Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi tỉnh lại một lần nữa, căn phòng tối đen hơn trước, và ấm áp hơn. Đôi mắt tôi sưng húp và từng thớ cơ trên cơ thể như đang biểu tình. Phần lớn trong số chúng cứng lại (tôi tự hỏi mình đã nằm thế này bao lâu rồi?), nhưng phần lớn đau đớn của tôi diễn ra bằng hàng ngàn cách khác nhau. Cơn đau bên trong tôi không thể nói ra bằng lời, và tôi cảm nhận được một ít chakra trong cơ thể, vì thế tôi đặt tay lên nó để giảm đau. Tôi không biết liệu tôi có đủ sức mạnh để các tế bào lành lại.

Khi việc chữa bệnh bằng Chakra dần kết thúc, tôi điều chỉnh cơ thể để ngồi xuống và tháo miếng vải quanh bụng mình ra. Vết thương trông khá sạch sẽ. Hơn thế nữa, nó được khâu lại bằng một bàn tay khéo léo và có kinh nghiệm. Tôi nghi ngờ rằng có một ninja trị thương trong Akatsuki ở gần đây. Itachi? Tôi không tưởng tượng được hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức trong việc khâu lại miệng vết thương như thế.

Cánh cửa phòng mở ra và tôi kéo vạt áo xuống ngay lập tức, cảm giác hai má đang nóng dần lên. Itachi bước vào, mang theo một cái bát đựng thứ gì đó bên trong. Hắn dừng lại ở cửa, như lần trước, và nhìn tôi. Một khoảng lặng trôi qua trước khi hắn lên tiếng.

"Tôi mang cho cô chút gì đó để ăn."

Khuôn mặt tôi vặn vẹo bằng một cái cau mày như thể nó có ý chí riêng. Một phần trong tôi biết mình cần thức ăn. Tôi phải bổ sung năng lượng cho mình nếu như muốn rời khỏi đây, ra xa hắn. Tôi sẽ để cơ thể mình nghỉ ngơi, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi trông có vẻ lầm lì hơn là giận dữ. Tôi gật đầu một cách chậm chạp và hắn bước đến đủ gần để đặt bát vào tay tôi trước khi quay trở lại chỗ cũ. Trong một khoảnh khắc, tôi đã cảm thấy vui khi hắn để tôi ở một mình, nhưng hắn chỉ đơn giản ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng.

Hai tay tôi đang run rẩy, dù cho sự ấm áp từ bát súp miso đang truyền đến chúng. Sự thật là tôi biết hắn ta chỉ quan sát tôi mà không hề có ý định giúp đỡ. Tôi cầm lấy đũa và buộc bản thân bỏ miếng đầu tiên vào miệng. Món ăn ngon hơn tôi mong đợi. Bụng tôi réo lên khi đánh giá nó.

Tôi liếc nhìn Itachi, đôi mắt của hắn dán chặt lên tôi như đang nghiên cứu một thứ gì đó. Nó làm tôi không thoải mái. Áo choàng của hắn đã biến mất, giúp tôi có thể quan sát ngôn ngữ cơ thể hắn. Trông hắn có vẻ khá thoải mái khi ở cạnh tôi. Và tại sao hắn lại như thế? Hắn rõ ràng đang nghĩ tôi không phải là mối đe dọa, ít nhất là trong tình trạng của tôi hiện tại. Tôi cay đắng khi nghĩ về điều đó và tiếp tục ăn để tâm trí không để ý đến điều đó nữa. Luôn có một cuộc chạy đua trong số những người xung quanh tôi. Nó không phải là một điều tốt, phải không? Shannarou...

Tôi ôm bát cháo vào trong lòng, cảm giác như không thể tiêu hóa thêm chút thức ăn nào nữa.

"Nếu tôi là cô thì tôi sẽ ăn hết nó." Hắn lên tiếng, khiến tôi giật mình. Tôi gần như quên mất sự hiện diện của hắn ở đây. "Chúng ta sẽ đi vào ngày mai, vì thế cô cần phải khỏe lại."

"Chúng ta?"

"Tôi nghĩ đã quá rõ ràng rằng tôi không thể để cô đi."

"Tôi không hiểu," Tôi nói, một sự kích động ngầm trong giọng nói của tôi. "Tôi không thấy tôi có thể làm được gì..."

