Barren Branches, Abandoned Chances, Nothing Left For Us to Find (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jungkook và Yoongi đi thẳng từ Studio đến sân bay mà không ghé qua nhà. Yoongi không muốn mạo hiểm bỏ lỡ chuyến bay của họ và nói nhanh rằng họ có thể mua bất cứ thứ gì họ cần ở Hồng Kông. Jungkook không phản kháng, tâm trí cậu vẫn còn quá nhiều mớ hỗn độn của sự sợ hãi và lo lắng. Cậu cứ tiếp tục phát lại mọi thứ mình thấy kể từ khi họ đến Hàn Quốc, tiếp tục phán đoán lần nữa những diễn giải của mình. Bị phân tâm, tập trung quá nhiều vào Jimin và bài hát. Cậu đã không cẩn thận quan sát xung quanh. Hiện tại cậu đang có quá nhiều giả định và bây giờ vị trí của cậu đang lung lay, sự nghi ngờ lúng cậu chìm xuống.

Khi họ ngồi trên máy bay, cuối cùng cậu đi đến kết luận rằng mình không thể trả lời câu hỏi của chính mình, rằng mình cần hỏi về vấn đề này một cách rõ ràng và cởi mở với Yoongi. Thật không may, trước khi máy bay thậm chí rời khỏi đường băng, Yoongi đeo mặt nạ mắt mà anh ấy đã mua trong cửa hàng lưu niệm ở sân bay, và rơi vào một giấc ngủ ngon. Jungkook dành ba giờ bay lo lắng trút nó lên môi dưới của mình. Cuối cùng chỉ khiến mình có nhiều mối quan tâm hơn và một đôi môi nứt nẻ.

Ngay khi máy bay hạ cánh, Yoongi cử động để rời khỏi giấc ngủ ngắn của mình và bắt đầu gọi điện thoại cho những người bạn nhạc sĩ cũ của mình, những người quen biết, giám đốc và nhà sản xuất cũ. Anh ấy dường như đang đảm bảo mình sẽ nắm được hết tất cả các lượt truy cập cho các giải thưởng và các thứ liên quan đến nó. Những ngón tay của Jungkook cuộn tròn quanh đường chỉ trong túi áo khoác, người Jimin đích thân mời là mình, mình là người mà jimin mời, mời cậu. Điều đó có nghĩa là một cái gì đó, cậu nghĩ. Cậu để mắt đến Yoongi và nghĩ một cách tuyệt vọng rằng mình không biết làm thế nào để xử lý việc này.

Yoongi lấy phòng ở một khách sạn, một căn penthouse lớn với khu vực sinh hoạt, bếp nhỏ và hai giường cỡ Queen. Yoongi ném chìa khóa phòng lên bàn khi họ bước vào và nói: "Anh sẽ đi tắm nhanh."

"Hyung, đợi đã," Jungkook gọi, cắn vào môi dưới một lần nữa, đùa giỡn với đôi môi nứt nẻ một cách lo lắng. Đợi cho đến khi Yoongi chú ý đến mình, lông mày nhướn lên trong sự chờ đợi. Jungkook mơ hồ đi đến chiếc ghế sofa đặt trong phòng khách. "Chúng ta có thể nói chuyện trước được không?"

Đôi mắt của Yoongi nhíu lại dè chừng và anh gật đầu. "Ừ, tất nhiên là đuợc." Anh di chuyển đến khu vực ghế và yên vị, ngồi thẳng và chăm chú. "Em đang nghĩ gì vậy?"

Jungkook không biết chắc chắn chính xác phải làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện này, không chắc chắn làm thế nào để ghép các từ lại với nhau theo cách tốt nhất. Không biết là thế nào để thoát khỏi cái cảm giác đáng sợ và lạ lẫm này. Cậu quyết định trung thực có lẽ là lựa chọn tốt nhất. "Anh có thích Jimin-hyung không?"

Yoongi đảo mắt. "Đây có phải là vì những gì Hoseok nói không?"

