Đừng làm kính vỡ (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Dưới chân tôi nặng như đeo chì, Chu Chí Hâm đã chia một nửa tài năng của em cho tôi, như muốn tôi thực hiện tiếp giấc mơ còn dang dở của em.

Những chiếc cúp và bằng chứng nhận ấy thuộc về vinh quang cả đời của em, chiếc vương miện được trao bởi các con số và công thức, mà em lại kỳ vọng ở tôi thật nhiều, kỳ vọng tôi có thể giành được vinh quang mà em không thể tiếp tục được nữa.

Tôi đã không phụ lòng mẹ và Chu Chí Hâm, tôi đạt top 1 ở kỳ thi cuối kỳ, cũng giành được giải quán quân của kỳ thi vật lý cấp thành phố, tôi cầm bằng khen và bảng thành tích vui sướng chạy về nhà, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với Chu Chí Hâm.

Lưu Diệu Văn mở cửa cho tôi. Tôi trông anh thật mệt mỏi, râu ria chẳng thèm cạo, trong nhà bừa bộn không chịu nổi, tôi đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, giá sách ấy vẫn yên lặng đứng đó.

Chỉ cần thấy giá sách còn ở đó, tôi sẽ cảm thấy Chu Chí Hâm vẫn chưa bỏ cuộc, những cuốn sách và cúp như linh hồn của em vậy, sạch sẽ không tỳ vết.

Lưu Diệu Văn nói với tôi, em nhập viện rồi.

Tôi giúp anh thu dọn quần áo rồi đến bệnh viện, anh vẫy một chiếc taxi, mệt đến nỗi muốn chợp mắt luôn trên xe, lúc xuống xe, anh chật vật tìm tiền trong túi phía trong cùng, tôi giữ tay anh lại rồi trả 3 tệ cho tài xế.

Dù sao thì tôi cũng đã giành được 80 tệ tiền thưởng, tiêu mất 3 tệ vẫn còn hơn 70 tệ mà, về nhà cứ nói với mẹ là mình tiêu rồi, mẹ cũng sẽ không mắng đâu.

Người trong bệnh viện đều xụ mặt, y tá đứng ở quầy lễ tân đã quen mặt Lưu Diệu Văn, hậm hực nhìn anh.

Tôi trừng mắt nhìn chị ta, cũng may là chị ta chưa nói câu nào khó nghe, nếu không thì tôi sẽ không kiêng nể gì mà mắng chị ta mất. Lưu Diệu Văn lại chẳng quan tâm, anh đang bận làm thủ tục cho Chu Chí Hâm.

Tôi vào thăm em trước. Em mặc bộ đồ bệnh nhân trông càng gầy gò hơn, gầy đến nỗi hai mắt sâu hun hút, em ngồi quay lưng với tôi, ánh mặt trời nhuộm những đầu ngón tay của em thành một màu trong suốt.

Tôi gọi em.

Chu Chí Hâm, mình giành giải nhất rồi.

Em giật mình quay lại rồi để lộ vẻ mặt tươi cười.

Khuôn mặt em đã gầy đến mức chẳng thấy má bánh bao đâu nữa, em chạy chân trần đến ôm chầm lấy tôi.

Cậu giỏi lắm luôn.

Em vẫn đang đọc sách. Dù có nằm viện cũng không thể ngăn cản em, tôi đậy nắp bút bi lại giúp em, sau đó giúp em mang dép vào. 

Tôi ngó sang xem em đang đọc gì, là một cuốn kinh thánh bằng tiếng Pháp. 

Những con chữ chi chít trong đó đã vượt qua khỏi vốn hiểu biết của tôi, em nói, mình muốn biết Thần tạo ra người vì lý do gì. 

Thuyết vô thần của chủ nghĩa duy vật đã bị em phá vỡ, em bắt đầu tò mò về tất cả mọi thứ, tìm kiếm một điều lệ cho phép em được tồn tại. 

Thế ý nghĩa để cậu sống tiếp là gì? 

Lưu Diệu Văn đẩy cửa bước vào, anh đã cố gắng làm cho mình trông tràn đầy tinh thần nhất có thể. 

Tôi thấy đôi mắt Chu Chí Hâm từ từ phát sáng, em nói chuyện bằng âm lượng chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe, nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu. 

Sinh mệnh của tớ vốn chỉ có thể là một nguyên tử sụp đổ, các electron quay quanh tớ đã cạn kiệt năng lượng. 

Nhưng anh ấy muốn tớ sống tiếp. 

