Tập 4: Bí mật chỉ có ánh trăng biết (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng, hải âu, sóng trắng, thiếu niên.

Ollie không biết từ nơi nào tìm được một con diều màu sắc sặc sỡ.

Cậu cầm sợi dây đang đung đưa trong gió, Han Yujin phía sau cũng theo đó giơ con quay lên.

Khuôn mặt họ ngập tràn nụ cười của tuổi trẻ.

Xinh đẹp, tùy ý, thuần khiết lại mỹ hảo.

Tiếng còng tay va chạm vang lên khi họ đến gần nhau.

Tâm trí bị xáo trộn bởi không khí ẩm ướt.

Gió thổi con diều trên bầu trời càng ngày càng xa, xa tới mức sợi dây trong tay cũng ngày càng căng.

Han Yujin vỗ nhẹ vào vai Ollie, muốn để cậu cũng nhìn lên con diều xa xăm đó.

Cách biệt nửa bước giữa họ bởi Ollie quay đầu lại mà gần như bị kéo về con số không.

Trục quay trong tay nhanh chóng xoay chuyển không có quy luật.

Chỉ trắng trên đầu ngón tay liên tục bị gió biển cuốn vào.

Hô hấp của ai đang rối loạn?

Xuồng máy đậu bên bờ biển, Lee Jeonghyeon và Kim Gyuvin đã thay quần áo chống nước đứng ở đó.

Theo yêu cầu, chiếc còng của họ đã được cải tạo thành một trước một sau ở cùng phía.

Chàng thiếu niên ưa mạo hiểm bước chân trần xuống làn nước biển lạnh lẽo rồi ngồi ôm sát cơ thể trên một chiếc xuồng máy.

Cơn sóng phủ mặt ập tới, tức tốc mang theo cuồng phong, nước biển làm ướt mái tóc thiếu niên, Kim Gyuvin cố gắng nghiêng người nhìn Lee Jeonghyeon phía sau.

Hai cặp mắt sáng rực va chạm dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Lee Jeonghyeon tùy ý vén tóc ướt trên trán lên, để lộ đôi lông mày sắc sảo.

Và Kim Gyuvin đang cười như không cười cũng lắc đầu vẫy nước trên tóc xuống.

Họ vội vã đi về phía trước, để lại những vòng xoáy trắng vô tận sau lưng.

Chuông gió đong đưa, có ai đó bước vào tiệm.

Là Chương Hạo.

Anh dựa lên cánh cửa gỗ ẩm ướt, trên tay cầm một trái dừa, ống hút sặc sỡ, đôi môi xinh đẹp và đôi mắt giống hồ ly.

Bên cạnh là Thẩm Tuyền Duệ, đối diện là Sung Hanbin và Kim Taerae đang ngồi cùng nhau.

Ông chủ đưa cho Sung Hanbin một chiếc vòng hoa xinh đẹp trắng đỏ đan xen. Sau khi nhận lấy, anh đeo nó vào cổ Kim Taerae đang hơi cúi đầu xuống.

Hành động của Sung Hanbin thực sự quá dịu dàng.

Dịu dàng đến nỗi khiến Chương Hạo nghĩ rằng ngay cả hoa cũng có thể làm tổn thương Kim Taerae.

Chương Hạo mỉm cười.

Chuông gió lại vang lên.

Lần này là Thẩm Tuyền Duệ vẫn im lặng từ nãy tới giờ.

Trong chớp mắt, cậu cúi người xuống, bế Chương Hạo lên vai.

Cậu vác anh chạy ra khỏi nhà, hướng về phía biển rộng.

Trong cơn hốt hoảng, quả dừa trong tay Chương Hạo rơi xuống bãi cát, vỡ đôi.

Thật đáng tiếc, đó là của Sung Hanbin đưa cho anh.

Gió biển thổi tung mái tóc trắng của Thẩm Tuyền Duệ, cậu mặc một chiếc sơ mi dài màu đen, cùng màu tóc va chạm với tầm nhìn vốn dĩ khá đơn điệu.

Cậu mang theo Chương Hạo chạy về phía biển cả vô biên, bước vào làn nước xanh thẳm.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại đột ngột làm như thế.