Jungkook cau mày, quai hàm nghiến lại, và lặng lẽ nhìn Yoongi.

"Có vấn đề gì à?" anh nói, và Jungkook đã có thể cảm thấy câu hỏi này không phải là thứ cậu chờ đợi.

Mím môi lại và nói chắc nịch: "Có ạ."

Yoongi dừng lại, đôi mắt lướt qua Jungkook, tìm kiếm và suy ngẫm. "Anh nghĩ Jimin là một chàng trai tốt, và một nghệ sĩ rất tài năng, Hết rồi," cuối cùng anh nói, vẫn duy trì ánh mắt với cậu.

Jungkook có thể cảm thấy vai mình giãn ra, nhưng ngần ngại chấp nhận câu trả lời của Yoong ngay lập tức. "Anh có chắc không?"

"Anh không hứng thú với Jimin theo cách lãng mạn," Yoongi xác nhận.

Jungkook cười và gật đầu. "Ừ, tất nhiên là không." Cậu ngồi cạnh Yoongi và ngả đầu vào đệm, sự nhẹ nhõm lướt qua tĩnh mạch mình.

Yoongi nhìn cậu nghiêm túc, môi anh bặm xuống, một cái cau mày trên trán. Nhưng chính đôi mắt của anh ấy khiến Jungkook khựng lại, điều đó mang lại sự lo lắng trở lại với nhịp đập của cậu. Đôi mắt của Yoongi trông thật buồn.

"Hyung?" cậu lên tiếng.

"Em thích Jimin?" anh hỏi.

Jungkook chớp mắt và gật đầu chậm chạp.

Yoongi cau mày sâu hơn.

Không có lý cho lắm, Jungkook nghĩ. Yoongi nói anh ấy không quan tâm đến Jimin. Cậu không biết điều gì đã dẫn đến cái rãnh sâu trên trán của Yoongi. "Em không thể à?" cậu hỏi, mắt tìm kiếm ánh mắt của anh.

Anh lắc đầu. "Không, không. Em có thể. Chỉ cần." Anh quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào một cái gì đó mà Jungkook nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy. "Hãy cẩn thận. Không dễ để yêu một thần tượng. Có rất nhiều điều có thể đi sai."

Jungkook thở ra từ từ. "Giống như anh và Seokjin-hyung?"

Yoongi nhếch môi lại thành một nụ cười bằng phẳng, và gật đầu.

"Có phải đó là lý do tại sao chúng ta đến Hồng Kông?"

"Không," Yoongi nói và đứng dậy.

"Vậy tại sao ...." Câu hỏi của Jungkook tắt dần khi Yoongi quay lại nhìn mình.

Yoongi thở dài và thọc tay vào túi sau. "Bởi vì mọi thứ không có nghĩa," anh nói trước khi đi vào phòng tắm, đóng cửa lại bằng một cái click.

Jungkook nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, nghe thấy tiếng vòi hoa sen đang mở và thở dài. Cậu ước mình có thể giúp, nhưng cậu biết chỉ Seokjin mới có thể trả lời câu hỏi của Yoongi. Cậu hy vọng đó là những gì Yoongi muốn nghe.

****************

Jungkook soạn nhắn tin cho Jimin gần chục lần, trao đổi từ ngữ, thêm và xóa biểu tượng cảm xúc. Cậu thay đổi khoảng cách, sử dụng viết hoa, chấm câu lặp đi lặp lại cho đến khi cuối cùng những ngón tay ngu ngốc của anh ta vô tình gửi một thông điệp không đầy đủ.

này, em đang ở Hồng Kông.

Không có thời gian, không viết hoa, không có kính ngữ và cậu chắc chắn Jimin sẽ mắng mình. Cậu ghét cuộc đời mình.

Điện thoại của cậu rung lên và ting, cậu ta mò lấy, khiến nó rơi xuống sàn nhà. Nhanh chóng nắm lấy nó, trượt khỏi chiếc ghế dài trong sự vội vã và nó đập mạnh vào hông. Cậu nhăn mặt nhưng nhanh chóng kiểm tra tin nhắn mới nhất của mình.

