CHƯƠNG CUỐI CỦA HÒN ĐÁ PHÙ THỦY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THE LAST CHAPTER OF PHILOSOPHER STONE.

TÁC GIẢ : EUNYOO MIKAELSON.

CHUYỂN NGỮ: PANDOREA_LEE



►►



[ Harry và Amara chầm chậm bước xuống mấy bậc thang. Nửa chừng, thằng bé bỗng nhăn nhó, cái sẹo của tụi nó đang đau nhức. Hai đứa thấy bóng dáng của giáo sư Quirrell đang đứng trước Tấm gương Ảo ảnh ]


"HẢ?"

"LÀM SAO MÀ?"

"KHÔNG PHẢI LÃO SNAPE Ư?"

"Làm sao lại là Quirrell được?"

"Mấy trò làm ơi bình tĩnh, chúng ta sẽ biết được câu trả lời nếu tiếp tục theo dõi cho đến hết bộ phim" Cụ Dumbledore tức thì trấn an làm cho học sinh trong Đại Sảnh dịu lại.


HARRY: Là thầy ư? [ Thầy Quirrell quay lại đối mặt với nó ] Không phải. Không thể là thầy được. Lão Snape, ô-ổng là người---

AMARA: [ Thì thầm ] Mình ngay biết mà.

QUIRRELL: Phải rồi. Lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ vị giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?


"Thì ra là hắn giả đò"

"Đó tuyệt đối là một kế hoạch hoàn hảo để đánh lừa hết thảy" Alastor nói chắc chắn.


HARRY: Nhưng-nhưng ngày đó, trong trận Quidditch, thầy Snape cố giết con mà.

QUIRRELL: [ Mỉm cười ác độc ] Không đâu con trai. Chính ta mới là kẻ toan giết mi đấy.

[ Harry nhìn gã đầy bối rối lẫn nghi ngờ ]

QUIRRELL: Tin ta đi, nếu mà áo chùng của lão Snape không bắt lửa làm ta bị đứt giao nhãn. Ta đã giết được mi rồi, ngay cả khi lão Snape cứ lầm bầm liên tục đọc thần chú giải nguyền cho mi.

AMARA: [ Con nhỏ giơ tay lên ] Ngọn lửa ấy là của con đó. Thiệc tình xin lỗi vì làm đổ bể hết kế hoạch của thầy.

[ Con nhỏ mỉa mai nói làm thầy Quirrell liếc nó một cái sắc lẻm. Harry cảm nhận được cơn tức giận của gã. Nó chú tâm vô lại thầy Quirrell. Còn Amara thì trừng ngược lại gã ]

HARRY: Thầy Snape đã cố cứu con ư?

QUIRRELL: Ta biết hai con chuột nhắt tụi bây là mối đe dọa với ta ngay từ đầu. Đặc biệt là kể từ dịp Lễ Hội Ma.

HARRY: Vậy-Vậy chính thầy là người đã thả con quỷ khổng lồ ra.

QUIRRELL: Giỏi lắm đó Potter. Phải, xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy xuống hầm ngục, thì lão Snape đã không bị đánh lừa. Lão vọt đến tầng ba để đón đầu ta. Lão đương nhiên không bao giờ tin tưởng ta nữa.

[ Gã quay lại phía tấm gương lần nữa. Harry và Amara nhăn nhó vì cái sẹo nóng dữ dội hơn ]


"Sao mấy cái sẹo lại đau vậy?" Remus lo lắng hỏi vì mấy đứa cháu của mình. Thầy Albus là người duy nhất biết chuyện gì đang diễn ra nhưng lại lựa chọn im lặng.


QUIRRELL: Lão hiếm khi để ta đi một mình. Nhưng mà lão không hiểu. Ta có bao giờ cô đơn đâu, không bao giờ. [ Ngó vô cái gương ] Cái gương này dùng để làm quỷ gì đây? Ta thấy được điều ta hằng ao ước. Ta thấy ta đang giữ Hòn đá. Nhưng làm cách nào ta mới lấy được nó?

GIỌNG NÓ VÔ HÌNH: Dùng cặp sinh đôi.


"Ai ở đó vậy?"

"Thiệc là kinh dị"

"Thiệc đáng sợ. Không có kẻ nào khác ở trong phòng ngoài ba người đó hết" Peter Pettigrew rùng mình sợ hãi.


