XIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


35.

Trận tuyết đầu tiên theo lịch âm của Song Cẩm rơi vào rằm tháng chạp, muộn hơn so với hầu hết các nơi.

Tiểu hàn vừa qua, mới năm giờ mà các nhà trong hẻm đều đã sáng đèn. Hạ Tuấn Lâm xoa xoa tay, chạy vào nhà bếp.

Nồi súp thịt cừu lúc này đang sôi trên bếp, ùng ục nổi bong bóng trong nồi đất, cậu sát lại gần nhìn, nghi hoặc nói, "Không phải nói là quên mua củ cải trắng rồi sao ạ?"

"Ông Triệu cậu đem cho đó," bà cụ vừa cắt bắp cải trắng trên thớt vừa trả lời, "nói là người bán gấp về nhà nên bán rẻ lại cho ông ấy."

"Vậy lát nữa nấu xong có cần đem cho ông Triệu một chút không ạ?" Hạ Tuấn Lâm móc chân mình vào chân ghế đẩu, dùng chân nhích chiếc ghế nhỏ vốn để bên tường ra ngoài, cho dù động tác vô cùng cẩn thận, nhưng chiếc ghế vẫn ngã xuống đất mấy lần. Cuối cùng là vì Nghiêm Hạo Tường không nhìn nổi, đưa tay kéo ghế đến bên cạnh mình.

Bà cụ liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm đang ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, cười nói, "Lười quá, tay mọc trong túi áo rồi sao?"

"Lạnh," Hạ Tuấn Lâm nhún nhún chân để làm nóng cơ thể, lại hỏi một lần nữa, "có cần đem cho ông Triệu không ạ?"

"Không cần," Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn phụ giúp dưới bếp tiếp lời, "ông Triệu mua củ cải về là để nấu súp."

"Vậy thì tốt, lạnh quá trời, con không muốn đi đâu hết."

"Mới đi có mấy bước hả?" Nghiêm Hạo Tường trả lời, "Anh đừng có ở bếp mãi, lát nữa lại khó chịu."

"Nhà bếp ấm áp." Hạ Tuấn Lâm tay vẫn bỏ vào túi, nhún chân không chút nhịp điệu nào, chẳng có ý định rời đi.

Bà cụ chân tay nhanh nhẹn xào xong món cuối cùng, súp thịt cừu trên bếp vừa hay cũng tắt bếp được rồi.

Trong ngày tuyết được húp một chén súp thịt cừu nóng hổi thì quá là hoàn hảo, Hạ Tuấn Lâm đưa muỗng canh lên thổi, sau khi ăn thì thỏa mãn thở ra một hơi, "Mùa đông tốt thật."

"Cứ như con nít." bà cụ cười, giả vờ trách móc, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm hạo Tường đang lấy muỗng khuấy nước súp, "Ba cậu hồi chiều gọi tới, hỏi cậu đón giao thừa ở đâu."

"Có nhắn tin cho con rồi," Nghiêm Hạo Tường trả lời, "con nói với ba là con ở đây."

Quan hệ giữa Nghiêm Hạo Tường và Nghiêm Thừa Tông không xa cũng không gần. Mẹ mất sớm ngoài ý muốn, công việc của Nghiêm Thừa Tông lại bận rộn, từ nhỏ hắn đã sống cùng bà cụ, tự nhiên sẽ gần gũi với bà lão hơn nhiều. Còn về Nghiêm Thừa Tông, không biết là do phụ ái không để lộ ra ngoài hay quả thực tình yêu không đủ nhiều, mà đối với Nghiêm Hạo Tường luôn thuộc thái độ 'cần thì cho' chứ rất ít thăm hỏi hàn huyên, cũng không khó chịu thái độ khó gần của Nghiêm Hạo Tường, trông có chút tự tại. Không thể không thừa nhận, dù cho tình cảm phụ tử cần phải bồi đắp thêm, nhưng cả Nghiêm Thừa Tông và Nghiêm Hạo Tường đều thiếu thốn nghiêm trọng về chuyện này.

"Ừm." bà cụ gật đầu, ngoại trừ năm rồi, mỗi năm Nghiêm Hạo Tường đều ở chỗ bà đón năm mới, còn về hành vi 'bỏ xó' của Nghiêm Thừa Tông, bà sớm đã lười hỏi tới.

36.

