Chương Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với cuộc tập kích bất ngờ vào biệt thự của Gia tộc Phụ này, Pete không ngần ngại lấy súng của mình.

Mọi thứ đều đang có quá nhiều vấn đề với anh ấy đến mức anh ấy gần như mất đi sự thông minh vốn có của mình.

Pete nhặt lấy chiếc túi mà anh luôn chuẩn bị cho Venice trong trường hợp khẩn cấp, giao Venice cho Ma Cao khi họ bắt đầu nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài.

Pete nhìn Ma Cao. "Đi bằng cửa sau và đi ra ngoài bằng cổng khác. Và hãy nói với Chính gia về những gì đang xảy ra." Anh chỉ dẫn cho Macau và hôn lên trán Venice.

"Còn hai người thì sao?" Macau lo lắng hỏi khi bịt tai em trai mình.

Pete nở một nụ cười trấn an. "Chúng tôi sẽ theo sau em . Còn bây giờ, hãy trốn thoát cùng với Venice."

"Đây là cơ hội cuối cùng để anh thực hiện công việc của mình." Vegas nhìn Nop. "Hãy chắc chắn rằng hai người họ sẽ đến nơi và trốn thoát an toàn."

Nop cùng với những vệ sĩ khác cúi đầu. "Vâng, Khun Vegas."

Hỗ trợ cả Ma Cao và Venice, họ tiến đến chỗ góc của dinh thự nơi nó được nối với một cổng thoát hiểm mà Vegas thực hiện trong trường hợp có cuộc tập kích bất ngờ như thế này.

Pete không thể không nhìn chằm chằm vào nơi mà Ma Cao và những người còn lại đã đi. Anh ấy chắc chắn rất lo lắng cho sự an toàn của họ.

"Pete." Vegas gọi tên anh ta. "Em có chắc là muốn ở lại với anh không?"

Pete chỉ có thể chuẩn bị súng của mình và nghịch nó. "Tại sao lại không?"

Vegas nở một nụ cười đi xuống. "Fuck. Nóng chết anh mất."

Ma Cao ôm chặt Venice, mang theo chiếc túi mà Pete đưa cho cậu khi Nop dẫn họ đến cổng bên kia.

Điều tốt là không có kẻ địch nào nghĩ đến việc trông coi cánh cổng này. Một trong những vệ sĩ của họ đã chuẩn bị xe.

Ma Cao chỉ có thể quay lại nhìn biệt thự khi anh ta chỉnh lại vị trí cho Venice, người đang nhìn chăm chú vào cậu. Đôi mắt đứa nhỏ lấp lánh và không hề biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.

"Chúng ta sẽ trốn thoát ngay bây giờ." Macau nói với Venice và bịt tai lại để đảm bảo rằng nó sẽ không bị kinh động bởi những âm thanh lớn của tiếng súng.

Khi Ma Cao và Venice đã ngồi trong xe, cậu không khỏi thắc mắc tại sao chiếc xe lại dừng lại.

"Có người đang cản đường." Nop nói và chửi rủa.

Tuy nhiên, chiếc xe kia không phải là kẻ thù.

"Khun Nủ?" Macau ngạc nhiên hỏi khi Khun vừa bước ra từ cửa xe.

"Đi thôi đồ khốn!" Khun hét lên.

Bây giờ, Khun đang ở hàng ghế sau với Arm và Pol ở phía trước.

"Theo chúng tôi!" Arm hét lên.

"Chỉ cần đi theo họ." Ma Cao nói khi cậu nhìn thấy Nop vẫn đang lưỡng lự.

Đây không phải là lúc để họ đặt câu hỏi nhưng ...

Làm thế nào mà Khun biết được điều gì đã xảy ra.

—-------------

Hai người họ - Vegas và Pete tiến xuống tầng dưới. Những viên đạn được bắn ra không ngừng mà điều duy nhất có thể nghe thấy là tiếng va chạm lớn và những tiếng vỡ vụn của gương.

Pete và Vegas tách nhau ra, tìm kiếm bất cứ kẻ khả nghi nào trong này.

"Mẹ kiếp." Pete chửi bới và né tránh chiếc bình bên cạnh vừa bất ngờ bị đạn bắn trúng.

Anh ta ngẩng lên và nhìn thấy một người nào đó qua gương. Pete dơ súng lên và bắn thẳng vào đầu anh ta.

"Một điểm." Vegas nhếch mép nói.

Hai người họ tiến hành canh giữ bên trong biệt thự để đảm bảo rằng không ai có cơ hội vào được.