[ Harry ngó xung quanh, tự hỏi coi cái giọng kinh khủng đó phát ra từ chỗ nào. Amara tức thì nhìn thẳng vô cái khăn quấn đầu của Quirrell nó giơ ngón giữa lên ]


"Con bé đang làm cái gì vậy?" Là suy nghĩa lướt qua đầu mọi người trong Đại sảnh. 


QUIRRELL: [ Quay sang Harry và Amara ] Lại đây Potter. Ngay bây giờ!

[ Harry chậm chạp bước xuống cầu thang, nó giữ Amara đằng sau lưng nhưng không buông tay con nhỏ ra, hai đứa tiến tới giữa Quirrell và tấm gương ]

QUIRRELL: Nói cho ta....mi thấy được cái gì?

[ Harry và Amara cùng ngó vô cái gương, chỉ trong tích tắc, tụi nhỏ thấy bản thân đang đứng kế bên Quirrell, rồi ảnh chiếu của Harry đút tay vô túi quần và lấy ra một hòn đá đỏ như máu, chính là Hòn đá Phù thủy. Harry ngó vô gương, kinh ngạc khi ảnh chiếu của nó nháy mắt rồi mỉm cười với hai đứa. Amara trong gương thì đặt ngón tay lên miệng ra hiệu cho tụi nhỏ im lặng. Nhưng đằng sau con nhỏ còn một người khác, khi thấy bóng dáng người đó con nhỏ ngượng ngùng. Sau đó cái ảnh của Harry bỏ viên đá vô lại trong túi quần. Harry thấy cái túi của nó nằng nặng rồi nó ngộ ra, Hòn đá thiệc sự đang ở trong túi của nó. Hai đứa ngó lên lại ]


Cả Đại sảnh đều có thể nghe được tiếng thở gấp.

"Thiệc lạ đời" Fabian và Gideon.

"Nhưng làm sao được?"

Cụ Dumbledore chỉ tủm tỉm cười. Không để ý rằng mấy học sinh đều ngó mình chằm chằm với sự tò mò tột độ vì họ biết cụ Dumbledore có thể giải đáp mọi thắc mắc. Trong khi Regulus và Remus lại nhìn cụ một cách ngờ vực.


QUIRRELL: Cái gì ở trong đó? [ Liếc nhìn Harry và nói ] Tụi bây thấy cái gì?

HARRY: [ Nó ngó Amara và Quirrell, rồi nhìn vô cái gương. Nó quyết tâm là không để Quirrell biết được nó đã có Hòn đá. Amara nhè nhẹ gật đầu với nó ] C-Con đang bắt tay với cụ Dumbledore. Con thắng được Cúp Nhà cho Gryffindor.

GIỌNG NÓI VÔ HÌNH: Nó nói láo.

QUIRRELL: [ Hét lên giận dữ ] Nói thật cho ta biết! Mi thấy cái gì? Còn đứa con gái kia?

AMARA: Cũng y chang.

GIỌNG NÓI VÔ HÌNH: Để ta nói chuyện với chúng.

QUIRRELL: [ Gã quay lưng lại với Harry và Amara, hai đứa kéo nhau ra xa] Thưa ông chủ, ông chưa đủ khỏe mà.

GIỌNG NÓI VÔ HÌNH: Ta đủ khỏe để làm chuyện này.

[ Quirrell giơ tay lên tấm khăn quấn đầu và bắt đầu gỡ nó ra. Khi gã quay lưng lại với tấm gương, Harry đã bước tới giữa cầu thang, tự hỏi rằng liệu nó có thoát nổi khỏi đây hay không, rồi nó quay lại dòm Quirrell lần nữa. Gã đã gỡ xong tấm khăn quấn đầu, chỉ để lại một mảnh che phía sau đầu. Cuối cùng gã cũng dỡ tấm khăn ra hết, lộ ra một gương mặt dị dạng trắng hớn, chính là Voldemort. Cái mặt động đậy rồi mở mắt ra ]


Mọi người quay lưng lại màn hình chẳng dám nhìn. Những đệ tử của Voldemort nhìn hắn trên màn hình và tưởng tượng ra những khổ sở mà hẳn phải chịu bởi vì cặp sinh đôi.


VOLDEMORT: Harry và Amara Potter, chúng ta lại gặp nhau lần nữa.

HARRY: [ Nhận ra thân phận của cái mặt ] Voldemort.


