Chương Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao không muốn về nhà!" Tankhun hét lên và nằm dưới sàn nhà lạnh buốt giãy đành đạch.

Pol và Arm chỉ có thể vỗ trán bất lực vì hành vi của anh ta và cố gắng kéo tay Khun đứng dậy.

"Khun không." Pol gọi tên anh và kéo tay Khun. "Đã mười giờ tối rồi. Chúng ta phải trở về nhà ngay."

Pete chỉ có thể nhìn Khun khi môi anh ấy nhếch lên. Anh đang phải bế Venice ngái ngủ trên tay và cố gắng lắc lư để thằng bé chìm vào giấc ngủ.

Khun quyết định phải làm phiền cả Thứ gia. Anh ta thậm chí còn phi vào nhà mà không cần đợi sự chấp thuận của bất kỳ ai.

Anh ấy lấy lý do rằng anh ấy rất nhớ Pete và muốn chơi với Venice.

Chà, anh ấy có vẻ không thực sự chơi với Venice. Anh ta vừa hát rất lớn rằng nếu Venice lên lớn thì thằng bé nhất định sẽ chửi người bác của mình.

"Khun. Hãy để Venice và Pete nghỉ ngơi, được không?" Arm nói. "Chúng ta sẽ trở lại vào ngày mai, phải không nào?"

Arm, Pol và Pete đồng loạt gật đầu khi họ cố gắng thuyết phục Khun về nhà ngay bây giờ.

Pete đã có thể cảm thấy cánh tay của mình trở nên tê liệt vì phải bế Venice trong một thời gian dài. Venice vẫn chưa ngủ kể từ khi Khun đến đây.

Pete chỉ có thể nhìn Venice, mặt bé con trông vô cùng đáng thương. Thằng bé có vẻ buồn ngủ nhưng không thể ngủ được. Venice thỉnh thoảng lại gãi mặt vì khó chịu.

"Vegas không có ở đây, phải không?" Khun hỏi và đứng dậy. "Pete, hãy chuẩn bị đồ đạc và về nhà với tao nào."

Pete thở dài với cái ý tưởng điên rồ đó. Anh ấy không nghĩ rằng đó sẽ là một lựa chọn đúng đắn.

Vegas đã ra lệnh cho những vệ sĩ là những người từ Gia tộc Chính có thể đến đây thăm. Tuy nhiên, nếu như ai đó và đặc biệt là Khun muốn đưa Pete đi thì đừng ngần ngại dùng đến súng của họ.

"Không Khun, tôi nghĩ là cậu chủ nên nghỉ ngơi một chút." Pete nói và lo lắng đi đến gần cửa.

"Tại sao? Mày không muốn về nhà với tao à?" Khun bĩu môi. "Ngôi nhà này buồn tẻ theo đúng nghĩa đen luôn!"

"Nhưng Khun No, chúng ta có thể gặp Pete hàng ngày mà. Ngày mai, chúng ta sẽ trở lại đây và cậu chủ có thể dành cả ngày để chơi!"

Pete có thể cảm thấy mắt mình dần lơ mơ. Venice đang ngủ và miệng há hốc vì quá mệt mỏi.

"Cái quái gì thế này?"

Pete đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhẳn khi Vegas đến. Bằng cách nào đó, sẽ có một người có thể nói chuyện với Khun.

Vẫn còn đang băn khoăn về chuyện gì đang xảy ra, Vegas tiến đến chỗ Pete và hôn lên trán anh.

"Vegas!" Khun hét lên nhưng ngay lập tức bị Arm và Pol cảnh báo hãy im lặng vì Venice đáng thương đang ngủ say.

"Sao vậy?" Vegas hỏi và tay còn lại của mình thì ôm quanh eo Pete.

"Tao sẽ đưa Pete về nhà với tao." Khun mạnh miệng nói.

"Anh đang nói cái quái gì vậy?" Vegas hỏi ngược lại. "Không. Hãy trở về ngay đi. Mau mang cậu chủ của các anh về."

"Không!" Khun tiến đến gần Vegas. "Tao sẽ ở lại đây hoặc Pete sẽ đi với tao."

"Từ khi nào anh lại thích ngủ ở nhà người khác?" Vegas hỏi ngược lại.

Khun luôn ở trong nhà và nếu có việc cần thiết thì anh ấy mới ra ngoài, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Hầu hết, đó là khi anh ấy muốn đi dự tiệc và đi chơi với bạn bè.