Tuyết rơi nên nhiệt độ rất thấp, cửa sổ từ đầu đến cuối đều mang một lớp sương mỏng, Hạ Tuấn Lâm vẫn khoác áo lông bên ngoài đồ ngủ, vô cùng tròn trĩnh, chơi điện thoại cũng không được linh hoạt.

"Sao anh lại béo như vậy chứ." Nghiêm Hạo Tường bên cạnh đột nhiên khiêu khích nói.

Hạ Tuấn Lâm đã quen với thủ đoạn chọc ghẹo sinh thị phi của hắn, đầu không thèm ngẩng, mắt nhìn màn hình, miễn cưỡng phối hợp, đáp, "Áo khoác dày."

"Béo."

"Áo dày."

"Béo!" Nghiêm Hạo Tường lặp lại với volume cao.

Hạ Tuấn Lâm lười cãi, đáp qua loa, "Béo thì béo."

"Được thôi, quả thật là do áo khoác dày." Nghiêm Hạo Tường tiếp lời.

Hạ Tuấn Lâm bởi vì câu nói này mà ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường kiên trì phản bác, "Sao em rảnh quá vậy."

"Điện thoại có gì vui không." Nghiêm Hạo Tường lầm bầm.

"Nè nè nè," Hạ Tuấn Lâm nhét điện thoại vào lòng Nghiêm Hạo Tường, "em đặt đi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn vào màn hình mới phát hiện Hạ Tuấn Lâm đang chọn khách sạn, nói mà không thèm nghĩ, "Chọn khách sạn gần chỗ tham quan nhất á."

"Cảnh đẹp có tập trung ở một chỗ đâu."

"Vậy thì chọn cái hot nhất."

"Cần em nói?" Hạ Tuấn Lâm lấy lại điện thoại, "Anh đang xem rồi đây nè."

"Vậy anh đặt đại một cái nhanh lên đi, em buồn ngủ rồi."

Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới nhìn đồng hồ, nhận ra đã hơn mười một giờ rồi, "Buồn ngủ thì về ngủ đi."

"Lạnh quá trời, hôm nay em ngủ ở đây nhé."

"Không được," Hạ Tuấn Lâm nói, "chuyện này chẳng phải đã thảo luận rồi sao?"

"Em sẽ yên lặng ngủ thôi," Nghiêm Hạo Tường bảo đảm, "cả nói mớ cũng không."

"Được thôi." Hạ Tuấn Lâm bất ngờ nhận lời đầy sảng khoái, sau đó cởi áo lông chui vào ổ chăn, rồi đưa điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường, "Mai coi tiếp, để lên bàn giúp anh."

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy điện thoại đặt lên tủ đầu giường, sau khi tắt đèn cũng nằm xuống, "Sao hôm nay anh dễ nói chuyện quá vậy?"

"Tuyết rơi, lạnh."

"Không phải," Nghiêm Hạo Tường phản bác, "anh là muốn ngủ chung với em."

"Đúng vậy," Hạ Tuấn Lâm rúc vào người Nghiêm Hạo Tường, "không được sao?"

"Hơ," Nghiêm Hạo Tường không ngờ sẽ bị 'chiếu tướng', để che đậy sự không biết làm sao, nói, "Côn đồ thối!"

Bởi vì phản ứng của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm chợt nhận ra chọc ghẹo người khác là chuyện thú vị biết bao, bèn nói tiếp, "Vậy ngày mai anh đặt phòng tiêu chuẩn hay phòng giường lớn?"

"Tiêu chuẩn đi," Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh lại xong lập tức ăn lại một bàn, "lăn lộn hết một giường còn có thể đổi một giường khác."

"Lợi hại," Hạ Tuấn Lâm không nhịn được cười, "là tại hạ thua rồi."

"Vẫn là phòng giường lớn đi," Nghiêm Hạo Tường lại nói tiếp, "giường tiêu chuẩn nhỏ quá."

"Được rồi," Hạ Tuấn Lâm ngắt lời, "kết thúc chủ đề này đi."

37.

Thi cuối kỳ sắp xếp vào tuần thứ ba của tháng một, thi xong môn cuối cùng, trong trường còn náo nhiệt hơn mùa xuân sắp đến.

Đổng An thấy mọi người nóng lòng rời trường, dặn dò vài câu rồi thả người, Hạ Tuấn Lâm đeo cặp đi đến cửa lớp của Nghiêm Hạo Tường, Lão Tào vừa hay cũng đang nói lời kết thúc.