Có thật không??? Tuyệt! Jimin trả lời.

Trong khi Jungkook vẫn đang cố gắng nghĩ ra một câu trả lời thì Jimin lại gửi một tin nhắn khác.

Tối nay em có bận không? Có một bữa tiệc cho khách mời, anh nghĩ rằng mình có thể dẫn em vào đó.

Jungkook cười toe toét và phát ra tiếng động vui vẻ trong cổ họng. Cậu gõ một câu trả lời nhanh, chủ yếu là hỏi địa chỉ.

Gặp em tối nay. Jimin viết lại. Nôn ghê ;)

Jungkook nhìn chằm chằm vào điện thoại, má cậu ửng đỏ, nhìn biểu tượng cảm xúc nháy mắt lâu đến nỗi cậu cảm thấy nó như đang nhảy nhót.

"Em đang làm gì vậy?"

Jungkook giật mình khi nghe tiếng của Yoongi, anh đang quấn một cái áo choàng tắm là đang lau khô tóc. Cậu hắng giọng. "Ah, tối nay có một bữa tiệc. Chúng ta đi đi anh."

Yoongi không mấy mặn mà và đi vào phòng ngủ.

"Jimin-hyung và Seokjin-hyung cũng sẽ ở đó," Jungkook gọi. Cậu có thể nghe thấy một tiếng va chạm và tiếng Yoongi nguyền rủa trong đau đớn. "Hyung?"

"Bữa tiệc tổ chức lúc mấy giờ?" Yoongi gọi to.

"Tám!"

Yoongi xuất hiện trở lại, đã mặc bộ quần áo anh mặc trên máy bay. "Lấy áo khoác đi, chúng ta cần phải đi mua một bộ âu phục."

Jungkook mỉm cười. "Vậy, anh sẽ đến bữa tiệc hả?"

Yoongi đã đứng ở cửa, mặc vào chiếc áo khoác da. "Anh sẽ đi mà không có em."

Jungkook lật đật chạy theo. "Tới liền!"

Họ đã mua hai bộ âu phục, quay về khách sạn để thay chúng trước khi đến điạ đỉêm của Jimin. Jungkook để ý rằng Yoongi dành rất nhiều thời gian để tạo kiểu tóc và điều chỉnh quần áo, những ngón tay cứ chỉnh chỉnh vuốt vuốt những lọn tóc. Sẽ thật đáng yêu nếu tâm trí của Jungkook không bận tâm đến những suy nghĩ khác.

Jimin không có mặt tại bữa tiệc khi họ đến, ngay khi Jungkook nói với anh, anh lấy cớ để ra ngoài hút thuốc, những ngón tay anh co giật tìm thứ gì đó để cầm. Jungkook nhìn anh rời đi và thở dài, đi đến cánh cửa mở của hội trường dẫn vào vườn. Cầm điện thoại trên tay và nhìn lên bầu trời đêm tối, cố gắng tìm những ngôi sao bị che khuất bởi ánh đèn của thành phố rực rỡ.

Chớp chớp đôi mắt và để phần còn lại của bữa tiệc lại phía sau, cảm nhận được không khí lạnh lẽo trên má, những nốt nhạc trầm lắng và tiếng bass rộn rã của âm nhạc, và nắm chặt điện thoại. Thật kì lạ. Bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc ở một bữa tiệc xa lạ, chờ đợi jimin đến, cũng được hơn một lúc. Có một sự hồi hộp như dự đoán, phấn khích chảy trong máu cậu, một tia hy vọng được nuôi dưỡng.

Cậu thực sự thích Jimin. Tự hỏi bắt đầu từ lúc nào, cậu không xác định được. Có vẻ nó giống như hơi thở. Nó xuất hiện, khi cậu thức dậy, khi làm việc, khi ngủ. Nếu cậu thực sự nghĩ về nó, cậu có thể kiểm soát nó, nhưng nó hoạt động tốt tới mức không cần nỗ lực của bản thân. Phải lòng một ai đó chắc là vậy.