Nhưng những ngày qua, Khun lại nhất quyết ở với Pete.

"Khun, không." Pete gọi tên anh với giọng mệt mỏi. "Cậu chủ có thể ở lại đây."

Pete không muốn tranh cãi nữa. Mặc dù anh ấy đã có thể cảm thấy Vegas sẽ phản đối, nhưng anh ấy không bận tâm chút nào.

Anh chỉ muốn nghỉ ngơi và đi ngủ.

Cuối cùng thì Arm và Pol ở trong một phòng khác trong khi Khun ... anh ấy ở trong phòng ngủ của Vegas và Pete.

"Tại sao anh nằm ở đây?!" Vegas hỏi với giọng tức giận khi thấy Khun đã nằm trên giường mình, bên cạnh Pete.

Vegas chỉ có thể đứng khoanh tay và trừng mắt nhìn hai người.

"Tại sao không? Tao sẽ ngủ bên cạnh Pete." Khun nói và giơ tay. "Biến đi, Vegas."

"Nhưng đây là phòng của tôi và đây là nhà của tôi." Vegas nhìn Pete nhưng anh có thể thấy Pete đang nhắm chặt mắt vì mệt.

Pete thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc là Vegas hay Khun đang nằm cạnh anh ấy.

"Hãy giữ im lặng." Khun chỉ vào Pete. "Vợ của mày đã ngủ rồi. Mày có muốn nó nổi điên với mày không?" Khun cười khẩy với câu hỏi vừa rồi.

Vegas chỉ có thể cam chịu và hỏi Khun. "Vậy tôi phải ngủ ở đâu?"

Đã mười một giờ tối nhưng họ vẫn còn ở đó, và lại cãi nhau.

Khun chỉ ra ghế sofa. "Ở đó. Mau đến đó và ngủ."

Vegas thậm chí không thèm tranh cãi nữa. Anh ấy không muốn Pete bị làm phiền chỉ vì tính khí trẻ con của Khun.

Vegas uể oải nhặt gối và chăn lên.

"Tại sao anh lại muốn ở đây?" Anh trầm giọng hỏi rồi đi đến ghế sofa.

"Bởi vì ai đó đã để mắt đến Pete." Khun nói nhưng Vegas không nghe thấy.

Vegas đã ngủ nhưng rồi anh ấy cảm thấy có chút phiền khi cảm giác có ai đó vừa chạm vào tay của mình.

"Pete."

Anh thấy Pete đang ngồi trên sàn, nắm lấy cánh tay Vegas để làm gối cho mình.

"Tại sao em lại ngồi ở đây?" Vegas hỏi và cố gắng nhìn ra phía Khun.

Khun đang ngủ há miệng ra đó. Vegas thật muốn thồn vài cục bông vào miệng Khun.

"Em không thể ngủ được." Pete nói điều đó làm Vegas mỉm cười.

Vegas ngồi trên sofa và ôm lấy Pete. "Có phải vì không có anh nên em mới mất ngủ không?" Anh ấy trêu chọc.

Sau đó Pete đẩy nhẹ anh ta.

"Vậy chờ một chút." Vegas giúp Pete ngồi lên ghế.

"Chúng ta thực sự không thể ngủ ở đây vì nó không đủ chỗ nằm." Vegas nói và vòng tay qua Pete. "Chúng ta chỉ có thể ngủ theo cách này."

Ngồi và ngủ trên chiếc ghế này không phải là vấn đề lớn đối với Pete. Anh thở ra và cuối cùng thả lỏng cơ thể.

Pete gục đầu vào vai Vegas và Vegas chỉ có thể vùi mặt vào tóc Pete, hít hà mùi hương quen thuộc.

Họ đang ngồi bên cạnh nhau đầy âu yếm mặn nồng trái tim hồng bay phấp phới. Có thể nói là sẽ không quan trọng việc họ ở đâu miễn là họ có nhau.

Khun tỉnh dậy và phát hiện ra Pete không ở bên cạnh mình. Venice thì vẫn còn trong cũi.

Anh ta ngồi dậy và khi nhìn vào chiếc ghế dài nơi Vegas đang ngủ, anh ấy nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau ngủ.

"Một chút ngọt ngào trước khi giông tố kéo đến!." Khun nhận xét và ngủ tiếp.
_______________

Ôi trời, vừa lên cái thì thấy 2 anh bé đi chơi 1/6 rồi đăng sì to ri với nhau đáng iêu xĩu xĩu luôn(〃゚3゚〃)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net