẩm bẩm: "Sau này vẫn có lúc dùng đến."

Sau khi chiếc xe phát nổ, Trương Chân Nguyên nghe thấy tiếng xe cấp cứu, tiếng khóc la, anh bị đè chặt dưới thân xe đang biến dạng, mắt trái sưng phù đã không thể nhìn rõ tình huống trong xe.

Mắt phải mờ mịt mơ hồ nhìn thấy nửa gương mặt bị cháy xém của Đinh Trình Hâm, anh nhìn thấy đầu của Lưu Diệu Văn dựa vào bên cửa sổ, máu tươi chảy dọc, mà cửa kính xe đã vỡ tung. Trương Chân Nguyên muốn vươn tay đẩy Lưu Diệu Văn, anh nghĩ, chí ít thì để Lưu Diệu Văn thoát ra.

Chí ít thì, hãy để Lưu Diệu Văn ra ngoài.

Nhưng, đôi tay đã gãy khiến anh không có chút sức nào, anh nghiến răng nghiến lợi, dùng chút sức lực cuối cùng của mình: "Diệu Văn." Anh muốn gọi Lưu Diệu Văn tỉnh dậy: "Diệu Văn."

Thế mà, một cú va chạm càng mạnh mẽ đột ngột đến, bỗng xuất hiện một chiếc xe lạ tông vào bên cửa sổ mà Lưu Diệu Văn đang dựa vào, đầu xe to lớn đâm mạnh vào phần đầu của Lưu Diệu Văn. Cú va chạm lần thứ hai đầy mạnh mẽ.

Trương Chân Nguyên tận mắt nhìn thấy đầu của Lưu Diệu Văn vô lực rũ xuống: "Diệu Văn!"

Không ai biết, không ai nhìn thấy, sau khi xe Van phát nổ, ông cụ đeo mặt nạ giả đầy rẫy nếp nhăn của tiệm tạp hóa nhỏ đã lái xe tải tông, vào xe Van không chút do dự.

Tachyon tăng vận tốc chuyển động, đột phá tốc độ ánh sáng.

"Lưu Diệu Văn, em là đồ ngốc." Cú tông mạnh mẽ lần thứ hai làm đầu của Lưu Diệu Văn rũ xuống, cũng khiến ký ức trong cậu gần như vỡ vụn, ông cụ lại cười nói: "Em đừng nhớ nhiều quá, ngốc nghếch như em nhớ nhiều thì cũng có ý nghĩa gì đâu."

Em ấy sẽ chỉ tự trách một cách vô dụng mà thôi.

Va chạm mạnh mẽ đồng thời cũng khiến cửa sổ xe tải nát bấy, ông cụ của tiệm tạp hóa nằm trên vô lăng, gọng thép nhô lên đâm xuyên quả tim.








Ông cụ nhìn mái đầu rũ xuống của Lưu Diệu Văn trong chiếc xe đối diện: "Có điều, cũng may, đến cùng không phải là em, mà là anh đã giết chúng ta."

"Vậy nên Tiểu Lưu đừng tự trách nữa."

Ông cười, chậm rãi khép đôi mi: "Tiểu Tống lão sư cũng không có tự trách mà."








Năm đó, vài người trong số họ cùng nhau chơi súng nước trong công viên thiếu nhi ở Bắc Kinh.

Năm đó, cũng có vài người cùng nhau dầm mình dưới cơn mưa của Summer Carnival.

Thời gian trôi đi.

Bọn họ đến cùng vẫn sẽ bị tháng năm lãng quên, sẽ bị người mới thay thế.

Nhưng sẽ luôn có người nhớ đến, ít nhất thì, bạn của hiện tại nhớ đến họ.

Tất cả bọn họ từng là thực tập sinh thế hệ thứ hai.

Lựa chọn Ma Sói, nhưng chính bọn họ vẫn luôn là người nắm giữ quyền không giết.

"Tại sao nhất định phải có người bị loại?"

"Chúng em là một nhóm."

Ma Sói, bất sát.

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net