Điện thoại của cậu reo lên và nhanh chóng kéo về suy nghĩ của mình nhìn xung quanh, mỉm cười với tin nhắn của Jimin.

Bọn anh mới tới nè. Xin lỗi nhe, Anh Seokjin lề mề quá. Em ở đâu vậy?

Jungkook gõ một câu trả lời nhanh chóng. ngoài vườn

Thậm chí không mất ba mươi giây trước khi cậu cảm thấy một cú chạm vào vai mình. Quay lại và cười toe toét khi nhìn thấy Jimin.

Jimin với mái tóc đã được tạo kiểu, từng sợi nằm một cách hoàn hảo và có tính toán. Áo sơ mi lụa và quần bó đen. Nhìn như bước ra từ giấc mơ.

Không được, Jungkook tự chấn chỉnh mình. Không phải đang mơ. Một niềm hy vọng. Thực tại và ngay lúc này và trong tầm tay cậu nếu cậu đủ can đảm để vươn ra.

Jimin mỉm cười, đôi mắt tạo thành một đường cong. "Chào."

Cảm giác như Jimin đã lấy hết không khí từ phổi của cậu. Cậu cũng chẳng bận tâm. Jimin giống như hơi thở của cậu. "Xin chào," lặp lại nhẹ nhàng.

"Cảm ơn em vì đã đến," Jimin nói. "Điều này thực sự có ý nghĩa với anh."

Jungkook ho khan thừa nhận. Tay cậu cảm thấy kỳ lạ, lạc lõng và lúng túng, nên nhét chúng vào túi quần. "Anh có muốn không," cậu lên tiếng, liếc nhìn từ Jimin đến khu vườn. "Anh có muốn đi bộ xung quanh một chút không?"

Jimin bước tới bên cạnh, choàng tay qua cánh tay của Jungkook. "Đi nào."

********

"Tôi lớn tuổi hơn em đó, em biết chứ."

Seokjin mỉm cười và liếc nhìn Kris khi họ lê bước trở lại quầy bar để lấy đồ uống khác. Đám đông và cánh nhà báo quây quanh họ đã tản ra bớt từ lúc cả hai từ sàn nhảy trở lại, nhưng Kris vẫn ở gần, tay vuốt ve cánh tay của Seokjin, khuỷu tay, thắt lưng của anh. Seokjin đưa tay lên để đẩy tóc khỏi vướng vào mắt mình, tóc anh ướt đẫm mồ hôi vì nhảy nhót, vô tư và hồ hởi khi Kris vừa cười vừa cố gắng bắt chước những động tác hoang dã của anh. "Em sẽ gọi anh là hyung," anh nói lớn tiếng để được nghe.

Kris mím môi và gật đầu, luồn tay vào khuỷu tay của Seokjin và kéo anh ta sang một bên một cách trơn tru. "Em có thể," Y vừa nói vừa suy nghĩ. Búng ngón tay và nhân viên pha chế đến nhận lệnh. "Hoặc," Y nói sau khi order, quay sang đối mặt với Seokjin, "Em có thể gọi tôi là ge." Y nhếch mép và cúi người sát lại Seokjin. "Nếu em muốn làm cho trái tim tôi chạy đua, hãy gọi tôi là gege." *ca ca theo tiếng trung*

Seokjin cười và nghiêng đầu sang một bên, dựa lưng vào mép quầy bar. "Kris-ge?" anh gọi thử.

Kris đặt một tay lên trái tim và lùi lại, gửi cho anh một cái nhìn giả vờ thất vọng.

Seokjin nhấp một ngụm đồ uống và lang thang qua đám đông, nhìn xung quanh để tìm Jimin một lần nữa. Mím môi. Có một cái gì đó rất lạ với Jimin, và anh sẽ tìm hiểu xem nó là gì. Lê bước qua hội trường hai lần, phát hiện ra Jimin không có ở đây, rút điện thoại ra để nhắn tin cho cậu nhóc.

