CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 4

AUTHOR: ELIZABETH MASEN CULLEN.

TRANSLATOR: PANDOREA_LEE.

▶▶




Edward POV

Đã gần mười tám năm kể từ lần cuối cùng tôi được nhìn thấy gương mặt của thiên thần tôi yêu. Đã qua mười tám năm trời ròng rã mà tôi cứ tưởng bản thân rời khỏi em ấy mới chỉ ngày hôm qua.

Vì sao? Lý do vì sao tôi lại rời bỏ em ấy? Tôi nghĩ nát óc mới ra được một lý do nghe chừng hợp lý. Bởi vì tôi chỉ muốn mang đến cho em ấy những điều tốt nhất, và để em ấy được tự do. Nhưng tôi đã nói gì với em? Tôi nói với em rằng tôi không cần em nữa. Ôi, một lời nói dối tệ hại. Tôi ghét dối trá, nhưng tôi buộc phải dối lòng. Bằng không thì em sẽ phải chạy trốn cùng chúng tôi.

Mỗi giây phút nhắm mắt lại, tôi đều nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em, em rạng rỡ và vui cười với tôi, cho dù tôi là một con quái vật. Đôi lúc em sẽ bảo rằng tôi không phải, và tôi muốn bản thân tin là thế. Nhưng bây giờ, mỗi khi khép mắt lại, tôi nhìn thấy nỗi đau, sự khổ sở của em sau khi nghe thấy những từ ngữ tàn nhẫn ấy.

Tôi có thể làm gì đây? Tôi phải làm gì để ngừng nỗi đớn đau vô tận này lại. Quay lại bên cạnh em ấy, tâm trí tôi mách bảo thế. Trở về với em ấy ư? Làm sao mà tôi không mong mỏi điều đó cho được, nhưng đã sáu tháng hơn mà tôi vẫn chưa một lần về thăm gia đình. Tôi đã tổn thương họ không kém gì cách đã khiến Bella đau khổ.

Bella. Bella của tôi. Tên em ấy cứ không ngừng chạy trong trí não, giọng nói ngọt ngào của em cứ vang vọng mãi bên tai. Thật hợm hĩnh làm sao khi tôi vẫn cho rằng em ấy là của mình trong khi chính tôi là người đã bỏ rơi em từ rất lâu về trước. Tôi khao khát được gặp em ấy biết bao, còn hơn những gì người ta có thể tưởng tượng được. Tôi thở dài gối đầu lên cánh tay mình.

Tôi nghe ngóng xung quanh. Tôi đang ở trong rừng và nằm trên một thảm cỏ dại. Tôi đã tiêu tốn hầu hết thời gian của bản thân chỉ để ngồi đây, không làm gì cả và chỉ không ngừng hồi tưởng. Tôi có thể nhớ rõ ràng cái ngày mà tôi rời khỏi em.

Điện thoại của tôi cứ vang lên một cách khó chịu trong túi. Tôi muốn phớt lờ nó, nhưng cuối cùng tôi phải thở dài mà móc điện thoại ra kiểm tra. Người nhà lúc nào cũng gọi điện để hỏi thăm tôi, mặc dù tôi chẳng bao giờ nhấc máy. Dẫu thế, tôi nghĩ đây là khoảng thời gian chính xác để thay đổi thói quen này và đối xử với họ tốt hơn. Người thân của tôi không đáng để phải nhận thái độ thế này khi tất cả mọi người đã hết sức giúp đỡ tôi. Và tôi nhớ gia đình mình.

Tôi có một tin nhắn thoại từ Carlisle.

"Con trai, cả nhà đang ở Forks trong mùa hè này. Chúng ta rất hoan nghênh con đến đây và ở cùng những người yêu quý con. Ta nghĩ điều này sẽ tốt cho con. Ta sẽ rất bất ngờ nếu con nhận được tin nhắn này và cực kỳ sốc nếu con thực sự đến đây. Hy vọng rằng con sẽ nghe được chúng...bởi vì...vì ta. Ta không biết liệu rằng con sẽ trở về hay không, nhưng ta vẫn muốn gửi lời mời. Trở về nhà nhé con trai, ta sẽ đợi con."

Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi? Làm sao tôi có thể quay lại thị trấn đó, nơi mà bắt đầu cho tất cả mớ hỗn độn này. Tôi biết bản thân sẽ rất đau khổ, nhưng tôi có thể. Dù sao tôi cũng không thể gặp Bella của tôi được nữa. Tôi đã ích kỷ rồi, và bây giờ tôi sẽ trở về vì gia đình của mình.

Tôi mở điện thoại và bắt đầu bấm số để gọi cho Carlisle, nhưng tôi bỗng ngừng lại. Tôi muốn làm cả nhà ngạc nhiên, ở một mức độ nào đó. Nhưng chắc chắn nó không thể thành hiện thực bởi vì năng lực của Alice. Ngay khoảnh khắc tôi quyết định trở về, cô ấy hẳn đã thấy được và kể cho tất cả mọi người ngay lập tức. Tôi có thể hình dung được vẻ dương dương tự đắc và cái nhếch môi của cô ấy. Tôi cảm thấy khá kỳ cục và quái gở, một cách diễn đạt mà tôi đã xa lạ trong những năm qua.

Tôi đứng dậy và bắt đầu lên kế hoạch đi săn, đã rất lâu rồi tôi chưa săn mồi. Vì không nên để bản thân quá đói khát, nên tôi quyết định làm một chuyến đi săn, và điều đầu tiên tôi làm vào ngày mai chính là quay trở lại Forks. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngửi thấy hương vị của một con gấu bự. Tôi đang đi về trên con đường với sự tỉnh táo.

⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆


Carlisle POV

"Không đời nào!" Alice ré lên sau khi đột ngột xuất hiện một dự báo.

"Chuyện gì thế, con yêu?" Esme dịu dàng hỏi.

"Anh ấy đang đến! Anh ấy đang đến! Anh ấy sẽ đến đây vào ngày mai!" Alice reo hò.

"Ai?" Jasper bối rối hỏi.

"Edward!" Tôi vui vẻ nhìn sự hào hứng của Alice khi biết được anh trai con bé sẽ trở về. Một cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể tôi bởi cái suy nghĩ rằng con trai tôi đang về nhà, nhưng tôi chẳng thể quên được cô gái ở sân bay...

"Không!" Emmett nói bằng thái độ không tin tưởng mấy. "Cậu ấy thật sự sẽ đến sao?"

"Đương nhiên! Tại sao em lại phải nói dối chứ?" Con bé thở dài.

"Cái gì đã làm cho nó cuối cùng cũng chịu quan tâm đến chúng ta thế?" Rosalie thắc mắc. Con bé đã vô cùng thất vọng vì Edward ngó lơ gia đình.

"Anh ấy cảm thấy hết sức tội lỗi vì đã xem nhẹ chúng ta." Alice giải thích. "Và ảnh cuối cùng cũng cố gắng để sống bình thường, một lần nữa. Thứ gì đó về việc tìm lại sự tỉnh táo của bản thân."

"Chà, thật tuyệt vời." Esme vui vẻ nói. Cô ấy là người nhớ Edward nhất, tất nhiên là sau tôi rồi. Thằng bé là một đứa con trai tuyệt vời của tôi.

"Carlisle, cha có nghe thấy không?" Alice hỏi.

Tôi đang ngồi trên chiếc đi-văng, hai mắt tôi nhắm nghiền và chìm sâu vào trong suy nghĩ của bản thân nên tôi không thể trả lời.

"Carlisle, anh yêu? Anh có nghe Alice nói chứ?" Esme vỗ vào vai tôi.

"Cha, bộ cha đang ngủ hả?" Emmett đùa giỡn. Tôi mở mắt ngay sau câu đấy.

"Ha ha, nghe buồn cười đó." Tôi trả lời, đầu óc tôi đã quay lại thế giới thực. Emmett đã phá vỡ quyết tâm thăm dò của tôi rồi.