Mọi người trong Đại sảnh đều nao núng, ngay cả Orion và Walburga đương nhiên là ngoài cụ Dumbledore. Walburga vui mừng vì Chúa tể còn sống, tụi máu bùn sẽ bị tiêu diệt và quyền lực tối cao của dòng máu thuần chủng sẽ vẫn mạnh mẽ. Trong khi ông Orion chỉ ước chi mà Chúa tể Hắc ám chết quách luôn cho xong, để họ có những ngày yên bình trong cuộc đời.


AMARA: Ồ! Thì ra là ông! Voldy Moldy không mặc quần, ông khỏe không? Mùi của chỗ này thật tuyệt mà phải không? Chờ chút, phải rồi, con thiệc tình xin lỗi, con lỡ quên mất.... ông làm gì có mũi. Sao mà mũi ông mất tiêu vậy? Nó đã không ở đó từ lúc mới sinh hay nó là hậu quả của mấy tránh banh tuyết mà anh George với anh Fred làm ra vậy...

[ Harry kinh dị nhìn em gái nó. Nó muốn ngăn con nhỏ đừng nói mấy chuyện tào lao nữa, nó kéo con nhỏ rồi chạy. Amara cười sung sướng]


"Amara làm ơn ngậm cái miệng lại đi con" James nài nỉ cô con gái. Mặc dù anh chàng cũng thấy chuyện con nhỏ kể chuyện hài với cái mũi của Chúa tể hắc ám khá là hài hước.

"Potter nè. Bộ con gái bồ muốn chết hả?" Marlene sợ hãi giùm cô cháu gái.

"Sao con nhóc đó dám không tôn trọng Chúa tể" Walburga la lên. Thình lình một lá thư trần nhà rơi xuống, Rabastan bắt lấy và đọc.

"Đừng quá muộn phiền thưa bà Bánh mỳ kẹp bê tông (Wall burger). Con đã để dành cho bà thiệc nhiều từ ngữ hay ho hơn nữa" Walburga ngó chằm chằm vô lá thư sửng sốt, làm cho những học sinh khác và cả chồng bà cười ha hả.


[ Voldemort quắc mắt nhìn con nhỏ. Hắn muốn giết nó ngay lập tức. Hắn gào lên như một lời cảnh báo tới Amara cố để làm con nhỏ sợ hãi. Nhưng không có chút tác dụng nào, con nhỏ thậm chí không hề nao núng nhìn thẳng vào hắn ]

VOLDEMORT: Ngậm cái miệng dơ bẩn của mi lại đồ máu lai! Phải. Mi thấy ta ra nông nỗi này không? Thấy ta phải làm gì để sống sót không? Nhập vào xác người khác, như một kẻ ký sinh. Máu bạch kỳ mã đã làm ta khỏe lên, nhưng nó nó chẳng thể tạo ra được một cơ thể mới cho ta. Nhưng ở đây có thứ làm được điều đó, thứ đó đủ quyền phép để tạo ra một cơ thể sống, và nó đang nằm trong túi mi.

[ Nhận ra Voldemort đã biết được Hòn đá Phù thủy đang ở chỗ nó. Harry kéo theo em gái chạy về phía cầu thang ]

VOLDEMORT: Ngăn chúng lại.

[ Quirrell búng tay làm ngọn lửa bao quanh căn phòng bùng lên dữ dội chặn mất đường thoát của hai anh em, khóa Harry và Amara trong căn phòng này ]

VOLDEMORT: Đừng có ngu! Tại sao phải chịu chết một cách đau đớn trong khi mày có thể đi theo phe ta và được sống.

HARRY: [ Lắc đầu ] Không bao giờ.

AMARA: Mi chết đi!

VOLDEMORT: Ha ha! Thiệc can đảm. Cha mẹ chúng mày cũng rất dũng cảm. Nói ta nghe, Harry, Amara tụi bây có muốn được gặp lại ba má không? Sống cùng nhau hạnh phúc, ta có thể mang họ trở lại.

[ Bên trong tấm gương, ba má Harry hiện ra ]

VOLDEMORT: Ta chỉ yêu cầu thứ đáng ra phải thuộc về ta.

[ Harry lấy Hòn đá từ trong túi ra. Amara siết chặt tay nó để ngăn nó lại, con nhỏ lắc đầu với Harry ]

VOLDEMORT: Đúng rồi, Harry à! Không có thiện và ác, chỉ có sức mạnh và những kẻ quá yếu đuối để tìm kiếm chúng mà thôi. Đi với ta, chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những điều vĩ đại. Chỉ cần đưa ta Hòn đá.


