𝐈'𝐝 𝐧𝐞𝐯𝐞𝐫 𝐞𝐚𝐭 𝐲𝐨𝐮𝐫 𝐛𝐫𝐚𝐢𝐧, 𝐈 𝐰𝐚𝐧𝐭 𝐲𝐨𝐮𝐫 𝐡𝐞𝐚𝐫𝐭. (𝐈)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: oOdarkpurpleOo

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/37659403

Trans: Chou Annette

Based on the song "The zombie song" - Stephanie Mabey. / Da trên bài hát "The zombie song" - Stephanie Mabey

Caution: Máu me. Vox stalker và hơi yandere. 

______________________________

Từ lúc ngày tận thế ập đến cũng đã gần sáu năm trôi qua. Một loại virus đã lây lan khắp thế giới, tốc độ còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, gây cho con người một căn bệnh quái ác. Một phần của số người lây nhiễm đã chết, còn một số người bị nhiễm biến thành quái vật thèm muốn xác thịt tanh hôi.

Quả là một sự biến đổi tàn nhẫn. Những người bị lây nhiễn đột ngột mất tất cả các khả năng của con người và nảy sinh dã tính muốn ăn thịt người khác và đặc biệt là phần não. Đó là một ham muốn khó có thể dừng lại, khó có thể kiểm soát, thậm chí chẳng thể diễn tả được vì những người bị nhiễm đã mất hết các giác quan và khả năng nhận thức.

Một vài lời đồn đã được thổi ra xung quanh. Nói rằng có một số người bị nhiễm virus mà không mất đi lí trí và khả năng nhận thức của họ. Họ là một bí ẩn với ý chí sinh tồn mạnh mẽ.

Tuy nhiên thế giới vẫn còn chút hi vọng, một số nhà khoa học đang cố gắng nghiên cứu thuốc giải độc. Đây là một nhiệm vụ nan giải do thiếu nhân lực và thiết bị kĩ thuật.

Nhưng đôi khi nghiên cứu như vậy vẫn không tạo ra bất kì tiến bộ nào, cũng không tiếp cận được những người sống sót còn lại vì thông tin liên lạc đã bị vô hiệu hóa ở hầu hết các nơi trên thế giới.

Những người sống sót buộc phải dựa vào chính bản thân họ. Không có chính phủ, không có nền kinh tế, về cơ bản là không có gì cả. Chỉ còn lại sự căm ghét bùng cháy trong mắt họ khi một người trong số họ ra đi vì loại virus ác ôn này. Đôi khi ngay cả bản thân họ cũng phải bất lực nhìn thế giới đang lụi tàn dần vì dịch bệnh và tình trạng vô chính phủ.

Chỉ cần bước một bước chân ra khỏi căn cứ được bảo bọc che chở an toàn thôi, bạn đã được hàng trăm con người không tri giác theo dõi chỉ với một mục tiêu: họ muốn trả thù. Họ muốn lây nhiễm cho bạn, cắn bạn, giằng xé bạn ra thành nhiều mảnh và ngấu nghiến lấy bộ não bạn. Bởi thịt của những người nhiễm bệnh không thể ăn được, chỉ có thịt những người sống sót mới có thể nuốt trôi mà thôi.

Những người bị nhiễm bệnh chỉ tâm niệm rằng, giá như họ cánh tay dài hơn để nắm lấy những kẻ sống sót, giá như họ đôi chân linh hoạt hơn để bắt kịp những kẻ đang chiến đấu với cái chết của ngày tận thế. Việc trở thành một bệnh nhân vô tri như những nhà khoa học gọi họ chẳng hề vui vẻ chút nào.

Còn đối với những người sống sót, việc phải chạy trốn những những người nhiễm bệnh hết ngày này qua tháng khác cũng thật là tuyệt vọng và mệt mỏi.

Vậy, trọng điểm là gì? Từ bỏ không phải là dễ dàng hơn sao?

Đó là suy nghĩ của nhiều người, từ bỏ bản thân và trở thành "thứ" không có suy nghĩ. Bởi những người đó đã chìm quá sâu vào tuyệt vọng, chết chìm mà không còn chút hi vọng nào vào cuộc đời.

.

Chật vật giữa biển người, một chàng trai đang cố thoát khỏi những người nhiễm bệnh thi nhau kéo lấy chân mình. Anh bẻ gãy từng khúc xương của những cánh tay đang bám víu lấy anh, xô ngã tất cả những sinh vật đang gào thét đòi nhấn chìm anh.

Đôi mắt màu xanh biếc của hi vọng dáo dác tìm địa điểm cần đến. Căn cứ giao cho anh tới một bệnh viện bỏ hoang, cố gắng lấy thuốc và thiết bị y học cho đồng đội và các nhà khoa học.

Chàng trai tóc xanh lao vào bệnh viện, anh giật mình bởi một toán người nhiễm bệnh. Có vẻ chúng ngày càng thông minh hơn rồi.

"Chết tiệt." Ike buột miệng. Anh buộc phải cắt bỏ một mảnh áo khoác của mình, một người nhiễm bệnh đã nắm được vào góc áo khoác. Đây là thứ duy nhất ngăn anh làm nhiệm vụ. Người nhiễm bệnh kia la hét, không có dấu hiệu buông tha cho anh.