Đầu óc tôi hoạt động nhanh hơn so với miệng. Những từ bị nghẹn lại nơi cuốn họng đang dần kết nối lại với nhau. Tôi mỉm cười cay đắng.

"Sasuke sẽ không đến đây vì tôi." Tôi nói. Giọng tôi có vẻ run rẩy, nhưng tôi không quan tâm. Từ sâu bên trong, tôi luôn luôn biết điều đó. "Nhưng Naruto thì sẽ. Đó là điều anh muốn, đúng chứ?"

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy Itachi cười. Nó khiến tôi sợ.

Rời khỏi Konoha là việc riêng của tôi, nghĩ rằng tôi có thể làm gì đó và thuyết phục Sasuke trở về với tôi... điều đó thật ngu ngốc. Ino sẽ tát tôi vì sự ngớ ngẩn nếu cô ấy biết. Tôi sẽ cảm ơn cô ấy ngay lập tức. Ngoại trừ việc cô ấy không biết. Hiện tại, những người khác có thể đã tìm ra nơi mà tôi ghi lại, nhưng họ sẽ không có cách nào tìm ra tôi. Họ sẽ làm thế nào? Ngay cả tôi cũng chẳng có chút ý tưởng nào về việc đó.

Cơ hội duy nhất để tôi sửa chữa những sai lầm chính là trốn thoát. Nếu Itachi có kế hoạch mang tôi đi cùng, không điều gì tốt hơn – tôi sẽ tìm thấy cách để bỏ trốn. Tôi không đủ mạnh để chiến đấu, nhưng tôi có đủ trí thông minh để nghĩ cách khác. Tôi phải làm thế, Shannarou! Đột nhiên, cơn thèm ăn trở lại. Tôi nhìn xuống bát súp miso với sự quyết tâm mới và bắt đầu ăn tiếp, ăn liên tục, cho đến khi cái bát trống không.

Khi tôi nhìn lên Itachi, hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi, một chút thích thú xuất hiện trên gương mặt hắn. Tôi đột nhiên  lo lắng về việc hắn đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi biết điều đó là không thể, vì vậy tôi phải thả lỏng khuôn mặt của mình. Tôi thầm mắng bản thân, về những thiệt hại mình gây ra. Tôi không thể làm gì khi cố hành xử như thế. Tôi cắn lưỡi, và giữ chặt cái bát.

"Cảm ơn về bữa ăn." Tôi nói.

*

Cô ấy giống như một cuốn sách đang mở. Điều này thường xảy ra khi bạn biết cách để mở và số lượng chính xác để áp đặt lên chúng.

Hắn giơ tay để lấy chiếc bát từ tay cô và một cơn đói nhói như muốn nổ tung lồng ngực xuất hiện khiến hắn ngần ngại muốn bóp nát nó. Sakura đã quá say mê với suy nghĩ của mình nên không nhận thấy điều đó. Itachi điều khiển hơi thở khi cơn đau giảm dần, kìm chặt nó ở lại phổi của hắn.

Những giọt mồ hôi dần xuất hiện trên trán hắn, hắn ngay lập tức quay người bỏ đi trước khi cô nhận ra. Trước khi cơn đau trở lại.

Hắn cần được nghỉ ngơi.

*

Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa và nằm xuống trở lại, kéo chăn lên đến cằm.

Hắn đã nhăn mặt. Hắn đã giấu điều đó rất tốt. Hắn không nghĩ tôi sẽ nhận ra, nhưng tôi được đào tạo để nhận biết điều đó. Hai người có thể chơi trò chơi trốn tìm. Nhưng hiện tại hắn lại khiến tôi có một câu hỏi. Đó là một vết thương sao? Hắn bị bệnh? Tất cả những gì tôi biết về Uchiha Itachi là hắn ta không bị thương nặng. Vậy nên bệnh là khả năng lớn nhất. Đầu óc tôi ngứa ngáy khi muốn tìm một câu trả lời mà tôi biết sẽ không có được. Tôi chủ yếu đang muốn sử dụng ý tưởng này để tạo lợi thế cho bản thân – đó là bằng chứng cho việc không thể có sai lầm ở đây, đó là niềm hi vọng. Có khe nứt trong bộ áo giáp của Uchiha Itachi, và có cách để lợi dụng nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net