"Đừng đưa hắn Hòn đá" James.

"Đừng đưa cho hắn Hòn đá, con yêu" Lily hét lên.


[ Ảo ảnh của Lily và James tan biến trong mặt gương ]

HARRY: Ông nói dối.

VOLDEMORT: Giết bọn nó.


"Không!" James và Lily thét lên. Hai người đang rất kinh hãi.


[ Theo mệnh lệnh của chủ nhân, Quirrell lướt như bay trong không khí, gã túm lấy Amara ném con nhỏ thiệc mạnh vô tường làm nó đập đầu vô tường, trán bị thương chảy đầy máu làm con nhỏ bất tỉnh ]


Lily và James hoảng hốt khi nhận thấy con gái mình không động đậy. Lily khóc thiệc lớn.

"Thiệc dã man" Rodolphus thở dài.

"Xin thánh Merlin làm ơn hãy cứu bọn trẻ" Fleamont khóc lóc.


HARRY: Không! Amara ơi!

[ Nó chạy tới chỗ em gái, thình lình Quirrell lao tới siết lấy cổ nó bằng một tay. Cả hai ngã lăn trên bậc thang, Hòn đá rớt khỏi túi nó, lăn ra khỏi tầm với của Harry. Quirrell bóp nó nghẹt thở, Harry dần kiệt sức. Bỗng, Harry nắm chặt tay Quirrell cố để thoát khỏi gọng kìm của gã. Khói bốc lên từ làn da gã và Quirrell nhăn nhó vì đau ]


"Gì vậy?"

"Chuyện vậy mà cũng có thể xảy ra"


QUIRRELL: Á!Á! [ Gã lùi ra xa khỏi Harry. Tay hắn dần vỡ vụn thành một đống tro bụi ] Thứ ma thuật gì thế này?

[ Tay hắn rã ra như cám ]

VOLDEMORT: Đồ ngu! Lấy hòn đá đi.

[ Quirrell cố vượt qua Harry, nhưng thằng bé dùng hai tay chạm vào mặt gã, Quirrell rú lên đau đớn, khuôn mặt của Voldemort cũng nhăn nhó khó chịu. Harry kinh hoàng nhìn Quirrell quay lại đối diện nó với một khuôn mặt bị bỏng tới kinh dị. Quirrell vụn ra thành cát bụi lúc gã muốn nhào tới nó, cả cơ thể gã hoàn toàn biến mất chỉ để lại trên sàn một đống quần áo. Mặc dù vậy, một đám khói đen từ xác chết của Quirrell thoát ra, Harry  nhìn thấy trong đám khói đen hiện lên khuôn mặt của Voldemort, hắn phóng thẳng tới nó. Harry té lăn quay ra sàn, bất tỉnh. Nó nắm chặt Hòn đá trong tay]


"Không, con tôi" Lily khóc dữ dội. Nước mắt cô tuôn ra như suối. James ôm lấy cô và hôn lên trán cô.


[ Trong Bệnh xá ngày hôm sau. Harry đang nằm trên giường bệnh với một cánh tay được băng kín mít. Nó tỉnh giấc, đeo mắt kính rồi ngồi dậy. Có rất nhiều thẻ sô-cô-la ếch và kẹo ngọt đầy ắp bàn. Cụ Dumbledore bước tới ]

DUMBLEDORE: Chào buổi chiều, Harry! Quà của những người hâm mộ con đấy.

HARRY: Hâm mộ ạ?

DUMBLEDORE: Những chuyện xảy ra giữa con và giáo sư Quirrell dưới hầm là chuyện hoàn toàn bí mật, cho nên tự nhiên cả trường đều biết hết. [ Cả hai cùng bật cười ]  À, ta thấy Ronald, bạn con đã giúp con giải quyết hết đống rắc rối với Sô-cô-lâ ếch rồi.

HARRY: Ron đã tới đây ạ? Bạn ấy có khỏe không? Còn Hermione thì sao ạ? Amara  nữa? Em gái con đâu rồi?

DUMBLEDORE: Khỏe re. Cả hai đứa đều khỏe như vâm. Còn Amara thì ở đây.

[ Cụ chỉ về cái giường bên phải Harry, Amara đang nằm trên đó với cái đầu quấn băng ]

HARRY: Em ấy có làm sao không?

DUMBLEDORE: Con bé ổn rồi. Bà Pomfrey chỉ cho cô bé chút thuốc trị đau đầu, con bé sẽ sớm tỉnh thôi.