Anh đi đến một góc hội trường, cố gắng tìm một chỗ trống để tránh bị xô đẩy, dừng lại đột ngột, chân anh đóng băng với đôi mắt mở to. Phổi anh rùng mình một hơi và anh thấy giọng mình hỏi, xa xăm và dao động, "Yoongi?"

Yoongi nhìn anh và đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tinh tế. Điều này là không phải hiện thực, Seokjin nghĩ, chớp mắt, cố gắng xóa tầm nhìn của mình. Yoongi ở đây, ở Hồng Kông, cùng bữa tiệc với anh. Mơ hồ tự hỏi không biết Yoongi sẽ xuất hiện bất ngờ bao nhiêu lần trước mặt anh.

Và bao nhiêu lần trái tim anh sẽ bỏ qua niềm vui vì đó.

"Hyung," Yoongi chào, và căn phòng hình như hơi nóng, hai má của Seokjin nóng bừng. Anh không biết mình đã làm gì để có lại danh hiệu hyung này. Anh dại dột hy vọng mình có thể giữ lấy nó.

Miệng của Seokjin mở ra và khép lại nhiều lần trước khi Yoongi thu hẹp khoảng cách giữa họ, lướt qua vài người cản đường. "Sao em, Sao em lại ở đây?" anh hỏi ngay khi Yoongi đứng đối diện trước mặt anh.

"Chúng ta có thể đi nói chuyện ở đâu đó không?" Yoongi hỏi, và bằng cách nào đó Seokjin nghe thấy một cách hoàn hảo, thậm chí qua tiếng ồn ào của đám đông, thậm chí qua tiếng bass đập, thậm chí qua tiếng tim đập mạnh vào xương sườn.

Seokjin gật đầu thì anh cảm thấy một bàn tay trượt quanh lưng nhỏ và yên vị nơi vòng eo của mình.

"Xin lỗi, mất hơi lâu để quay lại với em."

Seokjin liếc nhanh Kris, y đứng thoải mái bên cạnh, anh nở một nụ cười gượng gạo. "Không sao đâu," anh nói. "Ah Kris-ge, đây là -"

"Min Yoongi," Kris nói vào, mỉm cười với Yoongi và đưa tay ra cho cậu bắt.

Seokjin chớp mắt và quay lại nhìn Yoongi, chú ý vầng trán và cái nhíu mày khắc sâu. Mắt sắt bén của cậu bây giờ đang chăm chỉ đánh giá.

Đôi môi của Yoongi mím thành một đường mỏng, đưa tay ra để bắt tay Kris. "Kris Wu," cậu chào hỏi, những ngón tay cậu nắm chặt lấy tay Kris đến nỗi ngay cả Seokjin cũng có thể thấy được sức mạnh của nó.

"Hai người biết nhau à" Seokjin hỏi, liếc nhìn giữa Kris và Yoongi.

"về mặt danh tiếng," Kris đáp lại, thẳng người. "Vậy còn em và cậu ấy tại sao lại biết nhau?"

Seokjin khóa mắt với Yoongi, cố gắng tìm cách giải thích phù hợp.

Thay vào đó, Yoongi trả lời, nói to, "Chúng tôi đã là bạn trong nhiều năm."

"Ồ. Tuyệt," Kris trả lời, và Seokjin không chắc anh thích tông giọng này của y, khẽ cau mày.

"Seokjin-hyung, chúng ta có thể" - Yoongi ra hiệu chỉ ra những cánh cửa mở dẫn ra vườn - "nói chuyện đâu đó? Một mình?"

Seokjin gật đầu. "Ừ chắc chắn." Anh gửi cho Kris một nụ cười lịch sự và đưa cho y đồ uống. "Gặp lại anh sau nhé."

"Tôi sẽ gọi cho em," Kris hứa. "Tạm biệt, Min Yoongi. Thật vui vì cuối cùng cũng gặp cậu."

Yoongi gật đầu với y trước khi đưa mắt về phía Seokjin. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, rồi quay gót và đi ra vườn, hi vọng anh đi theo.

