Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Chiến, em cảm thấy thế nào ?" Tuyên Lộ nói một cách lo lắng khi cô hỗ trợ và cho em trai kế của mình uống nước.

"Không sao đâu, xin lỗi vì đã gọi chị quá đột ngột." Tiêu Chiến nói với giọng buồn bã. 

"Chuyện gì đã xảy ra ? Sao lại biến thành như thế này ?"

"À, em đã quá bất cẩn trong việc nấu ăn." Tiêu Chiến nói dối để trấn an cô.

Bàn tay bị bỏng của anh được băng bó bằng băng nén lạnh. Tuyên Lộ cảm thấy như em trai cô đang che giấu điều gì đó nhưng anh lại không muốn chia sẻ nó. Vì vậy, với một tiếng thở dài, cô nói : "A Chiến, hãy nhớ, nếu em cảm thấy cần giúp đỡ thì đừng ngần ngại nhờ chị, được chứ ?"

Tiêu Chiến mỉm cười trước những lời của cô ấy và gật đầu. Anh nói : "Cảm ơn rất nhiều, tỷ tỷ."

"Dẫu sao thì chồng của em đâu ?" 

Tiêu Chiến nao núng một chút và nhanh chóng hồi phục lại với một nụ cười. "Ồ, gần đây em ấy khá bận rộn. Em ấy đã đi công tác."

Cảm giác tội lỗi của anh đã ăn sống anh và thật tồi tệ khi anh nói dối chị gái mình. Trên thực tế, sau cuộc cãi vã lớn của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì Vương Nhất Bác đã không trở lại trong hai tuần cho đến bây giờ. Và Tuyên Lộ đã kiểm tra anh hai ngày một lần để khắc phục và giúp điều trị vết bỏng của anh. 

"Cậu ấy đã đi khá lâu phải không ?" Tuyên Lộ tuyên bố khi cô đứng dậy, kiểm tra iPhone của mình. "Ôi trời, Bồi Hâm đang gọi chị đến đón. Xin lỗi em, A Chiến." 

"Không sao đâu, Lộ tỷ. Em sẽ tiễn chị ra cửa và gửi đến Bồi Hâm lời chúc tốt đẹp nhất của em." 

"Được rồi !" Tuyên Lộ mỉm cười và hai người đi ra cửa chính. "Giữ an toàn cho chính mình."

Chị anh cho anh một cái ôm ấm áp. Cũng đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy ấm áp như bây giờ. Đã hai tuần trôi qua mà Vương Nhất Bác vẫn chưa trở lại. Không một cuộc gọi điện thoại hoặc tin nhắn nào. Tiêu Chiến vẫn tiếp tục chuẩn bị bữa ăn và một lần nữa làm những con hạc giấy. 

"Hãy lái xe an toàn trên đường đi." Tiêu Chiến nói và Tuyên Lộ mỉm cười với anh khi cô đi vào trong xe và lái đi. 

Tiêu Chiến cảm thấy cô đơn khi anh phải ăn một mình. Anh không quan tâm nếu Vương Nhất Bác có về nhà muộn hoặc anh không thể làm việc ở thành phố, anh chỉ muốn cậu trở lại. Tiêu Chiến sẽ là người thức khuya và chờ đợi chỉ để thấy chồng về nhà vào đêm khuya. Anh chỉ muốn cái ôm ấm áp của cậu, nghe giọng nói từ đôi môi cậu. Và gần như anh đã quên mất mùi vị của nó. Tiêu Chiến thực sự nhớ cậu. Anh đã cố gắng gọi cho cậu hàng ngày nhưng không ai trả lời. Anh thậm chí đã gửi cho cậu một triệu tin nhắn nhưng không có hồi âm.

Trái tim anh đang dần tan vỡ hơn nữa và anh luôn khóc để ngủ. Chiếc giường thật trống rỗng và buồn tẻ. Ngay cả một khoảng thời gian nhỏ khiến anh cảm thấy ấm áp cũng không còn nữa. Trái tim anh đau đớn vô cùng, đôi khi anh thậm chí không thèm ăn. 

Vương Nhất Bác, em ở đâu ? 

.

.

Ngày thứ ba của tuần thứ ba mà Vương Nhất Bác vẫn chưa về nhà. Điều tốt là bàn tay của anh đã được chữa lành và anh có thể bắt đầu làm rất nhiều việc quanh nhà một lần nữa. Tiêu Chiến quá bận rộn để rửa những chiếc đĩa mà anh không nhận thấy cửa mở với một tiếng kêu. 

"Chiến ca." Khi anh nghe thấy ngay tên mình từ người mà anh đã mong mỏi suốt thời gian này, anh nhanh chóng quay lại và thấy người mà anh đang tìm kiếm. Anh cảm thấy mắt mình hơi nhòe đi. Lau tay nhanh, anh tiến đến gần chồng mình và ôm lấy cậu. Ai quan tâm đến việc tranh luận nữa ? Hạnh phúc là khi có Vương Nhất Bác bên cạnh là quá đủ. 

Tiêu Chiến đã khiến chồng anh đau lòng không thể nổi giận nữa, anh chỉ muốn chồng quay lại. "Em đã ở đâu? Anh đã rất lo lắng—"

Lời nói của anh bị cắt ngang khi Vương Nhất Bác từ từ rời khỏi anh và không thực sự đáp lại cái ôm anh. Đó là lần đầu tiên nó xảy ra.  Tiêu Chiến cảm thấy bối rối và nhìn chồng bằng ánh mắt đau khổ. 