Vegas cũng đang bận rộn với việc tìm kiếm mục tiêu sẽ đi vào qua những tấm gương vỡ.

Tiếng súng của hai bên kéo dài hơn một phút thì đột nhiên có người hét lên.

"Tại sao anh không muốn em vào trong?" Giọng một người phụ nữ vang lên từ bên ngoài.

Toàn bộ nơi này trở nên yên tĩnh như thể có một người thân quen và quyền lực nào đó vừa đến.

Cả Pete và Vegas đều đứng dậy, đi cạnh nhau đến mở cánh cửa khổng lồ rộng lớn của ngôi biệt thự.

Trước cửa, hai người họ vừa đứng sánh vai cạnh nhau vừa cầm theo súng.

Vegas khoanh tay nhìn vào đống hỗn độn phía trước. Có một số vệ sĩ đang nằm trên mặt đất và khuôn mặt đã trở nên vô hồn.

Mặt Pete tái đi khi nhìn thấy người phụ nữ vừa đến.

"Khun Pim." Pete nói.

Anh ấy hầu như không nhìn thấy người phụ nữ đó trước đây nhưng anh ấy biết rằng cô ta là vợ của Khun Kan. Pete đã gặp cô ta vài lần trước đó.

Vì vậy, đó thực sự là cô ấy ... và thậm chí không ngần ngại tấn công cả biệt thự.

Cô ta đi cùng với ba vệ sĩ nữa.

"Đó là họ." Pete nói với Vegas khi anh nhận ra hai người đàn ông ngoài Khun Pim. "Họ là hai người suýt bắt cóc Venice."

Vegas chỉ nhìn Pete và không chút do dự, anh bắn thẳng vào đầu người đàn ông đó. Hắn ngã mạnh xuống đất và những dòng máu chảy ra từ lỗ đen nên viên đạn được bắn vào.

Khi Vegas chuẩn bị bắn nốt những người khác, tất cả mọi người đều giơ súng lên, sẵn sàng bắn nhau.

"Vegas!" Khun Pim gọi tên Vegas và mỉm cười với anh.

"Tôi thật muốn xé cái miệng của ả ta." Pete nghe thấy Vegas thì thầm.

"Con trai của tôi ở đâu?" Khun Pim nhỏ giọng hỏi. "Con trai của tôi ở đâu?!" Lần này cô ta hét lên.

"Cô ta ... bị sao vậy?"

Pete đã không hỏi tại sao cô ấy lại tìm Venice nhưng khi nhìn Khun Pim - cô ấy trông có vẻ khác lạ.

Người phụ nữ tinh tế, tao nhã, khắp mình tỏa ra ánh hào quang của một tầng lớp ưu tú vậy mà lại vừa tan biến hết. Người phụ nữ trước mắt họ giờ trông không giống chút nào.

Tóc cô ấy rối tung lên, đôi mắt mở to với quầng thâm mắt đen xì. Đôi mắt của cô ta thật đáng sợ. Cô ta có lúc sẽ mỉm cười thật tươi nhưng sau đó sẽ chuyển sang một vẻ mặt đáng sợ.

Vegas giơ tay, chĩa súng về hướng Khun Pim. "Nếu cô không rời đi, tôi sẽ không do dự bắn cô đâu."

Nếu Vegas đã yêu cầu, tất nhiên là sẽ thật nhẹ nhõm khi Pim chết. Anh ấy hận cô ta vô cùng và sẽ còn hận cô ta cho đến tận hơi thở cuối cùng.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao?" Khun Pim hỏi và chế giễu họ bằng giọng nói của cô ta. "Tại sao mày lại nhận con trai của tao?"

"Đòi?" Vegas nói trong sự hoài nghi. "Cô để đứa bé trong bệnh viện và bây giờ cô lại gây rắc rối và muốn có được đứa bé?"

Pete đã đến gần Vegas hơn, giữ lấy tay anh ấy và kéo nó xuống.

"Đừng bắn cô ấy." Pete thì thào.

"Gì?" Vegas tức giận nhìn Pete nhưng Pete chỉ biết thở dài ngao ngán.

"Cô ấy vẫn là mẹ của Venice."

Nghĩ về điều đó, Venice có thể sẽ không tha thứ cho họ nếu họ giết mẹ cậu.

"Tôi đến đây để đưa con trai tôi đi." Khun Pim nhấn mạnh từng từ.

"Cô không có bất kỳ quyền nào để có nó. Venice ở với chúng tôi và thậm chí cả giấy tờ cũng đã ủng hộ chúng tôi."