Đấy là ý nghĩa để tớ tồn tại. 

Lưu Diệu Văn muốn tiễn tôi về, tôi lại học theo dáng vẻ của người lớn từ chối anh, nhưng bây giờ tôi mới hiểu được nỗi khổ của anh. 

Những con số trên hóa đơn tiền nước càng ngày càng nhiều, sinh mệnh của Chu Chí Hâm hiện giờ phải dùng những con số để đo lường. 

Anh nói Chu Chí Hâm cần người chăm sóc, nên anh đã nghỉ việc rồi. 

Công việc của anh chỉ là bốc vác ở bến tàu, đánh đổi sức khoẻ và tuổi trẻ để lấy chút tiền lương chẳng nhiều nhặn gì. 

Ở khu tập thể không ai giúp bọn họ cả, mỗi lần chị San trông thấy Lưu Diệu Văn cũng muốn phỉ nhổ, y hệt như một chú gà chiến vênh váo. 

Anh cõng Chu Chí Hâm đi qua dãy hành lang phơi đầy quần áo ướt, cũng chẳng kiêng kỵ gì khi phải nhìn thấy đống đồ nội y của phụ nữ, anh cắn chặt răng, vẫn hy vọng về một ngày nào đó cuộc sống sẽ tốt hơn. 

Tôi nhét 77 tệ còn lại vào túi anh, Chu Chí Hâm cầm cúp giúp tôi, ít tiền này, bọn họ cần nó hơn tôi. 

Tôi thấy đôi môi của Lưu Diệu Văn mấp máy mấy hồi, anh đang nói cảm ơn với tôi. 

Sức lực của cô gái nhỏ chỉ có thế thôi, tôi động viên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. 

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ biết rằng ai cũng có quyền được hưởng may mắn, đã gặp quá nhiều xui rủi thì tương lai ắt sẽ gặp được điều tốt lành. 

Sau khi về nhà, mẹ tôi vui sướng ngất trời, cũng không tra hỏi tiền thưởng của tôi đi đâu hết rồi, tôi giả vờ như mình vừa khóc vì không may làm rơi mất tiền. 

Tuy nói hơn 70 tệ chẳng phải số tiền nhỏ, nhưng mẹ tôi vẫn sung sướng hơn khi cầm bảng thành tích của tôi, và chuyện ấy cứ thế trôi qua. 

Trên lầu không còn những âm thanh đập phá đồ đạc nữa, khu tập thể cũng bắt đầu được yên tĩnh, chị Trần San mỗi tối vẫn đứng dưới lầu ba hoa khoác lác, cái tiếng cười của chị có thể vang xa ba dặm. 

Cũng có người tò mò rằng hai cậu con trai kia đi đâu rồi, nhưng không ai để ý đến câu chuyện của họ, giống như mọi người đã quên luôn hai người ấy, chẳng ai nhắc đến chuyện tấm thiệp mời, cùng chẳng ai để ý tới âm thanh đổ vỡ lúc nửa đêm, đồng lòng xóa bỏ dấu vết tồn tại của bọn họ ở khu tập thể này. 

Thỉnh thoảng tôi vẫn đến thăm Chu Chí Hâm, mang sách ở nhà tới cho em nữa, em viết chữ trong khi đang truyền nước nhưng nét chữ của em lại rất đẹp. 

Tôi nói chữ của cậu đẹp vậy mà sao chữ trên thiệp mời lại xấu thế, em vui cười nói với tôi, là do Lưu Diệu Văn viết đấy.

Lưu Diệu Văn thẹn quá hóa giận muốn đấm tôi, Chu Chí Hâm nhanh chóng kéo tôi ra sau lưng, đương nhiên anh sẽ không nổi giận với Chu Chí Hâm rồi.

Thời gian Chu Chí Hâm trong trạng thái bình thường càng ngày càng dài, điều đó làm tôi rất vui, em nói sau này sẽ tặng sách của em cho tôi.

Tôi hỏi Lưu Diệu Văn rằng em sắp xuất viện rồi đúng không, Lưu Diệu Văn mỉm cười gật đầu.

Tôi biết ngay mà, em kiên cường như thế, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi.

Trước ngày chị về, tôi có đến đón chị, hai chị em trốn trong chăn xem Chuyện Tình Sau Núi*

*[断背山: Brokeback Mountain]: là một bộ phim Mỹ của đạo diễn Lý An được trình chiếu vào cuối năm 2005. Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer), Chuyện Tình Sau Núi nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồimiền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980

Nó là đĩa DVD mua từ mấy năm trước nhưng vẫn dùng tốt, chị tôi lấy nó ra, thổi sạch bụi rồi cho vào đầu máy.