"Chiến ca, tôi muốn anh điền vào và ký những giấy tờ này." Vương Nhất Bác nói khi anh đảo mắt tránh đi cái nhìn của đối phương. Cậu đưa tay ra một phong bì màu nâu. 

Tiêu Chiến thậm chí còn bối rối hơn trước. "Cái này để làm gì ?" Anh hỏi khi từ từ nhận lấy phong bì. Anh di chuyển gần bàn ăn và ngồi xuống. Anh mở nó từ từ một cách chậm rãi. Trái tim anh lập tức rơi xuống đáy vực và bị bóp nát ngay trong tích tắc với những từ chói mắt trên đầu trang, ĐƠN LY HÔN. 

Hơi thở của anh bị cản trở khi tay anh bắt đầu run rẩy. Hốc mắt Tiêu Chiến trở nên cay nồng. Tại sao điều này phải xảy ra với anh ? Chồng anh thực sự đã trở lại và anh thực sự cảm thấy hạnh phúc cùng nhẹ nhõm nhưng đây không phải là kết quả mà anh đang cầu nguyện. 

"Anh...anh không hiểu." Anh rón rén khi anh chớp mắt một chút, cố gắng đọc lại tờ giấy một lần nữa.

"Tôi muốn ly hôn." Vương Nhất Bác nói không chút cảm xúc gì.

Tiêu Chiến không muốn nghe điều đó đến từ chính người đàn ông anh yêu. 

"Tôi đã suy nghĩ về nó trong ba tuần qua." Vương Nhất Bác nói ra lý do. — "Mọi thứ không thực sự diễn ra quá tốt và tôi nghĩ đó là cách tốt nhất." 

"Cách tốt nhất ?" Tiêu Chiến thì thầm khi anh gần như vò nát giấy tờ trong tay. Vương Nhất Bác ngay lập tức lấy nó ra khỏi tay anh. 

"Chiến ca, không có kết quả gì. Với vụ ly hôn này, cuối cùng anh sẽ có được sự tự do mà anh đã yêu cầu !" 

"Cái quái gì vậy, Vương Nhất Bác !" Tiêu Chiến chửi rủa khi anh đập cả hai tay xuống bàn và quay sang chồng mình, tuyến lệ đã tiết nước ra chảy dọc gò má. Khuôn mặt anh trở nên ửng đỏ vì tức giận. Tiêu Chiến thực sự trông không được tốt lắm, anh trông nhợt nhạt, hơn hết quầng thâm dưới mắt khiến nó còn tồi tệ hơn. 

"Anh không muốn đến thành phố ? Gặp người yêu mới của anh ?" Vương Nhất Bác cao giọng hỏi. Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy bị tàn phá nhiều hơn. 

"Anh không gặp ai, có lẽ đó là em, người thực sự có người khác !" Tiêu Chiến nói với hàm răng nghiến lợi khi trái tim anh đau đớn hơn nữa vì bị buộc tội bởi những điều anh không làm và suy nghĩ về Vương Nhất Bác yêu người khác. 

"Đúng là tôi ! Tôi đang yêu một người khác. Mối quan hệ của chúng ta đã hết yêu và sớm không còn gì cả. Anh có thể có ngôi nhà này, tôi sẽ bắt đầu sống ở thành phố bằng mọi cách." Vương Nhất Bác nói và nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Chiến không nói nên lời và anh cảm thấy tai mình chảy máu khi nghe những lời được thốt ra từ môi Vương Nhất Bác. 
Phải, họ thật ngu ngốc khi kết hôn quá sớm nhưng tại sao họ không ở cùng nhau và sửa chữa mọi thứ ? Thật khó khăn nhưng tại sao anh phải là người buông tay ?

"Anh không ký những thứ đó."

"Gì chứ ?" Vương Nhất Bác cáu kỉnh hỏi khi đặt bút lên bàn, lông mày nhíu lại. 

"Anh chưa muốn ly hôn." Tiêu Chiến thì thầm. 

"Anh biết đấy, phải mất một thời gian dài để xử lý giấy tờ." Vương Nhất Bác nói và Tiêu Chiến cười cay đắng. 

"Không cần phải vội vàng." Anh nói. — "Anh chỉ yêu cầu trong ba ngày." 

"Anh đang đùa tôi à, Chiến ca ? Tôi đã nói với anh—"

"Ba ngày. Chỉ cần cho anh ba ngày." Anh nài nỉ khi anh không thể ngăn nước mắt hình thành. — "Ở với anh ba ngày, giả vờ rằng em vẫn là người chồng yêu dấu của anh. Giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Và hơn hết, giả vờ như em vẫn còn yêu anh." 

Vương Nhất Bác đã được đưa trở lại để nghe những điều như vậy. Cậu nghĩ rằng nó hoàn toàn vô lý và vô dụng nhưng nếu cậu được Tiêu Chiến ký vào các giấy tờ, thì cũng vậy thôi. Chỉ ba ngày giả vờ. Chỉ có bấy nhiêu thôi. 

"Thành giao." Vương Nhất Bác lạnh lùng trả lời.

Tiêu Chiến lau nước mắt khi anh khụt khịt một chút và nói : "Cảm ơn." Anh mỉm cười với nỗi đau rõ ràng mà anh cảm thấy và Vương Nhất Bác thậm chí không thể nhìn anh với biểu cảm như vậy.

======================================

Endless_Infinity

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net