"Cha có nghe con nói chứ?" Alice lại hỏi tôi một lần nữa.

"Có, cha có nghe và ta đang rất vui. Rốt cuộc đây cũng là lúc nó tìm lại được bản thân mình. Con nói nó sẽ ở đây vào ngày mai sao?"

"Vâng."

"Rất tốt!"

"Vậy thì điều gì làm cha suy nghĩ dữ thần vậy?" Emmett thắc mắc. Tôi hơi căng thẳng nhưng rồi thở dài.

"Về cô gái đó." Tôi giải thích. "Ta không thể thôi suy nghĩ về con bé được."

"CÁI GÌ?" Cả căn phòng gào lên, ngoại trừ Esme. Cô ấy nom có vẻ bối rối và tổn thương.

"Không không không! Không phải theo kiểu đó! Tin ta! Để ta giải thích." Tôi cố gắng để trấn an bọn họ. Esme như thể được hồi sinh, nhưng mấy đứa còn lại trông vẫn còn hơi do dự.

"Khi ta và mẹ các con ở Sân bay Seattle, ta đã thấy cô gái ấy. Thực ra thì do cô bé ấy đâm sầm vào người ta, và ta giúp con bé đứng dậy mà thôi. Con bé chắc tầm mười bảy tuổi, ta đoán thế. Cô ấy có dáng người cao, rất xinh đẹp, mái tóc dài màu đồng, những đường nét hoàn hảo và đôi mắt cực kỳ đẹp. Chúng có màu sắc rất lạ, dường như là màu của đá peridot, hay màu vàng lục." Tôi kể lại, rồi lại chìm sâu vào trong mớ nghĩ suy. Tôi đang hồi tưởng lại ngày ở sân bay.

"Con vẫn chưa hiểu lắm." Emmett nói. "Thế là cha đã gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp. Rồi sao nữa? Có rất nhiều cô gái đẹp trên thế giới mà."

"Để ta nói hết." Tôi bình tĩnh nói. "Điều làm ta chú ý là việc con bé giống Edward một cách lạ lùng. Hai đứa có gò má giống nhau, mũi giống nhau, lông mày cũng giống nốt... điều đó hơi đáng lo ngại. Và điều đáng sợ nhất chính là con bé cũng trông giống Bella nữa. Bọn họ có cùng một khuôn mặt thon dài, cùng một đôi mắt to tròn và đôi môi đầy đặn. Mùi hương của con bé y hệt Bella. Nói đúng hơn là hai đứa có cùng một hương vị. Chỉ kém nổi bật hơn một chút, bởi chúng có trộn lẫn mùi hương khác...mùi hương ấy có hòa thêm mùi của ma cà rồng. Kể từ lúc gặp nhau ta chẳng thể thôi suy nghĩ về con bé. Ta biết... không chỉ là ta đoán, hoặc là suy nghĩ của ta không thể là thực được, nhưng..."

"Nhưng những chứng cớ như thể chứng minh Bella và Edward có một đứa con gái." Alice hoàn thành lời nói giúp tôi. Mọi người quay sang nhìn con bé.

"Đúng, chính xác." Tôi tiếp lời. "Nhưng làm sao con..."

"Thôi nè, nếu Edward và Bella có một đứa trẻ, tại sao chúng ta trước đây lại không biết? Con không xác định là hai người họ có con, nhưng nếu cô gái ấy thật sự là con gái của hai người ấy, vậy thì bố có nghĩ tới rằng chúng ta ắt hẳn phải biết chứ?" Alice phân tích cho chúng tôi.

"Ừ." Tôi đáp, chợt tôi nảy ra một ý. "Chỉ có một khả năng mà ta có thể suy xét tới chính là Bella đã phát hiện ra cái thai sau khi chúng ta chuyển đi. Còn chúng ta lại chẳng để lại bất kỳ phương thức liên lạc chính xác nào cả. Vì thế nên con bé đã bị bỏ lại một mình."

"Tội nghiệp Bella." Esme lắc đầu. "Chỉ còn có một mình, con bé còn quá trẻ mà!"