Họ đã nhận Venice làm con có nghĩa là họ cũng có quyền. Thực tế là Khun Pim đã biến mất và xuất hiện sau chín tháng Vegas và Pete nuôi đứa bé.

"Tôi là mẹ của nó! Chúng tôi cùng chung huyết thống!"

"Và tôi cũng thế." Vegas nói và bắn những kẻ khác.

"Để ta mang nó đi!" Khun Pim nói và định tiến lên thì Pete đã không ngần ngại bắn xuống đất nơi Pim định giẫm lên.

Khun Pim nhìn Pete với sự hoài nghi và sốc. "Mày nghĩ mày là ai?!"

Pete luôn lý trí và ngay cả trong những tình huống khó khăn nhất, anh vẫn cố gắng hiểu được họ. Nhưng khi động đến Venice, thiên thần trong anh đã biến mất thay vào đó chỉ là mong muốn bảo vệ thật tốt Venice.

"Tôi là người đảm nhận vai trò của cô ngay khi cô rời khỏi bệnh viện." Pete trả lời.

(Có còn miếng con người nào không vậy hả ả kia???)

Khun Pim nhếch mép. "Mày sẽ không bao giờ thay thế được vị trí của tao trong cuộc sống của Venice đâu."

(Đỗn lì này!)

Thiên thần và sự lương thiện trong Pete nở một nụ cười trêu chọc. Vì một số lý do, Vegas cảm thấy vừa kinh hãi vừa nóng bỏng mỗi khi Pete nổi điên.

"Tôi vừa làm đó." Pete trả lời ngay.

"Cho tao vào!" Khun Pim nói nhưng vệ sĩ của cô ta đã ngăn cô lại.

Họ biết rằng gây rối với Vegas là một hành động hoàn toàn sai lầm.

Khun Pim hét lên gần như làm đau tai của họ. Trước đây cô ấy đã điên rồi nhưng giờ cô ta còn trở nên tồi tệ hơn.

"Dừng lại."

Cả Vegas và Pete đều chuyển hướng nhìn người vừa đến.

Một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi đến, theo sau là một nhóm vệ sĩ. Anh ta trông khá tinh tế, khiêm tốn và đôi mắt của anh ta như đang quét khắp nơi để xem mọi người một cách thận trọng.

"Tan?" Khun Pim dường như biết người vừa đến.

"Anh ta là ai?" Pete tự hỏi bản thân.

"Anh không biết." Vegas trả lời.

Người đàn ông tên Tan nhìn vào Pete và Vegas.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Mẹ kiếp? Tại sao anh ta trông rất bình tĩnh và xử sự rất bình thường mà những người xung quanh anh ta đã sẵn sàng để giết người vậy?

"Buông tôi ra!" Khun Pim phản đối nhưng Tan đã ra hiệu cho vệ sĩ kéo Khun Pim đi.

"Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này." Tan nói với giọng đều đều và nhìn Pete. "Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Anh ta là ai mà ngay cả vệ sĩ của Khun Pim cũng nghe lời anh ta.

"Tao sẽ sớm có được con trai của tao thôi!" Khun Pim nói và cười như một mụ phù thủy điên loạn.

Lần cuối cùng, cô ta nhìn chằm chằm vào Vegas. Đôi mắt cô ấy đầy ẩn ý, điên cuồng và tức giận. "Tao sẽ lấy nó đi khỏi mày."

Khi Tan định tóm lấy cô, Khun Pim mỉm cười với Pete.

Nụ cười đó khiến Pete rùng mình. Nó giống như bắt gặp ánh mắt của một người vừa đánh mất sự tỉnh táo bình thường.

"Mày không thể yêu cầu những gì không phải là của mày." Khun Pim nói.

Pete nghĩ rằng đó là điều duy nhất Khun Pim sẽ nói.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, Khun Pim đã nói với Pete một điều đủ khiến anh ấy yếu lòng và cảm thấy trái tim mình quặn lên vì đau đớn.

"Mày đang muốn con trai của tao bởi vì mày không thể sinh cho Vegas một đứa con trai ruột thịt của mình! Mày không thể sinh cho Vegas một đứa con trai! Mày không bao giờ có thể làm điều đó."

—----------------

Đồ khốn lạn lày! Ức chế thật chứ, tui đọc mà muốn xông vào gặm đầu ả ghê!!! Xứng đáng bắn bỏ bùm bùm.

Hăng quá nên phải dịch liền đăng lên cho máu :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net