Chương Mười Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas ôm Venice trong tay khi anh cố gắng nhặt lại các tài liệu đang kiểm tra.

"Đừng di chuyển nữa, Venice." Anh ấy nói và vẫn tập trung vào những con cái đã mà anh ấy cần kiểm tra.

Thỉnh thoảng anh ấy sẽ liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi liệu mấy giờ Pete sẽ quay lại. Vegas không có chút tin tưởng nào vào Tan cả. Anh chỉ bắt buộc phải để Pete gặp anh ta khi Khun Nủ liên lạc với anh, nói rằng họ sẽ là người chăm sóc Pete.

Có lẽ anh đã không sai chút nào khi tin tưởng Khun.

Vegas chỉ có thể đối mặt với lòng bàn tay khi Venice bắt đầu khóc, di chuyển như một con sâu trong lòng anh ta khiến anh ta không thể tiếp tục công việc của mình.

Vegas đã nâng Venice lên để họ có thể đối mặt với nhau. Venice ngừng khóc lại.

Bây giờ, cả hai đang đối mặt với nhau, lông mày và mắt cả hai người họ đều cùng nheo lại như thể đang đánh giá sự tồn tại của nhau vậy.

"Con có muốn uống sữa không?" Vegas hỏi một cách bình tĩnh.

Khóe môi anh nhếch lên khi nhìn thấy Venice đang đảo mắt.

Nó giống như nhìn thấy hành động của chính mình được phản chiếu qua đứa bé này.

"Con nên thông cảm ba nhiều hơn. Cánh tay của ba bây giờ đang rất đau đấy." Vegas phàn nàn khi đặt Venice vào xe đẩy trước.

Chết tiệt, anh ta đã tự chửi rủa khi cảm thấy cánh tay và lưng mình đau nhức và gần như tê liệt. Anh ấy đã bế Venice cả ngày nay. Bây giờ anh ấy tưởng tượng được cảm giác của Pete khi cậu là người chăm sóc Venice hầu như mỗi ngày.

Xương của Pete bây giờ có lẽ đã yếu rồi vì Venice rất nặng.

(Venice: cíu tui, tr ơi cíu tui)

Trên bàn thường ngày hay đặt các tập tài liệu thì giờ đây nó được thay thế bằng một hộp sữa và một bình để pha đầy nước.

"Phải cho bao nhiêu muỗng vào đây?"

Đối với Vegas, anh thật muốn từ bỏ việc chăm sóc Venice. Bên cạnh đó em bé thực sự rất nặng, anh ấy cảm thấy mệt mỏi khi pha sữa cho nó uống. Đôi khi, Venice còn không ngừng cướp đi sự chú ý của Pete từ anh ta. Điều đó làm anh ta vô cùng bực mình.

Ai có thể tưởng tượng được rằng một tên mafia sẽ có ngày say sưa vì một đứa bé và sẽ tự tìm đến văn phòng, pha một ít sữa cho con như một ông bố bỉm sữa tốt chứ ?

"Nhiều lúc, ba muốn tặng lại con cho mẹ ruột của con đấy." Vegas nhận xét và đưa bình sữa cho Venice uống.

(Ôi chứ có làm vậy Quê Gát ơi, tí nữa cầu được ước thấy lại khóc thét.)

Thực ra anh ấy không có ý đó. Chỉ có Venice là người duy nhất có thể bộc lộ sự trò trẻ con của mình mà không cần làm gì bất cứ điều gì.

Một điều tốt ở Venice là bé con hiếm khi khóc nhè. Bé yêu sẽ chỉ ngồi đó, bên trong xe đẩy của mình và sẽ nhìn Vegas với đôi mắt đầy phán xét.

Venice có lẽ đang tính toán tất cả các hành động của mình và đã dự đoán khi nào và như thế nào thì bé yêu sẽ khóc trong trường hợp họ phải chiến đấu với nhau một lần nữa để thu hút sự chú ý của Pete.

"Khun Vegas." Nop bước vào văn phòng. "Một khách hàng đang ở đây và chúng ta sẽ có một cuộc họp khẩn cấp."

Vegas nhìn chằm chằm vào Venice. Anh ta không thể để bé con ở đây một mình nhưng anh ta cũng không thể mang Venice cùng với anh vào trong cuộc họp. Pete đã nói với anh ta rằng hãy luôn giữ Venice bên cạnh và bảo vệ đứa bé.

"Có phải chuyện thật gấp không? Nói bọn họ ngày mai trở lại." Vegas lạnh lùng nói và tiến đến kiểm tra xem Venice còn uống sữa không.

"Tôi nghĩ đó là việc khẩn cấp, P'Vegas. Các khách hàng này đến từ Singapore và họ chỉ ở đây trong một thời gian ngắn." Nop kêu lên và vẫy tay chào Venice.