Chị vẫn luôn như thế, thích xem mấy bộ phim nổi tiếng của nước ngoài, còn bộ não mông lung của tôi thì chỉ hiểu mỗi đề vật lý thôi. Chị đắc ý nói với tôi, lúc bộ phim này vừa phát hành, chị đã nhờ rất nhiều người mới mua được đấy.

Tôi xem một lúc thì buồn ngủ, còn chị thì ôm bịch khăn giấy khóc sướt mướt, đến đoạn cuối nam chính chết, áo khoác jean vẫn ôm lấy chiếc sơ mi.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến chiếc sơ mi bị giặt tới bạc màu của Chu Chí Hâm cùng chiếc áo công nhân màu xanh của Lưu Diệu Văn. Chu Chí Hâm nằm trên giường bệnh, từ từ trở nên trong suốt.

Là ảo giác của tôi hay là sự thật vậy, tôi chạy như điên tới bệnh viện, tôi muốn gặp em, muốn biết em có đang yên ổn ở đó đọc cuốn kinh thánh khó hiểu ấy không.

Tôi trốn sau cánh cửa thở dốc, hai người trong phòng không hề phát hiện ra, họ đang yên lặng hôn nhau trước khung cửa sổ.

Tôi trượt dần xuống đất, chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt lại rơi đầy mặt.

Tôi không muốn nhìn thấy ngày đó, tôi muốn cả hai phải hạnh phúc bình an như những nét chữ trên tấm thiệp đỏ mà tôi thấy hôm kia.

Hôm ấy mẹ tôi làm ca đêm, tôi thất thần quay về nhà, chị đã ra ngoài hòa mình vào cuộc sống về đêm của chị rồi, tôi đi tới cửa quán cơm, ánh đèn vàng dịu ấm bên trong bật sáng, cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi.

Tôi chợt thấy hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn tôi sẽ không tặng những ngôi sao đó cho bọn họ.

Tấm thiệp bị tôi xé nát, lúc trả lại Chu Chí Hâm còn vui biết bao nhiêu.

Vô số người đều đang chỉ trích bọn họ, còn tôi, tôi là quần chúng, nhưng tôi cũng là đồng lõa, tội ác của tôi là không thể tha thứ.

Một người đàn ông mặc tây trang bước tới, tôi có ấn tượng với hắn, bộ tây trang mà hắn mặc không hề ăn nhập gì với bức tường cũ trong khu tập thể, từ đầu đến chân đều có giá tiền cao ngất ngưởng.

Hắn đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên đó ghi Mã Gia Kỳ.

Tôi chẳng có tâm trạng nào để nhận tấm danh thiếp, ngước ánh mắt thăm dò lên nhìn hắn, hắn đeo cặp kính gọng vàng, từ chiếc cổ áo thẳng thớm cũng bộc lộ được nét khôn ngoan của doanh nhân.

Hắn đang tìm hai người con trai ấy, là đôi nam nam sống ở tầng trên nhà tôi, Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn.

Tôi chẳng muốn tiếp chuyện với hắn, tôi nói họ sắp chuyển đi rồi.

Hắn mỉm cười châm điếu thuốc, xem thường hỏi lại tôi, bọn họ có thể đi đâu được chứ.

Tôi bắt đầu nói lung tung, tôi nói dù sao cũng không sống ở nơi tồi tàn này nữa, Văn ca kiếm tiền rồi sẽ chuyển tới căn nhà lớn hơn, sống những ngày tháng hạnh phúc.

Các người đừng hòng bắt nạt họ nữa.

Tôi không quen biết hắn, nhưng tôi biết hắn không có ý tốt.

Như thế nào là ngày tháng hạnh phúc? Là bọn cho vay nặng lãi tới đòi nợ, Lưu Diệu Văn bị người ta đánh đến mức suýt gãy xương sườn, hay là Chu Chí Hâm không thể ở lại bệnh viện được nữa, nên bắt buộc phải chuyển nhà?

Hay theo như em nói, Lưu Diệu Văn kiếm bộn tiền nhờ công việc bốc vác?

Hắn bắt đầu cười nhạo tôi, tôi chẳng thể nói được gì vì từng câu từng chữ hắn nói đều là sự thật.