Chỉ là cậu ghét, ghét cái cách Chương Hạo nhìn Sung Hanbin.

Mã Tĩnh Tường đã chụp rất nhiều ảnh cho Mun Junghyun.

Đôi mắt biết cười của Mun Junghyun khiến người nhìn cảm thấy lòng đầy ấm áp.

Cậu mặc áo len xanh đậm, duỗi chân vào nước biển, cậu ngồi trên bãi cát lật vỏ sò và cua.

Tại sao những đứa trẻ hay cười luôn tìm thấy vỏ sò xinh đẹp sặc sỡ?

Mã Tĩnh Tường nghĩ như vậy mà không có lý do.

Nhưng lại vô thức cười theo Mun Junghyun.

Cho đến khi có một cô gái bước vào, rụt rè thử gọi: "Mã Tĩnh Tường?"

"Là Mã Tĩnh Tường đúng không?"

Giọng điệu không chắc chắn, nhưng khi Mã Tĩnh Tường gật đầu, trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ vui sướng.

"A a a, thật là Mã Tĩnh Tường." Cô gái cười nói, lại kích động kéo tay áo bạn đi cùng "Tôi đã xem phim cậu đóng."

"Xin chào." Mã Tĩnh Tường rất lễ phép cúi chào.

"Tôi cực kỳ thích cậu!"

Lời bày tỏ nhiệt tình, sự vui mừng khôn xiết khi được công nhận.

Cô gái lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp ảnh cùng Mã Tĩnh Tường, xung quanh dần có thêm nhiều người, cả biết và không biết cậu.

Mun Junghyun tiếp nhận máy ảnh, chậm rãi lùi lại giúp Mã Tĩnh Tường chụp ảnh. Người kia cao lớn và đẹp trai dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trẻ con và chiều cao đáng ngưỡng mộ lại hài hòa với nhau đến bất ngờ.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, còng tay cũng chưa kịp duỗi thẳng, Mã Tĩnh Tường đã đột nhiên tiến lên, đi về phía Mun Junghyun.

Mã Tĩnh Tường bước đến bên cạnh, đưa tay giữ lấy cậu.

Có một khoảng cách giữa họ và đám đông.

Mun Junghyun nhận ra điều gì đó và quay đầu lại.

Quả nhiên, sau lưng cậu là biển cả mà thiếu chút nữa đã không cẩn thận rơi xuống.

Sau khi chơi liên tiếp một vài trò đến khi tận hứng, Kim Gyuvin và Lee Jeonghyeon đã toàn thân ngấm nước biển mới cùng nhau đi lên bãi cát.

Hoàng hôn màu cam chiếu rọi lên mặt biển xanh thẳm.

Cũng chiếu lên khuôn mặt quyến rũ của Kim Gyuvin và Lee Jeonghyeon.

Họ đi xa ra ngoài bãi cát tới căn lều khổng lồ màu trắng nhạt che chắn gió biển.

Bên dưới là mười chiếc ghế trắng vây quanh thành một vòng.

Lee Jeonghyeon bắt đầu nhóm lửa, xếp giá và chuẩn bị bữa tối.

Kim Gyuvin nấu ăn dốt đặc cán mai nhưng vì bị còng tay nên đành phải theo Lee Jeonghyeon suốt cả quá trình.

Như thể cố ý, mỗi lần di chuyển Lee Jeonghyeon đều bất ngờ kéo mạnh, Kim Gyuvin sẽ bị tác động này làm cho đứng không vững.

Vì vậy, ánh mắt của Kim Gyuvin sẽ trở nên sắc bén.

Mà giây tiếp theo, Lee Jeonghyeon lại bị lớp bụi xám xịt bám trên má cậu chọc cười.

Sau đó, anh cũng thu được ánh mắt dữ dằn hơn của đối phương.

Con diều của Han Yujin và Ollie cuối cùng đã đứt dây và bị gió thổi đến nơi mà họ không thể thấy nữa.

Con diều đã thả rất lâu rất lâu.