Khi con dao găm của anh rạch đứt phăng đi một mảnh vải đen cũ của áo khoác, người nhiễm bệnh kia bị hất văng ra sau, anh mới có thể tự do thoát thân. Con dao găm được đặt lại vào bộ sưu tập những thứ hữu ích của anh (chủ yếu là dao).

Ngước mắt lên tấm biển ghi lối thoát treo trên trần nhà, anh rẽ phải ở cuối hành lang để tới cầu thang thoát hiểm. Anh phải giảm tốc độ lại ít nhiều vì bị cản bởi những tủ kệ đổ và kính vỡ rải rác trên sàn nhà cáu bẩn.

Cách duy nhất để cắt đuôi toán người nhiễm bệnh kia là đi lên lầu. Bởi nếu lối đi lên lầu này bị phá thì sẽ không còn đường nào khác cho người nhiễm bệnh đuổi theo nữa. Ike vội vã chạy lên lầu và phá hỏng mọi bậc thang mà anh bước qua để chặn lối. Lớp xi măng của cầu thang đã trở nên khô giòn dễ đập nát vì không ai bảo dưỡng, biết làm sao được đây, hầu như mọi người đều đã chết và chỉ còn lại những kẻ vô tri.

Đương nhiên đây là chiến thuật ngu ngốc nhất mà anh từng thực hiện, nhưng anh phải tránh xa những người nhiễm bệnh càng sớm càng tốt, anh không muốn bản thân bị nhiễm. Về sau Ike sẽ nghĩ cách đi xuống lầu sau.

Vả lại chàng trai tóc xanh cũng phải nghỉ ngơi và uống một số loại thuốc do người bạn nhà khoa học Shu Yamino phát minh ra. Chúng được sáng chế đặc biệt để đạt được một chút miễn dịch với virus trong một khoảng thời gian ngắn và giảm tốc độ lây lan của virus. Ngoài ra bây giờ trên cơ thể anh cũng có nhiều vết thương, vết bầm tím và thậm chí là một số vết cắn khá nguy hiểm rải rác từ đầu đến chân. Anh phải trị liệu ngay lập tức.

May mắn thay, anh đã thu thập được tất cả những trang bị cần thiết mà Shu dặn lấy từ bệnh viện. Vì vậy, bị thương như thế này cũng chẳng hề hấn gì. Với lại, anh cũng mừng vì trước đó đã đem băng gạc và thuốc sát trùng vào ba lô để dùng những lúc như thế này.

Rút ra một chiếc bộ đàm đã hơi trầy xước, anh nhấn nút để thông báo nhanh cho Shu về tình hình và nơi anh đang ở.

"Cậu chắc là cậu sẽ ổn chứ?" Chất lượng âm thanh của bộ đàm hơi kém, câu hỏi đầy lo lắng của Shu bị chen vào rất nhiều tạp âm.

"Ừm." Ike đi lên sân thượng, đóng cửa sau lưng lại rồi dựa vào bức tường, từ từ trượt người xuống để rồi cuối cùng ngồi lên nền đất lạnh. "Mình bị vây bởi một nhóm người nhiễm bệnh, chắc hôm nay sẽ về căn cứ khá muộn đấy."

"Mình luôn sẵn sàng cử Luca và Mysta đi yểm trợ cho cậu." Shu nói ở đầu dây bên kia. Bây giờ bộ đàm đang được đặt trên mặt đất cạnh Ike, anh bắt đầu điều trị những thương tích của mình, hơi xuýt xoa vì cảm giác bỏng rát khi quấn một lớp vải trắng ướt đẫm nước oxy già lên vết cắt sâu trên chân.

Gần như ngay lập tức, một lớp bọt li ti hình thành xung quanh vết cắt, có vẻ nó bị nhiễm trùng một chút. May mà anh cũng chuẩn bị vài chai chất lỏng kì diệu cũng do Shu sáng chế, giúp cầm máu và hồi phục vết thương mau chóng hơn.

"Ike, cậu còn ở đó không?" Shu lo lắng hỏi vì không thấy Ike nói câu nào.

"Mình đây. Mình sẽ gọi nếu cần trợ giúp, bây giờ thì vẫn ổn." Anh điềm tĩnh đáp, ấn nút một lần nữa để Shu nghe được tiếng anh nói.

"Vậy nhé, hẹn gặp lại cậu ở căn cứ." Shu nói lời tạm biệt. Ike lại để bộ đàm trầy xước vào túi áo.

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng động đằng sau góc tường mà anh đang dựa vào. "Chết tiệt." Ike nghiến răng, tay cũng nắm chặt bộ đàm ở trong túi áo, vô tình nhấn vào nút trên đó khiến Shu nghe được tiếng chửi thề.

Chàng trai tóc xanh đứng bật dậy khỏi mặt đất rồi rút súng ngắn ra chĩa thẳng vào nơi vừa phát ra âm thanh lạ. Âm thanh Shu nhập nhằng và bị bóp nghẹt bởi chất lượng của chiếc bộ đàm cũ kĩ. Anh vẫn sốt ruột hỏi han Ike.

Sững sờ, Ike nhướn một bên lông mày. Anh không thể vào mắt mình nữa.

—To be continued—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net