"Quan trọng nhất là, chú ý an toàn," Lão Tào vừa gõ gõ bàn nhắc nhở sự tập trung của mọi người vừa nhấn mạnh, "hôm nay đi mấy đứa, năm sau về mấy đứa, một đứa cũng không được thiếu."

"Vậy nếu như nhiều hơn rồi sao ạ?" Có người chen vào, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc.

"Vấn đề này đáng để thảo luận sâu hơn," Lão Tào trả lời, "Cố Dương ở lại thảo luận với tôi, những người khác về được rồi."

Tràn cười cùng với tiếng đập bàn ghế vang rộ lên, Nghiêm Hạo Tường đeo cặp chạy ra lớp học rất nhanh, chỉ chừa một ánh mắt 'tự mình cầu phúc' cho Cố Dương.

"Cuối cùng cũng được nghỉ rồi," Nghiêm Hạo Tường cảm thán với Hạ Tuấn Lâm, "nếu như nghe lời em thì ngày mai tụi mình đã có thể đi chơi rồi."

Theo như ý tưởng của Nghiêm Hạo Tường, ngày đầu tiên được nghỉ nên đi chơi, bị Hạ Tuấn Lâm lấy lý do lượng khách rất nhiều mà từ chối, ngày đi chơi bị dời đến mùng tám năm mới.

"Về nhà, về nhà," Hạ Tuấn Lâm đẩy Nghiêm Hạo Tường về phía cửa cầu thang, "ngày mai còn có một đống việc đang chờ kìa."

Công việc chuẩn bị trước Tết không ít, dọn dẹp nhà cửa, dán câu đối, chuẩn bị đồ Tết...Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường là nguồn lao động chủ lực trong nhà, cả ngày không được nghỉ ngơi.

"Mua theo đi, đừng mua lầm đó," bà cụ ghi ra một danh sách những đồ cần mua đưa cho hai người, "mấy thứ khoanh bằng viết đỏ là mua chỗ ông Triệu, lát nữa các con về rồi ghé mua luôn là được."

Nghiêm Hạo Tường nhận lấy tờ giấy, gấp đôi lại bỏ vào túi áo khoác rồi vỗ vỗ, trả lời, "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Siêu thị trước Tết không yên tĩnh hơn chợ bao nhiêu, "Tôi cung chúc bạn phát tài, cung chúc bạn đặc sắc" vẫn chiếm vị trí bá chủ trong giới phát thanh.

Hạ Tuấn Lâm vừa ngâm nga "điều tốt mời đến, điều xấu mời đi" vừa vứt đại một đống snack khoai tây vào xe mua sắm. Mấy thứ đồ ăn vặt như thế này, không cần biết có thích ăn hay không thì năm mới vẫn phải tồn một chút, việc này giống như việc làm lạp xưởng, pa-tê, thịt-cá-gà-vịt nhét đầy tủ lạnh của người lớn dù không biết có ăn hay không vậy, bản chất là đem lại cảm giác đủ đầy.

Không đợi 'hộ nhà giàu' Hạ Tuấn Lâm thảy đồ vào xe tiếp, Nghiêm Hạo Tường đã đặt lại snack khoai tây trên xe về giá hàng trước.

"Chiếm chỗ quá," đối diện với cái nhìn và chau mày của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường giải thích, "khoai tây chiên ở đâu cũng mua được, mua mấy đồ trên giấy trước đi."

"Cũng có cần mua bao nhiêu đâu..." Hạ Tuấn Lâm quen miệng phản bác, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng tình, không đợi Nghiêm Hạo Tường trả lời nữa bèn đẩy chiếc xe trống rỗng đến khu vực đồ Tết.

"Mua hai bức là được rồi nhỉ?" Hạ Tuấn Lâm đứng trước dãy câu đối mừng xuân, quay đầu hỏi Nghiêm Hạo Tường, "Cửa lớn một bức, nhà bếp một bức."

"Ừm," Nghiêm Hạo Tường đối chiếu với danh sách, "rồi hai mươi tờ chữ 'Phúc'."

"Nhiều thế...." Hạ Tuấn Lâm lật tùy ý câu đối trước mặt, đọc lầm thầm, "Xuân mãn nhân gian hoan ca trấn trấn-Phúc lâm môn đệ hỉ khí dương dương; Nghênh hỉ nghênh xuân nghênh phú quý-Tiếp tài tiếp phúc tiếp bình an..."