Lưu Diệu Văn đã giấu tôi bao nhiêu chuyện vậy, anh chỉ kể niềm vui với tôi còn nỗi buồn thì mình anh chịu, tôi chẳng biết Chu Chí Hâm đã khỏe được bao nhiêu, anh lấy tiền đâu để chữa bệnh cho Chu Chí Hâm, tất cả tôi đều không biết.

Tiền không phải tất cả, nhưng tiền có thể giết chết con người.

Em gái à, anh kể em nghe một câu chuyện nhé.

Hắn nhả ra một ngụm khói, giống như đang bẻ chiếc bánh quy giòn để cho tôi xem phần nhân đã thối rữa bên trong.

Lúc đó tôi vẫn chưa quen biết bọn họ, khu tập thể vẫn yên bình như xưa, thành phố này vẫn chưa xuất hiện hai con người khốn khổ ấy.

Câu chuyện phải kể từ đầu đi.

Giống hệt như tưởng tượng của tôi, Chu Chí Hâm là một người cực kỳ thông minh, 13 tuổi đã giành được giải thưởng quốc tế, 16 đi du học, cuộc đời nhỏ bé ấy đã có thể thấy được hoa tươi và những tràng pháo tay.

Lưu Diệu Văn là bạn thân từ nhỏ của em. Người lớn hai nhà thích chơi mạt chược và đánh bài, cả hai cũng theo đó mà lớn lên cùng nhau, cùng học cùng viết, cùng chơi cờ, Chu Chí Hâm còn kèm Lưu Diệu Văn học bài.

Người lớn không biết họ yêu nhau từ khi nào, vào một đêm về muộn nọ, họ bắt gặp hai đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ, từ đó, quan hệ hai nhà đổ nát chỉ sau một đêm, Chu Chí Hâm buộc phải nhận lời ra nước ngoài du học.

Biến cố xảy ra từ đây. Khi Lưu Diệu Văn biết tin thì Chu Chí Hâm đã nhập viện, anh như cái xác không hồn rời khỏi phòng thí nghiệm ngay trong đêm.

Không ai hiểu cho hoàn cảnh của em, giống như người không bao giờ biết đau cho đến khi bị mũi kim đâm vào cơ thể, không ai biết em bị đánh đập, bị bắt cóc, bị cưỡng hiếp, bị ép hút heroin, thảm thương đến mức nào, chẳng ai hiểu tại sao em lại bị giày vò như vậy. Bọn họ chỉ nói em đổ bệnh, em không thể học tiếp được nữa, mẹ em đón em về nước điều trị, còn Lưu Diệu Văn thì vẫn không được phép gặp em.

Em phải sống với ống truyền dịch dinh dưỡng trong một thời gian dài, không muốn gặp bất kỳ ai, đeo khẩu trang để che mặt mình lại, những chiếc cúp bị niêm phong và em chẳng thể thể hiện tài năng được nữa.

Nhà em không chỉ có mỗi em là con trai. Các gia đình gia thế thường có xu hướng ỷ mạnh hiếp yếu, Chu Chí Hâm không thể sánh được với em trai của mình, cho nên bố mẹ đã bỏ rơi em.

Lưu Diệu Văn vốn đã được sắp đặt sẵn cuộc đời của mình, kết hôn sinh con, sau đó thừa kế sản nghiệp, vì anh là con cháu đích tôn.

Chu Chí Hâm bị bỏ lại trong viện điều dưỡng, nơi đó trở thành nhà tù mãi mãi giam cầm tuổi 16 của em. 

Là bạn thân từng ngồi cùng bàn, giờ đây hoàn cảnh cả hai lại một trời một vực, thậm chí một người còn phải đối mặt với cái chết.

Lưu Diệu Văn đưa em ra khỏi đó, Mã Gia Kỳ không nói với tôi Lưu Diệu Văn đã dùng cách gì để cứu em, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.

Cuối cùng Mã Gia Kỳ nói với tôi, Lưu Diệu Văn bắt buộc phải quay về.

Tôi nói không thể được.

Tôi vẫn tin rằng không có chuyện gì có thể đánh bại được bọn họ, đã thoát khỏi bể khó muôn trùng thì tôi quyết không để Chu Chí Hâm rơi vào đáy vực một lần nào nữa.

Mã Gia Kỳ nói với tôi, nếu ngày mai Lưu Diệu Văn không quay về thì bọn cho vay nặng lãi sẽ tìm đến đòi nợ.

Hắn xòe năm ngón tay ra cho tôi xem, đó là số tiền mà Lưu Diệu Văn đã nợ, có bán cả khu tập thể cũng không trả hết được.

