Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần trước debut, thời gian trôi qua nhanh đến nỗi Sanghyuk gần như chẳng còn mấy ấn tượng về ngày hôm đó nữa. Nó không có nhiều thời gian để nghiền ngẫm lại về cái thực tế là "à này, có nguyên một thế giới gồm toàn những con người và sinh vật huyền bí sống ẩn khỏi xã hội, và các thành viên cùng nhóm của mày là một vài trong số đó đấy." Thật tình thì chỉ nghĩ về chuyện đó thôi cũng đủ làm nó đau đầu rồi, nên nó quyết định sẽ trì hoãn thời gian và chờ đến lúc họ đã chính thức ra mắt.

Tuy nhiên, tình hình cũng không lấy gì làm khó chịu cho lắm. Nếu nó hoàn toàn thành thực thì thường là nó thậm chí còn quên luôn rằng các thành viên khác không phải là con người nữa cơ.

Buổi đêm sau vụ mạo hiểm đi nhảy bungee khá là ngoạn mục của nhóm (mà Sanghyuk đã gây ấn tượng với cả nhóm bằng sự dũng cảm của mình. Nó là người thường duy nhất trong số họ, vậy mà nó đã không hề ngần ngại nhảy khỏi bục đỡ), Hakyeon tiến lại gần Sanghyuk với vẻ quyết tâm hiện rõ trên mặt.

"Sanghyuk à, anh cần nói chuyện với em một chút," anh lên tiếng.

Sanghyuk đang nằm dài trên sofa tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi này, ngạc nhiên ngước lên nhìn người trưởng nhóm. "Ờm vâng, được ạ," nó lắp bắp, "Chuyện gì thế ạ?"

Hakyeon đứng trước cậu thiếu niên, lôi một thứ gì đó từ trong túi áo khoác và chìa ra cho Sanghyuk. Thành viên nhỏ tuổi nhất bối rối nghiêng đầu, cẩn thận đưa tay ra cầm lấy món đồ nho nhỏ trên tay người trưởng nhóm.

Đó là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn bạc hai vòng xoắn vào nhau thành hình chữ X ở mặt trước. Thiết kế đơn giản không làm mất đi sự thanh nhã mang chút tinh nghịch và tia sáng mờ ánh lên trên bề mặt đã tỏ rõ giá trị của chiếc nhẫn.

"Hyung, đây là cái gì vậy?" nó hỏi lại, có phần còn bối rối hơn ban nãy.

Hakyeon mỉm cười, "Cái đó, Sanghyukkie yêu quý của anh, là một cái nhẫn tình bạn. Nói cho chính xác hơn thì là nhẫn tình bạn của VIXX."

Sanghyuk cố nén tràng cười nghi hoặc, nhưng không kiềm nổi một cái khịt mũi ngạc nhiên. "Anh đang đùa em phải không vậy?"

Hakyeon cau có nhìn thằng bé. "Anh hoàn toàn nghiêm túc đấy. Đây là nhẫn tình bạn chính thức của VIXX. Các thành viên khác cũng đều có một cái nữa."

"Khoan đã, có phải là cái mà tất cả các anh đều đeo không? Cái nhẫn ở trên tay trái anh ấy?"

"Em tinh mắt ghê nhỉ?" Hakyeon bật cười, "nhưng ừ đúng đấy. Anh mua chúng để, ờ, như là một dạng lời hứa giữa chúng ta vậy. Rằng dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai đi chăng nữa thì tất cả chúng ta vẫn sẽ luôn có nhau."

"Kể cả có là anh thì như vậy cũng là quá mức sến súa đó, hyung à."

"Im đi nhóc. Đeo vào hộ anh cái đi."

Sanghyuk lầm bầm một tiếng mỉa mai "vâng thưa mẹ yêu quý" trong hơi thở trước khi chuyển sự chú ý về lại món đồ trang sức nho nhỏ trên lòng bàn tay. Nó cầm lên quan sát mọi góc cạnh trước khi cẩn thận luồn vào ngón đeo nhẫn của bàn tay trái. Giơ tay ra trước mặt, nó nhận thấy cái nhẫn vừa khít một cách hoàn hảo.