"Lấy đại hai bức đi," Nghiêm Hạo Tường cầm lấy hai bức Hạ Tuấn Lâm vừa đọc, "đều như nhau thôi."

"Ừm," Hạ Tuấn Lâm không có ý kiến gì khác, quay đầu đi xem chữ 'Phúc' dán ở cửa, "em nhìn tấm này xem, còn in cả Mickey, chẳng ra cái gì."

"Kiểu giấy cắt này," Nghiêm Hạo Tường kiến nghị, "hơi nhạt."

Hai cậu trai chọn câu đối nhanh gọn hơn những khách hàng khác, khoảng mười phút, câu đối, giấy dán cửa và bao lì xì, đồ trang trí, vân vân,... đều đã mua xong. Bánh quy, điểm tâm sau đó cũng không tốn nhiều thời gian, danh sách mua đồ được bà cụ viết rất tỉ mỉ, mua loại nào mua bao nhiêu đều chú ý rõ ràng, cứ mua theo là được.

Hai người sau khi rời khỏi siêu thị, hai tay túi lớn túi nhỏ, tâm trạng vốn định dạo loanh quanh cũng không còn nữa, trực tiếp đánh xe về nhà, sau khi đặt đồ xuống liền đi đến tiệm tạp hóa của ông Triệu.

Tiệm tạp hóa đã dán câu đối mới, máy thu âm trên tủ quầy dùng để phát hý kịch lúc này đây cũng khó tránh khỏi 《Cung hỉ phát tài》. Ông Triệu thấy hai người vào tiệm, vui vẻ chào hỏi, "Đến rồi à?"

Khách quen mua đồ chỗ ông Triệu trong hẻm về cơ bản đều là tự túc, hai người vừa phân chia rõ ràng đồ cần mua, vừa nói chuyện phiếm với ông Triệu.

"Ông Triệu, sao chỗ ông không bán mấy thứ như câu đối vậy ạ?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.

"Đúng đó," Nghiêm Hạo Tường tiếp lời, "năm mới bán chạy lắm."

"Haiz, chẳng có người mua," ông Triệu trả lời, "mua đồ Tết đều thích chạy đến chợ, siêu thị, hòng có chút không khí đón Tết."

"Cũng phải," Hạ Tuấn Lâm tiếp lời, "hai đứa con mới đi từ siêu thị về, đông người lắm luôn."

Trên thực tế thì không chỉ siêu thị đông người, sau cơm tối, hai người muốn đi mua quà vặt liền nhận ra chỗ nào cũng đông nghẹt, mấy quán trà sữa hiếm hoi gần hẻm đều đầy khách.

Song Cẩm là thành phố tuyến ba bình thường, số người rời khỏi không ít hơn bao nhiêu so với các thành phố cấp thấp. Gần cuối năm, số người học tập, làm việc ở ngoài, lúc này đây đều về gần đủ, hiếm có kỳ nghỉ rảnh rỗi, tự nhiên không thiếu những người hẹn bạn bè uống nước trò chuyện.

"Về nhà không?" Hạ Tuấn Lâm nhìn dòng người xếp hàng không ngắn trước quầy các cửa tiệm, ngay cả dục vọng đẩy cửa bước vào cũng chẳng có, "ẫn là về đặt đồ ăn thì hơn."

"Đi dạo chút nữa đi," Nghiêm Hạo Tường tiện tay đội nón áo lông lên giúp Hạ Tuấn Lâm, lại đùa ác mà kéo chặt hai sợi dây, "về nhà anh cứ trốn em mãi thôi."

"Làm gì đó?" Hạ Tuấn Lâm đánh vào đôi tay đang 'trói' quả đầu mình của Nghiêm Hạo Tường, "Không thở nổi."

"Hô hấp nhân tạo miễn phí." Nghiêm Hạo Tường lại nắm lấy sợi dây, có điều không kéo chặt nữa.

"Em coi em lúc nào cũng như vậy, anh không trốn em cho được?"

"Anh không muốn gần gũi với em à?"

"Tất nhiên không phải," Hạ Tuấn Lâm lập tức phản bác, "nhưng ở nhà...."

"Ây," Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm một cái rồi nhanh chóng buông lỏng, "nh làm tốt công việc vỗ về em đi nhé, em sợ lỡ như em không kìm được sẽ đi trình bày với nội đấy."

---

tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net