Seokjin hít vào từ từ và theo bước chân của Yoong, len lỏi qua đám đông, tâm trí anh xao động với những câu hỏi anh nghĩ Yoongi sẽ hỏi. Anh không biết phải giải thích gì về những gì mình đã nói ở quán bar khi đó, lời thú nhận được gây ra bởi rượu. Anh tự hỏi liệu Yoongi có tin rằng mình không nhớ những gì mình đã nói không, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Yoongi sẽ không bao giờ tin điều đó, một lời nói dối quá trắng trợn.

Và anh không muốn nói dối nữa, những năm tháng che giấu và nói dối khiến trái tim anh trở nên quá nặng nề.

Yoongi tiếp tục tiến sâu vào vườn, không khí lạnh đầu tháng 12 tràn vào phổi của Seokjin và châm chích dọc theo da anh. Thọc tay sâu vào túi quần và khom vai, đi theo Yoongi vài bước và quanh một góc, khuất trong tán lá được cắt tỉa hoàn hảo.

Yoongi dừng lại và đứng đối mặt với Seokjin, khuôn mặt xương xương và khó đoán, đôi mắt như đang tập trung và cũng tìm kiếm gì đó. Một tiếng tắc lưỡi phát ra từ nơi xương hàm cậu, răng nghiến lại hơi quá, môi mím chặt.

"Em làm gì ở Hồng Kông vậy?" Seokjin hỏi lại, phá vỡ sự im lặng giữa họ.

Đôi mắt của Yoongi lúng túng trước câu hỏi của anh, "Em đến để ủng hộ debut MAMA của Jimin."

Có một chuỗi ghen tị dâng lên khiến anh cố gắng đè nén chúng. Anh muốn nói với cậu rằng cậu chưa từng đến buổi diễn MAMA đầu tiên của mình hồi cả hai còn yêu nhau. Hoặc thứ hai hoặc thứ ba của mình. Anh biết điều đó không công bằng. Yoongi lúc âý bận làm việc và công ty của họ khiến Yoongi không thể dành thời gian để hỗ trợ anh về mặt thể chất. Cậu gọi và nhắn tin và thậm chí còn ghi lại chính mình khi xem chương trình phát sóng để Seokjin có thể thấy phản ứng của cậu, ngay cả khi anh càu nhàu về việc nó lúng túng và ngượng ngạo như thế nào. Bây giờ mọi thứ đã khác. Thật không công bằng, anh nghĩ. Mọi thứ đã quay lưng với anh. Tất cả mọi thứ đã xảy ra với họ dường như hoàn toàn phù hợp với Yoongi và Jimin.

Thật đau đớn, khi bị trở thành dĩ vãng của ai đó.

"Anh biết Kris Wu bao lâu rồi?" Yoongi hỏi, cắt ngang suy nghĩ của Seokjin.

Đôi môi của Seokjin mím lại với giọng điệu của Yoongi và anh cau mày nhìn cái cau có mà Yoongi đang gửi cho anh. "Anh mới gặp anh ấy ngày hôm nay."

"Hôm nay?" Yoongi lặp lại, kinh hoàng.

"Vâng, hôm nay. Tại sao điều gì khiến em sốc vậy?"

Yoongi khịt mũi và liếc nhìn chỗ khác. "Anh có vẻ dễ thân mật với người lạ nhỉ."

Khóe miệng của Seokjin mở ra. "Thân mật?"

Yoongi trừng mắt nhìn anh và thẳng lưng, gật đầu xác nhận lời nói của anh. "Vâng. Thân mật."

Seokjin chế giễu. "Làm thế nào mà em lại nhìn ra thành 'thân mật'?"

Yoongi cử chỉ mơ hồ nâng cánh tay phải nhìn Seokjin. "Hắn ta đã đặt tay lên eo anh như vậy."

Anh tròn mắt. "Đó là những gì em coi là thân mật?"

Yoongi cau mày và thở ra một hơi bực bội, luồng không khí ngưng tụ trong cái lạnh để trông giống như khói. "Nó là thân mật đó."