Lily thở phào, James đang dự tính tới chuyện xây cả một tòa tháp để giữ mấy đứa trẻ an toàn ở trỏng.


HARRY: Nhưng Hòn đá sẽ làm gì tiếp theo ạ

DUMBLEDORE: Bình tĩnh nào con trai. Hòn đá đã bị tiêu hủy. Nicholas và ta đã có một cuộc nói chuyện nho nhỏ và đã đã đồng ý thiêu hủy nó đi thì tốt nhứt.

HARRY: Nhưng còn cụ Flamel sẽ chết phải không ạ?

DUMBLEDORE: [ Ngồi lên giường ] Ông ấy đã có đủ thuốc Trường sinh dự trữ để sắp đặt đâu ra đó việc công việc của mình. Rồi thì ổng sẽ chết.

HARRY: Làm sao mà con lấy được Hòn đá vậy thầy? Trong một phút con nhìn vô gương và sau đó...

DUMBLEDORE: A! Con thấy đó, chỉ có những người muốn tìm Hòn đá, chỉ tìm nó chứ không xài nó, thì Hòn đá tự khắc sẽ xuất hiện. Chà! Lại thêm một ý tưởng cực kỳ xuất sắc từ bộ óc thiên tài của ta. Và ta chỉ nói nhỏ cho con nghe thôi đó.


"Giáo sư thiệc xuất sắc!" Học sinh nhà Ravenclaw cùng với Lily và Remus khen ngợi vị Hiệu trưởng đáng kính.


HARRY: Nghĩa là, Hòn đá đã bị tiêu hủy rồi, ý con là, Voldemort sẽ không bao giờ trở lại nữa.

DUMBLEDORE: Chà! Ta e là có khá nhiều cách để hắn trở lại, Harry à. Con có biết vì sao giáo sư Quirrell không thể chạm vào con không? [ Harry lắc đầu ] Vì má của con. Bà ấy đã hy sinh bản thân để cứu hai đứa con, và hành động ấy đã để lại một dấu ấn. [ Harry chạm vô vết sẹo ] Không, không, dấu ấn ấy không thể nhìn thấy được. Nó tồn tại trong từng thớ thịt trên người con.

HARRY: Là cái gì ạ?

DUMBLEDORE: Tình yêu, Harry à. Tình yêu thương.


Mọi người quay lại nhìn Lily, cô đang mỉm cười hạnh phúc, mọi người tôn trọng cô ấy bởi lòng cam đảm để bảo vệ con cái trước kẻ thù. James cảm thấy hãnh diện vì người yêu.


[ Nhẹ nhàng vỗ đầu Harry rồi đứng dậy ]

DUMBLEDORE: A! Thì ra là kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott. Hồi nhỏ thầy thiệc là xui, ăn nhằm một viên có vị buồn ói, rồi từ đó thầy e là thầy mất hết hứng thú với chúng rồi. Nhưng thầy cho rằng một viên kẹo bơ cứng chắc không sao...[ Cụ bóc một viên kẹo nâu rồi ăn nó ] Ưm, vị thối tai.


"Eo ôi"


[ Khi thầy Dumbledore vừa rời đi. Hai cậu học sinh trẻ đang chần chừ tại cửa bệnh xá cố mà ngó vô trong, lúc thấy được Amara đang nằm trên giường cả hai tập tức chạy tới bên giường con nhỏ ]


James trừng mắt nhìn màn hình, anh chàng không muốn nhìn thấy hai thằng nhóc đó tới gần con gái anh.


GEORGE: Chào Harry, em khỏe không?

HARRY: Em khỏe lắm, anh George. Hai anh đang làm gì ở đây vậy?

CEDRIC: Tụi anh đến thăm hai đứa. [ Nhìn Amara ] Con bé ổn chứ?

HARRY: Ổn rồi ạ. Thầy Dumbledore nói con bé sẽ tỉnh sớm thôi.

[ Hai cậu học sinh gật đầu rồi nhìn thiệc lâu vô Amara. Harry không thích chút nào, nó nhác thấy George đặt một cái hộp đầy hoa hồng và một cái hộp sô-cô-la bên lên bàn, còn Cedric lại mang theo một bó hoa có đủ loại tulip cùng với một con gấu bông với lời nhắn chúc mau khỏe lại ]


"Chỉ mình chỗ kiếm được những chàng trai như thế này đi"


HARRY: Giờ hai anh đi được rồi đó.

GEORGE VÀ CEDRIC: Hả?