Vegas không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Anh ấy sẽ phải thật khẩn trương và kết thúc cuộc họp càng sớm càng tốt.

"Coi chừng Venice." Vegas ra lệnh và sửa cà vạt của mình. "Nếu Pete quay lại thì hãy nói với em ấy rằng tôi đang đi họp."

"Vâng, Khun Vegas."

Trước khi đi, anh ta nhìn Nop với ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa. "Nếu anh không trông chừng Venice cẩn thận, tôi sẽ không do dự giết anh đâu."

"Vâng, Khun Vegas.

—--------------

Cuộc họp diễn ra trong có 25 phút nhưng đã khiến Vegas gần như muốn cắt lưỡi để họ không thể nói nữa. Anh ấy còn không bận tâm đến việc đi cùng họ ra ngoài mà để vài vệ sĩ đến tiễn.

Vegas vội vã quay trở lại văn phòng của mình. Anh ta sợ rằng Pete sẽ quay về sớm hơn anh ta và sẽ thấy rằng anh ta không phải là người chăm sóc Venice.

Khi bước vào văn phòng, anh không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào của Venice và Nop.

"Venice?" Vegas đã gọi và kiểm tra xem anh ta có ở trong xe đẩy không.

Chết tiệt!

"Nop!" Vegas lớn tiếng gọi tên Nop và đi ra ngoài văn phòng với đôi mắt đầy sát khí đó.

"Nop đang ở đâu?" Vegas hỏi những vệ sĩ mà anh ta nhìn thấy và nắm lấy cổ áo anh ta.

"T-tôi không thấy anh ấy, Khun Vegas."

"Mẹ kiếp!" Vegas chửi rủa và ngay lập tức đấm thẳng vào mặt người anh ta vừa hỏi.

Bây giờ trong lòng Vegas có thể cảm nhận được hai thứ cảm xúc đang chồng chéo lên nhau; anh lo lắng rằng Venice có thể bị bắt cóc và hai là, nếu Pete phát hiện ra điều này thì đó cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời anh.

"Nop ở đâu vậy ?!"

Anh ấy thậm chí còn không quan tâm đến việc mọi người có đang nhìn chằm chằm vào mình hay không. Các vệ sĩ đã bắt đầu đi tìm Nop và Venice xung quanh.

"Khun Vegas!" Một vệ sĩ khác tiếp cận anh ta. "Chúng tôi đã tìm thấy họ."

Vegas chạy đến chỗ người của anh ta, những người đang xem bản sao của video giám sát. Video mới nhất đã được tìm thấy.

Anh nghiến răng nghiến lợi khi chứng kiến ​​những gì đã xảy ra. Đây có lẽ là một trong những kiểu phản bội tồi tệ và khốn nạn nhất mà không ai có thể tha thứ được.

Trong video, Nop đã đi ra ngoài văn phòng - mang theo một chiếc hộp cỡ trung bình mà có lẽ những chiếc hộp này từng được tìm thấy trong văn phòng của anh ấy. Nop thường đi qua vệ sĩ mà không ai có thể nhận ra rằng có người đang ở bên trong hộp.

Clip tiếp theo được quay từ bên ngoài. Một chiếc xe gần bãi đậu đã đợi Nop đến.

Vegas có thể thấy rõ Khun Pim đã bước ra ngoài và mở chiếc hộp.

"Tao sẽ giết mày!" Vegas gầm lên và đấm vào tường thật mạnh bằng nắm đấm của mình.

Venice ở bên trong chiếc hộp và Nop đưa đứa nhỏ cho Khun Pim. Sau tất cả thì Nop lại là một phần của kế hoạch và chọn làm việc cho Khun Pim.

(Uỵt ẹ Nop, đồ khốn chít tiệt này.)

Vì lý do nào đó, Vegas nghĩ đến việc Nop từng làm việc cho Khun Pim khi cô ta vẫn còn ở biệt thự.

"Đuổi theo họ!" Vegas ra lệnh.

"Họ có lẽ vẫn còn ở trong khu vực này! Nhanh lên!"

Vegas quay trở lại văn phòng của mình và ở đó anh ta nhìn thấy một tấm băng dính trên sàn phòng. Anh chắc chắn rằng Nop đã dùng nó để bịt miệng Venice.

Vegas đã quen với hành vi của Venice. Chỉ có anh, Ma Cao và Pete là những người nó tin tưởng. Nếu có những người khác, Venice sẽ khóc rất lớn.

Sau khi gọi cho Pete, Vegas chỉ có thể thầm cầu nguyện. Anh ấy biết điều gì sẽ xảy ra khi Pete đến.

Vegas đợi Pete ở tầng một, sau khi cập nhật mọi thứ xem cuối cùng họ có theo dõi được vị trí hay không. Vegas giật tóc trong nỗi thất vọng trào dâng trong lòng mình.