Khi dây trắng quay xong, con diều cao vút trên không trung vẫn không ngừng bay lên cao hơn, sợi dây thẳng tắp đè ép lên các ngón tay và lòng bàn tay gây đau nhức dữ dội.

Có người qua đường nói: "Không bằng hãy buông ra đi."

Nhưng Han Yujin và Ollie không hẹn mà cùng lắc đầu.

Bọn họ dường như có một sự cố chấp vừa giống lại vừa khác nhau, đều không chịu buông tay.

Con diều đó, sau khi bị lôi kéo nhiều lần, cuối cùng đã đứt dây.

Sau khi buông tay, Han Yujin cúi đầu xuống.

Lúc này cậu mới nhận ra mình và Ollie đã vô thức bước xuống biển.

Nước biển ngập ống quần, thấm ướt cả bắp chân, xúc cảm lạnh buốt trong buổi chiều tối cuối thu rõ ràng đến khiến người đau khổ.

Không biết nỗi buồn là do quần không thể khô hay là do con diều không thể quay trở lại.

Han Yujin không ngờ Ollie sẽ đột ngột tới gần.

Tay Ollie dính đầy bùn và nước biển, cậu mỉm cười và nhẹ nhàng bôi nó lên mặt Han Yujin.

Rất nhanh liền thấy được biểu cảm kinh ngạc của đối phương.

Ollie càng cười rạng rỡ hơn và cũng giơ tay tự trét lên mặt mình.

Bùn lấm tấm trên mặt, như thể chỉ cần cười một cái thì sẽ tạm quên hết mọi nỗi buồn.

Sự không vui của Chương Hạo đều bị một nhược điểm của Thẩm Tuyền Duệ chọc cho cười bay mất rồi.

Bọn họ men theo bờ biển, lặng lẽ lội nước và tản bộ dưới ánh hoàng hôn.

Hai người đều có chút nghiêm túc, hơi trầm mặc suốt cả đường đi.

Đột nhiên, Thẩm Tuyền Duệ vốn luôn bình tĩnh lại hoảng sợ hét lên một tiếng. Chương Hạo vội vã nhìn sang, kết quả là không nhịn được cười mà ngồi bệt xuống biển.

Thẩm Tuyền Duệ thế mà lại bị một con cá bảy màu dọa sợ.

Cậu hoảng tới mức chạy tán loạn, kéo theo Chương Hạo ở đầu kia còng tay cũng phải đứng dậy chạy theo.

Bước chân tạo thành từng đóa bọt sóng trắng nối tiếp nhau.

Theo thủy triều lên xuống, dấu chân trên bãi cát bị nước biển cuốn trôi, rồi lại được bọn họ chạy qua in thêm lần nữa.

Biến mất, xuất hiện, cứ thế lặp đi lặp lại.

Chương Hạo vừa chạy vừa cười suốt một đường, cho đến khi bọn họ nắm tay nhau tới chỗ đám đông đang tụ tập.

Thẩm Tuyền Duệ không biết từ nơi nào biến ra một vòng hoa.

Cũng là đỏ trắng đan xen, nhỏ hơn cái trước.

Cậu lặng lẽ đến gần, cẩn thận đội nó lên đầu Chương Hạo.

Gió biển, hoàng hôn, Chương Hạo đội vòng hoa xinh đẹp tới mức khiến người than thở.

Thật tiếc, trong số đó không có hoa mai trắng mà anh thích.

[Phụ đề: Khi màn đêm buông xuống, gió biển bắt đầu trở nên nhu hòa]

Lửa trại, ánh đèn, hải sản nướng, cả bàn đầy bia và đá viên.

Sung Hanbin đến rất sớm, anh ngồi cạnh Chương Hạo nên Kim Taerae cũng ngồi gần đó.

Mun Junghyun và Mã Tĩnh Tường đến muộn hơn một chút, Mun Junghyun ngồi cạnh Kim Taerae.

Còn lại Han Yujin Ollie và Kim Gyuvin Lee Jeonghyeon đang chuẩn bị bữa tối cũng lần lượt ngồi xuống.


[Phụ đề: Bây giờ, xin vui lòng công khai nghề nghiệp của bạn]

"Vậy tôi tới trước." Sung Hanbin nói.