"Anh tưởng em có chuyện muốn nói," Seokjin nói, cố gắng lấy lại chủ đề và kiềm chế sự cáu kỉnh nhanh chóng biến thanh sự tức giận âm ỷ dưới da anh. Nó không nghiêm trọng như những gì Yoongi nghĩ. Không quan trọng, ngu ngốc, ngu ngốc. Đáng ghét.

"Chúng ta đang nói chuyện," Yoongi thốt lên, khoanh tay trước ngực.

"Về tay ai đó trên eo tôi?"

"Đúng!"

"Em thật lố bịch, Yoongi," Seokjin nói. Anh thở dài và bước về phía trước, vươn những ngón tay ra để quấn quanh cổ tay của Yoong. "Để anh chứng minh cho em thấy." Anh kéo tay Yoongi và đặt nó thật chặt trên thắt lưng mình.

Đó là một sai lầm nghiêm trọng, anh nhận ra ngay lập tức.

Yoongi tình cờ theo đà kéo của anh, những ngón tay cậu siết chặt ngay khi Seokjin đặt chúng lên eo anh. Ngay cả qua các lớp vải bọc quanh da họ, cảm giác của anh như có điện chạy dọc theo tĩnh mạch chỉ bằng một ngón tay. Anh nhớ điều đó, rõ hơn ai khác.

Đột nhiên, cơn lạnh buốt của buổi tối biến mất, thay vào đó là hơi nóng. Seokjin cảm thấy cổ và tai và má của mình đỏ lên, cảm thấy sự ấm áp của bàn tay Yoong trên eo anh đi khắp cơ thể, trong xương và máu và run rẩy qua phổi. Dường như không thể suy nghĩ đúng đắn được nữa, hơi thở không thể thông suốt, Run rẩy hít vào và thở ra nặng nhọc. Trái tim đập mạnh vào xương sườn, cố gắng thoát ra, cố gắng đến gần Yoongi.

Bàn tay của Yoongi siết chặt, một lực mà Seokjin không bao giờ muốn chúng biến mất. Anh không thể rời mắt khỏi Yoongi, cách chúng mở rộng, đồng tử giãn ra, cách chúng phản chiếu anh, thứ độc dược ngọt ngào mà anh khao khát trong nhiều năm.

Yoongi dịch chuyển, gần hơn, xâm chiếm mọi giác quan của Seokjin. Bây giờ anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa của Yoong, một mùi hương lạ, ngọt ngào và sâu lắng, khác hẳn với loại thông sắc cậu hay sử dụng nhiều năm trước. Seokjin muốn biết cậu đã đổi chúng từ khi nào, muốn biết hình dạng và màu sắc và tên của nước hoa, muốn biết mọi thứ về Yoongi, giống như anh đã từng. Anh quyết định hít thở sâu, hít vào những nốt nhạc ngọt ngào, hy vọng chúng sẽ in sâu vào trái tim anh bằng cách nào đó, một mảnh Yoongi khác mà anh có thể giữ lấy một cách vô vọng.

Bàn tay của Yoongi uốn cong, di chuyển, những ngón tay dài cuộn cong. Seokjin chiến đấu với sự thôi thúc ngăn đôi mắt anh nhắm nghiền lại.

Ngực cậu chạm Seokjin. Anh ngẩng đầu lên và trong giây lát, Anh nghĩ anh thấy đôi mắt cậu lướt qua đôi môi của mình.

"Anh cho em thấy rồi đúng chứ?" Seokjin hỏi, bằng cách nào đó kết nối các từ thành một câu mạch lạc.

Đôi mắt của Yoong lại nhìn Seokjin, tuyệt vọng tìm kiếm. Tay cậu lại uốn éo trên eo Seokjin. "Em nghĩ là anh cho em thấy là mình mới đúng."

Seokjin liếm môi, lại hít vào, ngọt ngào và sâu lắng và Yoongi. "Yoongi," anh nói nhẹ nhàng. Tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net