"Thật tốt khi ta đã gửi những tấm séc đó." Tôi thì thầm rồi nhận lại được những cái nhìn kỳ lạ từ gia đình mình.

"Làm sao cha biết được liệu Bella có giữ đứa bé không?" Jasper tự hỏi.

"Làm sao cha biết được hai đứa nó thực sự có con với nhau không?" Rosalie gặng hỏi.

"Rose nói đúng đấy. Chúng ta còn chưa biết liệu cô gái kia có chính xác là con của hai đứa không." Emmett bênh vực con bé. "Có khi cô ta chỉ là một cô gái nào đó ngẫu nhiên có khuôn mặt trông giống Bella và Edward mà thôi."

Alice giở giọng chế giễu và tôi biết chúng tôi đang lọt vô một rắc rối khác.

"Đúng rồi, bởi vì chúng ta thấy mấy đứa con gái như thế mỗi ngày mà." Con bé nói bằng giọng mỉa mai.

"Em mới nói rằng em không khẳng định Bella và Edward có con với nhau." Rosalie nhắc nhở con bé.

"Vâng, nhưng em cảm nhận được có chuyện sắp xảy ra và khi cha Carlisle miêu tả con bé, thì mọi thứ phù hợp một cách hoàn hảo. Cũng không phải Edward kể cho em nghe từng chi tiết nhỏ nhất về mối quan hệ của bọn họ. Chúng ta đều hiểu anh ấy, không có chuyện ảnh tự nguyện công khai đời sống tình dục của mình." Alice phản bác lại.

"Chà và trùng hợp làm sao mà đứa con gái kia lại là trông giống bọn họ." Rosalie đáp. Cuộc cãi vã đang sôi trào.

"Thế ý chị có phải là cha Carlisle chỉ tình cờ tông phải một cô gái có vẻ ngoài y hệt Bella và Edward, mà tuổi lại tình cờ phù hợp đúng không?" Alice nạt.

"Phải, ý chị vậy đó." Rosalie khinh khỉnh.

"Vậy còn về mùi hương thì sao? Làm sao con bé có mùi hương y đúc Bella và có mùi hương ma cà rồng thoang thoảng xen lẫn vào đó? Bộ đó là bình thường hả?" Alice nói kiểu thách thức.

"Có thể con bé đó có liên hệ với một ma cà rồng khác."

"Vậy thì con ma cà rồng nào ngoại trừ gia đình mình và đàn của Tanya có thể tiếp xúc với một người có mùi thơm như Bella mà để con bé bình an sống sót!" Alice gào lên.

"Được rồi các cô gái, đủ rồi!" Tôi cuối cùng phải vào cuộc để ngăn cuộc chiến giữa hai cô con gái lại. "Rosalie, con có cái lý của mình, nhưng ta e rằng tất cả chứng cớ đều đang ủng hộ hướng suy luận của Alice." Alice nom có hơi tự đắc, nhưng Esme lập tức đánh gãy vẻ mặt đó bằng cái trừng thẳng vào mắt con bé. Một khoảng lặng dài trong phòng. Mọi người rõ ràng đang suy ngẫm thật kỹ.

"Chúng ta phải tìm ra cô gái đó." Jasper nhẹ nhàng nói. "Con bé là người duy nhất có thể nói cho chúng ta biết sự thật." Mọi người đều đồng ý.

"Làm sao chúng ta tìm ra nó?"Rosalie thắc mắc. "Con bé có thể ở bất kỳ đâu."

"Không đâu, con bé ắt hẳn là ở đâu đó gần đây." Tôi nói. "Con bé rời khỏi sân bay Port Angeles, vì thế nó không thể ở đâu xa được. Có khi con bé đang đi thăm Charlie."

"Vậy thì." Esme vỗ hai tay vào nhau. "Chúng ta phải nói với Edward cái gì đây?"

"Con quên béng mất chuyện này." Alice lầm bầm.

"Dễ thôi, đừng nói cho cậu ấy biết." Emmett đề nghị.