Mun Junghyun ngồi ngoài cùng vẫn đang bóc tôm, nhân cơ hội chen vào một câu: "Để chúng tôi đoán xem."

Sung Hanbin mỉm cười gật đầu "Được."

"Giáo sư?"

"Thầy giáo?"

Mun Junghyun đoán liên tiếp hai lần nhưng Sung Hanbin đều mỉm cười lắc đầu.

"Tôi có mở vài quán rượu." Sung Hanbin giải đáp.

"Ngầu ghê!" Lee Jeonghyeon ở phía đối diện nói.

Sung Hanbin thuận thế hỏi anh: "Còn cậu thì sao, Jeonghyeon?"

Kim Gyuvin bên cạnh trợn trắng mắt nói: "Lưu manh."

Lee Jeonghyeon không quan tâm cậu, trả lời: "Tôi là một doanh nhân, đồng thời cũng có đội đua xe riêng."

Nói xong, anh kéo mạnh còng tay, Kim Gyuvin đau đến trợn mắt.

"Trời ơi, ngầu thật đấy!"

Thẩm Tuyền Duệ thích đua xe muốn chết, trực tiếp đứng dậy, đưa tay ra cụng một quyền với Lee Jeonghyeon "Siêu ngầu."

Ngay cả Han Yujin vẫn im lặng nãy giờ cũng ngẩng đầu lên nhìn Lee Jeonghyeon.

Lúc này, đôi mắt Han Yujin còn sáng hơn những vì sao ngoài cửa sổ.

"Bé con, đến lượt em rồi."

Lee Jeonghyeon nhìn Ollie, thấy hai má cậu phồng lên, hẳn là đang nhét đầy đồ ăn ngon. Đợi cậu chậm rãi nhai xong, Lee Jeonghyeon nói: "Đừng vội, bình tĩnh nuốt."

"Ollie không phải là sinh viên giống Yujin sao?" Kim Taerae hỏi.

"Không phải hoàn toàn." Ollie trả lời: "Em cũng là thực tập sinh."

"Oa, vậy chẳng phải sau này em sẽ trở thành minh tinh sao?"

Kim Taerae làm bộ muốn mượn giấy bút từ tổ đạo diễn để xin chữ ký của Ollie, Sung Hanbin cười ngăn anh lại.

Mọi người đều cười theo, chỉ trừ Mun Junghyun và Chương Hạo.

"Anh Taerae thì sao?" Có người hỏi.

"Tôi à? Tôi là một bartender chuyên nghiệp."

Khi nói đến nghề nghiệp của mình, Kim Taerae nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng.

"Người pha chế và chủ quán rượu..."

Mun Junghyun tựa hồ ngửi được hương vị bát quái, cậu hỏi: "Chẳng lẽ anh và anh Hanbin là X?"

Không ai trả lời nhưng thân thể của Sung Hanbin có chút cứng đờ.

Rất nhanh lại khôi phục như thường.

"Không có gì đáng nói." Thẩm Tuyền Duệ xòe hai tay ra, một bộ dáng không cầu tiến "Tôi chính là phú nhị đại, sở thích nghiệp dư là chụp ảnh."

"Thật ghen tị khi có thể nói về phú nhị đại một cách ghét bỏ đến thế." Mã Tĩnh Tường khịa.

"Vốn dĩ chính là vậy mà, Mun Junghyun không phải cũng là sao?"

Thẩm Tuyền Duệ chỉ chỉ Mun Junghyun, Mun Junghyun vội vã xua tay, trên trần đời cậu ghét nhất phải nghe xưng hô này.

"Tôi thích vẽ tranh, có thể được coi là một họa sĩ nhỏ."

"Chương Hạo."

Sung Hanbin cảm thấy Chương Hạo kể từ một khoảnh khắc nào đó đã có chút buồn bã, liền gọi tên anh.

"Có."

Chương Hạo định thần lại và nói: "Tôi đang kinh doanh một cửa hàng nhạc cụ."

Sau khi anh trả lời, một số người trở nên trầm mặc.

Đến hiện tại thì tất cả các cặp X đều đã lộ diện rồi nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net