—-----------

"Vegas!" Anh nghe thấy tiếng Pete gọi tên mình.

Theo sau Pete là Khun No, Arm, Pol và thậm chí là Khun Tan lúc này đang lắc đầu.

"Venice ở đâu?" Pete giận dữ hỏi và đi về hướng của Vegas.

Những người xung quanh đang nhìn chỉ có thể há hốc mồm khi Pete bất ngờ đấm Vegas.

"Venice ở đâu ?!" Pete hỏi lại và lần này, anh nắm chặt cổ áo sơ mi của Vegas. "Tôi đã bảo anh trông nom thằng bé cẩn thận mà! Tại sao anh không nghe và làm theo lời tôi nói?!"

"Pete ... ouch!" Vegas hét lên khi Pete đánh vào ngực và cánh tay của anh ta không ngừng.

"Nop đã bắt Venice! Con đang ở với Khun Pim!" Vegas nói khi anh ta tiếp tục bảo vệ cơ thể của mình khỏi những cái tát mạnh mẽ mà anh đang phải nhận.

"Đừng cho tôi cái lý do khốn khiếp đó nữa! Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu đứa bé ở cùng với người mẹ tâm thần của mình, hả? Thật sao ?! Mẹ kiếp, Vegas!" Pete hét lên gần như vang vọng khắp tất cả các tầng.

"Pete, bình tĩnh."

Thật trớ trêu làm sao khi chính Khun No là người yêu cầu Pete bình tĩnh lại.

Khun Nủ giơ tay kéo lấy Pete và được Arm và Pol hỗ trợ kéo Pete rời khỏi Vegas.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với con trai tôi, tôi sẽ giết anh, Vegas! Hãy nhớ lấy lời nói của tôi!" Pete vẫn giận dữ nói khi cố đấm Vegas một lần nữa.

Ngay cả Khun No, người vẫn có thể nói bất cứ điều gì ngu ngốc trong tình huống đáng lo ngại này cũng chỉ chọn cách ngậm miệng lại.

"Pete!" Khun No hét lên. "Mày phải bình tĩnh!"

Họ chỉ có thể mong đợi rằng Pete sẽ lắng nghe nhưng cũng có một điều họ nên biết.

Một khi Pete nổi điên, anh ấy sẽ không bao giờ nghe lời ai cả.

Và đó là thứ nguy hiểm nhất. Nếu có mười kịch bản đáng sợ nhất, thì cảnh Pete nổi điên chắc chắn sẽ xếp hạng một.

"Anh không hiểu được!" Pete hét lại. "Tôi đi tìm Venice và anh!" Anh ta nhìn chằm chằm vào Vegas. "Tôi sẽ không tha thứ cho anh nếu bất cứ điều gì xảy ra với đứa bé."

Vegas chỉ im lặng vì không muốn gây chuyện với một Pete phiên bản đang giận dữ. Lần cuối cùng Pete nổi điên với anh ta là khi cậu ấy trốn thoát khỏi căn phòng bí mật của mình.

Vegas đã chứng kiến ​​cách Pete không ngần ngại đập nát sợi dây xích trên tay mình cho đến khi nó chảy máu. Không có gì lạ, anh ấy đã mong đợi một điều nguy hiểm khác mà Pete sẽ làm.

"Nếu Venice ở với Khun Pim ... Tôi đảm bảo với anh, Vegas ... Tôi sẽ không ngần ngại rời xa anh."

Vegas há hốc mồm. Không! Điều đó sẽ không xảy ra!

"Chuẩn bị xe ngay!" Vegas đã có thể cảm thấy adrenaline trào dâng trong cơ thể khi nghe Pete nói vậy. "Khun, đi với chúng tôi và anh, Tan. Hãy cho chúng tôi biết vị trí của bọn họ có thể ở đâu."

Khun Tan gật đầu và Khun No cũng ra lệnh cho Arm và Pol đi chuẩn bị mọi thứ.

Vegas đến gần Pete hơn và thậm chí còn đang do dự không biết có nên tiếp cận cậu ấy hay không.

Chết tiệt. Anh ấy thực sự sợ hãi khi cậu nổi điên lên.

"Chúng ta sẽ tìm lại được Venice." Vegas nói gần như thì thầm.

Pete thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái. Anh chỉ thấy Pete đang cầm chặt súng của mình.

"Tôi sẽ giết chết con chó cái đó."

—------------

Quả nhiên là Pete tức giận lên thì đến cả cậu cả Chính gia lẫn cậu cả Thứ gia còn phải rén.

Mau bắn chết con ả Pim và kẻ phản bội Nop đi ạ, cay thật. Hổng ngờ mọi thứ đều có sự sắp đặt của anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net