"Anh ấy là một người đọc suy nghĩ, đồ ngốc!" Alice bực bội mà nói. "Con thực sự không rằng điều này sẽ hiệu quả dựa trên việc ảnh nghe được suy nghĩ của tất cả chúng ta."

"Nói chuyện đàng hoàng..." Esme cảnh cáo.

"Xin lỗi mẹ." Alice tức thì hối lỗi, con bé không muốn đối diện với mặt tức giận của mẹ mình.

"Chà." Rosalie nói. "Chúng ta chỉ cần không nói về chủ đề nay, và ráng hết sức đừng nghĩ về nó. Dạo gần đây cậu ấy hay ươn người, rủi chúng ta có lộ một hai lần thì con nghĩ cậu ấy cũng chẳng để ý đâu."

"Rose nói phải đấy." Tôi đồng ý với con bé. "Chúng ta sẽ đề cập chuyện này với thằng bé sau, khi nó đã sẵn sàng."

"Quyết định như thế đi." Esme xác nhận lại. "Bây giờ thì đi sửa soạn cho chuyến ghé thăm của Edward nào."

⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆


Bella POV

Tôi bước vào trong phòng, đóng sập cửa và khóa hẳn lại, rồi tôi trượt hẳn xuống đất. Tôi biết đây là thời điểm nào, và tôi cũng biết rõ rằng chuyện gì sắp sửa xảy ra trong vài phút nữa.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, lường trước được khoảnh khắc tiếng thét đầu tiên vang lên. Chuyện này luôn luôn xảy ra với kẻ thông minh nhất đám. Kẻ có dự cảm về chuyện sắp sửa đến. Kẻ sẽ rú lên tiếng thét nhận thức được hiện thực.

Mấy tên ma cà rồng sẽ hành động một cách nhanh chóng và đó là khi tiếng thét kinh hoàng bắt đầu truyền đến. Bọn chúng lúc nào cũng kết thúc nhanh nhẹn. Đây là thông lệ diễn ra vào khoảng bảy giờ của thứ hai và thứ năm. Một lịch trình mà tôi không mong muốn bản thân là một phần trong đó, và thật may mắn là tôi không bị ép buộc để tham gia vào. Thế nên mỗi thứ hai và thứ năm, tôi đều tự khóa bản thân vào trong phòng, dựa vào cửa và cố hết sức để tưởng tượng ra bản thân đang ở nhà.

Tiếng thét đầu tiên đã truyền đến, tiếng thét khi nhận thức được nguy hiểm. Tôi nhắm tịt hai mắt lại rồi dùng tay bịt chặt cả hai tai. Nhưng việc này chả có tác dụng gì, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rú dồn dập một cách rõ ràng thông qua thính giác đã được tăng cường.

Ngay khi tiếng la hét bị cắt đứt từng cái một, tôi tự lắc lư thân hình mình, mặt tôi chôn chặt vào hai đầu gối. Tôi nghĩ về Elizabeth Carlyle để đánh lạc hướng bản thân. Tôi nhớ về gương mặt xinh đẹp của con bé sáng bừng lên mỗi khi tôi ôm nó vào trong vòng tay. Thật đau khổ khi nhớ đến việc bây giờ con bé đã mười bảy tuổi! Tôi còn nhớ mãi cái ngày mùa hè tươi đẹp ấy, tôi mang con bé tới đồng cỏ. Mấy cơn gió mát mẻ thổi tung tóc tôi và vờn qua đôi má hồng hào của con bé. Tôi để con mình bò trên bãi cỏ cho đến khi con bé mệt rồi thiếp đi. Con bé ngủ thiếp đi trong vòng tay khi tôi chạy suốt quãng đường về nhà ở Florida, mặc dù với tốc độ của tôi thì gần như chẳng mất nhiều thời gian.

Tôi nhớ hết tất thảy, và khi ký ức qua đi, tôi nhận ra những tiếng la hét đã kết thúc. Tôi lại sống sót qua một ngày thứ năm nữa. Và một lần nữa, không có gì có thể giết chết được tôi. 


♫♫♫♫


mọi người đoán thử xem Bella đã gặp chuyện gì nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net