Chỉ vì cứu Chu Chí Hâm.

Đến lúc đó thì không đơn giản là đánh gãy chân nữa đâu, hắn gạt tàn thuốc rơi trên quần mình xuống, nói với tôi rằng, nếu Lưu Diệu Văn quay về với hắn thì gia đình sẽ giúp anh trả nợ, anh còn có thể thừa kế gia nghiệp nữa.

Tôi không biết phải nói gì, tôi không phải Lưu Diệu Văn, tôi không thể thay anh quyết định cuộc giao dịch nào cả.

Chu Chí Hâm cũng sẽ trở về, nhà họ Chu sẽ chữa khỏi bệnh cho em, ít nhất là điều kiện sẽ tốt hơn hiện tại.

Tôi nhớ đến mấy tờ tiền hào trong túi Lưu Diệu Văn, anh mua cháo dinh dưỡng cho Chu Chí Hâm, còn mình thì ngồi ở cổng bệnh viện gặm bánh bao.

Nói dối, anh vẫn luôn lừa tôi, tôi cứ tưởng bệnh tình của Chu Chí Hâm đã đỡ hơn rồi, nhưng không phải.

Là em, không thể ở lại bệnh viện được nữa.

Tôi hỏi, nếu không quay về thì sao.

Mã Gia Kỳ giống như kể tiếp một câu chuyện tầm thường, vậy thì, cả hai đều phải chết.

Đây là lý do mà hai gia đình có thể lực to lớn có thể nhẫn tâm ruồng bỏ máu mủ của mình ư.

Tôi lặng người đứng đó, sương đêm dần tan đi.

Tôi chỉ ích kỷ một lần này thôi, cầu trời hãy thương lấy họ.

Đêm ấy trời đổ mưa to, hai chị em tôi chen chúc trong chăn, tôi ngủ chẳng được yên, cứ luôn gặp ác mộng.

Mơ màng nghe được tiếng sấm và tiếng gõ cửa dồn dập, chị tôi ngủ rất sâu, tôi ngồi dậy bật đèn lên, nghe thấy tiếng mẹ tôi đang mắng nhiếc người ta.

“Nửa đêm nửa hôm gọi hồn à.” tôi đi chân trần ra khỏi phòng, thấy mẹ tôi mở cửa, người đứng bên ngoài là Lưu Diệu Văn.

Khuôn mặt anh rướm máu, xương lông mày bị gãy, khóe miệng cũng dính máu, Chu Chí Hâm yên ổn nằm trên lưng anh, có vẻ như đang ngủ.

Anh nói với mẹ tôi: dì ơi, con tìm Niếp Niếp.

Mẹ tôi khoanh tay lạnh lùng trả lời: tìm con gái tôi làm gì, nó ngủ rồi, nửa đêm nửa hôm đừng hành hạ giấc ngủ của người khác, đừng dạy hư con gái tôi.

Lưu Diệu Văn vội nói với mẹ tôi, dì ơi, dì có thể cho Chu Chí Hâm ở nhờ một đêm được không, ngày mai con sẽ đến đón em ấy.

Ayyo, các cậu làm việc xấu rồi còn bắt chúng tôi gánh tội nữa à, nhà tôi không chứa người điên, lỡ lên cơn đập phá đồ đạc thì làm sao, mau cút đi.

Hàng xóm xung quanh bắt đầu mở cửa ra, từng cặp mặt sắc bén như đang xem kịch vui.

Mẹ tôi không nhịn được nữa, mắng mấy câu nhìn gì mà nhìn rồi muốn đóng cửa lại, tay Lưu Diệu Văn vội bám chặt cánh cửa, những giọt nước mắt đau thương rơi đầy mặt, anh nặng nề quỳ xuống.

Dì ơi, con thật sự hết cách rồi, con xin dì, cho em ấy ở nhờ một đêm, con cầu xin dì.

Tiếng va chạm giữa đầu gối anh và sàn bê tông như bóp nát trái tim tôi.

Anh bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi đến mức không còn đường thối lui, nhưng vẫn không bỏ rơi Chu Chí Hâm.

Tôi muốn giúp anh, rồi lại nhớ đến lời Mã Gia Kỳ nói.

Những lời hắn nói như đống sắt nóng đổ lên người tôi khiến tôi không thể di chuyển được, lòng bàn chân như mọc ra một cây đinh đâm vào da thịt, đau đớn quặn thắt tâm can.

Tôi muốn cứu anh, muốn cứu Chu Chí Hâm, nhưng tôi không phải thượng đế, tôi không thể cứu người.