"Hyung à, không phải là em không trân trọng món quà này đâu, nhưng em có nên cảm thấy lo lắng về việc bằng cách nào đó anh biết cỡ tay của em không vậy?"

"Anh là thiên thần Sanghyuk à. Chỉ đơn giản là anh biết nhiều thứ thôi."

"Vâng, hẳn là thế rồi."

Hakyeon khoanh tay trước ngực, bĩu môi phụng phịu nhìn cậu út.

"Thôi đi hyung à. Đừng có nhìn em như vậy nữa."

Hakyeon đảo mắt. "Em đúng là thằng nhóc vô ơn mà," anh chế giễu. Xoay người rời khỏi phòng, anh như nhớ ra điều gì bèn đứng lại nhìn qua vai mình. "Nhân tiện, đừng ngạc nhiên nếu bỗng dưng em có khả năng đặc biệt, anh cũng không chắc nữa, như là bay hay gì đó nhé."

"Khoan khoan gì cơ!? Anh nói lại xem nào?" Sanghyuk hét toáng.

"Em nghe rồi đó. Đây không phải là nhẫn bình thường." Hakyeon quay người lại, giơ tay lên cho Sanghyuk thấy chiếc nhẫn của mình. "Chúng giúp anh và các thành viên khác giấu đi sự thật rằng bọn anh không hẳn là người thường. Chúng che đi những thứ khiến bọn anh trông khác biệt. Em nghĩ còn cách nào khác để anh giấu đi đôi cánh của mình chứ? Hoặc làm thế nào mà chân của Hongbin không biến mất mỗi khi có giọt nước vô tình rơi trúng người nó?"

Sanghyuk chớp mắt. "Chờ đã, có phải đó là chuyện đã xảy ra lúc em phát hiện ra các anh hồi ấy không?"

Hakyeon cười khúc khích, "Sự đanh đá của Hongbin đã kích động Wonshik hơi quá đà, anh e là vậy. Mà lỗi tại nó thôi, ai bảo không chịu đeo nhẫn vào cơ."

"Ồ, điều đó thực ra giúp giải thích khá nhiều đấy," Sanghyuk ngẫm nghĩ. "Thế, nếu chiếc nhẫn có tác dụng giúp anh giấu đôi cánh và Hongbin-hyung không bị biến thành cá," Hakyeon khịt mũi cười trước câu nhận xét ấy, "vậy còn các hyung khác thì sao?"

"Anh nhớ là Taekwoonie có nói gì đó về chuyện không bị mất quần áo mỗi khi biến hình," Hakyeon rùng mình, "Anh phải nói là mình rất biết ơn điều đó. Anh không muốn phải giải thích tình huống ấy với bất kỳ ai đâu."

"Ôi chúa ơi không. Em không cần bị mấy hình ảnh đó tiêm nhiễm vào đầu đâu," Sanghyuk than vãn.

"Ai bảo em hỏi làm gì," Hakyeon nhắc nó. "Nhưng ờ đấy. Cái nhẫn cũng giúp Wonshikkie kiểm soát sức mạnh vượt trội và khả năng thở ra lửa của nó, và cũng như anh, nó giúp Jaehwanie giấu đôi cánh và những đặc điểm khác của tiên tử."

Sanghyuk nhướn mày, "Vậy nó sẽ có tác dụng gì với em?"

Hakyeon nhún vai, "Anh cũng chịu. Anh không biết nó có tác dụng gì nếu người thường đeo vào nữa. Thế nên anh mới cảnh báo em là đừng ngạc nhiên nếu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra."

"Vậy thì, cơ bản em là con chuột thí nghiệm của anh chứ gì, đúng không?"

"Anh... chưa từng cân nhắc đến chuyện đó," Hakyeon ngừng lời nghĩ ngợi, "Có vẻ là thế thật. Em có cảm giác ra sao?"

"Đó là tất cả những gì em mong muốn. Thật tình là em cảm thấy được yêu thương tha thiết luôn ấy. Cảm ơn anh nhé hyung."

"Tất cả vì em mà, Sanghyukkie bé nhỏ quý báu của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net