HARRY: Nghĩa là giờ hai anh có thể xong việc thăm nom vì Bà Pomfrey sắp về tới rồi.

[ Ngay lúc đó, tiếng bước chân của Bà Pomfrey bước vô bệnh xá làm Harry chân thành biết ơn bà hết sức ]

POPPY: Hai trò làm gì ở đây? Đi về đi, hai đứa nhỏ cần nghỉ ngơi bây giờ.

[ Hai anh chàng rên rỉ và rời khỏi bệnh xá với vẻ buồn thiu ]

GEORGE: Hẹn gặp ở bữa tiệc cuối năm nha Harry.

[ Harry chỉ gật đầu và quay đi ngay khi họ vừa rời khỏi Bệnh xá, nó ngó qua em gái rồi lắc đầu bất lực ]

HARRY: Họ cần qua ải của anh trước khi được gặp em Mara à. Anh chắc chắn đó. [ Nó chìm đắm vô suy nghĩ về hai anh chàng xuất hiện tại Bệnh xá, họ đâu dễ dàng mà có được em gái nó, không bao giờ ]


"Nên làm vậy đó Harry " James gật gù.


[ Harry có một cái tay quấn đầy băng gạc cùng với Amara đã hoàn toàn tinh táo và có thêm một vết thương trên trán, bước vô hành lang tiến tới cầu thang. Hermione và Ron đã đứng đó từ lâu, bọn nhỏ đang trò chuyện. Hai đứa dừng lại khi thấy bóng dáng hai anh em, hai đứa rướn ngươi khỏi lan can vẫy tay với Harry và Amara ]

HARRY: Khỏe không, Ron?

RON: Bồ khỏe không?

HARRY: [ Thằng bé nhún vai ] Ổn hết luôn. Còn bồ thì sao, Hermione?

HERMIONE: [ Cười ] Chưa bao giờ tốt hơn bây giờ. Amara?

AMARA: Như được tái sinh vậy.



[ Tại Đại Sảnh Đường. Toàn bộ học sinh đang ăn uống và trò chuyện vui vẻ với nhau. Phòng tiệc tràn ngập màu xanh lá và màu bạc, cờ có biểu tượng nhà Slytherin bay phấp phới trên đầu chúng, để biểu dương nhà có số điểm cao nhất. Cụ Dumbledore gật nhẹ với giáo sư McGonagall, bà gõ chiếc muỗng vô thành ly để thu hút sự chú ý của học sinh. Đám học trò yên lặng hết sức. Cụ Dumbledore đứng dậy và phát biểu với giọng nói được ếm bùa phóng đại âm thanh]


Học trò nhà Slytherin đắc thắng với chiến thắng của họ trong khi học sinh nhà Gryffindor nhăn nhó bực bội.


DUMBLEDORE: Lại một năm học nữa đã qua! Và bây giờ theo tôi biết thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này. Hạng tư là Gryffindor với 312 điểm!

[Chỉ lèo tèo vài tiếng vỗ tay từ đám học sinh. ]

DUMBLEDORE: Hạng ba là nhà Hufflepuff, có 352 điểm!

[ Tiếng vỗ tay từ nhà Hufflepuff rõ ràng là to hơn nhà Gryffindor ]

DUMBLEDORE: Hạng nhì Ravenclaw với 426 điểm!

[ Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, lần này có một vài đứa học sinh lên tiếng cổ vũ ]

DUMBLEDORE: Và hạng nhất với 472 điểm thuộc về nhà Slytherin!

[ Một cơn bão reo hò bùng lên tại bàn nhà Slytherin, học sinh nhà đó đứng dậy và vỗ tay cho sự chiến thắng của tụi nó. Hermione chống má bực bội, Amara chỉ vỗ tay nhè nhẹ để tôn trọng người chiến thắng. Thầy Snape vỗ tay cho những học sinh của nhà ông ]

DRACO: Đẹp lắm, anh bạn. [ Thằng nhỏ chế nhạo Ron ]

DUMBLEDORE: Được rồi, nhà Slytherin thiệc xuất sắc, làm tốt lắm nhà Slytherin. Mặc dù vậy, vì mấy chuyện gần đây cũng phải được tính điểm và ta có một vài điểm giờ chót muốn được công bố.

[ Mấy gương mặt tại bàn nhà Gryffindor hiện lên tia hy vong ]

DUMBLDORE: Điểm cho trò Hermione Granger, vì đã dùng đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net