Tôi nghe mình nói thế này, Lưu Diệu Văn, quay về đi.

Anh sẽ ổn thôi, cậu ấy cũng vậy, em không giúp anh được.

Mẹ tôi đóng cửa rồi khóa lại, tôi nghe thấy tiếng dập đầu của Lưu Diệu Văn, vang vọng cả hành lang khu tập thể, tôi chăm chú lắng nghe tiếng cầu xin ngoài cửa của Lưu Diệu Văn dần biến thành tiếng khóc tuyệt vọng.

Tiếng sấm xé toạc bầu trời, không gian trở nên sáng như ban ngày.

Tôi trốn trong chăn khóc ướt cả mảnh gối.

Hôm sau thời tiết trong lành, sáng sớm mẹ nấu cháo cho hai chị em tôi, không ai nhắc gì đến chuyện tối hôm qua cả, tôi không muốn ăn, ăn được nửa bát thì bỏ xuống rồi chuẩn bị đi học.

Hành lang khu tập thể bị dột, nước mưa đã cuốn trôi những vết máu tối qua của Lưu Diệu Văn.

Nhưng tôi không thấy Mã Gia Kỳ, lúc gần sáng có tiếng xe hơi dưới lầu, có lẽ hai người họ đã quay về rồi.

Tôi nghĩ, sẽ có cách thôi.

Chu Chí Hâm và anh, sẽ tốt lên thôi.

Nửa đêm, tôi lại nghe thấy tiếng đập phá, từ tầng trên truyền xuống.

Tôi ngơ ra mấy giây, dòng máu như chảy ngược.

Tôi lao ra cửa chạy lên lầu, cánh cửa rỉ sét vẫn luôn không khóa được, tôi biết, chỉ cần đẩy nhẹ thôi là mở được ngay.


Giá sách trở nên lộn xộn, những chiếc cúp bị phủ một lớp bụi, La Traviata và Hồng Lâu Mộng nằm ngổn ngang, hình dáng ngay ngắn như xưa chẳng còn nữa.

Tôi không tìm thấy Chu Chí Hâm, tôi gọi tên em hết lần này đến lần khác nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu cả.

Tôi nghe dưới lầu có tiếng hô hào, mau báo cảnh sát, có người nhảy lầu!

Tôi đến bên cửa sổ, thấy Chu Chí Hâm nằm dưới đó.

Em vẫn mặc chiếc áo trắng sạch sẽ ấy, bên ngoài khoác chiếc áo công nhân màu xanh của Lưu Diệu Văn.

Trước khi kết thúc, em vẫn muốn Lưu Diệu Văn ôm lấy em, bảo vệ em.

Tôi lồm cồm bò dậy chạy xuống lầu, chạy xuống nhìn em.

Nói dối, tất cả đều nói dối, không một ai thèm quan tâm đến sự sống chết của Chu Chí Hâm.

Lưu Diệu Văn quay về kết hôn rồi, còn Chu Chí Hâm thì sao, tại sao anh lại bỏ em ấy ở lại đây.

Lưu Diệu Văn là ý nghĩa để em sống tiếp mà.

Người trong khu tập thể đều chạy xuống, mọi người yên lặng đứng vây quanh, tôi còn nghe được một câu không rõ lắm, có người nói, xui xẻo.

Tôi nhìn mặt  từng người một, tất cả những người chứng kiến cảnh tượng thảm thiết tối hôm qua, kể cả tôi, đều là hung thủ.

Chúng tôi đã hại chết Chu Chí Hâm.

Tôi quỳ xuống bên cạnh em, cởi áo khoác che mặt lại cho em.

Nguyên tử của em, electron cuối cùng quay quanh em đã cạn kiệt năng lượng va vào hạt nhân.

Sớm biết thế, tôi nên đến tham gia tiệc cưới của họ, tặng cho họ một hũ đựng đầy sao bằng giấy đỏ, cũng là món quà cưới duy nhất của họ. Còn nữa, trên mỗi cánh cửa, giá sách, cốc uống nước, khắp nơi trong nhà của cả hai đều phải dán chữ 囍 màu đỏ.

Từng vui vẻ sinh sống ở tầng trên nhà tôi, cũng từng có cuộc sống bình phàm dung dị như bao người khác.

Nhưng giờ đây, cửa kính có một lỗ thủng, tấm hình cắt dán màu đỏ trên đó cũng bị đập vỡ.

Tất cả đều đổ nát.

---Hết---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net